15 phút sau, Chu Từ Lễ đứng thẳng dậy, chậm rãi giúp người dưới thân cài cúc áo, giấu đi dấu vết động tình dưới đáy mắt, khôi phục bộ dáng lạnh nhạt đứng đắn.
Lục Nghi Ninh nâng tay che mắt, cố gắng ổn định hơi thở hỗn loạn.
Ngón tay hơi lạnh khẽ vuốt ve xương quai xanh của cô, dẫn đến một đợt run rẩy, nhưng vẫn dịu dàng hơn so với môi lưỡi triền miên ban nãy nhiều.
Chu Từ Lễ kéo tay cô xuống, cúi đầu cẩn thận hôn lên đầu ngón tay, cổ tay hơi dùng lực, dễ dàng kéo cô ra.
Lục Nghi Ninh nâng mắt, chạm phải con ngươi đen tối của anh.
Hai người nhìn nhau vài giây.
Chu Từ Lễ khàn giọng nói: “Bây giờ không nỡ chạm vào em, sợ em khóc.”
Lục Nghi Ninh có hơi bối rối, người này thật là, động tác hung hăng cứ khiến cô nghĩ giây tiếp theo sẽ bị nuốt vào bụng, nhưng đến cuối cùng lại dịu dàng nói không nỡ.
Hơi thở mát lạnh của anh gần trong gang tấc, mùi gỗ trộn lẫn với bạc hà, nóng nóng lạnh lạnh, khiến lòng người ngứa ngáy.
Lục Nghi Ninh mất tự nhiên phản bác: “Sẽ không khóc.”
Chu Từ Lễ thản nhiên ừ một tiếng, dùng tay cọ qua khóe mắt chứa chút hơi nước của cô, dáng vẻ không quá tin tưởng.
Lục Nghi Ninh nhìn ra chỗ khác, giọng rất nhỏ, “… Chỉ cần anh dịu dàng một chút.”
Chu Từ Lễ rũ mắt, ôm cô một hồi lâu, “Anh đi nấu sữa, có điều dùng hết đường rồi, hôm nay chỉ có thể uống sữa không đường.”
“À, vậy em không uống nữa.”
Lục Nghi Ninh thật cẩn thận quan sát biểu cảm của anh, thấy không có gì không ổn cả mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng chưa được vài giây, một âm thanh cứng rắn không cho phản bác lại vang lên.
“Đừng để anh làm em khóc.” Chu Từ Lễ dán vào tai cô, không nhanh không chậm nói, “Ngoan một chút.”
“…”
***
Mỗi tối Chu Từ Lễ sẽ nấu cho cô một ly sữa giúp ngủ ngon.
Lúc chưa ở chung với anh, Lục Nghi Ninh sẽ chịu đựng đến rạng ráng, nhưng lúc này chỉ mới mấy tuần, thói quen năm sáu năm của cô đã dễ dàng bị anh thay đổi.
Chu Từ Lễ đi ra khỏi phòng bếp, thuận miệng hỏi: “Ngày mai có việc không?”
Lục Nghi Ninh cầm ly sữa, nghĩ nghĩ, “《 Đại Tần 》 sắp đóng máy rồi, em phải đến xem một chút.”
“Ừm, chiều mai anh có chút việc, sẽ về muộn một chút, nhớ tự mình ăn gì đó.”
Bất giác đã đến cuối tháng 9, gió đêm lạnh lẽo, lúc này cửa sổ ban công mở ra, Lục Nghi Ninh không khỏi rụt vai, chạy đến đóng cửa sổ. Sau đó cô trở về sô pha, ngồi xuống bên cạnh anh.
Chu Từ Lễ buông quyển sách trên tay, im lặng nhìn cô chằm chằm, “Có chuyện muốn nói với anh?”
Lục Nghi Ninh cúi đầu, hít chóp mũi, “Em không biết nói thế nào cả, là chuyện trong nhà em, không hiểu rõ lắm.”
“Có thể vừa nói vừa nghĩ.”
Lục Nghi Ninh liếc nhìn anh một cái, lúng ta lúng túng gật đầu, “Anh biết Kỳ Huệ không, người ở bãi đỗ xe là do cô ta tìm. Sau khi em biết thì dùng một cách giống vậy dạy dỗ cô ta một chút… Chỉ là dạy dỗ một chút thôi, không có làm chuyện khác.”
Chu Từ Lễ lẳng lặng nghe, “Sau đó thì sao?”
“Em đưa cô ta vào trại an dưỡng ở phía Tây, nhưng mấy ngày hôm trước Lâm Tấn An gọi điện nói em biết, cô ta nhảy lầu.” Lục Nghi Ninh cắn môi dưới, nắm chặt vạt áo, “Không chết, bị gãy chân nên giờ đang nằm trong bệnh viện, mỗi ngày đều ồn ào muốn gặp ba em.”
Chu Từ Lễ im lặng hai giây, “Em cảm thấy ba em sẽ trúng khổ nhục kế của cô ta?”
Lục Nghi Ninh gian nan gật đầu, “Lúc trước nhất định ông ấy sẽ không trúng, nhưng bây giờ, không xác định.”
“— Giống như chuyện em nghĩ ông ấy vô cùng yêu mẹ em, là loại yêu mà mặc dù người đi rồi nhưng vẫn sẽ nhung nhớ cả đời ý. Nhưng không lâu trước đây, em bỗng phát hiện em sai rồi.”
Chu Từ Lễ nhớ đến 5 năm trước, cảnh tượng cô gái nhỏ ngồi xổm trên mặt đất, bắt lấy ống tay áo của anh khóc.
Cô khàn giọng nói: “Anh ơi anh thả em ra ngoài được không, ba em muốn cưới mẹ kế cho em.”
Một cô bé có thân thế rất đáng thương, còn có chút cực đoan nhưng vẫn muốn dùng hết sức bắt lấy tia hy vọng cuối cùng, cố gắng chạy đi.
Sau lần gặp gỡ vội vàng đó, bọn họ không gặp lại nhau nữa.
Trong năm tháng dài dằng dẵng, Chu Từ Lễ không biết cô bé năm đó đã dùng cách nào để đối đầu với sự bất công của vận mệnh.
Không ai có thể tự do lựa chọn sẽ sinh ra trong loại gia đình nào cả.
Nhưng 5 năm sau trên hoang mạc Tây Bắc, anh lại một lần nữa nhìn thấy cô, trải qua cái gọi là trưởng thành, gai nhọn quanh cô dần bị mài mòn.
Cô lựa chọn trả thù, nhưng lòng vẫn lương thiện như trước.
Gai nhọn thỉnh thoảng lại dựng lên đã có một mặt mềm mại.
Có lẽ cuộc sống của cô cũng không tốt như vẻ bề ngoài, bừng bừng sức sống như thế, nhưng cô vẫn sẽ có nỗi khổ của riêng mình, có rất nhiều bí mật khó có thể mở miệng.
Có lẽ ngoài miệng hăm dọa, nhưng khi chân chính phải ép người khác vào đường cùng, cô lại không thể xuống tay.
Một cô gái như thế, cần được bảo vệ.
Chu Từ Lễ xoa đầu cô, dịu dàng hỏi: “Em đang muốn biết, nếu là anh thì sẽ xử lý thế nào?”
Lục Nghi Ninh thành thật nói: “Em không nghĩ ra một biện pháp vừa ổn thỏa vừa hiệu quả.”
Chu Từ Lễ vuốt ve chuỗi tràng hạt trên cổ tay theo thói quen, nụ cười có hơi sâu xa, “Đau lòng còn hơn cả chết, cô ta cố chấp với thứ gì thì em cứ hủy hoại thứ đó. Cô ta biến mất lâu như vậy, chẳng lẽ ba em lại không có ý muốn đi tìm?”
Lục Nghi Ninh giật mình, dựa theo tính cách của Lục Bá Nguyên, nếu ông muốn đi tìm thì chưa đến hai ngày đã có thể tìm được Kỳ Huệ. Mà không phải bình yên ngồi uống trà trong văn phòng như bây giờ.
Không phải là không tìm thấy, mà căn bản là đã buông bỏ người này rồi.
Chu Từ Lễ dời tầm mắt, lẩm bẩm: “Lòng dạ thương nhân, khó đoán được.”
***
Nửa tháng nay, phòng làm việc Tây Tác chất đống đủ loại công việc. Rất nhiều khách đến cửa chỉ tên muốn hẹn bà chủ chụp ảnh, đa số Lục Nghi Ninh đều từ chối hết, chỉ để lại mấy đơn của khách quen.
Lâm Tấn An bị cô phái đi báo tin cho Lục Bá Nguyên, một tiếng sau cậu ta trở về, dựa vào bàn thở hồng hộc, “Chị, bây giờ là năm 2019 rồi đó, gửi tin nhắn là được, còn phải nhờ sức người à?”
Lục Nghi Ninh lười nâng mắt, “Cậu quen thuộc với bên ba tôi hơn mà, chạy đi báo cáo hai ba lần cũng có sao đâu.”
“…” Không hiểu sao Lâm Tấn An lại cảm thấy câu này của cô là đang coi cậu ta thành gián điệp, “Lục đổng là ba chị, quan tâm chị là chuyện bình thường.”
Lục Nghi Ninh trợn trắng mắt, không thể nhịn được nữa, “Cậu câm miệng cho tôi đi.”
“Ba tôi có nói lúc nào đi bệnh viện không?” Cô lại hỏi.
Lâm Tấn An đứng thẳng lên, “Chiều hôm nay đi, xem tình huống, có thời gian mới đi. Lục đổng nói vậy đó.”
Buổi chiều, trước khi Lục Nghi Ninh đến bệnh viện, có gửi tin nhắn nhắc nhở ba mình, không biết tại sao, thái độ thờ ơ của ông làm tâm trạng của cô rất tốt.
Đến trước cửa phòng bệnh, có thể nghe thấy tiếng thét chói tai của người bên trong.
Hộ sĩ bị đuổi ra, sau đó một cái bình hoa ném ra ngoài cửa, vỡ nát.
Lục Nghi Ninh nhíu mày, đẩy cửa vào.
Kỳ Huệ treo một chân, sắc mặt trắng bệnh, cô ta tự mình tra tấn mình lâu như vậy, bây giờ giống như một con quỷ.
Cô ta nhìn cô gái đi vào, lửa giận vừa mới bình tĩnh lại bốc lên, quay đầu lại mới phát hiện những đồ có thể ném được trên bàn đã bị ném hết rồi.
Lục Nghi Ninh kéo ghế ngồi xuống, “Lát nữa ba tôi sẽ đến đây.”
Kỳ Huệ giật mình sửng sốt, “Thật, thật à?”
“Tôi lừa cô làm gì?” Lục Nghi Ninh nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, “Vẫn còn thời gian, nếu cô còn muốn thể diện thì kêu hộ sĩ vào dọn dẹp một chút.”
Kỳ Huệ không hé răng, mím môi.
Hộ sĩ nhanh chóng tiến vào dọn dẹp đống các mảnh vỡ trên đất, sau đó rời khỏi phòng bệnh, chỉ còn lại hai người bọn cô.
Kỳ Huệ cười lạnh nói: “Lục Nghi Ninh, đợi Lục Bá Nguyên đến đây, nhìn thấy tôi bị cô tra tấn thành như vậy, cô nói xem có khi nào hắn ta sẽ trở mặt với cô ngay không?”
Chỉ sợ cô mới là người điên lên ấy.
Lục Nghi Ninh lấy điện thoại ra xem, không để ý đến cô ta.
Không đợi quá lâu, Lục Bá Nguyên và trợ lý đến phòng bệnh.
Trợ lý nhận lấy đồ dinh dưỡng trong tay ông chủ đặt lên kệ để đồ, “Lục đổng, tôi ra ngoài chờ ngài.”
Hai mắt Kỳ Huệ lập tức đẫm lệ, giãy dụa muốn xuống giường, “Bá Nguyên, anh xem em này… Suýt nữa em đã bị nó tra tấn đến chết rồi!”
Lục Bá Nguyên nhẹ giọng trấn an cô ta, “Em đừng nóng vội, chúng ta dưỡng bệnh trước đi.”
“Dưỡng bệnh? Không, em không có bệnh, anh đón em ra ngoài được không?” Kỳ Huệ bắt lấy cánh tay ông, “Em không muốn ổ chỗ này.”
Lục Bá Nguyên suy nghĩ hồi lâu, rồi lạnh nhạt nói: “Vậy anh đưa em ra nước ngoài nhé, không phải em rất muốn đến Mỹ sống sao?”
Kỳ Huệ trợn to mắt, môi run rẩy không nói nỗi một câu đầy đủ, “Ý anh, ý anh là muốn vứt bỏ em… Em không đồng ý!”
Lục Nghi Ninh cong môi, không muốn tiếp tục xem vở kịch ngược thân ngược tâm này nữa, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Đến khu đỗ xe, cô vừa mở cửa xe thì bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc đi ra khỏi lầu A.
Lục Nghi Ninh bấm còi, cô gái cách đó không xa nhìn qua theo bản năng, bước chân lập tức dừng lại.
Lâm Gia cũng không ngờ sẽ gặp phải cô ở bệnh viện. Kỳ kèo một lát, thấy đối phương không chịu bỏ qua đành chậm rãi đi đến, đánh giá từ trên xuống, “Bị thương?”
Lục Nghi Ninh nhướng mày, vẻ mặt đầy hứng thú, “Lâm chủ biên đến thăm người bệnh à?”
Lâm Gia chớp mắt vài cái, nụ cười hơi cứng lại, “Một khách hàng bị bệnh.”
Lầu A trong bệnh viện trung tâm thành phố toàn là phòng bệnh VIP và ICU, làm gì có bệnh nhân nào bình thường.
Lâm Gia nhìn thấy biểu cảm cười như không cười của Lục Nghi Ninh, biết giấu không được bèn ăn ngay nói thật: “Là Chu thiếu gia, anh ấy hẹn tớ nói chuyện.”
“Tớ chỉ biết cậu có đàn ông bên ngoài.” Lục Nghi Ninh thở dài, nhíu mày, “Chỉ không ngờ lại là tên đàn ông kiêu ngạo như thế.”
Lâm Gia: “Thật ra anh ấy không giống như bên ngoài nói đâu.”
Lục Nghi Ninh a một tiếng thật dài, “Không sao cả, cậu thích là được. Cậu độc thân không ít năm rồi, cũng đến lúc nên yêu đương.”
Lâm Gia dựa vào xe cô, thò tay vào túi lấy một bao thuốc lá bạc hà ra.
Lục Nghi Ninh nhớ Lâm Gia đã sớm cai thuốc rồi, cô nhíu mày hỏi: “Bắt đầu hút lại từ khi nào?”
Lâm Gia cười nhạt, “Sau khi gặp anh ấy.”
Nói xong, cô lấy bật lửa ra châm thuốc, làn khói rất nhạt, mùi dễ ngửi hơn thuốc lá bình thường rất nhiều.
Lúc trước công việc bận rộn, thức đêm tăng ca, cấp trên cố ý chèn ép, cô bắt đầu hút thuốc giải tỏa.
Sau đó, làm cấp trên của tòa soạn, dần từ bỏ.
Lục Nghi Ninh nhìn Lâm Gia, “Bởi vì bệnh của Chu Hồi?”
“Không phải.” Lâm Gia nhếch môi, trong con ngươi màu nâu có chút tia sáng lắng động, “Bởi vì tớ biết anh ấy muốn sống, nhưng bất lực.”
Lục Nghi Ninh im lặng, thật lâu sau mới nói: “Đi uống một ly không?”