Lục Nghi Ninh lúng ta lúng túng nhìn qua bó hoa hồng xanh ki, trong lòng có một ý tưởng nảy ra.
“Trợ lý Lâm, ném bó hoa đó đi.” Cô nói xong liền tránh mọi người ra đi đến trước mặt anh, “Em rất tục tằn, chỉ thích hoa hồng đỏ thôi.”
“Hơn nữa, loại biến dị em không chấp nhận được.”
Một câu hai ý nghĩa, nghĩa kia là ám ý chỉ Tiếu Hành ở nước ngoài lâu như thế, trên người còn chảy dòng máu của người ngoại quốc, giống như hoa hồng xanh, chỉ là loại hàng để cám dỗ người khác.
Chu Từ Lễ cười nhạt không nói, cúi người nhìn cô, “Chiều nay có bận không?”
Có, rất nhiều, có khi còn phải tăng ca nữa cơ.
Lục Nghi Ninh chớp mắt vài cái, mím môi không muốn nói cho anh nghe tin tức đau thương này.
Giây tiếp theo, đám nhân viên độc thân trung thành tận tâm phía sau cùng kêu lên: “Chiều nay bà chủ có thể nghỉ —”
Dù sao cũng là lễ tình nhân Lục Nghi Ninh được trải qua từ khi phòng làm việc Tây Tác thành lập đến nay, mỗi người bọn họ gánh một phần công việc của bà chủ cũng có thể chụp xong hết ảnh.
Chu Từ Lễ giao hoa cho Lục Nghi Ninh, dành tay trống ra cầm điện thoại gọi cho Cố Sâm, kêu anh ta mua bánh ngọt và trà sữa ở quán cơm Tây dưới lầu Universe, nói là mời ăn trà chiều để cảm ơn.
Món điểm tâm của nhà hàng cơm Tây kia đứng đầu ở thành phố S, giá cả đương nhiên là cao hơn các quán khác rất nhiều.
Lâm Tấn An dùng loại giọng điệu đau khổ nói: “Chu tiên sinh, hay là ngày mai anh cũng đi ăn lễ tình nhân với chị Lục luôn đi?”
Lục Nghi Ninh khinh bỉ, hận không thể đi lên đạp anh ta một cái, quá không có tiền đồ.
Hai người xuống lầu, Chu Từ Lễ mở cửa ghế phó lái ra, ngón tay đặt trên khung xe vô thức gõ, “Chiều nay muốn làm gì?”
Lục Nghi Ninh ôm hoa nheo mắt lại, “Chu tiên sinh, trước khi anh đến đón em thì chưa nghĩ sẽ đi đâu à?”
“Có nghĩ.” Chu Từ Lễ nhớ mấy hôm trước cô nói muốn đi xem một bộ phim mới ra, “Đi xem phim có tầm thường quá không?”
“Vậy xem phim đi.”
Lục Nghi Ninh chăm chú đùa nghịch bó hoa trong tay, cúi đầu suy nghĩ vài giây, lời vừa rồi của cô hình như có vẻ hơi không có lương tâm, lên liền cong môi bổ sung một câu: “Chỉ cần đi cùng anh là được rồi.”
Gần tiểu khu có một cửa hàng bán hoa, Lục Nghi Ninh xuống xe mua một bình hoa bằng ngọc lưu ly, ôm hộp lên xe không khỏi cảm thán: “Anh nuôi cây, em nuôi hoa, đoán xem ai chết trước.”
Chu Từ Lễ không nhanh không chậm quay đầu vào tiểu khu, “Sáng nay lá cây dài hơn 3cm, không có dấu hiệu chết.”
Thời gian hoa tươi không được lâu, trong vòng một tuần sẽ héo lại.
Lục Nghi Ninh nghĩ nghĩ, định ngày mai mua một bó hoa giả, “Mọi người có ánh sáng phản chiếu, hoa cũng có.”
Cô nhất thời quên mất câu “Không nuôi nổi bồn hoa thì không được lấy con gái tôi”.
Chu Từ Lễ liếc nhìn cô, giọng có hơi không đứng đắn, “Không muốn gả cho anh như vậy?”
Lục Nghi Ninh dừng thở, chậm rãi dời mắt, tưởng anh chỉ đơn thuần trêu ghẹo một chút, qua một phút, xe vẫn dừng dưới lầu, đối phương vẫn không mở miệng.
Cứ như đang im lặng chờ cô trả lời.
Lục Nghi Ninh thả lỏng ra, mở miệng nói: “Rất muốn.”
Giọng có hơi nhỏ, những cũng đủ để nghe rõ.
Chu Từ Lễ cúi đầu cười nhẹ hai tiếng, đột nhiên nói một câu, “Anh không nghe rõ.”
Cô cố lấy dũng khí nói đáp án, anh lại không nghe rõ?!
Lục Nghi Ninh có hơi tức giận, ngẩng đầu lên hét: “Em nói em rất…”
Một tiếng ”cạch” phát ra.
Chu Từ Lễ tháo dây an toàn, thuận thế kéo người vào lòng ngực mình, chóp mũi kề sát mặt cô, dịu dàng nói: “Lần này nghe rõ rồi.”
Kế hoạch của anh là đợi xử lý xong chuyện của Chu Hoài An và Lục thị thì sẽ lên kế hoạch cầu hôn.
Nhưng mà, vừa rồi khi cô nghẹn giọng nói “Rất muốn” ấy, anh chỉ hận cục dân chính không tự mọc chân chạy đến trước mặt bọn họ.
Trên vé xem phim ghi phim chiếu vào 2 giờ chiều.
Chu Từ Lễ thay tây trang, khoác một cái áo khoác dài đến đầu gối, cách ăn mặc giản dị làm khí chất cả người anh trở nên ôn hòa hơn.
Bước vào rạp, trong tay Lục Nghi Ninh cầm phần ăn tình nhân do rạp chiếu phim tặng – một hộp bắp lớn.
Người xem bộ phim này không nhiều lắm, trước mặt bọn họ là học sinh trung học mặc đồng phục, thiếu niên có hơi mất tự nhiên nắm tay thiếu nữ.
Đây là phim nước ngoài, phần sau có một cảnh giường chiếu vô cùng mãnh liệt.
Lục Nghi Ninh cảm nhận được rõ ràng bầu không khí xung quanh thay đổi, cô nâng mắt nhìn bốn phía, đôi tình nhân trung học kia đã dính với nhau, khoảng cách rất gần, thậm chí cô còn có thể nghe được tiếng vang rất nhỏ khi hai người nọ quấn lấy nhau.
Học sinh trung học.
Học sinh trung học có thể làm tự nhiên như thế hả, không phải vừa nãy ngay cả nắm tay cũng không biết à?
Nhất thời Lục Nghi Ninh quên cả quay đầu, cứ nhìn chằm chằm bọn họ.
Chu Từ Lễ im lặng nhìn cảnh giường chiếu nửa che nửa đậy trên màn hình, ánh mắt không hề gợn sóng, thoáng nhìn thấy tâm tư của cô gái bên cạnh không đặt trên phim.
Liền nghiêng người nhìn theo tầm mắt của cô.
Một đôi tình nhân đang hôn nhau.
Anh nhịn cười, cánh tay dài luồn qua phía sau cô sau đó xoay đầu cô về phía mình, “Nhìn người khác hôn nhau, rất hứng thú?”
Lục Nghi Ninh kiên định lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Đột nhiên cảm thấy em lạc hậu quá.”
“…”
“17, 18 tuổi lén yêu đương sau lưng ba mẹ, nghe rất kích thích.”
Chu Từ Lễ im lặng nhìn cô vài giây, sau đó gõ lên trán cô, “Tỉnh lại đi.”
Lục Nghi Ninh: “?”
“Anh lớn hơn em, lúc em 17 tuổi, anh đã học đại học rồi.”
Cho nên yêu sớm chỉ có một mình cô thôi.
“Vậy em lại nhỏ vài tuổi nữa, em 14, anh 17.” Lục Nghi Ninh vô thức chậc một tiếng, “Chu Từ Lễ anh khẩu vị nặng ghê, thiếu nữ 14 tuổi thôi đó.”
Chu Từ Lễ nhướng mày, cúi người đến gần cô mấy tấc, giọng nói hơi khàn khàn, mang theo chút mê hoặc lòng người, “Thiếu nữ.”
Lục Nghi Ninh nâng mắt, bị con ngươi tối đen của anh nắm mấy. Ánh sáng trên màn hình nhạt nhòa nhưng cũng đủ để cô nhìn rõ trong đáy mắt anh bị bóng dáng của cô chiếm lấy.
Chu Từ Lễ cởi áo khoác ra, thừa dịp người xung quanh không chú ý liền bao lấy ôm, tay vịn giữa hai ghế ngồi không biết đã bị kéo lên từ khi nào.
Anh trực tiếp kéo người lên đùi mình.
Hàng ghế phía sau không có ai, hơn nữa động tác của anh rất nhanh chóng, căn bản không có ai phát hiện hành động kỳ lạ của bọn họ.
Lục Nghi Ninh cố gắng ngẩng đầu lên trong lòng anh, “Anh làm gì vậy?”
Chu Từ Lễ xoay đầu, ý cười trên mặt rất đậm, “Lén hôn một chút đi.”
Lục Nghi Ninh rụt đầu về, dựa cả người vào anh, dựa vào cơ thể anh che đầu liền bắt đầu làm xằng làm bậy.
Bên trong Chu Từ Lễ một một cái áo len màu trắng bán V, để lộ xương quai xanh, đầu tiên là cô cắn một cái, nghe thấy phía trên truyền đến tiếng hô khẽ liền buông lỏng vài phần, “Hôn rồi.”
Chu Từ Lễ: “Cái này là cắn.”
Lục Nghi Ninh ngoài cười trong không cười, trong bóng tối rời khỏi đùi anh trở về vị trí của mình, “Anh thì biết cái gì, đây gọi là yêu thương đó.”
Chu Từ Lễ như tỉnh ngộ, nhìn cô thật lâu, “Thụ giáo.”
Phim kết thúc, mới có 4 giờ. Đi dạo quanh trung tâm thương mại một vòng, Lục Nghi Ninh mua không ít đồ.
5 giờ, Cố Sâm hỗ trợ đặt phòng nhà hàng trước, nghĩ Chu Từ Lễ không quen ăn cơm Pháp nên đã chọn một nhà hàng Quảng Đông.
Đồ ăn chủ yếu là thanh mà không nhạt, vô cùng tốt cho sức khỏe.
Lục Nghi Ninh nhìn mấy thứ trong đĩa rồi bán tín bán nghi cầm đùa gắp chút rau đưa vào miệng, mặt lập tức cứng lại.
Nhạt cái quái gì, không có vị mới đúng. Cô đã từng nếm thử mấy nhà hàng Quảng Đông khác rồi, chỉ mỗi nhà hàng này là có thể so với nước canh cải trắng.
Chu Từ Lễ lời ít ý nhiều giải thích: “Em sắp đến kỳ sinh lý rồi, không nên ăn đồ cay.”
Lục Nghi Ninh nghiến răng, “Trí nhớ của anh thật tốt.”
Chu Từ Lễ vui vẻ nhận lời khen của cô, “Chuyện của em, anh luôn luôn nhớ rất rõ.”
“…”
Đêm đó, Lục Nghi Ninh tắm rửa xong, định xem TV một lát rồi đi ngủ.
Bước ra khỏi phòng tắm, đèn phòng ngủ bị tắt mất, cổ tay bị nắm lấy, có người ôm lấy cô từ phía sau. Rồi sau đó, bả vai xuất hiện một cơn đau.
Chu Từ Lễ dùng răng cắn lên làn da trắng nõn của cô, ngón tay linh hoạt cởi đai lưng của áo tắm cô ra, đụng đến nơi nhạy cảm nhất.
Lục Nghi Ninh ôm lấy đầu anh, khàn giọng gọi tên anh, “Anh đừng cắn.”
Người đàn ông rũ mắt, mái tóc ướt sũng phủ trên trán, vẻ mặt vừa vô tội vừa gợi cảm. Anh liếm khóe môi, hôn cô, “Anh đâu có cắn.”
Câu sau lại kề sát bên tai cô mà nói, đây là yêu thương.
Mặt Lục Nghi Ninh đỏ lên, cô tự đào một cái hố cho mình nhảy xuống, lại còn lấp đất chôn mình nữa.
***
Qua lễ tình nhân, lịch hẹn trước phòng làm việc nhận được tạm thời ít đi nhiều.
Tuần này Lục Nghi Ninh có một quảng cáo trang sức của một nhãn hiệu chất lượng trung bình cần chụp, đối phương nói không cần chụp quá xa hoa, ý là không muốn lãng phí tieennf ở cái quảng cáo này.
Nếu phía nhãn hàng đã không muốn phí công, thì cô cần gì phải tự chuốc khổ.
Cùng ngày, Lục Nghi Ninh dẫn A Thấm và Lâm Tấn An đến công ty của nhãn hàng, người phụ trách quảng cáo này đến sớm hơn một chút, trợ lý phụ trách bối cảnh đang dựng.
Lục Nghi Ninh ngồi trên sô pha loại tốt nhất, có người đặt một ly nước lên bàn.
Cô ngẩng đầu nói cảm ơn, nhìn thấy mặt người nọ thì không xác định hỏi: “Ngô Tĩnh?”
A Thấm vẫn luôn chơi điện thoại nghe thấy liền ngẩng đầu lên, sau khi xác định đúng là cô ta thì cúi đầu mắng một câu, “Gặp quỷ.”
Ngô Tĩnh trợ giúp Chu Hoài An bôi đen phòng làm việc Tây Tác, sau khi bị bắt thừa nhận sao chép thì không đi nổi trong giới nhiếp ảnh nữa.
Tất cả các phòng làm việc thực hiện cơ chế liên kết, tuyệt đối không cho phép nhiếp ảnh gia có vết nhơ gia nhập.
Cô ta không làm nhiếp ảnh gia được, chỉ có thể tìm công việc nơi nơi, làm trợ lý ở công ty bình thường.
Bắt đầu dốc sức làm từ tầng dưới chót.
Nhìn cô gái quần áo sạch sẽ ngồi trên sô pha, cô ta âm thầm cắn răng, nhưng trên mặt lại là nụ cười tiêu chuẩn: “Lục tiểu thư.”
Lục Nghi Ninh không muốn làm cô ta khó xử, khẽ ừ một tiếng, tiếp tục làm việc trong tay.
A Thấm còn muốn nói nữa, “Chị, dễ dàng buông tha cô ta như thế có khó chịu quá không.”
Lục Nghi Ninh cầm cuốn tạp chí trong tay, “Nếu tôi làm cô ta khó xử, nhất định sẽ bị mấy người nào đó vu hãm là ức hiếp kẻ yếu thì sao giờ?”
Chụp quảng cáo xong, nhãn hàng giữ người phòng làm việc ở lại uống ra, đợi nửa tiếng, cuối cùng bọn Lục Nghi Ninh cũng được khách hàng nhiệt tình thả đi.
A Thấm còn có chuyện khác, không uống trà.
Lâm Tấn An: “Em đi lấy xe trước, chị đợi ở cửa công ty nhé.”
Cậu ta đi không bao lâu, Lục Nghi Ninh quay đầu lại nói với người phụ nữ đi theo mình cả một đường: “Cô có chuyện muốn nói với tôi?”
Ngô Tĩnh chậm rãi đi đến trước mặt cô, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Lục Nghi Ninh, cô tha cho tôi một lần được không? Tôi thật sự không muốn tiếp tục như vậy.”
Lục Nghi Ninh lạnh lùng nói: “Tôi đã bỏ qua cho cô một lần rồi, là do cô cứ nhiều lần khiêu khích tôi.”
Ngô Tĩnh lớn giọng hét: “Tôi bị ép buộc mà!! Tôi cũng đâu có muốn.”
Từ ngữ quá kích thích dân đến ánh mắt xem kịch của người xung quanh, Lục Nghi Ninh kéo tay cô ta ra, “Xin lỗi, tôi không có năng lực phục hồi lại thanh danh thối nát của một ngừi.”
Ngô Tĩnh nhìn chằm chằm bóng dáng biến mất của Lục Nghi Ninh, bàn tay rũ bên người nắm thành quyền. Đang lúc cô ta định rời khỏi, bên cạnh có một người đàn ông trung niên xuất hiện: “Ngô tiểu thư, Chu tiên sinh muốn gặp cô.”Chu Hoài An chuyển tất cả vốn trong công ty vào kế hoạch thu mua Lục thị, làm cho các nguồn vốn của hạng mục khác bị cản trở.
Người Chu Từ Lễ xếp vào bên cạnh ông ta tìm giá thấp, liên hợp với Z liều mạng nâng giá lên. Giá cổ phiếu của Universe bị tụt xuống, bị truyền thông gọi là hố đen chưa từng có từ khi đưa ra thị trường chứng khoáng đến nay.
Chu Hoài An vẫn không muốn thu tay lại, dùng tất cả để chống đỡ. Ngay lúc giá cổ phiếu sắp dừng giao dịch, Chu Từ Lễ nhận được một tin tức —
Tiếu Lê mất tích, sống chết chưa rõ.
Chu Từ Lễ và Lục Nghi Ninh đến khách sạn Tiếu Hành ở, khi mở cửa phòng ra, một mùi thuốc gay mũi bay ra bên ngoài. Gương mặt tuấn tú của Tiếu Hành ẩn trong khói, không rõ cảm xúc.
Thời gian chưa quá 72 giờ, báo cảnh sát không được.
Hơn nữa, Tiếu Lê là người Hoa quốc tịch Mỹ, cần phải báo với lãnh sự quán.
Tiếu Hành khàn giọng nói: “Hai người nói xem, có phải là bị bắt cóc không?”
Nói chính xác hơn, Z là nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế, lại là gia tộc phú quý trong giới người Hoa ở New York. Số người trong nước mơ ước bắt cóc tống tiền để được một đời sung sướng cũng không phải số ít.
Lục Nghi Ninh bắt lấy chút lý trí cuối cùng, “Tiếu Lê ra ngoài một mình à?”
“Buổi sáng mới lái xe ra, nói là muốn đi mua quần áo mới, lúc đó tôi còn rất vui vẻ.”
Một cô gái mắc chứng sợ xã hội cuối cùng cũng chủ động bước ra ngoài.
Tiếu Hành cũng chưa nghĩ kết quả lại là mất tích, thậm chí phát triển đến phương hướng không tốt.
Chu Từ Lễ liên hệ với bạn, muốn phê duyệt án mất tích này trước, đối phương tỏ vẻ sẽ cố làm hết sức, bây giờ sẽ kêu ngành có liên quan can thiệp.
Tiếu Hành đã sắp không khống chế được cảm xúc, biểu cảm trên mặt biến hóa kịch liệt, cầm cái gạt tàn trên bàn ném vào tường.
“Sao phải là Tiếu Lê!! Sao lại là em gái tôi?” Hốc mắt anh ta đỏ tươi, vô lực ngồi trên đất.
Lục Nghi Ninh kéo Chu Từ Lễ đến phòng khách, bình tĩnh phân tích: “Em cảm thấy rất trùng hợp, hai người đã sắp thành công, Tiếu Lê lại mất tích.”
Chu Từ Lễ dựa vào tường suy nghĩ, “Đúng vậy.”
Nếu là Chu Hoài An làm thì sẽ dừng tay ở bước cần thiết, vậy bọn họ tạm thời không cần lo lắng đến an nguy của Tiếu Lê. Gần đầu phía trên kiểm tra rất nghiêm, Chu Hoài An sẽ không làm ra chuyện quá nhẫn tâm.
Chỉ cần bọn họ dừng tay.
Lục Nghi Ninh cắn cắn môi, “Sau khi dừng tay, Lục thị còn có thể chống được bao lâu?”
Chu Từ Lễ im lặng không nói, anh không nói được chuyện Lục thị sẽ lập tức bị nhét vào Universe, bọn họ không thể dừng tay, một khi dừng lại, Chu Hoài An thu Lục thị, nguồn tài chính quăng đi lập tức quay về.
Sau đó càng không thể chống lại ông ta.
Người bạn kia của Chu Từ Lễ gọi điện lại, nói lãnh sự quán và cảnh sát ở thành phố S đã bắt đầu tìm kiếm, hy vọng có thể có kết quả tốt.
Trên đường Lục Nghi Ninh trở về, nhận được một tin nhắn từ số điện thoại xa lạ —
【 Cô có hối hận không? – Ngô Tĩnh. 】
Lục Nghi Ninh nhíu mày, lời của cô ta quá kỳ lạ, cẩn thận đọc lại hai lần, giữa những câu chữ u ám đến đáng sợ.
Có điều vài giây sau, tin nhắn thứ hai gửi đến:
【 Tiếu Lê ở chỗ của tôi, một mình cô đến, không được nói cho người khác. 】