Hứa Tình Thâm kêu lên một tiếng, trong bóng đêm, Tưởng Viễn Chu lần tìm được môi cô.
“Tôi tức giận gì chứ?”
“Hẳn là anh phải biết rõ hơn tôi.”
Tưởng Viễn Chu nắm lấy tay cô, kéo cô đi vào trong. Hứa Tình Thâm lảo đảo theo anh lên lầu, đi tới phòng ngủ chính, Tưởng Viễn Chu lại mở hết tất cả đèn trong phòng lên.
Hứa Tình Thâm bị chói mắt, Tưởng Viễn Chu từng bước tới gần, cô lùi lại về phía sau. Tưởng Viễn Chu giữ chặt bả vai cô, đẩy cô nằm xuống chiếc giường lớn.
Người đàn ông chống tay cạnh gò má cô, một tay đưa xuống cổ, chậm rãi cởi nút áo thứ nhất ra.
“Có phải em cho là mình rất thông minh hay không?”
Hứa Tình Thâm nâng tay lên.
“Tôi sai rồi, không được sao? Tôi không nên nói thật.”
Tưởng Viễn Chu khẽ gật đầu, làn da màu đồng vùng cổ khêu gợi theo động tác của anh bắt đầu lộ ra.
“Nếu em cho là em có thể hiểu rõ tâm tư của tôi như vậy, vậy em nên nhìn tôi thật kỹ một lần xem sao.”
“Tưởng tiên sinh, chuyện của Phương Thành và Vạn Dục Ninh không có liên quan gì tới tôi…”
Lúc này Tưởng Viễn Chu không muốn nghe đến tên hai người kia, anh bắt đầu xé rách quần áo của cô.
Một vật gần như là thuộc quyền sở hữu của mình đột nhiên thuộc về người khác, nói không có lấy một chút tức giận thì đó là điều không thể nào.
Hai tay Hứa Tình Thâm che trước ngực.
“Tưởng tiên sinh, tôi không phải đồ vật để anh trút giận, nếu anh còn như vậy, tôi sẽ kêu to lên gọi người tới.”
“Gọi người?”
Tưởng Viễn Chu có vẻ như nghe thấy một từ vô cùng mới mẻ, khóe miệng anh cong lên. Tình huống hiện tại đã rất mờ ám rồi, nếu cô thật sự dám kêu lên, anh sẽ bái phục cô.
“Dưới lầu còn có người, nếu em muốn kêu, thì kêu lên thử xem?” Tưởng Viễn Chu nói xong, bàn tay đưa xuống thắt lưng cô, đầu ngón tay theo góc áo chui vào.
Hứa Tình Thâm liền gào lên: “Aaa, ai cứu với… “
Bàn tay của người đàn ông bỗng nhiên dừng lại trong giây lát, anh không nghĩ là cô kêu lên thật.
Hứa Tình Thâm nhân cơ hội đó chặn bàn tay của anh lại.
“Tưởng tiên sinh, tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ, không giống như anh, có uy tín danh dự. Bình thường anh là người vô cùng nghiêm túc mà, những âm thanh này chưa ai nghe thấy bao giờ.”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu nhìn xuống đôi môi nhỏ nhắn khẽ mấp máy khi nói chuyện của cô.
“Nhưng tôi cũng không tin.”
Dù sao thì Hứa Tình Thâm cũng là phụ nữ, da mặt còn có thể dày hơn anh sao?
Hai người lôi kéo, đương nhiên là trên phương diện về thể lực,
Hứa Tình Thâm không phải là đối thủ của Tưởng Viễn Chu.
Người đàn ông cởi chiếc áo khoác tây trang ra, trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng lộ ra cơ bắp cường tráng, một chiếc cúc áo đã được cỡi sẵn, tỏa ra sức cuốn hút khó có thể cưỡng lại nổi.
Mà cô cũng không khá hơn chút nào, toàn thân cũng chỉ còn lại chiếc áo len vẫn còn vướng ở trên vai. Tưởng Viễn Chu đè chặt cô trên chiếc giường lớn, thở hổn hển: “Kêu nữa không.”
Trong lòng Hứa Tình Thâm không tình nguyện, tuy rằng cô không quá cứng nhắc trong chuyện chăn gối nhưng hôm nay Tưởng Viễn Chu giống như tìm chỗ trút giận khiến cô rất khó chịu.
“Tưởng tiên sinh, không thì tôi bày cho anh một cách. Anh bắt Phương Thành lại, đánh cho anh ta một trận, không phải là cơn giận cũng có thể biến mất sao?”
Tưởng Viễn Chu bắt đầu ra sức cắn trên người cô, Hứa Tình Thâm giãy mạnh hơn, cô sử dụng cả hai tay hai chân. Người đàn ông giữ chặt eo cô, kéo cô về phía mình.
Hai người vật lộn một hồi, chiếc chăn đơn bên dưới bị vần vò nhàu nát, trông vô cùng thảm hại.
Hứa Tình Thâm không chịu được sức nặng, nhưng vẫn không hít thở nổi, giọng nói dịu dàng của cô cất lên có chút khàn khàn: “A —— “
Tưởng Viễn Chu dừng lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt, Hứa Tình Thâm nhìn nét mặt anh không hề chớp mắt, đúng là cô cố ý: “A, a —— “
Thanh âm dần cao vút, hoàn toàn có thể xuyên qua tường, truyền tới lầu dưới.
Tưởng Viễn Chu không tin mình không trị được cô, anh ôm cô lên, kéo chiếc drap quấn quanh cơ thể hai người.
“Thích kêu phải không? Nơi này còn chưa đủ rộng, tôi đổi chỗ khác cho em.”
Hai tay Hứa Tình Thâm ôm lấy cổ người đàn ông, Tưởng Viễn Chu đưa cô ra ban công. Chỗ này có đặt một chiếc sofa bằng da mềm, Hứa Tình Thâm nghiêng đầu nhìn, bên cạnh chiếc sofa là hàng lan can màu trắng. Từng chiếc đứng cạnh nhau thẳng tắp, xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy rõ ràng người bảo vệ đứng bên ngoài Cửu Long Thương.
“Anh muốn làm gì?”
“Cho em một không gian để phát huy khả năng.”
Hứa Tình Thâm đưa tay chặn lồng ngực Tưởng Viễn Chu đang chuẩn bị đè xuống.
“Anh nghĩ tôi không dám?”
Tưởng Viễn Chu véo véo mặt cô.
“Để tôi xem một chút, hình như cũng không quá dày.”
Anh ôm lấy bả vai của cô, bên ngoài không có hệ thống sưởi, chỉ có mỗi chiếc drap mỏng bao phủ nên Hứa Tình Thâm bị lạnh tới nỗi cóng chân. Tưởng Viễn Chu chống người lên, cô khẽ hít một hơi, thấy người bảo vệ trước cổng đứng vô cùng nghiêm trang.
Hứa Tình Thâm khẽ nâng cằm, cổ tạo nên một độ cong duyên dáng, giọng nói phát ra có chút khàn khàn: “Ừm…”
Kéo dài âm điệu, sau đó bị ra sức cất cao: “A —— “
Ngoài cửa, một người bảo vệ giật mình, nhìn xung quanh như có trộm.
Đôi mắt phượng hẹp dài của Tưởng Viễn Chu khẽ nhíu lại, nhìn chằm chằm gương mặt Hứa Tình Thâm từ trên cao. Hứa Tình Thâm giơ tay lên, ngón trỏ cong lên khẽ véo mặt anh.
“Tưởng tiên sinh, tôi thấy mặt anh cũng không dày mà.”
Đường đường là ngài Tưởng, từ lúc nào lại bị người khác trêu chọc như vậy chứ.
Tưởng Viễn Chu kéo tay cô đặt lên môi hôn, dưới người còn chưa có động tác nào mà Hứa Tình Thâm đã phối hợp kêu lên ừm ừm a a.
Âm thanh phát ra cao dần, rồi mức độ cao thấp đan xen, uyển chuyển phảng phất xung quanh rồi càng lúc càng đi xa. Tiếng động kiểu vậy, hết sức trêu ngươi người khác.
Bảo vệ đứng ở cửa nghe thấy âm thanh này, hai người đưa mắt nhìn nhau, đang nghiêng đầu qua chỗ khác tìm nơi phát ra âm thanh.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu thay đổi, đưa tay bịt miệng Hứa Tình Thâm lại.
“Em ở tại Cửu Long Thương này mà kêu như vậy, không sợ mất mặt sao?”
Hứa Tình Thâm kéo tay anh xuống.
“Sợ? Nếu sợ thì tôi đã không kêu.”
Có mấy câu của cô thôi mà đã hại Tưởng Viễn Chu muốn bùng cháy, nơi thái dương anh rịn ra một lớp mồ hôi mịn, cúi xuống thấp muốn hôn cô. Nhưng không ngờ lại bị Hứa Tình Thâm che miệng.
“Tưởng tiên sinh, đây không phải chuyên môn của tôi và tôi không muốn đối nghịch với anh, đúng là tôi không thích như vậy.”
“Sao vậy?” Tưởng Viễn Chu cất tiếng khàn khàn.
“Nếu anh thực sự muốn tôi thì trong lòng anh không thể nghĩ tới người khác.”
Ngón tay Hứa Tình Thâm đẩy trán anh ra, đầu ngón tay chạm vào lớp mồ hôi trên trán người đàn ông.
“Tôi càng không phải là vật để anh trút hết sự bất mãn, nếu anh tức giận ai, anh đi mà tìm người đó.”
“Cái miệng nhỏ của em, có phải là rất biết nói năng hay không?”
Tưởng Viễn Chu rơi vào giai đoạn nước rút. Ngược lại, không phải là anh sợ mất mặt, chẳng qua là Hứa Tình Thâm kêu lên như vậy hết sức mệt mỏi, anh không thể để cho người khác nghe thấy.
Anh cũng không ôm cô về phòng.
Cho tới khi tất cả lắng xuống, Tưởng Viễn Chu vùi mặt vào cổ Hứa Tình Thâm, không khỏi cười lên thành tiếng.
“Hứa Tình Thâm, để tôi xem còn có gì để em không sợ nữa.’
Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
“Em nói cho tôi biết, em có sức mạnh vô địch như vậy, rốt cuộc là có thứ gì mới có thể làm em sụp đổ?”
Hứa Tình Thâm thấy toàn thân đau nhức, giống như bị vật nặng nghiền nát vậy.
Cô suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn Tưởng Viễn Chu nói, nửa đùa nửa thật.
“Chỉ cần có một ngày, Tưởng tiên sinh đừng làm tổn thương tôi là được.”
Tưởng Viễn Chu nhìn kỹ nét mặt của cô, rạng rỡ mang theo ý cười, những lời nói vô tình này, giống như ném một viên đá sắc cạnh vào lòng anh…
Chương 30: Tự sát
Vài ngày sau.
Hứa Tình Thâm tan việc vẫn không về ngay mà về ngôi nhà kia. Mở cửa ra đi vào, vừa lúc Hứa Minh Xuyên đang chuẩn bị ra khỏi nhà. Nhìn thấy cô, sắc mặt cậu rất vui mừng.
“Chị, chị về rồi.”
“Làm sao mà cứ phải gào lên như vậy.”
“Em nhớ chị mà, nhớ muốn chết.”
Hứa Tình Thâm định bước chân về phòng của mình, Hứa Minh Xuyên thấy thế, dè dặt đi theo.
“Chị….Bên trong có người.”
“Chị biết.”
Hứa Tình Thâm đẩy cửa đi vào, trong phòng có một mùi hương xa lạ, bà lão bảy mươi mấy tuổi ốm yếu nằm trên giường, Hứa Tình Thâm chào hỏi: “Bà ngoại.”
“Tình Thâm tới à.” Bà lão nói “tới”, chứ không phải là đã trở về.
Hứa Tình Thâm đi tới giá sách, tìm kiếm tài liệu tham khảo mà cô cần, Hứa Minh Xuyên vẫn theo ở phía sau.
“Chị, bây giờ chị sống ở đâu?”
“Nhà bạn.”
Hứa Tình Thâm lấy xong vật cần tìm, sau đó liếc nhìn thấy một vali, đó là Triệu Phương Hoa đã chuẩn bị cho cô từ lâu. Hứa Tình Thâm xách theo chiếc vali rời đi, Hứa Minh Xuyên đi ra ngoài lần nữa.
“Chị.”
“Ba mẹ đâu?”
“Ba còn chưa về, mẹ đi mua thức ăn.”
Hứa Tình Thâm đặt chiếc vali xuống đất, chăm chú nhìn cậu em trai cùng cha khác mẹ này.
“Tiền còn đủ dùng không?”
“Còn chị? Chị, từ nay về sau tiền kiếm được đừng mang về nhà nữa, giữ lấy mà dùng.”
“Đây là em nói đấy nhé, không mua máy tính Apple cho em nữa.”
Hứa Minh Xuyên cúi xuống xách chiếc vali lên cho cô.
“Sau này em còn có thể kiếm tiền mà, chị ở bên ngoài đừng tự làm khổ mình.”
“Yên tâm đi.”
Hứa Minh Xuyên tiễn cô đi một đoạn, đi xuống dưới lầu, Hứa Minh Xuyên nhỏ giọng nói: “Chị, hai ngày trước Phương Thành có tới.”
“Anh ta tới làm gì?”
“Đưa mấy vạn liền, nói là tiền thuốc men cho bà ngoại.”
“Bọn họ nhận?”
Hứa Minh Xuyên đá đá viên sỏi dưới chân.
“Dĩ nhiên rồi, thiếu chút nữa thì mẹ cung kính Phương Thành như vái một vị thần ấy.”
Hứa Tình Thâm không nói thêm lời nào, nhận lấy chiếc vali rồi đi.
Tới Cửu Long Thương, Tưởng Viễn Chu không có ở nhà, Lão Bạch sai người giúp việc cầm hành lý lên lầu cho Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm cũng không cảm thấy ngại ngùng.
“Tưởng tiên sinh đâu?”
“Về nhà chính, hai ngày nay nhà họ Vạn náo loạn có yên ổn chút nào đâu.”
“Sao vậy?”
Lão Bạch cũng không định giấu cô.
“Cô Vạn khăng khăng đòi đính hôn với Phương Thành, nhưng sao nhà họ Vạn có thể đồng ý chứ. Ba của ngài Tưởng cũng thấy lo lắng…”
Nói tới đây, Lão Bạch không có ý muốn nói tiếp nữa, Tình Thâm thông minh như thế, sao không hiểu ý của câu nói đó.
“Nhà họ Tưởng muốn Tưởng tiên sinh cưới cô con gái nhà họ Vạn luôn sao? Rất tốt đó chứ, một cặp trời sinh.”
Lão Bạch cười cười, hàm ý sâu xa: “Cô Hứa, cơm tối đã chuẩn bị xong. Tưởng tiên sinh có dặn là không cần phải chờ anh ấy.”
“Được, ăn cơm thôi.”
Ngày hôm sau, Hứa Tình Thâm xuống lầu ăn sáng xong chuẩn bị tới bệnh viện. Vừa đi tới cửa thì nhìn thấy xe của Tưởng Viễn Chu đi vào.
Người đàn ông hạ cửa sổ xe xuống, mặc dù là mới sáng sớm nhưng chiếc kính râm trên sống mũi vẫn chưa bỏ xuống.
“Đi bệnh viện?”
Hứa Tình Thâm cúi người gật đầu, ánh mắt cô lướt qua ghế phụ, trên đó có để chiếc áo khoác ngoài của Tưởng Viễn Chu.
“Tôi đi trước đây.”
Nét mặt Tưởng Viễn Chu mệt mỏi, ngón trỏ khẽ day nhẹ vài cái ở vùng giữa hai hàng lông mày.
“Hôm nay đừng tới bệnh viện nữa, đi lên ngủ một lát với tôi.”
“Tưởng tiên sinh đừng nói đùa nữa. Trong viện còn có mấy bệnh nhân vẫn chưa thoát khỏi ranh giới nguy hiểm. Không phải anh đã nói rồi sao, tôi không thể để danh tiếng của Tinh Cảng bị ảnh hưởng.”
Tưởng Viễn Chu nhìn cô tự đi một mình, anh lắc đầu cười khẽ, lái xe đi vào Cửu Long Thương.
—
Bệnh viện Tinh Cảng.
Bên ngoài phòng giám sát bệnh nhân nặng, mấy bác sĩ đi theo sau chủ nhiệm Chu, Hứa Tình Thâm là người trẻ tuổi nhất trong số đó.
“Được rồi, bệnh nhi hôm qua chuyển sang phòng bệnh thường kia, hiện tại thế nào?”
“Tình huống rất ổn định.”
Chủ nhiệm Chu quay sang hỏi một bác sĩ đứng bên cạnh: “Lúc nhập viện, tình trạng thế nào?”
“Chuyện này…” Người nọ bỗng nhiên không mở miệng nổi.
Chủ nhiệm Chu dừng bước, nét mặt nghiêm túc.
“Anh cũng chỉ nhìn thấy là tình trạng của nó ổn định?”
Trên hành lang vắng vẻ tràn ngập mùi nước khử trùng không có lấy một tiếng động, Hứa Tình Thâm suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Lưu Tử Minh, bốn tuổi, là người nhỏ nhất trong tan nạn xe bus hôm đó. Lúc nhập viện thì có tình trạng bị sốc, đùi phải bị ống tuýp của thành ghế trên xe đâm rách.”
Chủ nhiệm Chu nâng tầm mắt lên nhìn sang, nói thật, ông không có lấy một chút ấn tượng tốt đối với cô. Một nữ bác sĩ phải dựa vào Tưởng Viễn Chu mới “nhảy dù” vào đây được.
“Hiện nay số người bị thương đã có mấy người vượt qua giai đoạn nguy hiểm?”
Hứa Tình Thâm không hề tỏ ra lo lắng.
“Giường số sáu, sau khi phẫu thuật mở sọ ngày hôm qua đã tỉnh. Giường hai mươi tám, gãy xương đùi, nhưng người bị thương đã quá bảy mươi tuổi, đó là lý do nếu chọn phẫu thuật thì mức độ nguy hiểm rất cao. Giường bốn mươi sáu, thủy tinh cắt đứt động mạch chủ…”
Ánh nhìn của chủ nhiệm Chu dừng lại trên khuôn mặt Hứa Tình Thâm. Cô quay mặt hướng sang ánh mặt trời, một bộ đồng phục màu trắng hết sức gọn gàng, giọng điệu khi nói chuyện đều đều, không nhanh mà cũng không chậm, uyển uyển êm tai. Cuối cùng ông quay ra nói: “Tốt.”
Khóe miệng Hứa Tình Thâm mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Giờ tan việc nhanh chóng tới, Hứa Tình Thâm nhận được tin nhắn của Hứa Minh Xuyên.
“Chị, lập tức đến quán cà phê trên số 88 đường Hồng Hải, có việc gấp, mau mau mau!”
Hứa Tình Thâm nhắn lại.
“Chuyện gì vậy?”
Bên kia gửi tin nhắn thứ hai.
“Mau, việc gấp! Em chọn được vị trí rồi, bàn số 9.”.”
Hứa Tình Thâm thay áo khoác, vừa đi ra bên ngoài vừa gọi điện thoại cho Hứa Minh Xuyên, nhưng lại không kết nối được.
Cô sốt ruột đi tới nơi hẹn, vừa đi vào trong vừa tìm bàn số 9. Bên trong quán cà phê lịch sự tao nhã, có không gian riêng cũng khá kín đáo.
Hứa Tình Thâm vén chiếc rèm mành trúc lên, lại nhìn thấy Tưởng Viễn Chu ngồi ở đó.
Người đàn ông nghe thấy tiếng động, ngước mắt lên nhìn liếc nhìn, trên mặt lộ ra chút kinh ngạc.
“Tại sao em lại ở đây?”
“Em trai tôi hẹn tôi tới đây, nói là tìm tôi có việc gấp.”
Hứa Tình Thâm nghĩ có chuyện gì đó không thích hợp, cô nhìn thấy trên bàn bày hai bộ dao nĩa, còn có hai ly cà phê thơm ngào ngạt.
Trong lúc còn đang suy nghĩ, chiếc rèm mành trúc lại bị vén lên một lần nữa.
“Viễn Chu…”
Vạn Dục Ninh thiếu chút nữa va vào Hứa Tình Thâm, một câu nói chưa hoàn chỉnh cũng mắc nghẹn lại nơi cổ họng. Cô kinh ngạc nhìn hai người, cuối cùng ánh mắt cố định trên mặt Hứa Tình Thâm.
“Tại sao hai người lại ở cùng nhau?”
“Tôi…”
Vạn Dục Ninh nhếch miệng mỉa mai: “Viễn Chu, chả trách anh lại chịu tới gặp em, hóa ra là đưa cô ta đi cùng, phải không?”
“Đừng ầm ĩ nữa.”
Khuôn mặt Tưởng Viễn Chu không biểu hiện ra chút vui buồn nào, hướng về phía Hứa Tình Thâm, nói: “Ngồi xuống.”
Cô đi cũng không được, ở lại cũng không xong, chỉ có thể nghe lời Tưởng Viễn Chu, ngồi xuống.
Vạn Dục Ninh thấy vị trí duy nhất bị chiếm mất, sắc mặt cô càng trở nên khó coi.
“Viễn Chu, thực sự là anh không hề để ý tới em dù chỉ là một chút sao?”
“Vạn Dục Ninh.”
Ngón tay Tưởng Viễn Chu khẽ miết vài vòng quanh miệng chén.
“Em làm những chuyện vượt quá giới hạn, em còn nói muốn ở bên Phương Thành sao? Anh cho em biết, không ai đồng ý.”
Cơn giận của Vạn Dục Ninh bắt đầu bùng phát.
“Anh dựa vào cái gì mà không đồng ý?”
“Phương Thành có thể cho em cái gì?”
Vạn Dục Ninh nhìn về phía ly cà phê trên bàn, đó là khẩu vị cô thích nhất, nhưng hôm nay, Tưởng Viễn Chu cũng chọn cho Hứa Tình Thâm. Người cô thích nhất, thứ thuộc về cô… Nhưng hôm nay lại bị Hứa Tình Thâm cướp đoạt từng thứ một.
“Anh không đồng ý thì sao chứ? Em vẫn muốn đính hôn với Phương Thành đấy.”
“Em dám!” Tưởng Viễn Chu giận dữ quát to, ánh mắt nhìn cô giống như sắp tóe ra lửa.
Vạn Dục Ninh tiến lên một bước, động tác nhanh chóng đoạt lấy con dao trong bữa ăn cơm Tây trên tay Hứa Tình Thâm. Cô đặt lưỡi dao vào cổ tay.
“Ai không cho tôi đính hôn với Phương Thành, tôi sẽ chết cho mấy người xem.” Nói xong, Vạn Dục Ninh ra sức cắt xuống.
“Hứa Tình Thâm, điều này làm cô hài lòng chưa?”