“Chỉ ở vài ngày.”
Chu Từ Lễ cởi áo khoác ra bỏ vào tủ quần áo, thuận tiện cởi luôn áo khoác của cô rồi gấp ngay ngắn lại.
Quản gia đến gõ cửa mời bọn họ xuống lầu dùng cơm. Suy nghĩ đến tình hình của Lục Nghi Ninh, khi Chu Hồi gọi điện thông báo đã cố ý dặn phòng bếp mời đầu bếp làm đồ ăn Trung Quốc.
Đồ ăn trên máy bay không được ngon lắm, Lục Nghi Ninh chẳng ăn được nhiều, bây giờ cũng không có khẩu vị, chỉ ăn vài miếng rau rồi uống một chén cháo.
Chu Từ Lễ lại từ từ múc thêm nửa chén cho cô, nhỏ giọng dỗ dành, “Ăn nhiều một chút, nếu không nửa đêm sẽ bị đói tỉnh.”
Quản gia tiến lên hỏi: “Sáng mai có cần bác gọi tài xế trong nhà đưa con đến khu mộ không?”
Chu Từ Lễ khẽ ừm, bổ sung: “Đừng quá sớm.”
Quản gia đứng tại chỗ, đánh giá sắc mặt người đàn ông, “Lần trước A Hồi trở về đã dời mộ của mẹ cháu đến khu mộ, hợp tác cùng một chỗ với Đại thiếu gia.”
Mắt Chu Từ Lễ trầm xuống, không cho người ta đoán được vui buồn.
Cũng may sau khi im lặng gần một phút, anh cũng có phản ứng.
“Tôi biết rồi.”
Khu mộ của Chu gia được xây ở giữa sườn núi sau nhà, thờ cúng các trưởng bối ba đời. Chỉ có người trong gia phả mới có thể mai táng ở đây, tất cả đều tuân theo quy định bảo thủ từ xưa.
Đêm đó, Lục Nghi Ninh nằm trên giường, im lặng ngoan ngoãn.
Chu Từ Lễ lau khô tóc, khi đi ngang cô thì hơi dừng bước, “Không ngủ được à?”
Nghe vậy, Lục Nghi Ninh ngồi bật dậy, có hơi mất tự nhiên nắm góc chăn, “Mẹ anh… thích cô gái dịu dàng một chút à?”
Lúc trước nghe dáng vẻ anh miêu tả là có thể đoán ra một cô gái du học ở Luân Đôn có bao nhiêu tri thức, lễ nghĩa và dịu dàng.
Chu Từ Lễ ngồi xuống mép giường, giơ tây sờ sờ hai má phiếm hồng của cô, “Nếu bà ấy còn sống nhất định sẽ rất thích em.”
Ấn tượng của anh với ba không nhiều, nhưng trong trí nhớ, hình tượng của mẹ lại rất rõ ràng.
Lục Nghi Ninh thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi.”
Ban đêm, mưa gió liên miên, sương mù trong không khí dần tiêu tan.
Đến sáng hôm sau, Luân Đôn đón chào ánh mặt trời đã nửa tháng không gặp.
10 giờ, Lục Nghi Ninh trang điểm lịch sự, mặc một chiếc váy dài thanh lịch, mái tóc dài đến eo cột lại một nửa, muốn dùng hình ảnh này che giấu cảm giác sắc bén trong xương.
Xe dừng lại ở phía sau núi, người phụ trách canh giữ mở cánh cửa màu đen chạm trổ ra.
Chu Từ Lễ đi phía trước, khi đi đến bậc thang thì rất tự nhiên nắm tay Lục Nghi Ninh, tầm mắt dừng lại trên đôi giày cao gót ba tấc của cô, “Anh nhớ anh đã đổi giày cho em rồi.”
Lục Nghi Ninh lấy một tay che tai, kéo dài giọng trả lời anh: “Em không nghe gì hết.”
Cành cây hai bên đường dày đặc, ánh mắt trời xuyên qua khe hở giữa các phiến lá chiếu xuống, làm cơ thể của người đàn ông có thêm một hình bóng như có như không.
Chu Từ Lễ bất đắc dĩ, không ngăn được lòng yêu cái đẹp của phụ nữ.
Hai người đứng trước ngôi mộ đơn giản nhất, không có các cột đá vây xung quanh như các ngôi mộ khác, chỉ có hai tấm bia đá đặt ở đây, vô cùng đơn giản, góc cạnh rõ ràng.
Gương mặt của người phụ nữ ở trên bức ảnh bên phải rất thanh tú, phía dưới có khắc một hàng chữ:
“Here lies a women who had lost her love forever.”
Nơi đây có một người phụ nữ đã đánh mất tình yêu của mình mãi mãi.
“Bà là một người rất cứng rắn, Chu Hoài An đã từng vô số lần tạo áp lực với bà, nhưng vẫn chưa có lần nào thành công ép lui bà.” Chu Từ Lễ đặt bó hoa trong tay lên trước bia mộ, ngẩng đầu nhìn bức ảnh trên bia đá, “Mẹ, con đưa Nghi Ninh đến đây thăm mẹ.”
Lục Nghi Ninh khom lưng, lại lẳng lặng nói chuyện với Chu Từ Lễ một lát.
Đến lúc trưa ánh mặt trời lên cao, nhiệt độ tăng, bọn họ mới xuống núi rời đi.Mấy ngày sau đó, khi Lục Nghi Ninh mở mắt ra, Chu Từ Lễ đã sớm thức dậy. Hỏi quản gia, ông cụ chỉ cười cười nói anh có việc ra ngoài.
Lần đầu tiên cô còn tin, nhưng liên tục ba ngày, Chu Từ Lễ ra ngoài buổi sáng, đến giữa trưa mới quay về, hơn nữa còn là một mình, không cho tài xế đi theo.
Hành động quá mức kỳ lạ, Lục Nghi Ninh cũng không muốn chủ động mở miệng hỏi. Nếu hai người đã ở bên nhau, lĩnh chứng, sau đó không lâu còn có thể có thêm một đứa bé thì chút tin tưởng lẫn nhau vẫn phải có, chứ không phải nghi ngờ khắp nơi.
Một ngày trước khi về nước, Lục Nghi Ninh đặt báo thức lúc sáng.
Chu Từ Lễ rửa mặt xong, thấy cô tỉnh liền đi đến bên mép giường hôn trán cô, “Hôm nay đưa em ra ngoài chơi.”
Lục Nghi Ninh thuận thế ôm lấy cổ anh, cúi đầu hừ một tiếng, “Không muốn nhúc nhích, ôm em đi rửa mặt đi.”
Chu Từ Lễ bất đắc dĩ cong môi, cúi người ôm lấy người trên giường ung dung đến phòng rửa mặt. Đặt Lục Nghi Ninh lên bệ, quen thuộc lấy kem đánh răng cho cô.
Lục Nghi Ninh ngậm bàn chải đánh răng, nói không rõ chữ, “Cho anh một giải thưởng, ông xã mẫu mực nhất.”
Hai tay Chu Từ Lễ chống lên hai bên, lười nhác nói tiếp, “Anh còn tưởng là nuôi heo giỏi nhất, hoặc là chiến sĩ thi đua chứ?”
“… Quả nhiên anh không thương em.” Lục Nghi Ninh đau khổ lau nước mắt, “Người ta bảy năm ngứa ngáy, chúng ta mới lĩnh chứng vài ngày vậy mà anh đã bắt đầu chán ghét em.”
Nói xong liền bị bọt trong miệng làm sặc, cô nhảy xuống khỏi bệ lưu ly phun bọt ra.
Chu Từ Lễ im lặng nhìn Lục Nghi Ninh biểu diễn xong rồi nói một câu: “Ông xã cưới tôi chỉ vì con, nuôi một đống cô em bên ngoài, cuối cùng tiểu tam lên ngôi ép tôi biết khó mà lui.”
Lục Nghi Ninh máy móc quay đầu lại, sao nghe câu này cứ quen quen nhỉ.
Hôm qua Chu Từ Lễ trở về lúc chiều, Lục Nghi Ninh đang ngủ trưa, điện thoại cầm trong tay vẫn chưa tắt máy, anh vừa liếc nhìn một cái đã bị tiêu đề hấp dẫn —
【 Vừa kết hôn với ông xã, anh ấy đã hết hứng thú với tôi thì sao đây? 】
Lập tức cầm lấy, coi lịch sử tìm kiếm trong điện thoại:
【 Vừa mới kết hôn đã mang thai, có phải sẽ dễ làm đàn ông mất sự kỳ vọng với hôn nhân không? 】
【 Làm sao để duy trì hạnh phúc hôn nhân? 】
【 Ông xã không thương tôi thì làm sao đây QAQ?! 】
Lục Nghi Ninh dẫm chân anh, có chút xù lông, “Anh xem lén điện thoại em!”
Chu Từ Lễ sợ cô cảm lạnh nên lại ôm cô lên bệ lưu ly, “Không có ý nhìn lén.”
Biểu cảm của Lục Nghi Ninh không quá tin tưởng, đôi mắt ướt sũng nhìn chằm chằm anh. Cô thật cẩn thận giấu tâm tư, lại vô tình bị phát hiện, có khi nào sẽ làm anh suy nghĩ nhiều không.
Chu Từ Lễ mở mắt, nhích lại gần, nhìn vào đôi mắt chột dạ của cô, không nhịn được cười run vai. Anh khẽ nắm lấy cằm cô, không đứng đẵn hỏi: “Muốn để ông xã luôn yêu em?”
Lục Nghi Ninh giơ chân đá anh, giọng nói hơi ũ rũ, “Anh tránh ra, em phải rửa mặt.”
Chu Từ Lễ quan tâm đến cảm xúc của cô nên không đùa nữa, giơ tay ôm lấy người trước mặt không nhẹ không nặng dỗ dành cô.
“Không nuôi phụ nữ khác, bây giờ không, sau này cũng không.” Anh ôm cô vào lòng, giọng nhẹ nhàng, “Chỉ nuôi một mình em.”
Lục Nghi Ninh chớp mắt mấy cái, cong môi cười, “Ồ, ý của anh là, để một mình em nuôi con?”
Chu Từ Lễ nghĩ nghĩ, “Tùy giới tính, là con gái thì có thể nuôi.”
“Nếu là con trai thì sao?” Lục Nghi Ninh nhíu mày hỏi.
Chu Từ Lễ ngoài cười trong không cười, “Nuôi thả đi.”
“…” Lục Nghi Ninh xoa xoa bụng, sâu sắc an ủi nhóc con bên trong, “Thật là một người ba tàn nhẫn.”Gần bờ sông Thames có mấy sinh viên của học viện nghệ thuật đang ngồi trên đất tìm linh cảm, mấy người vẽ tranh chân dung cũng không kêu gọi, chỉ im lặng ngồi ở đó lay loay với bút vẽ.
Không có khách hàng, anh ta liền nâng bút muốn vẽ bản thân.
Chu Từ Lễ dừng chân lại, “Có muốn vẽ một bức không?”
Lục Nghi Ninh cũng xem như là người nửa giới nghệ thuật, chụp ảnh và vẽ tranh cũng là một nhánh. Cô gật đầu đồng ý, dựa theo yêu cầu của họa sĩ ngồi trên chiếc ghế cách bàn vẽ một mét.
Thời gian có hơi dài, họa sĩ cũng không yêu cầu duy trì một tư thế. Nửa đường, suy nghĩ của Lục Nghi Ninh bay xa, đợi cô hoàn hồn lại, người đàn ông luôn đứng bên cạnh giá vẽ đột nhiên mất tiêu.
Họa sĩ đưa bức tranh cho cô, giữ một thái độ rất thân sĩ.
Lục Nghi Ninh nói cảm ơn, “Ngài có biết người đi cùng với tôi lúc nãy đi đâu không?”
Họa sĩ suy nghĩ vài giây, cười nói: “Đi đến phía trước rồi.”
Không đợi Lục Nghi Ninh đi được vài bước, có một cô gái từ xa chạy đến trước mặt cô, ngại ngùng đưa hoa hồng trong tay ra.
Sau đó, người đàn ông tóc vàng mắt xanh cầm mũ phớt đen xuất hiện, hơi cúi đầu chào hỏi rồi đứng dậy ra hiệu cô vươn tay ra.
Một loạt hành động tận tâm làm Lục Nghi Ninh có một dự cảm vô cùng manh liệt.
Cô vươn tay nhận mũ phớt, không đợi cô phản ứng, người nọ đã lấy mũ ra, một con chim bồ câu trắng đứng trong lòng bàn tay cô.
Ảo thuật gia huýt một tiếng, bồ câu giương cánh bay lên, bay được một đoạn lại quay đầu nhìn xem vô có theo kịp không.
Cứ như, muốn dẫn cô đi đến nơi nào đó.
Lục Nghi Ninh đi theo phía sau nó, mãi cho đến nhà thờ ở trung tâm. Bồ câu lẫn vào đàn chim ở quảng trường trung tâm, người đàn ông đứng trước đài phun nước đang mỉm cười nhìn cô.
Người đi đường xung quanh dường như cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ nên đều dừng chân lại.
Lục Nghi Ninh đã không bận tâm đến ánh mắt của những người khác, trong mắt đều bị người đàn ông cách đó không xa chiếm lấy.
Chu Từ Lễ chậm rãi đi về phía cô, trong tay cầm hoa hồng phải có khi cầu hôn, anh đứng trước mặt cô, nhỏ giọng nói: “Tuy rằng thứ tự hơi rối loạn, nhưng cái nên có vẫn phải có.”
Lục Nghi Ninh bị con ngươi đen của anh cuốn lấy, dây thần kinh trong đầu cang lên. Nhận lấy bó hoa nặng trịch, môi cô giật giật, “Mấy ngày nay anh đều chuẩn bị cái này à.”
Chu Từ Lễ lấy hộp nhẫn trong túi ra, lùi về phía sau vài bước, rồi quỳ một gối trước mặt cô. Anh hơi nâng cằm, mở cái hộp trong tay ra, khoảnh khắc anh nhìn về phía cô, con ngươi đen vô cùng sáng.
“Nghi Ninh, em có bằng lòng gả cho anh không?”
Chu Từ Lễ nói bằng tiếng Trung, nhưng người đi đường lại có thể thông qua hành động của hai người mà đoán được đang xảy ra chuyện gì. Không biết là ai hô “Yes”, sau đó tất cả mọi người đều bắt đầu ồn ào.
Chu Từ Lễ bỗng nhiên nhớ đến cô gái năm năm trước ngồi khóc trong mưa, đã trưởng thành xuất sắc ở nơi anh không thấy được.
Sau đó khi trên hòn đảo yên tĩnh không người, cố chấp lại kiên định nói “Tôi muốn làm anh vui vẻ” ấy.
Không ai biết trong lòng anh dậy sóng bao nhiêu.
Tương lai, bạn cũng sẽ gặp một người.
Dù chỉ ở chung một chỗ với cô ấy, cuộc sống cũng trở nên đủ lãng mạng.
Trong tay người nọ cầm một ngọn đèn đi đến, thắp sáng sự tối tăm trong thế giới của bạn, từ nay về sau tất cả vui vẻ đều có liên quan đến cô ấy.
Có lẽ, bạn sẽ cảm thấy mình không thấy, có vô số cảm xúc nhỏ không thể đoán được và vô số chuyện không tốt.
Yên lặng chờ mong, lại âm thầm mất mát.
Không sao cả.
Luôn luôn có người cùng đợi với bạn.
Lục Nghi Ninh cố nén sự chua xót nơi chóp mũi, nhẹ nhàng gật đầu, “Em bằng lòng.”
***
“Thật may mắn, khi nắm tay em, đi trên con đường mặt trời đang lặn.
Nhẹ nhàng nói, muốn cùng em, đi khắp thế giới này.”
Hoàn chính văn.
Tác giả có lời muốn nói: Chính văn đến đây là kết thúc.
Phiên ngoại đại khái sẽ viết:
- Kết hôn, một phần cuộc sống khi có con.
- Chuyện của Chu Hồi và Lâm Gia.