Mấy ngày sau.
Hứa Tình Thâm bẻ một miếng bánh mì, ăn từng chút một. Tưởng Viễn Chu đã quay về Cửu Long Thương, nhìn thấy dáng vẻ này của cô không khỏi mở miệng hỏi: “Sao tâm trí cứ để đâu vậy?”
“Không, không có mà.” Cô lấy lại tinh thần, tiếp tục ăn sáng.
Một tiếng chuông điện thoại di động đột ngột phá tan sự im lặng, Hứa Tình Thâm thấy là một số xa lạ. Giác quan thứ sáu khiến cô nghe máy không hề do dự.
“Alo?”
“Hứa, bác sĩ Hứa, mau cứu tôi, tôi rất sợ…”
“Đinh Nhiên, cô ở đâu?”
“Cổng trường, aaa…”
Bên kia truyền đến những tiếng huyên náo, hình như điện thoại của Đinh Nhiên bị giật mất, Hứa Tình Thâm gọi hai tiếng, cuộc trò chuyện đã bị ngắt.
Tưởng Viễn Chu thấy Hứa Tình Thâm hốt hoảng vội vàng đứng lên, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có một người bệnh, tôi phải lập tức đi tới đó.”
Hứa Tình Thâm cầm lấy túi xách bên cạnh lên bước nhanh ra ngoài. Thời gian khẩn cấp, cô đành phải nhờ tài xế đưa đi, tìm trường học gần bệnh viện Tinh Cảng nhất, sau đó bảo tài xế lái xe tới đó.
Trường học còn chưa tới giờ mở cổng nên cánh cửa vẫn đang đóng, Hứa Tình Thâm tìm xung quanh không thấy, cô định gọi vào số điện thoại của Đinh Nhiên thì thấy phía hòn non bộ thấp thoáng có tiếng khóc truyền đến.
Hứa Tình Thâm bước vào bụi cỏ, đi tới vài bước thì thấy Đinh Nhiên đầu tóc rối bời ngồi xổm ở đó.
“Đinh Nhiên?”
“Vì sao? Vì sao tôi đã đưa bọn họ tiền rồi mà họ vẫn không chịu buông tha cho tôi. Tôi chưa bao giờ chủ động tìm người khác trêu chọc, tôi chỉ là muốn lặng yên học hành mà thôi…”
Đinh Nhiên ngẩng đầu, Hứa Tình Thâm thấy hai bên hai gò má cô bé sưng đỏ, khóe miệng vẫn còn chảy máu.
Cô thực sự sợ hãi tiến lên. “Đi, chúng ta tới đồn cảnh sát, em đưa số điện thoại của ba mẹ em cho chị. Chuyện này nhà trường cũng có phần trách nhiệm, ngày ngày em chịu đựng như vậy cũng không có tác dụng gì!”
“Báo cảnh sát, có tác dụng không?”
Cô bé nâng khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ lên, trong ánh mắt tuyệt vọng như lóe lên một tia hy vọng nhỏ nhoi.
“Được, nhất định sẽ được.”
Hứa Tình Thâm sang lại mái tóc cho cô bé, vết thương cũ của Đinh Nhiên còn chưa hồi phục, giờ lại thêm vết thương mới, lần này mấy người kia còn không kiêng dè gì mà đánh cả vào mặt cô.
Sau khi đưa nhau tới đồn cảnh sát một lúc thì ba mẹ Đinh Nhiên cũng tới rất nhanh. Gia cảnh của cô bé không đến nỗi nào, ba mẹ đi tới đó bằng chiếc xe khoảng ba mươi vạn tệ.
Sau khi biết chuyện xảy ra, mẹ của Đinh Nhiên ôm con gái mình gào khóc.
Hứa Tình Thâm viết tờ khai xong thì tới bệnh viện, Đinh Nhiên có ba mẹ lo rồi, rất định là không có chuyện gì.
Về chuyện này, mặc dù tài xế quay về có nói cho Tưởng Viễn Chu nghe nhưng anh cũng không hỏi lại cô lấy một câu.
Những ngày tiếp theo, Hứa Tình Thâm vẫn đi về giữa hai nơi một cách đúng giờ. Cô có gọi cho Đinh Nhiên một lần, cô bé cất giọng nhẹ nhàng, nói là tốt vô cùng.
Sắp tới giờ tan việc, Hứa Tình Thâm nhận được tin nhắn của Tưởng Viễn Chu, nói cùng nhau ăn cơm tối. Cô vừa trả lời xong thì điện thoại di động lại rung lên, là một video gửi từ số của Đinh Nhiên.
Ngay sau đó, là một tin nhắn khác, nội dung tàn khốc hiện lên trước mắt Hứa Tình Thâm: “Cô chính là cái người thích xen vào việc của người khác phải không? Báo cảnh sát tới bắt tôi, ha ha ha, đừng gây tức cười như vậy. Tặng lại cô một món quà lớn này.”
Ngón tay Hứa Tình Thâm run rẩy mở video kia ra, có tiếng khóc của Đinh Nhiên, tiếng cầu xin tha thứ, từng tiếng đều như một mũi nhọn đâm vào tai Hứa Tình Thâm.
“Đừng, xin các cô, sau này tôi cũng không dám nữa, bỏ qua cho tôi đi.”
“Để cho mày báo cảnh sát nữa, ngứa da phải không?”
Một cái tát vang dội nối tiếp truyền tới tai Hứa Tình Thâm. Đáng sợ nhất là đứng vây xung quanh xem còn có cả nam sinh, cười nói ồn ào không ngớt, có người nói chen vào: “Cởi quần áo của nó ra, xem lần sau nó còn dám nữa hay không.”
Ngón tay Hứa Tình Thâm bấu chặt vào mép bàn, một cảnh tượng đã bị cô vùi lấp vào trong ký ức lại dần hiện lên ngay trước mắt, đột nhiên lại tàn nhẫn bới móc ra.
Đinh Nhiên bắt đầu thét chói tai, mấy nữ sinh kia tiến lên đè tay cô bé, có người đấm đá vào người cô, còn có người cởi quần áo trên người cô ra…
“Đừng mà, có ai cứu, có ai cứu với…”
Hứa Tình Thâm lắc đầu. “Không, đừng như vậy…”
“Quay rất đẹp phải không? Mau tải lên Weibo cho những người khác cũng được thưởng thức.”
Hứa Tình Thâm tắt video, vội vàng gọi cho Đinh Nhiên, nhưng không ai nghe. Cô hoảng loạn đứng dậy, cô cũng không biết video này được quay lúc nào, càng không biết hiện tại Đinh Nhiên ra sao.
Cô cầm lấy điện thoại di động nhanh chóng đi ra ngoài. Nhưng đi tới cửa bệnh viện lại không biết nên đi hướng nào.
Lúc này, vừa lúc Tưởng Viễn Chu gọi điện thoại tới, Hứa Tình Thâm giống như túm được chiếc phao cứu hộ, cô nhanh chóng nghe máy.
Ngồi trên xe cùng người đàn ông, Hứa Tình Thâm chẳng quan tâm được những thứ khác nữa, cô đưa điện thoại di động cho Tưởng Viễn Chu.
“Anh biết đây là đâu không?”
“Chắc là tòa cao ốc trong trung tâm thương mại, tới đó tìm trước đi.” Tưởng Viễn Chu cầm tay lái, hạ cửa sổ xe xuống.
“Đó là cô nhóc lần trước sao?”
“Đúng vậy.” Hứa Tình Thâm nắm chặt hai tay.
Người đàn ông tập trung lái xe, còn chưa tới tòa cao ốc trung tâm thì đã thấy trên con đường đối diện tụ tập rất nhiều người. Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu lên nhìn.
“Có phải người muốn nhảy lầu kia hay không?”
Hứa Tình Thâm nhìn theo tầm mắt của anh, khoảng cách khá xa không thấy rõ lắm, nhưng cô biết chắc chắn đó là Đinh Nhiên.
Tưởng Viễn Chu tương đối quen với khu vực này, hiện trường đã kéo tuyến cảnh giới, Hứa Tình Thâm đưa cho cảnh sát xem tin nhắn kia, lúc này họ mới cho cô và Tưởng Viễn Chu đi vào.
Đi lên tới tầng thượng, thấy Đinh Nhiên ngồi ở đó không nhúc nhích, không ai đến gần được.
Cô liếc nhìn Tưởng Viễn Chu, nói: “Tôi đi thử một chút.”
“Cẩn thận.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm chầm chậm đi tới, tâm trạng của Đinh Nhiên gần như sụp đổ, lẩm nhẩm trong miệng: “Báo cảnh sát có tác dụng gì đâu? Tôi đã nói không ai cứu được tôi… Tôi còn sống nữa để làm gì?”
“Đinh Nhiên.”
Phần lưng cô bé cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại.
“Không! Không ai được tới đây, không thì tôi sẽ nhảy xuống!”
Cô bắt đầu đung đưa hai chân, ánh mắt nhìn Hứa Tình Thâm chằm chằm.
“Bác sĩ Hứa, tôi không nên tin tưởng chị, nếu như tôi không nghe lời chị thì có lẽ… Có lẽ tôi cũng chỉ bị bọn họ đánh một trận, bây giờ thì tốt rồi, bọn họ đã hủy hoại tôi.”
Tưởng Viễn Chu núp ở phía xa, anh hoàn toàn không nghe rõ cuộc đối thoại của Hứa Tình Thâm và Đinh Nhiên. Hứa Tình Thâm thấy tâm tình cô bé đang kích động, liền ra hiệu cho nữ cảnh sát bên cạnh lùi lại một chút.
“Đinh Nhiên, chị biết bây giờ em tuyệt vọng muốn chết, nhưng việc này không đáng để khiến chúng ta tìm cái chết, nghe chị, em xuống đi được không?”
“Tôi không nghe.” Một bên mắt Đinh Nhiên sưng lên, vùng cổ có vài dấu móng tay.
“Tại sao tôi phải nghe lời chị chứ? Tôi như bây giờ, mấy người không ai có thể hiểu được, tôi không sống nổi, thực sự không sống nổi.”
“Chị có thể hiểu…”
“Chị không thể hiểu!” Đinh Nhiên gào lên giận dữ, mấy chữ này, rõ ràng mạnh mẽ vọt thẳng vào tai Tưởng Viễn Chu.
Nơi cổ họng Hứa Tình Thâm khẽ nghẹn lại, chút hình tượng trong mắt cô bé thiếu nữ kia đang từ từ vỡ vụn, chất lỏng ấm áp trong hốc mắt chảy ra ngoài, chảy xuống gương mặt đau thương chết lặng của cô.
“Đinh Nhiên, chị có thể hiểu, thật đấy, bởi vì chị đã từng trải qua những chuyện như em.”
Chương 44: Giúp đỡ
Tưởng Viễn Chu đứng ở cách đó không xa, anh không nghe thấy đối thoại giữa Hứa Tình Thâm và Đinh Nhiên. Anh chỉ nhìn thấy Hứa Tình Thâm đứng ở đó, để lại cho anh thấy một bên gò má, gió lạnh hất tung mái tóc buộc đuôi ngựa của cô lên rơi lòa xòa xuống mặt. Tưởng Viễn Chu không có cảm giác nào khác, chỉ thấy có chút đau lòng.
Đinh Nhiên nghe xong câu nói kia của Hứa Tình Thâm, trong ánh mắt lộ ra tin nhìn khó có thể tin nổi, khóe môi cô bé run rẩy: “Không, không thể nào.”
“Chị không cần phải đem chuyện như vậy ra để lừa em.” Hứa Tình Thâm bước tới, sau đó ngồi vào chỗ bên cạnh.
Đinh Nhiên mím chặt môi liếc nhìn.
“Em biết không? Những người quen chị đều biết rõ chị là một người không thích xen vào chuyện của người khác. Nhưng hôm đó gặp em ở phòng khám… Nếu không từng trải qua chuyện như vậy, tại sao chị phải đưa danh thiếp cho em?”
Đinh Nhiên vô thức khẽ lắc đầu, tất cả vẫn như bên bờ vực sụp đổ.
“Thế nhưng nhìn chị… Tốt như vậy.”
Tốt sao?
Khóe miệng Hứa Tình Thâm khẽ nhếch lên, nở một nụ cười gượng gạo: “Nếu như ngày ấy chị cũng gieo mình nhảy xuống đây, em sẽ không nhìn thấy mặt tốt của chị ngày hôm nay.”
Đinh Nhiên ngồi ở đó khóc không ngừng.
“Thế nhưng, em không còn mặt mũi để gặp ai, em không có cách nào để quay về trường tiếp tục đi học.”
“Lẽ nào chuyện này không thể vượt qua được sao? Chị có thể giúp em.”
Cánh tay Đinh Nhiên run rẩy, Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn xuống dưới lầu.
“Ngày ấy chị chưa từng nghĩ tới chuyện tự sát, cho dù phải chết, tại sao người chết phải là chị?”
Đinh Nhiên ngừng khóc, thút thít nhìn về phía cô.
—
Bên dưới lầu, một chiếc xe thể thao màu đỏ nổi bật chậm rãi đi tới, phía trước bị chặn lại, Vạn Dục Ninh hoàn toàn không qua được. Cô hạ cửa sổ xe xuống, thấy cảnh sát và nhân viên phòng cháy chữa cháy đều ở đây, ánh mắt lướt nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, đó không phải là xe của Tưởng Viễn Chu sao?
Người bên ngoài bàn tán xôn xao, Vạn Dục Ninh xuống xe, ngẩng đầu nhìn lại, thấy có hai người ngồi ở lan can trên tầng thượng. Cô cau mày, quay sang hỏi người bên cạnh: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Một nữ sinh muốn nhảy lầu, người kia hình như là tới khuyên nhủ.”
“Người tới khuyên nhủ là ai?”
“Không biết.”
Lúc này, có mấy người tụ tập xem náo nhiệt từ lúc trước, nói chen vào: “Cô ấy nói với cảnh sát cô ấy là một bác sĩ.”
Ánh mắt Vạn Dục Ninh không khỏi nhìn sang chiếc xe kia của Tưởng Viễn Chu.
Bác sĩ?
Vạn Dục Ninh đã hiểu, là Hứa Tình Thâm!
Cô quay lại trong xe ngồi, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại.
“Alo, A Mai, tớ ở tòa cao ốc trung tâm thương mại, cậu mau tới đây, có chuyện tớ muốn cậu điều tra giúp tớ.”
Vạn Dục Ninh cúp điện thoại, nghe thấy trong đám đông có người thở phào: “Không sao rồi, cuối cùng cũng khuyên xuống được rồi.”
Cô ngẩng đầu nhìn lại, thấy vài người đang cẩn thận đưa cô bé kia đi vào trong, Hứa Tình Thâm cũng ở trong số đó. Rất nhanh, đám đông tản mác dần, người Vạn Dục Ninh hẹn gặp cũng đã đến.
A Mai ngồi vào trong xe của cô, hỏi: “Điều tra chuyện gì?”
“Lát nữa có cô gái xuống đây, cậu điều tra giúp tớ xem cô gái đó có quan hệ như thế nào với Hứa Tình Thâm.”
“Được.”
Cảnh sát nhanh chóng đưa Đinh Nhiên xuống tới nơi, Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu đi ở phía sau. Đinh Nhiên sợ sệt, kéo Hứa Tình Thâm nhất định phải để cho cô đi cùng. Hứa Tình Thâm an ủi vỗ vỗ tay của cô bé: “Chị đi chung với em, em lên xe trước đi, bọn chị đi phía sau.”
Tưởng Viễn Chu lái xe tới, Hứa Tình Thâm kéo cửa ra ngồi vào ghế phụ, cô liếc nhìn người đàn ông, nói: “Tưởng tiên sinh có thể giúp tôi làm một việc không?”
“Chuyện gì?”
“Video kia mà bị phát tán trên mạng thì có cách nào gỡ xuống không?”
Tưởng Viễn Chu nhìn thẳng về phía trước, hình như nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ quen thuộc, anh nhìn theo, nhưng chiếc xe của Vạn Dục Ninh đã biến mất ở ngã rẽ.
“Em có thể cho tôi biết tại sao tôi phải giúp cô bé đó không?” Lúc này Tưởng Viễn Chu mới đáp lại Hứa Tình Thâm.
“Đó là một cô gái, như vậy sẽ hủy hoại cả đời cô bé.”
“Kỳ thực điều tôi thấy tò mò nhất là em đã nói gì mà khuyên nhủ được cô bé đó quay lại?” Dáng vẻ Tưởng Viễn Chu đủng đỉnh, nói như thế nào nhỉ, dù sao thì chuyện đó không liên quan gì tới mình. Anh đợi mãi mà không nhận được đáp án, nghiêng đầu sang liếc nhìn Hứa Tình Thâm.
Cô có quá nhiều nỗi ưu tư bị khơi lên, hai tay Hứa Tình Thâm đan vào nhau, Tưởng Viễn Chu nhíu mày.
“Bạo lực trong trường học, những năm gần đây tin tức như vậy càng ngày càng nhiều, chuyện của cô bé kia cũng không phải một ngoại lệ.”
“Vậy, anh thấy thế nào?”
Tưởng Viễn Chu tiếp tục lái xe, câu nói uể oải: “Chưa từng quan tâm, nhưng em có thể khuyên nhủ cô bé đó được, đương nhiên là một việc tốt.”
Trong lòng bàn tay Hứa Tình Thâm đầy mồ hôi, khi cất tiếng nói như mang theo chút bụi trần vương vấn trong cảm xúc: “Ngài Tưởng, không phải ai cũng hạnh phúc khi có người che chở. Lúc đau thương, tuyệt vọng, tai họa giáng xuống, nếu có người đưa tay ra giúp đỡ thì đó chính là chiếc phao cứu mạng.”
Tưởng Viễn Chu nghe rõ từng chữ một, giọng điệu của cô đau thương lạnh lùng, đối với anh giống như một câu nguyền rủa ma quái, Tưởng Viễn Chu không khỏi khẽ gật đầu.
“Được, tôi sẽ giúp cô bé.”
Lúc tới đồn cảnh sát, ba mẹ của Đinh Nhiên cũng tới rất nhanh, mẹ của Đinh Nhiên giống như là phát điên lên.
“Đều là tôi không tốt, là lỗi của tôi, con gái nói nó muốn chuyển trường, nhưng còn có nửa năm nữa là sẽ tốt nghiệp, tôi sợ ảnh hưởng việc học tập của nó, tôi nói nó cố nhẫn nhịn….”
Nhẫn nhịn, đau đớn và mệt mỏi cỡ nào chứ?
Toàn thân Đinh Nhiên đều có vết thương, nhanh chóng được đưa tới bệnh viện gần đó.
Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu quay trở lại Cửu Long Thương thì đã tới chín giờ tối.
Ban đêm, bên trong phòng ngủ là một mảng tối đen như mực, rèm cửa sổ được kéo kín không để lại chút khe hở, ngăn cản ánh sáng bên ngoài tràn vào.
Tưởng Viễn Chu cho rằng Hứa Tình Thâm đã ngủ, vừa đặt người nằm xuống thì va chạm vào cánh tay mềm mại của cô. Phía sau lưng Tưởng Viễn Chu vừa chạm vào đệm thì bị một đôi tay giống như cây dây leo quấn chặt.
Hô hấp của anh hơi căng thẳng, cảm thấy bên tai có thanh âm rất nhỏ, Hứa Tình Thâm hôn lên môi anh, cất tiếng nói mơ hồ: “Hôn tôi.”
Tưởng Viễn Chu thấy trong đầu như có một luồng sét phóng qua, toàn thân nóng bừng, anh hôn đáp trả. Hai tay Hứa Tình Thâm ôm lấy cổ anh, Tưởng Viễn Chu thuận thế chống người dậy nằm lên trên cô, Hứa Tình Thâm nồng nhiệt ôm chặt hông anh.
“Ôm chặt tôi.”
Sau khi tắm xong, hương thơm mát dịu kích thích thần kinh Tưởng Viễn Chu như căng ra, một cây đuốc nổi bật bùng lên trong tay Hứa Tình Thâm, giống như còn có thể nghe được tiếng lửa cháy bập bùng.
Cô cắn tai của anh, lần này hình như là trúng vào điểm yếu trí mạng, Tưởng Viễn Chu khẽ gầm nhẹ, cơ thể căng lên tới cực điểm.
“Muốn tôi.”
Cuối cùng người đàn ông sụp đổ hoàn toàn, đây là chuyện anh thích làm nhất, chỉ có điều lời này được thốt ra từ miệng Hứa Tình Thâm, khiến toàn thân anh tê dại.