Cố Sâm xắp xếp một phần thông tin cá nhân của các cao tầng trong công ty, trong đó 80% đều ủng hộ Chu Hoài An, muốn trong thời gian ngắn mà diệt trừ thế lực của ông ta thì đúng là không được.
Chu Từ Lễ im lặng xem xong, mở miệng nói: “Trong tay vị Quách quản lý kia có một phần năm cố phần công ty, lại do Chu Hoài An một tay cất nhắc, khả năng từ bỏ sẽ không lớn.”
Cố Sâm: “Những người khác đều là cổ đông nhỏ, cộng hết cổ phần trong tay lại cũng không so được với Chu đổng.”
Từ khi bắt đầu Chu Từ Lễ đã không muốn dùng thủ đoạn thu mua cổ phần công ty ép Chu Hoài An thu tay lại, Universe thành lập 60 năm, Chu Hoài An tỉ mỉ bồi dưỡng phụ tá đắc lực phần lớn chính là muốn xóa sạch bệnh đa nghi của mình.
Những người còn lại, tuy rằng trẻ tuổi, nhưng không đủ trung thành.
Một khi công ty xảy ra chuyện gì, nhất định họ sẽ tìm đường lui.
Cố Sâm nghi hoặc hỏi: “Tiểu Chu tổng, về kế hoạch thu mua Lục thị, ngài thật sự muốn cho Chu đổng tự mình khai đao?”
Anh ta nghĩ Chu Từ Lễ sẽ cố hết sức ngăn lại, nếu giao toàn bộ cho Chu Hoài An, dựa theo thủ đoạn tàn nhẫn của ông ta thì nhất định Lục thị sẽ không đảm bảo.
Chu Từ Lễ cười nhạt, trên mặt có chút châm chọc, từ đầu ông ta đã gạt anh về kế hoạch thu mua Lục thị, bây giờ sao có thể công bằng giao cho anh tự tay làm chứ.
Một khi đã như thế, anh sẽ tìm một đối tác khác chống lại Universe, càng không quan tâm chuyện của Chu Hoài An.
Chu Từ Lễ lạnh nhạt cho thấy suy nghĩ không muốn xen vào việc của người khác, “Giúp tôi hẹn Tiếu Hành của Z.”
Địa điểm là nhà hàng Ý mới mở dưới công ty, Cố Sâm đặt phòng trước.
Tiếu Hành đến muộn 5 phút, vừa vào phòng đã oán giận sao tình hình giao thông của thành phố S lại đông nghẹt như thế, “Chậc, thế mà cậu cũng chịu được à.”
Chu Từ Lễ liếc anh ta, “Quen là được rồi.”
Nhân viên đưa đồ ăn lên, bưng món điểm tâm chiêu bài của quán, “Xin hỏi hai vị ăn ngọt hay ăn chua?”
Chu Từ Lễ nhớ rõ khẩu vị của Tiếu Hành thiên ngọt, liền nói, “Hai phần ngọt.”
“Không, tôi ăn chua.” Tiếu Hành chống cằm, giọng lạnh nhạt, “Không có đối tượng như cậu, một người cô đơn như tôi không ăn ngọt được.”
Chu Từ Lễ không ép buộc, cúi đầu uống một miếng nước nhuận giọng, nghe được mùi chua trong lời của anh ta liền không nhịn được cười ra tiếng.
Tiếu Hành dùng ánh mắt sắc bén nhìn anh, “Cười cái gì?”
Chu Từ Lễ kìm nén độ cong nơi khóe miệng, sự ôn hòa lắng đọng lại giữa gương mặt mất ý cười, “Cậu giả vờ cái gì chứ, hâm mộ tôi thì cứ việc nói thẳng.”
Tiếu Hành: “…”
Những lời này đột nhiên khiến anh ta nhớ lại chuyện trước kia.
Đến đại học Bắc Kinh trao đổi vốn nên ở trong ký túc xá của lưu học sinh, nhưng lần trao đổi này có nhiều vị trí, anh ta tới muộn nên luôn thể không ở chung ký túc xá với học sinh.
Đại học ở Mỹ phần lớn là khu nhà ở đơn, anh ta không quen ở chung, nên liên tiếp ba bốn ngày nằm trên tấm trải không ngủ được.
Cho đến ngày kia, bạn học họ Chu đã lâu không trở về ký túc xá, chưa thấy qua mặt dài ngắn thế nào nhưng lại nghe được rất nhiều từ trong miệng các bạn khác mở miệng.
Chủ động đổi giường với anh.
Tiếu Hành ôm chăn rũ mắt nhìn anh, “Cậu không có ý đồ xấu xa gì chứ?”
Chu Từ Lễ lộ ra nụ cười mỉm vô hại. Nghe thế, anh hơi nghiêng người, khuỷu tay chống lên lan can, cố ý khàn giọng hỏi lại: “Cậu cảm thấy, tôi có thể có ý đồ xấu xa gì?”
Tiếu Hành không phải loại thiếu hiểu biết, đồng tính luyến ái bên nước ngoài rất nhiều, anh ta đã mất ngủ vài đêm nên thầm nghĩ muốn ngủ yên ổn một giấc.
Nằm trên giường Chu Từ Lễ, có một mùi gỗ xộc vào mũi, dường như là có công hiệu an thần.
Đêm đó, là giấc ngủ ngon thành công đầu tiên khi anh ta vào Trung Quốc.
Sáng sớm hôm sau, trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người bọn họ.
Chu Từ Lễ vẫn duy trì dáng vẻ ôn hòa lạnh nhạt kia, “Ngủ ngon không?”
Tiếu Hành nhíu mày, “Cậu đầy mùi nước là để che giấu cái mùi hương không thể cho ai biết này?”
Chu Từ Lễ không tức giận, thờ ơ trả lời: “Là mùi thơm của cơ thể đó, cậu hâm mộ tôi thì cứ việc nói thẳng.”
…
Mấy năm nay hai người cũng không ngừng liên lạc, lễ mừng năm mới mỗi năm Tiếu Hành đều phái thư ký của mình ân cần thăm hỏi.
Ông chủ Tiếu biết được Chu Từ Lễ đến học viện Văn học làm giáo sư thì không quên châm chọc, một sinh viên ưu tú của đại học Bắc Kinh lại vùi đầu vào mấy cuốn sách buồn tẻ, rất không có ý nghĩa.
Chu Từ Lễ xoa xoa lông mày, “Chu Hoài An rất xem trọng cậu, đừng để bị bại lộ.”
Tiếu Hành hừ nhẹ một tiếng, “Ông ta không xem trọng tôi, mà là xem trọng địa vị và tiền tài của Tiếu gia.”
Nói xong, anh ta cố ý dừng một chút quan sát mặt đối phương, “Có điều tôi nghĩ, nếu Chu tiên sinh ép cậu cưới em gái tôi —”
Lời còn chưa dứt, đã bị Chu Từ Lễ lạnh giọng cắt ngang, “Sau đó cậu nhân cơ hội theo đuổi cô gái nhà tôi?”
Tiếu Hành cười nhạt không nói, ngón tay gõ lên thành ly, thật lâu sau mới mở miệng: “Cũng đâu phải là không thể.”
“Không có khả năng.”
Chu Từ Lễ đánh tan ảo tưởng tốt đẹp của anh ta, rút khăn tay lau khóe miệng, “Hy vọng Tiếu tổng có thể dùng chút đạo đức nghề nghiệp cuối cùng để hoàn thành kế hoạch với tôi.”
Tiếu Hành tiếc nuối thở dài, “Rồi rồi.”
Đêm đó về đến nhà, Chu Từ Lễ nhìn thấy kế hoạch thu mua ở trên cái bàn trong thư phòng liền theo bản năng nhìn ra ngoài cửa.
Lục Nghi Ninh không chủ động nói với anh, thậm chí cũng không có biểu hiện gì khác thường, sự bình tĩnh kỳ lạ như thế khiến anh có một loại cảm giác không nói nên lời.
Công ty bị thu mua, là của nhà cô.
Cho dù là ép hỏi, cũng có thể khiến anh an tâm một ít.
Chu Từ Lễ đẩy cửa phòng ngủ ra, ngồi xuống bên mép giường, “Kế hoạch đó, em thấy chưa?”
Lục Nghi Ninh ngồi trên giường sửa ảnh, ngón tay gõ lên bàn phím dừng lại, chậm rãi ngồi thẳng người, không che giấu gật đầu, “Thấy rồi.”
Chu Từ Lễ buông đôi môi mím ra, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô, không muốn buông tha một chút dao động của cảm xúc nào.
“Vậy em…”
Lục Nghi Ninh: “Em không cần anh nói với em, em tin tưởng anh có thể làm tốt.”
Cô rất nghiêm túc nhìn anh, dây thần kinh căng chặt nhất thời thả lỏng, nhẹ giọng lặp lại lần nữa, “Em tin tưởng anh.”
Bốn chữ này, nhất thời đánh tan hết sự bất an ở đáy lòng anh.
Chu Từ Lễ giơ tay sờ đỉnh đầu cô, “Cảm ơn em, Nghi Ninh.”
Chỉ dựa vào ngôn ngữ dường như là không đủ, anh không nhịn được cúi đầ hôn lên đôi môi hồng hào của cô.
Lục Nghi Ninh cười đẩy anh ta, “Không phải còn có công việc à, em chờ anh về.”
Chu Từ Lễ không muốn buông cô ra, thở dài một tiếng, mỹ nhân trong lòng, dục vọng không muốn làm việc chưa bao giờ mãnh liệt như thế.
Lục Nghi Ninh trấn an hôn lên mặt anh, “Đợi anh trở về, ngủ cùng nhau.”
Kế hoạch thu mua Lục thị, Chu Hoài An đã có tính toán trước, đầu tiên là thu mua cổ phần của các cổ đông trong công ty vào tay, dùng giá thấp thu mua từng cái một về, cuối cùng tung ra điều kiện hấp dẫn lung lay cao tầng của Lục thị.
Mà Chu Từ Lễ kêu Tiếu Hành ra mặt, là lấy danh nghĩa của Z tham gia lần thu mua này.
Hai bên cạnh tranh làm giá cả tăng vọt, Chu Hoài An tuyệt đối sẽ không bỏ dỡ nữa chừng, cứng rắn nhét tiền vào nhất định sẽ khiến tài chính của Universe tổn thất.
Nhẹ thì ảnh hưởng đến thế mạnh của công ty, trong một năm rưỡi không khôi phục được, Chu Hoài An không thể khởi động kế hoạch thu mua xí nghiệp, có thể tạm thời bình ổn lại.
Nặng thì thị trường chứng khoán sụp đổ, cơ nghiệp ông ta dốc sức làm cả đời bị hủy hoại trong chốc lát.
Chu Từ Lễ không rõ kết quả sẽ đi đến mức độ nào, chỉ có thể xem từng bước một.
Cố Sâm nhận được tin tức rằng qua năm mới Chu đổng sẽ bắt đầu kế hoạch thu mua, tốt bụng cho Lục thị trôi qua một năm.
Xem như là, một chút tốt bụng cuối cùng.
Tối đêm 30, Lục Nghi Ninh kéo Chu Từ Lễ đến nhà mừng năm mới. Bên ngoài biệt thự dừng một loạt xe, khi vào cửa liền thấy hai ba đứa trẻ cùng đứng chung một chổ bắn pháo hoa.
Lục Nghi Ninh kéo tay anh giải thích: “Đây là con của nhà chú họ em.”
Trong sảnh có không ít người, Chu Từ Lễ lần lượt chào hỏi, đối mặt với câu hỏi của các cô con gái của mấy vị trung niên, nụ cười trên mặt suýt nữa không giữ được.
Lục Nghi Ninh ngồi trên sô pha cắn hạt dưa, không muốn ra tay hỗ trợ.
Cuối cùng dựa vào uy phong của ‘gia đình’ đuổi các dì thím đi, kéo anh lên lầu.
Lục gia rất coi trọng tập tục đón năm mới, các họ hàng vẫn thức đến rạng sáng mới đưa vợ con rời đi.
Sau khi cả nhà yên tĩnh lại, dì trong nhà gọi hai người xuống lầu ăn bữa khuya.
Lục Bá Nguyên làm trưởng bối, đưa hai bao lì xì ra, “Không nhiều không ít, hai đứa cầm đi mua kẹo.”
Lục Nghi Ninh nhận rồi trực tiếp nhét vào túi, “Ba, năm mới vui vẻ.”
Lần đầu tiên Chu Từ Lễ được nhận lì xì, anh rũ mắt nhìn phong bì đỏ thẫm trong tay, “Cảm ơn chú.”
Dì giúp việc dọn dẹp phòng cho khách ở cách vách phòng của Lục Nghi Ninh xong, sau khi Chu Từ Lễ nói cảm ơn thì có hơi tiếc nuối nghiêng đầu.
Hình như đêm nay không thể ôm cô gái của anh ngủ chung.
Lục Nghi Ninh cười tủm tỉm vươn tay, “Chu tiên sinh, em muốn tiền lì xì.”
Chu Từ Lễ bất đắc dĩ, lấy một phong bì khác ra, phía trên viết chữ Universe mạ vàng tiếng Trung.
Dựa vào nguyên tác không lãng phí, trợ lý Cố đã ném hết số bao lì xì còn lại lên xe anh, hy vọng có thể giúp được ông chủ.
Nhưng Chu Từ Lễ chỉ cần một cái, tạm thời, chỉ cho một người.
Sau đó, phải cho mấy bạn nhỏ đáng yêu mới quen biết hôm nay.
Lục Nghi Ninh sờ độ dày của phong bì, “Anh không bỏ chi phiếu trong đây chứ?”
Chu Từ Lễ vô thức nhìn sang bên khác, “Anh không biết cho bao nhiêu.”
Nên vẫn còn là chi phiếu giống, chuyện này so với việc đưa cô thẻ đen tùy tiện quẹt còn kích thích hơn.
Lục Nghi Ninh nghẹn lời, tiến lên vô cùng có tâm ôm anh một cái đáp lễ, “Em nhận đây, thổ hào tiên sinh.”
Hôn xong liền mở cửa đi vào phòng, tựa vào trên cửa mở phong bì đỏ thẫm ra.
Chi phiếu đã được ký tên, chỗ giá trị chưa điền, cô dùng tay cọ qua dòng chữ phía dưới.
Chu Từ Lễ.
Lục Nghi Ninh suy nghĩ một lát, ngồi trên bàn học cầm bút viết hai chữ lên chỗ giá trị: Cả đời.
Quãng đời còn lại có anh cùng đi, là chuyện tốt nhất.
***
Sáng mùng một, Lục Bá Nguyên có bối phận lớn nhất nên không cần đi chúc Tết các nhà.
Tối qua Lục Nghi Ninh ngủ quá muộn nên sáng không thức nổi, lúc thức dậy đã là 9 giờ, các hàng xóm đến chúc Tết đều đã rời khỏi, cô mới rửa mặt xuống lầu.
Trong sân, Chu Từ Lễ ngồi trên ghế cúi đầu đùa hoa nghịch cỏ, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh anh chọc chim. Hai người thỉnh thoảng lại nói với nhau vài câu, nhìn là một cảnh tượng rất hài hòa.
Nhưng khi cô đến gần, lại nghe Lục Bá Nguyên hung hăn nói: “Hoa không sửa như cậu!!! Cậu đừng có cắt lá của nó chứ!!!”
“Tưới nước nhiều quá rồi!! Cậu dừng tay mau!!!”
“…”
Trên tay Chu Từ Lễ dính đầy bùn đất, cổ tay áo bị xắn lên để lộ nửa cánh tay. Anh vỗ tay xin tha thứ, muốn Lục Bá Nguyên cho mình một cơ hội nữa, “Nhất định lần này sẽ làm tốt.”