Hứa Vượng vẫn là kiểu mẫu của sự trung thực, đang ngồi cạnh bàn ăn đứng dậy chào hỏi: “Tình Thâm đã về.”
“Lão Hứa, đây là Tưởng tiên sinh, mau đi kêu Minh Xuyên ra ăn cơm tối.”
“Chào Tưởng tiên sinh.”
Hứa Vượng đứng dậy, sau đó đi tới trước một căn phòng gõ cửa. “Đừng chơi game nữa, chị con đã về rồi.”
Trên bàn trà ngoài phòng khách bày đầy đồ Lão Bạch mang tới, ánh mắt Tưởng Viễn Chu đảo quanh một vòng.
Căn phòng rất nhỏ, hầu như không còn chỗ trống có thể đứng được. Người đàn ông tháo găng tay ra, quay sang hỏi Hứa Tình Thâm: “Phòng của em ở đâu?”
Hứa Tình Thâm sửng sốt, không phải là anh không biết trong phòng cô đã có người, Triệu Phương Hoa nghe thấy thế, sắc mặt cũng có chút không nén được giận.
“Bà ngoại Tình Thâm tới đây dưỡng bệnh, tạm thời ở trong phòng của Tình Thâm, vừa nãy tôi để bà ăn oản nguyên tiêu rồi, chắc chắn lúc này đang ngủ.”
Hứa Minh Xuyên từ trong phòng đi ra, cả nhà ngồi xung quanh bàn ăn, Triệu Phương Hoa gắp vài miếng thịt bò tẩm ngũ vị hương đặt vào trong bát của Hứa Tình Thâm.
Cô cầm đôi đũa hơi chặt lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bà ta. Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, lúc này Hứa Tình Thâm mới lên tiếng: “Cảm ơn mẹ.”
“Tưởng tiên sinh, tôi mời ngài một chén, Tình Thâm nhà chúng tôi ở bệnh viện thực sự là làm phiền ngài rồi.” Hứa Vượng bưng ly rượu đứng dậy.
Hứa Minh Xuyên chăm chú nhìn Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm đá cậu một cái ở dưới gầm bàn. Hứa Minh Xuyên biết cô ở tại Cửu Long Thương, cô ra hiệu không cho cậu mở miệng nói lung tung.
Hứa Tình Thâm không thấy đói nên ăn rất ít, Tưởng Viễn Chu cũng không có ý ở lâu. Lúc ra cửa, Hứa Vượng và Triệu Phương Hoa tiễn họ ra tận xe.
Hứa Tình Thâm thắt chặt dây an toàn, cảm giác được bánh xe đnag lăn qua con đường quen thuộc, cô quay đầu lại liếc nhìn hai vợ chồng đứng ở cửa hành lang. Bỗng nhiên cô có một trực giác mãnh liệt, chỉ sợ bọn họ đã đoán ra cô đang sống cùng Tưởng Viễn Chu?
“Mấy ngày nữa, anh đưa em tới một nơi tổ chức hôn lễ.”
Hứa Tình Thâm có phần mệt mỏi rã rời. “Em không muốn đi.”
“Là bạn học cũ của em, nhất định em phải đi.”
Hứa Tình Thâm không khỏi liếc nhìn. “Bạn học cũ của em, anh cũng quen sao?”
“Yên tâm đi, em không cần phải trang điểm tham gia.”
Tưởng Viễn Chu nói hôn lễ, thực ra thì ngay cuối tuần, Hứa Tình Thâm đến chỗ đó, thấy một chữ Hỉ màu đỏ nổi bật bay giữa không trung, ánh mắt cô nhìn theo, bất ngờ nhìn thấy hai chữ cô dâu La Tĩnh.
Cô ngạc nhiên sợ hãi, xoay người muốn rời đi, Tưởng Viễn Chu túm chặt cổ tay cô lại.
“Chẳng lẽ em không muốn xem bây giờ cô ta như thế nào ư?”
“Tưởng Viễn Chu, anh muốn làm gì?”
Hôn lễ được tổ chức tại một khách sạn nhỏ, Tưởng Viễn Chu ôm chặt cô bước nhanh vào trong, không để cho Hứa Tình Thâm có cơ hội chạy trốn.
Nghi thức đã tiến hành được một nửa, tới một góc có chiếc bàn còn hai chỗ trống, anh đưa cô qua đó ngồi xuống.
Chồng của La Tĩnh đương nhiên không phải người bạn trai năm đó. Hứa Tình Thâm nhìn lên sân khấu, thấy cô dâu hạnh phúc nép sát vào chú rể.
Tưởng Viễn Chu ngồi ngay bên cạnh cô.
“Không muốn đi tới gây náo nhiệt sao?”
“Đã qua nhiều năm như vậy…”
“Thực sự đã coi là quá khứ rồi?” Tưởng Viễn Chu nhìn gò má Hứa Tình Thâm không chớp mắt.
“Bóng đen năm đó đè nén em còn chưa đủ sao? Đối với người gây ra chuyện đó thì họ đã quên từ lâu, còn em? Hứa Tình Thâm, vì sao em không có lấy một người bạn thực sự?”
Trái tim cô bỗng chốc trở nên đau đớn, Tưởng Viễn Chu khoác cánh tay lên vai cô.
“Có thể là những năm về sau, La Tĩnh trưởng thành hơn, cũng biết xin lỗi em chuyện khi đó. Nhưng thời gian không thể xóa đi toàn bộ mọi chuyện, cũng không thể tha thứ tất cả, có ơn trả ơn có oán trả oán mới là cách sinh tồn tốt nhất.”
Hứa Tình Thâm không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu, thấy cô dâu chú rể đang hạnh phúc ôm hôn.
“Em còn do dự đúng không? Được, anh giúp em.”
“Tưởng tiên sinh —— “
Tưởng Viễn Chu dựng thẳng ngón trỏ thon dài đặt lên môi, ý bảo cô đừng nói chuyện nữa.
Trên màn ảnh lớn sau lưng cô dâu chú rể bắt đầu trình chiếu ảnh cưới của hai người. Lúc Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên một lần nữa, chợt nhìn thấy một tấm ảnh làm người ta kinh ngạc.
Đây hẳn là tấm ảnh chụp chân dung từ rất lâu rồi của La Tĩnh, là ảnh sexy.
Đám người dưới sân khấu như bùng nổ, La Tĩnh cuống quít quay đầu lại, ném cả bó hoa trong tay đi.
“Tắt đi! Tắt đi!”
Lúc này, một đoạn ghi âm được phát ra.
“La Tĩnh, cậu nói xem, cậu tìm thế nào mà tìm ngay một tên vừa mập vừa lùn. Kết hôn chính là chuyện trọng đại, đừng nghĩ quẩn.”
“Cậu thì biết cái gì, dù gì thì anh ta cũng là một quản lý chi nhánh, dáng dấp xấu thì có liên quan gì. Tớ có thể dùng tiền của anh ta để đi tìm Tiểu Bạch* mà. Hơn nữa, trong tay ba mẹ anh ta còn có một căn hộ, chờ sau này ông bà già về chầu trời, tớ sẽ nói anh ta sửa tên người đứng tên trên giấy chứng nhận bất động sản sang cho tớ…”
(*Trai bao)
La Tĩnh đứng chết lặng, đây là cuộc nói chuyện giữa cô và cô bạn thân ở phòng thử quần áo, làm sao lại bị ghi âm đưa tới đây chứ?
“Ông xã, không phải, anh nghe em giải thích —— “
Người đàn ông tức giận đến nỗi run rẩy, vung cho vợ một cái tát.
“Anh dám đánh tôi, bà đây liều mạng với anh!”
Lần này thì tốt rồi, dưới sân khấu bạn bè người thân đều bỏ đi hết, có một số người còn đang lấy điện thoại ra chụp ảnh.
“Để tớ post lên Weibo, nói không chừng có thể lên TOP đó.”
Hứa Tình Thâm đẩy ghế ra đứng dậy, nhanh chóng đi ra ngoài, Tưởng Viễn Chu cũng đuổi theo.
Đi ra khỏi khách sạn, anh thấy Hứa Tình Thâm ngồi ở trên bậc thềm, hai vai không ngừng run rẩy, Tưởng Viễn Chu bước tới.
“Vì sao lại khóc, chẳng lẽ không hết giận sao?”
“Không phải.” Cô vùi đầu nên bị che khuất bởi hai đầu gối, không nhìn rõ nét mặt.
“Vậy tại sao lại khóc?” Anh sốt ruột gặng hỏi.
Hứa Tình Thâm ngồi thẳng người, hai tay che mặt, nước mắt cứ thế rơi xuống.
“Anh nói không sai, em vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng chưa vượt qua được. Em có rất ít bạn để tâm sự, thời trung học có mấy người nhưng sau này đều mất liên lạc. Đến đại học em cũng không thân với ai, em chỉ sợ có một ngày mình bị lộ trước người khác….”
Tưởng Viễn Chu đứng bên cạnh cô, Hứa Tình Thâm lau khô nước mắt, ngước mặt lên đối diện với bầu trời rực rỡ, ánh vàng óng ánh li ti rơi xuống khuôn mặt nhẵn như ngọc, cô đẹp đến nỗi rung động lòng người.
“Tưởng Viễn Chu, đột nhiên em cảm thấy…”
“Thật dễ chịu, chưa từng có cảm giác dễ chịu như vậy bao giờ.”
Tưởng Viễn Chu không khỏi nở nụ cười yếu ớt: “Sao trước đây anh không nhìn ra, trong lòng em cất giấu nhiều chuyện như vậy.”
“Có đúng là rất khâm phục em hay không?” Hứa Tình Thâm nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh.
“Đi từng bước một như em phải cố gắng rất nhiều.”
Người đàn ông không đáp lại, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Hứa Tình Thâm đứng dậy, vỗ tay một cái. “Tưởng tiên sinh, cám ơn anh.”
“Chỉ cần em mở lời, anh có thể cho cô ta thảm hại hơn.”
“Không cần…” Hứa Tình Thâm vươn bàn tay nhỏ bé, kéo bàn tay Tưởng Viễn Chu lại.
“Vậy là đủ rồi. Nói cho cùng, em cũng không phải thánh mẫu, chuyện đó giống như cái gai ghim trong lòng em, em oán hận, em không bỏ qua được. Nhưng bây giờ thấy cô ta sống không tốt như vậy, em rất vui vẻ!”
“Em rất xấu.” Tưởng Viễn Chu cười nói.
“Không ai quy định em nhất định phải tha thứ cho một kẻ xấu.”
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu cong lên hết cỡ.
“Hứa Tình Thâm, anh lại yêu mến em như vậy, lúc làm người tốt không mù quáng, khi làm người xấu thì ác độc vừa phải.”
Người đàn ông vô thức nói ra, hai chữ ‘Yêu mến’ này, được anh nói ra xuất phát từ suy nghĩ tận đáy lòng.
Chương 50: Muốn chuyển đi
Quay về Cửu Long Thương, Hứa Tình Thâm xuống xe, Lão Bạch từ trong sân đi ra.
“Tưởng tiên sinh, cô Hứa.”
Khóe miệng Hứa Tình Thâm khẽ cong lên, như mộc xuân phong.*
(*Giống như được ngọn gió xuân thổi qua.)
“Xin chào.”
Lão Bạch bỗng ngây người, mở to mắt nhìn Hứa Tình Thâm đi vào, anh ta đi tới nói với Tưởng Viễn Chu: “Cô Hứa, hình như hôm nay hơi lạ.”
“Đúng là niềm nở, cậu thấy không quen?”
“Hình như có chút như vậy.”
Tưởng Viễn Chu khẽ cười, không hề e ngại nói thẳng: “Cậu bị coi thường.”
Lão Bạch sờ sờ mũi, đi theo anh.
“Hôm nay cô Vạn có gọi điện thoại tới.”
Người đàn ông cất những bước dài đi vào trong, năm mới, thời tiết còn chưa trở nên ấm áp, dọc đường đi vẫn còn phảng phất hơi lạnh xuyên qua lòng bàn chân len lỏi vào trong cơ thể.
“Vậy cậu cứ đối phó với cô ta.”
“Cô ấy gọi vào số máy bàn.”
“Vậy thì sao?”
“Còn không phải là vì chuyện đóng băng thẻ ATM sao?”
Tưởng Viễn Chu bước lên thềm, bước chân dừng lại trước cây cột bằng đá cẩm thạch trắng khắc hoa văn.
“Hiện tại cô ta đã là người của Phương Thành rồi. Hơn nữa tiền của tôi, cũng không phải ai muốn dùng là cũng có thể dùng.”
“Nếu không cứ như vậy sẽ hình thành thói quen.”
“Thói quen xấu như vậy, phải sửa đổi một chút.” Tưởng Viễn Chu nói xong, đi thẳng vào trong.
Đi tới phòng ngủ chính, Hứa Tình Thâm đang ôm máy vi tính ngồi trên ở sô pha. Tưởng Viễn Chu cởi áo khoác đi tới, ánh mắt lướt qua màn hình máy vi tính thấy tin tức cho thuê phòng.
“Làm gì vậy?”
“Tìm phòng trọ.” Hứa Tình Thâm cũng không ngẩng đầu lên.
“Em?”
“Đúng vậy…” Hứa Tình Thâm cuộn trang web xuống.
“Hiện tại còn chưa góp đủ tiền, chờ mấy ngày nữa là được lĩnh lương rồi, em muốn tìm thuê một phòng trọ trước tiên. Tiền thuê chia đều ra thì chi phí cũng không đến nỗi nhiều lắm.”
“Nhà một gian?” Tưởng Viễn Chu ngồi vào bên cạnh cô, liếc nhìn ảnh chụp trong máy vi tính.
“Một phòng nhỏ như vậy thôi sao? Còn muốn theo người ta xài chung toilet và nhà bếp, có thể so sánh với ở Cửu Long Thương cùng anh sao?”
“Điều kiện là không thể so sánh rồi, nhưng lúc đầu em có nói là ở tạm.” Hứa Tình Thâm ghi chép thông tin về một nhà trọ trong đó.
“Dù sao thì hầu như thời gian em đều ở bệnh viện, trở về thì ngủ một giấc mà thôi.”
Tưởng Viễn Chu khẽ nhíu mày, không nói thêm gì nữa.
Hứa Tình Thâm cũng vui mừng vì thấy anh sòng phẳng.
Chỉ có điều, cho tới lúc được phát tiền lương lại thấy có cái gì đó không đúng.
Tiền tới tay chỉ có một nửa, Hứa Tình Thâm tìm bên tài vụ, đối phương trả lời là: “Tưởng tiên sinh có dặn, một nửa tiền kia dùng để tiền trả phòng của cô cùng với tiền cơm.”
Hứa Tình Thâm áng chừng số tiền trong tay, ít như vậy, nào đủ để cô ra ngoài thuê phòng chứ?
—
Cửu Long Thương.
Trên bàn cơm bày bốn món ăn một món canh, tay nghề của người giúp việc rất tốt, món cá Squirrel-shaped Mandarin được làm rất khéo, món ăn nóng hổi vừa bê lên bàn ăn, hạt thông được rắc lên lớp sốt đỏ làm người khác nhìn là thấy thèm.
Tưởng Viễn Chu lại không thích món ăn béo ngấy này. Đợt trước đưa Hứa Tình Thâm ra ngoài ăn, biết món này hợp khẩu vị của cô.
Chẳng qua là quá nửa bữa cơm rồi mà cũng không thấy Hứa Tình Thâm động đũa.
“Vì sao không ăn cá?”
Hứa Tình Thâm tức tối cầm đôi đũa chọc chọc vài cái vào bát phát ra tiếng động.
“Tiền ăn của em ít như vậy, sao dám ăn một món hơn vài trăm chứ?”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, không khỏi bật cười: “Không liên quan, người giúp việc nấu gì thì em ăn món đó, dù sao cũng không cộng thêm tiền ăn của em.”
“Tưởng tiên sinh…” Cô cau mày, nhìn qua là cũng biết đang có điều lo lắng.
“Em muốn thuê một phòng trọ ở gần bệnh viện, bây giờ Vạn Dục Ninh và Phương Thành cũng đã xác định quan hệ, tin chắc là sẽ không tìm tới em gây phiền toái, em chỉ muốn dọn ra ngoài thôi.”
“Sẽ không tìm em phiền phức?” Tưởng Viễn Chu cầm lấy viên đá bên cạnh, bưng ly nước lên.
“Ở lễ đính hôn làm em mất mặt, còn tìm bạn học thời cấp 3 của em, những chuyện này đều do ai làm?”
“Nhất định là hôm đó anh đã dọa cô ta thấy sợ hãi rồi, chắc chắn cô ta sẽ không dám làm bậy nữa.”
“Ở Cửu Long Thương, có chỗ nào khiến cho em phải khó chịu?” Tưởng Viễn Chu hỏi ngược lại.
Hứa Tình Thâm khẽ cụp mắt, giọng nói và sắc mặt đều không có quá nhiều thay đổi.
“Em không muốn bị cho là dùng quy tắc ngầm.”
“Vậy coi đơn giản như là nam nữ yêu nhau không được sao?”
“Nhưng hiển nhiên là chúng ta không phải như vậy.”
Tưởng Viễn Chu cũng không muốn nhắc mãi về đề tài này, anh uống chén canh xong rồi mới lên tiếng: “Vậy chờ em góp được tiền thuê nhà rồi hãy trở lại nói với anh.”
“Nhưng anh trừ tiền lương còn có như vậy…”
Người đàn ông kéo chiếc ghế ra đứng dậy, khẽ nhún vai: “Tựa như em nói, cá Squirrel-shaped Mandarin hơn một trăm, em phải chịu một nửa.”
Tên vô lại này!
Hứa Tình Thâm trợn mắt nhìn theo phía bóng lưng của anh.
—
Quan hệ giữa Hứa Tình Thâm và Hứa Minh Xuyên từ nhỏ đã khá tốt rồi, thỉnh thoảng cậu lại tới tìm cô.
Hứa Tình Thâm tan việc đi ra ngoài, Hứa Minh Xuyên nghe lời đứng ở cửa bệnh viện chờ cô, bên cạnh là chậu măng leo.
Vừa thấy chị gái, cậu vội vàng vẫy tay.
“Chị.”
“Tới lâu chưa?”
“Không lâu.”
Hứa Tình Thâm lấy từ trong túi xách ra năm trăm tệ đưa cho cậu.
“Có đủ hay không?”
“Được rồi được rồi, chị, còn chị thì sao?”
“Yên tâm đi, có.”
Hứa Minh Xuyên đưa chậu măng leo cho cô.
“Chắc chắn là mẹ không đồng ý cho em và các bạn đi leo núi suốt đêm, bọn em đã mua lều bạt hết cả rồi. Đúng rồi, đây là em mua trên đường, tặng chị để đặt trên bàn làm việc.”
“Bất kể thế nào, em phải chú ý an toàn.” Hứa Tình Thâm đưa tay nhận lấy cây măng leo.
“Chị, em biết rồi.”
Hứa Tình Thâm đứng trước mặt cậu em trai cùng cha khác mẹ, còn thấp hơn cậu một đoạn.
“Đi thôi, chị mời em ăn cơm tối.”
“Không cần…” Hứa Minh Xuyên vội vàng xua tay.
“Về nhà ăn là được rồi, chị ở bên ngoài cũng không dễ dàng, cần nhiều tiền.” Cậu nói đến đây, cho một tay vào trong túi, lòng bàn tay có một chiếc chìa khóa.
“Chị, chị có muốn đi thuê phòng trọ không?”
“Dĩ nhiên là muốn chứ, chờ một thời gian nữa…”
Hứa Minh Xuyên lấy điện thoại di động và một chiếc chìa khóa trong túi ra, đợi lúc Hứa Tình Thâm còn chưa kịp phản ứng thì nhét vào trong tay cô.
“Cho chị.”
“Đây là vật gì vậy?”
“Em… Nhà bạn học em có thừa một căn phòng nhỏ cho thuê, cho chị ở.”
Hứa Minh Xuyên nói nhanh thành nói lắp, Hứa Tình Thâm nhìn cậu không hề chớp mắt.
“Người ta cho ai thuê cũng được tiền, tại sao phải cho chị ở?”
“Cái đó… Bởi vì người đó là anh em của em!”
“Em có nói thật ngay không, ai cho?”
Hứa Minh Xuyên kìm nén đến mức mặt đỏ rần.
“Chị, bỗng dưng em bao tử đau quá, ai u, không chịu nổi, em đi đây!”
Tiểu nhóc chết tiệt kia xoay người bỏ chạy trong chớp mắt.
Người có quan hệ tốt với Hứa Minh Xuyên, ngoại trừ Phương Thành còn có ai?
Sắc mặt Hứa Tình Thâm không chút thay đổi nhìn chiếc chìa khóa trong tay chằm chằm.
Về đến nhà, vừa lúc người giúp việc đi ra từ phòng bếp.
“Cô Hứa, tối nay cô muốn ăn món gì?”
“Tùy đi.”
“Tưởng tiên sinh khá chú ý, cô xem giúp tôi thực đơn cho hôm nay và ngày mai có được không?”
Kẻ lắm tiền thường hay có thói quen quái đản, Hứa Tình Thâm đặt túi xách trên ghế sa lon, đi tới.
Sau đó, Hứa Tình Thâm đi thẳng lên lầu.
Khi Tưởng Viễn Chu về cô vẫn còn tắm ở trên lầu, người đàn ông muốn ngồi phịch xuống ghế sa lon thì bỗng thấy chiếc túi xách hơi hé mở.
Tưởng Viễn Chu cầm lấy ném sang bên cạnh thì thấy có thứ gì kêu lạo xạo văng ra ngoài.
Xâu chìa khóa và cái móc khóa rơi xuống bên cạnh chân Tưởng Viễn Chu. Anh cúi xuống nhặt lên, trên móc khóa in mấy chữ nhỏ: Bảo Lợi Hoa Viên.