Năm cũ sắp hết, mọi vật bên ngoài Cửu Long Thương đều treo đèn lồng đỏ.
Tưởng Viễn Chu dừng xe ở trước đèn tín hiệu, Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn ra ngoài, có chút ngẩn người.
“Đêm giao thừa tôi phải về nhà họ Tưởng, bên Cửu Long Thương đã sắp xếp người xong rồi.”
Hai tay Hứa Tình Thâm đặt trên đùi đan vào nhau, vội vàng mở miệng: “Tôi cũng phải về nhà, anh không phải sắp xếp người nhiều như vậy đâu.”
Cô không thể không nói như vậy. Tưởng Viễn Chu sống tự lập ở một căn nhà riêng nên có lẽ rất ít khi về nhà. Nhưng lễ mừng năm mới thì khác, ngay cả ngài Tưởng cũng phải về nhà tham gia. Nếu so sánh, thì cô là một người không được ai chào đón.
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu xuyên qua gương chiếu hậu, nhìn cô.
“Bên nhà gọi điện thoại tới bảo em về?”
“Hả? Ừ.” Hứa Tình Thâm không ngừng gật đầu.
Đi tới bệnh viện, Hứa Tình Thâm vừa thay quần áo xong thì Hứa Vượng điện thoại tới.
Trong lòng cô dấy lên một cảm giác hân hoan, nhanh chóng đi tới bên cửa sổ.
“Alo, ba.”
“Tình Thâm, mấy hôm nữa là Tết rồi, tối hôm tất niên thì về nhà ăn cơm đi.”
Hứa Tình Thâm ngước mắt nhìn lên.
“Ngày mai con sẽ về.”
Bên kia bỗng nhiên im lặng, Hứa Tình Thâm bỗng thấy hồi hộp.
“Ba?”
“Mẹ con nói, chỉ muốn có một bữa cơm đoàn viên, cho nên…”
“Ba, ý của ba là chỉ bảo con về ăn cơm tất niên thôi, không hơn phải không?”
Hứa Vượng nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào, Hứa Tình Thâm khẽ cụp mi.
“Quên đi, gần đây công việc ở bệnh viện rất bận, giao thừa cũng phải tăng ca, con sẽ không trở về.”
Nói xong, Hứa Tình Thâm ngắt máy, trong lòng không chỉ có một nỗi cô đơn khó chịu.
—
Đêm giao thừa, Tưởng Viễn Chu về nhà lớn. Lão Bạch đang thu dọn đồ cho lên xe.
Hứa Tình Thâm ngồi trong phòng khách xem ti vi, Tưởng Viễn Chu đi tới trước mặt cô.
“Tôi đi đây.”
“Oh.” Giọng nói của cô trầm xuống.
“Có thể là khoảng mùng Năm tôi mới về, Cửu Long Thương bên này tùy em sắp xếp, em cũng có thể mời người nhà tới chơi.”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm mất tự nhiên, cười khẽ: “Anh thật biết nói đùa.”
Lão Bạch cầm chiếc áo choàng dài đi tới.
“Tưởng tiên sinh, tất cả đã chuẩn bị xong.”
Tưởng Viễn Chu xoay người, Lão Bạch khoác chiếc áo lên vai anh. Người đàn ông đi ra ngoài được vài bước, quay đầu lại nhìn, ánh mắt Hứa Tình Thâm vẫn luôn dõi theo anh. Sau khi bị Tưởng Viễn Chu phát hiện ra, cô vội vàng nhìn chằm chằm vào chiếc TV cách đó không xa.
Làm trong lòng Tưởng Viễn Chu không khỏi sinh ra một chút cảm giác không nỡ.
Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Viễn Chu rời khỏi Cửu Long Thương, sống mũi cô dấy lên một cảm giác cay cay, ngay cả người cuối cùng ở bên cạnh cô cũng đã về nhà.
Ngày hôm sau, người giúp việc mới tới xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào Cửu Long Thương.
Hứa Tình Thâm gần như là ngủ cả ngày ở trên lầu, cho tới khi trời tối cô mới xuống phía dưới.
Cửu Long Thương vẫn như mọi ngày, ngay cả một câu đối cũng không treo.
Hứa Tình Thâm đi vào sân, từ xa thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa. Cô bước tới thật nhanh, mới đầu lại cho là mình nhìn nhầm.
“Minh Xuyên?”
“Chị!” Hứa Minh Xuyên vẫy vẫy tay.
“Mau để em vào.”
Hứa Tình Thâm mở cửa ra cho cậu. “Tại sao em tới đây?”
“Thực sự là chị sống ở đây.” Hứa Minh Xuyên vừa đi vào trong, vừa nói. “Chị, hiện tại quan hệ của chị và Tưởng Viễn Chu là thế nào?”
“Chị hỏi tại sao em tới đây?”
“Oh, anh Phương Thành cho em địa chỉ, anh ấy nói em tới đây ăn cơm tất niên cùng chị.”
Hứa Tình Thâm dừng bước. “Phương Thành?”
“Đúng vậy.” Hứa Minh Xuyên ôm bả vai của cô. “Chị, mau dẫn em đi vào tham quan đi.”
Hứa Tình Thâm đẩy cánh tay cậu ra. “Em tới đây, ba mẹ có biết không? Em về đi.”
“Chị, chị đừng miễn cưỡng tỏ ra mạnh mẽ, em mới ăn cơm tất niên ở nhà rồi, nhàm chán, em muốn ở cạnh chị.”
Hứa Minh Xuyên nói xong, túm lấy cổ tay Hứa Tình Thâm kéo cô đi vào trong.
—
Mà một nơi khác ở Đông Thành, cũng đang vô cùng náo nhiệt.
Toàn bộ quán bar đều được Tưởng Viễn Chu bao trọn.
Bên trong phòng ViP, trước sân khấu lớn ngồi chật kín người. Bên tay Tưởng Viễn Chu đặt mấy vỏ chai rượu, cánh tay của người đàn ông thoải mái dựa lên thành ghế. Anh bị chuốc không ít rượu, điếu thuốc lá kẹp trên ngón tay chỉ còn lại nửa điếu.
Đối diện, Đường Tương Tân ngồi cạnh cô bạn gái mới, khó tránh khỏi tình trạng dính lấy nhau như sam, uống được vài hớp rượu thì không còn giữ ý gì nữa, ôm nhau hôn.
Tưởng Viễn Chu ra sức hít một hơi thuốc, thấy nửa điếu thuốc đã cháy hết nhưng làm thế nào cũng không kiềm chế được dục vọng đang dâng lên.
Sớm biết vậy, đêm qua anh nên ra sức “muốn” Hứa Tình Thâm thêm mấy lần nữa. Có đôi khi, ý niệm này mà dâng lên thì đúng là không thể ngăn cản nổi.
Lúc bữa tiệc tàn thì cũng đã là mười giờ, Tưởng Viễn Chu say khướt rời khỏi quán bar, tài xế đỡ anh lên xe, người đàn ông mất hết ý thức, trong miệng chỉ lẩm bẩm: “Quay về Cửu Long Thương.”
“Tưởng tiên sinh, ngài muốn về Cửu Long Thương?”
“Cửu Long Thương.” Tưởng Viễn Chu lặp lại một lần nữa.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, khoảng chừng nửa tiếng sau, lúc này mới về tới Cửu Long Thương. Tài xế muốn đỡ Tưởng Viễn Chu đi vào nhưng lại bị anh đẩy ra. “Đi đi.”
Bước chân người đàn ông lảo đảo, chân nam đá chân chiêu đi vào trong, cửa lớn lại không khóa nên anh va nhẹ vào, cánh cửa liền mở ra.
Bữa ăn của hai chị em vẫn chưa kết thúc, Hứa Minh Xuyên chống cằm.
“Chị, rượu này… Uống ngon.”
“Được rồi, uống ít đi một chút, em còn phải về đấy.”
Hứa Minh Xuyên ngước mắt lên, bỗng nhiên thấy một bóng người từ cách đó không xa đang đi tới.
Tưởng Viễn Chu lắc lư đi vào, Hứa Tình Thâm cũng nghe thấy tiếng động, cô quay lại nhìn, giật mình.
“Không phải là đêm nay anh không về sao?”
Toàn thân Tưởng Viễn Chu tỏa ra một mùi rượu nồng nặc, anh đi tới bàn ăn. Hứa Tình Thâm vội vàng đứng dậy, nhưng người đàn ông không cho cô cơ hội nói chuyện, kéo cánh tay cô rồi ôm cô vào trong ngực, sau đó cúi xuống hôn.
Hứa Minh Xuyên há hốc miệng, ngây ngốc nhìn.
Hứa Tình Thâm nghiêng đầu né tránh. “Tưởng… Đừng…”
Tưởng Viễn Chu hôn vài cái, buông ra, Hứa Tình Thâm mặt đỏ tới tận mang tai.
“Anh đừng…”
Người đàn ông tiếp tục hôn cô lần nữa, Hứa Tình Thâm ra sức đẩy anh ra, sau đó ngồi xuống ghế. Tưởng Viễn Chu thấy thế, ôm bả vai của cô, hơi thở ướt át vẫn đặt lên gò má cô. Bầu không khí nổi lên một ngọn lửa dục vọng. Hứa Tình Thâm vẫn còn đang né tránh, Tưởng Viễn Chu đưa tay giữ chặt lấy cằm cô, ngón tay khẽ dùng sức làm đôi môi cô hé mở, người đàn ông há miệng ngậm…
Hay chưa!
Hứa Minh Xuyên ra sức nuốt nước miếng, mãnh liệt y như cậu xem TV nha, quá đẹp, có phải người đàn ông này rất mạnh mẽ hay không nhỉ, dù gì cũng phải để ý tới người xem như cậu chứ.
Hứa Tình Thâm biết nhất định là Tưởng Viễn Chu say không ít. Không thì một người sống lù lù như Hứa Minh Xuyên ở đây, anh ta sao có thể không nhìn thấy?
Về sức thì cô không so được với anh, đợi cho đến khi Tưởng Viễn Chu kết thúc, vùi mặt vào cổ cô thở phì phì, lúc này Hứa Tình Thâm mới đẩy Tưởng Viễn Chu ra.
“Tôi… Em trai tôi đang ở đây.”
Suy nghĩ của Tưởng Viễn Chu bắt đầu chuyển động, gương mặt anh tuấn thay đổi liên tục, Hứa Minh Xuyên khẽ ho hai tiếng, vẫy tay một cái. “Này.”
Vùng xung quanh hai hàng lông mày Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên nhíu chặt, những chuyện khác anh không nghĩ được gì cả, nhưng người đàn ông ngồi đối diện chỉ cần nhìn qua một cái là thấy.
Hứa Tình Thâm nghe thấy Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên nổi giận, gào lên: “Lão Bạch, lôi hắn ra ngoài chôn!”
Dĩa ăn trong tay Hứa Minh Xuyên rơi loảng xoảng trên mặt đất.
Chương 36: Ngài Tưởng say rượu
Suýt chút nữa thì Hứa Tình Thâm cũng quên mất, thực ra là cả Hứa Minh Xuyên cũng say mèng, hai tên sâu rượu! Nếu không thì tiếng kêu vang lên thất thanh, lại phát ra cả Hàn chứ.
Một tay Tưởng Viễn Chu chống lên mép bàn, một tay đặt lên vai Hứa Tình Thâm, lời nói mang giọng điệu ra lệnh: “Chôn, nhanh lên!”
“Tưởng tiên sinh, đây là em trai tôi…”
“Em trai là cái gì?”
Hứa Minh Xuyên vốn đang ngồi đẩy chiếc ghế ra, làm động tác chào với hai người.
“Nói như BigBoss thì em trai hay em trai nhỏ, anh có, tôi có, phụ nữ không có!”
Hứa Tình Thâm nhìn sang bên cạnh, rất muốn hất chén rượu qua. Chắc là xem phim Hàn nhiều quá rồi. Tưởng Viễn Chu kéo ghế ra, dứt khoát ngồi xuống, cánh tay tự nhiên ôm Hứa Tình Thâm, một tay chỉ chỉ vào Hứa Minh Xuyên.
“Đúng không? Cho tôi xem.”
Hứa Tình Thâm không thể để hai tên say rượu này giở trò điên được. Nếu như Tưởng Viễn Chu tỉnh rượu mà biết mình đã nói những gì thì không phun ra máu mới lạ.
“Tôi đỡ anh lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Tưởng Viễn Chu đẩy tay cô ra, Hứa Minh Xuyên nghiêng nguời qua, nói: “Làm sao phải xem, anh cũng có, anh đi mà xem của mình ấy.”
“Hứa Minh Xuyên! Lần sau mà say khướt nữa là chị đuổi em ra ngoài.”
Tưởng Viễn Chu nhìn qua gò má Hứa Tình Thâm, bỗng nhiên đặt ngón trỏ xuống cổ, bắt đầu cởi cúc áo. Hứa Tình Thâm vội vàng nắm được ngón tay của người đàn ông.
“Anh đừng nghe Minh Xuyên, nó uống say.”
“Chị, em không say, em có uống rượu đâu, là nước khoáng mà.”
Tưởng Viễn Chu vẫn còn tiếp tục động tác trong tay, Hứa Tình Thâm không thể làm gì khác hơn là đánh lạc hướng sự chú ý của anh.
“Đi, đi, chúng ta lên lầu, tôi tìm cho anh, được chưa?”
“Em cũng đi.” Hứa Minh Xuyên giơ tay lên.
“Cút.” Hứa Tình Thâm ngoảnh lại lườm, Hứa Minh Xuyên ngoan ngoãn không lên tiếng nữa, nằm sấp trên bàn ngoan như một chú cún con.
Nhậu nhẹt say như vậy, Hứa Tình Thâm cũng không yên tâm để em trai về nhà, cô dặn người giúp việc dìu Hứa Minh Xuyên vào phòng dành cho khách nghỉ ngơi một đêm.
Sau khi ngài Tưởng đây say rượu, rõ ràng là tính cách có phần quái đản hơn, bước chân cũng không ngay ngắn, nửa người đều dựa vào người Hứa Tình Thâm. Vào tới phòng ngủ chính, khó khăn lắm cô mới nâng anh lên trên giường được.
“Có muốn tắm không?”
Khắp người Tưởng Viễn Chu toàn mùi rượu nồng nặc, Hứa Tình Thâm lo lắng người dưới kia, thấy anh nằm yên, lúc này mới cầm điện thoại di động xuống lầu.
Vừa lúc người giúp việc bước ra khỏi phòng, nói là Hứa Minh Xuyên đã ngủ. Hứa Tình Thâm đi tới cửa, mở cửa liếc nhìn xong mới thấy an tâm. Cô nghĩ tới bên nhà sẽ lo lắng nên gọi điện thoại cho Hứa Vượng, nói với ông là em trai uống say nên đêm nay ở lại nhà bạn.
Bên ngoài Cửu Long Thương, pháo hoa chào đón một năm mới sáng rực lên không ngớt. Hứa Tình Thâm tắm xong nằm dài trên giường, người đàn ông bên cạnh ngủ rất sâu giấc.
Đối với bọn họ, năm mới này chẳng có không khí đặc biệt gì cả.
Tưởng Viễn Chu cũng không cùng mấy vị công tử nhà giàu ra ngoài ăn chơi.
Hứa Tình Thâm xích lại gần anh hơn một chút, gần hơn chút nữa.
Mới đầu cô cũng định xem phim suốt đêm, nhưng bay giờ thì
không cần nữa…
Hứa Tình Thâm cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô kéo cánh tay Tưởng Viễn Chu, sau đó cẩn thận rúc vào trong ngực anh.
Thật ấm áp.
—
Tưởng Viễn Chu cảm thấy mặc dù đã ngủ được khá lâu nhưng thấy khó chịu, trong miệng khô khốc, anh khẽ mở mắt ra nhìn, bỗng nhiên thấy một cái đầu nhỏ.
Lúc này, gần như là cơn buồn ngủ còn sót lại cũng tiêu tan hết, trí nhớ nhanh chóng hoạt động… Đúng rồi, kể từ khi biết Vạn Dục Ninh sắp đính hôn, dì nhỏ liền thu xếp cho anh đi xem mắt, không phải là tối qua cưỡng ép nhét cho anh ấy một người đấy chứ?
Tưởng Viễn Chu thấy đầu óc xoay chuyển, anh ngồi phắt dậy, túm tóc. “Dì nhỏ!”
Hứa Tình Thâm bỗng chốc tỉnh lại, khẽ xoa hai mắt.
“Dì nhỏ nào hả?”
Người đàn ông nghe tiếng nói chuyện, không khỏi ngoảnh sang nhìn.
“Hứa Tình Thâm? Ai bảo em thay thế vậy?”
Hứa Tình Thâm cũng ngồi dậy. “Anh say nên mơ hồ?”
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn xung quanh. “Tại sao tôi lại ở Cửu Long Thương?”
“Đương nhiên là tự anh về đây.” Hứa Tình Thâm biết nhất định là anh đã uống quá chén.
“Tối hôm qua em trai tôi tới ăn cơm, cũng uống chút rượu, tôi để nó ở đây một đêm.”
Tưởng Viễn Chu đứng dậy, đầu còn thấy hơi khó chịu.
“Tôi đi tắm trước đã.”
Lúc hai người xuống lầu, Hứa Tình Thâm đi tới phòng ngủ dành cho khách xem, người giúp việc từ trong phòng bếp đi ra nói: “Cô Hứa, sáng sớm em trai cô đã rời đi, thần sắc không được tốt lắm.”
“Làm sao vậy?”
“Không biết, nhưng trông lại rất tỉnh táo, mở miệng la hét, nói là có người muốn chôn cậu ta, sau đó liền bỏ chạy.”
Tưởng Viễn Chu đang uống nước, còn không quên nói với ra trêu chọc: “Em đã nói gì với em trai em thế? Làm nó sợ đến như vậy.”
“Tưởng tiên sinh, nhưng mà những lời này là do anh nói.”
“Không có khả năng!”
Hứa Tình Thâm khẽ cúi xuống, cố nén cười: “Tối hôm qua anh trở về, thấy Cửu Long Thương có người đàn ông, anh nói muốn đem hắn đi chôn.”
“Thật không?” Tưởng Viễn Chu buông ly nước, ngón tay thon dài khẽ vuốt cằm.
“Hẳn là cậu ta nên giải thích, nói mình là em trai em. Cửu Long Thương của tôi không cho phép xuất hiện hành vi gian phu như vậy.”
Hứa Tình Thâm cười gượng hai tiếng, nghĩ tới câu giải thích của em trai tối hôm qua.
“Ngày hôm nay anh phải đi ra ngoài sao?”
“Phải.” Tưởng Viễn Chu nâng đồng hồ lên nhìn. “Muốn đi chúc tết mấy trưởng bối trong nhà, còn em?”
“Tôi đi trực.”
“Không cần, tôi cho em nghỉ.”
Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu. “Vậy còn không bằng ở bệnh viện, tôi đã hẹn mấy người bạn nhỏ nằm viện rồi, sẽ tặng quà năm mới cho bọn chúng.”
Tưởng Viễn Chu nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên: “Được, tùy em.”
Người đàn ông kéo chiếc ghế bên bàn ăn ra, vừa muốn ngồi xuống thì chuông điện thoại di động liền vang lên.
Tưởng Viễn Chu nhìn màn hình hiển thị, đưa ngón tay trượt, cúp máy. Nhưng mà đối phương vẫn kiên trì gọi tiếp, Tưởng Viễn Chu tắt tiếng.
Hứa Tình Thâm đi tới phòng khách, còn chưa cầm chiếc điều khiển từ xa TV thì điện thoại bàn vang lên.
Cô tiện tay nhấc máy. “Alo?”
“Hứa Tình Thâm, thật quá đáng, quả nhiên là cô vẫn còn ở nhờ bên Cửu Long Thương.”
Là Vạn Dục Ninh.
Hứa Tình Thâm nhíu mày. “Cô Vạn, cô tìm Tưởng tiên sinh sao? Có muốn tôi đưa điện thoại cho anh ấy hay không?”
Vạn Dục Ninh cất tiếng nói gay gắt: “Cô nói anh ấy ở Cửu Long Thương?”
Năm mới, không phải Tưởng Viễn Chu đang ở nhà họ Tưởng hay sao?
Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ thay đổi thói quen mà đón Tết ở ngoài.
“Cô Vạn, hay là cô có lời gì, tôi có thể truyền đạt giúp cô.”
“Tôi không tin, Hứa Tình Thâm, cô là ai chứ? Anh ấy lại ở bên cạnh cô? Cô nói Tưởng Viễn Chu nghe điện thoại đi.”
Hứa Tình Thâm buông ống nghe, gọi người ở cách đó không xa.
“Tưởng tiên sinh, tìm anh.”
Vạn Dục Ninh lo lắng cầm điện thoại di động, nghe thấy có tiếng bước chân từ từ truyền đến, Tưởng Viễn Chu nhận điện thoại.
“Chuyện gì vậy?”
“Anh không về nhà sao?”
“Không có chuyện gì, tôi cúp máy.”
“Chờ một chút.” Vạn Dục Ninh vội vàng mở miệng. “Ngày mồng năm sắp tới… Không cho phép anh đưa Hứa Tình Thâm đến.”
“Cho tôi một lý do.” Sắc mặt Tưởng Viễn Chu không chút thay đổi.
“Em không muốn cô ta làm em khó chịu.”
“Không có cửa đâu.”
Tưởng Viễn Chu nói xong, ném ống nghe ở một bên, Hứa Tình Thâm thấy thế, cầm lấy định gác máy.
“Không cần cúp, như thế cô ta có gọi tới cũng không được.”
Hứa Tình Thâm lại ngoan ngoãn nghe theo, mà từng câu từng chữ Tưởng Viễn Chu nói ra, đương nhiên là cũng truyền tới tai Vạn Dục Ninh rất rõ ràng.