Thực ra là bao ngày ở cạnh cũng hỏi trực tiếp Huyền Mặc nhưng hắn không thích kể về quá khứ, mỗi lần đều lảng sang chuyện khác. Đến đây cũng là lần đầu tiên gặp người quen của Huyền Mặc, nên Thẩm Xuyên mới không tránh khỏi hỏi về chuyện về hắn.
"Hắn... là ai chắc ngươi cũng không biết?"
"Cũng đoán được phần nào..." Thẩm Xuyên rũ hai mắt xuống, lần đầu tiên Huyền Mặc đến đây đã từng nói chủ của nơi này chính là quỷ vương trấn giữ phía Nam, mà khi bước vào những kẻ ở đây đều cung kính gọi hắn một tiếng thành chủ, như vậy không đoán được nữa thì đúng thật là quá ngu dốt rồi.
Sở Thiên Ca hiếm hoi nhếch khóe môi lên: "Người thường nghe danh thành chủ nhà ta đã sợ không dám đến gần, ngay cả đám thuộc hạ chúng ta hàng ngày theo cũng không dám nhìn thẳng vào mặt. Một phàm nhân như ngươi chẳng lẽ lại không sợ?"
"Huyền Mặc đối với ta rất tốt." Thẩm Xuyên không do dự trả lời.
Ở nơi này vốn không một người thân thích, Huyền Mặc đối với cậu tốt thì người ngoài nhìn hắn bằng con mắt gì sao phải quan tâm? Chẳng lẽ cũng phải như người ngoài khiếp sợ hắn?
Sở Thiên Ca im lặng không trả lời, hai người một trước một sau lại tiếp tục bước đi trên con đường ở hậu viện. Thứ duy nhất Thẩm Xuyên không thích là ở đây rất ít cây, Sở Thiên Ca nói ở quỷ giới cây rất khó sống chỉ trông được vài loại cỏ bình thường hoa thì tùy loại, nhưng Huyền Mặc không phải người thích hoa nên dứt khoát không trồng.
"Trước khi đến đây ta từng nghe không ít lời đồn về hắn... Những điều đó có phải thật không?"
"Lời đồn thì không thể đúng, nhưng cũng không phải là vô căn cứ." Sở Thiên Ca thẳng thắn đáp chẳng có ý né tránh.
Thẩm Xuyên mím môi gật gật đầu, đi khá lâu hai chân cũng đã mỏi đành kêu Sở Thiên Ca dẫn trở về.
Không biết giờ này Huyền Mặc đã trở về chưa?
"Ngươi nghĩ một phàm nhân như ngươi thích hợp ở lại nơi này sao?"
Đang định bước vào thì câu nói của Sở Thiên Ca làm cả người Thẩm Xuyên khững lại, tay đưa lên mở cửa cũng buông xuống. Thẩm Xuyên quay người lại nhíu mày hỏi: "Ngươi nói vậy là ý gì?"
Sở Thiên Ca ngược lại im lặng mỉm cười nhẹ rồi xoay người bước đi.
Đến khi vào trong phòng rồi Thẩm Xuyên vẫn thẫn thờ vì câu nói đó. Sở Thiên Ca nói vậy là ý gì? Cậu không thích hợp ở nơi này? Sở Thiên Ca có vẻ không ưa cậu lắm cái này có thể nhìn ra, nhưng chẳng phải mấy kẻ đó rất sợ Huyền Mặc, nói thẳng như thế cũng được sao?
"Ca ca đang nghĩ gì mà tập trung vậy?"
Không biết Huyền Mặc đã trở về đứng ngay sát bên cậu từ lúc nào, Thẩm Xuyên vội vàng đứng dậy mỉm cười: "Ngươi về rồi?"
"Ừm." Huyền Mặc kéo cậu ngồi xuống ghế, nhìn sắc mặt Thẩm Xuyên có vẻ không được vui nhíu mày nói: "Sợ ca ca ở một mình buồn chán."
"Quả thật vì không có ngươi bên cạnh nên có chút buồn." Ai bảo từ lúc đến đây Huyền Mặc đã suốt ngày ở bên, đây là lần đầu tiên để cậu một mình.
Huyền Mặc cười cười nhéo má người bên cạnh một cái, lại coi như không nhìn thấy cái lườm của ai đó dịu giọng nói: "Đói chưa?"
Thẩm Xuyên bĩu môi xoa xoa bụng: "Đói rồi."
"Vì không thích nhiều người hầu hạ nên nơi này hơi vắng vẻ cũng chảng có đồ ăn, để ta dẫn ca ca ra ngoài."
"Ngươi không ăn?"
"Ta đâu phải là người, ăn cũng được không ăn cũng chẳng sao."
Không hiểu sao nghe đến đây Thẩm Xuyên thấy lòng hơi nhói. Phải rồi, hắn là người đã chết, bảo sao từ trước đến nay đều thấy Huyền Mặc ăn rất ít thì ra vốn dĩ đâu cần ăn.
Huyền Mặc dẫn cậu vào một quán ăn, nơi này cũng khá đông nhưng chẳng hiểu sao hai người vừa đến thì khách trong quán lũ lượt ra về, chẳng mấy chốc quán đã vắng tanh ngoài trừ chủ quán ra chỉ còn lại bàn ghế. Thẩm Xuyên nhìn Huyền Mặc bằng con mắt như muốn nói: "Ngươi đuổi họ?"
Huyền Mặc nhún vai như mọi thứ đều không liên quan đến mình.
Chủ quán chạy lại nhìn Huyền Mặc cười như không cười, thành chủ đến khách trong quán đều sợ đến mức chạy hết, không phải hôm nay làm ăn lỗ rồi sao?
Bà chủ là một người có nhan sắc còn cầm trên tay một chiếc khăn nhỏ, nhìn Thẩm Xuyên một cái rồi vung khăn cười cười.
"A thành chủ đại giá quang lâm, mời ngồi mời ngồi. Không biết hai vị muốn ăn gì?"
Huyền Mặc hạ giọng: "Ngươi bớt làm trò."
Tư Nguyệt nghe vậy lập tức im lặng, đứng lùi ra sau vài bước nghiêm túc nói: "Thuộc hạ cho người mang đồ ăn lên ngay!" Nói rồi chạy đi mất tăm.
Bảo sao nhìn hơi quen mắt, giờ mới nhớ ra chẳng phải nàng cũng là thuộc hạ của Huyền Mặc mới gặp hồi nãy hay sao?
"Khi chết đi rồi lâu lâu cũng nhớ đến trần gian, mấy quán ăn này mở ra coi như an ủi họ một phần."
"Vậy... Ngươi ăn vào có cảm nhận được mùi vị không?"
"Không."
Thẩm Xuyên im lặng, khẽ liếc nhìn sắc mặt hắn không nói gì nữa sợ thêm đau lòng, nhưng Huyền Mặc chẳng quan tâm nói: "Ta cũng chết được hơn 600 năm rồi, từ lâu đã chẳng còn biết đau là gì ca ca không cần lo."
"Đồ ăn đến rồi đây." Lúc này Tư Nguyệt vừa bưng lên một đĩa đồ ăn làm hai người dừng câu chuyện, trên bàn xuất hiện thêm một đĩa gà nướng không thêm một chút gia vị, nhưng cả con gà đều vàng giòn tỏa ra hương thơm làm bụng cũng kêu lên cồn cào.
Lục Thanh phụ Tư Nguyệt mang ra thêm một đĩa cá rán cùng vài chiếc bánh bao, Thẩm Xuyên vừa nhìn đã nhíu mày lại, đồ ăn gì cũng thật quá đơn giản.
"Ngày mai ta tìm vài đầu bếp ở trần gian đến, nơi này của họ đồ đều không có muối hơi khó ăn, ca ca ráng tạm một hôm."
"Không sao, ta như thế nào cũng được." Thẩm Xuyên rũ hai mắt xuống, đúng là người trần sống ở nơi này hơi phiền phức, mà cậu lại chẳng muốn Huyền Mặc tốn công như vậy.
Nhận thấy hai người kia đưa đồ xong còn chưa chịu đi, Huyền Mặc hơi mất kiên nhẫn nhìn một cái, lúc này Tư Nguyệt mới can đảm mở lời: "Thành chủ... ta thấy bằng hữu của người mới đến chắc chưa kịp đi dạo quanh đây, lát nữa người có nên dẫn đến sòng bạc chơi một chút không?"
"Ở đây cũng có sòng bạc sao?" Thẩm Xuyên hứng thú hỏi lại, thấy người kia mở lời Tư Nguyệt càng thêm hào hứng bắt đầu dụ dỗ: "Đúng rồi đó, chỗ đấy là nơi thú vị nhất ở đây, ngươi nhất định phải đi thử một lần không thì thật đáng tiếc."
"Hừm." Huyền Mặc khẽ hắng giọng, Tư Nguyệt vốn định tiến gần Thẩm Xuyên lại lùi lại vài bước cúi gằm mặt xuống. Dù Thẩm Xuyên không nói gì nhưng hai mắt lại sáng lên, Huyền Mặc đều thu hết biểu hiện đó vào tầm mắt.
"Ca ca ăn no xong rồi đi."
"Thật sao?"
"Ngươi thích là được."
Thẩm Xuyên cười cười vội cúi xuống ăn, thức ăn nhạt nhẽo khó nuốt lúc đầu bây giờ như có thêm vị ngọt ăn cũng dễ trôi hơn hẳn.
Lục Thanh và Tư Nguyệt liếc qua nhìn nhau, trái lại vẻ mặt tươi cười của Tư Nguyệt Lục Thanh lại đang méo mó. Lúc nãy hai người vừa cá cược xem thành chủ có chịu bước chân đến sòng bạc kia không, cứ nghĩ thành chủ chẳng bao giờ để ai vào trong mắt nhất định sẽ từ chối, không ngờ lại vì người kia mà đồng ý thật sự là thua lớn mà. Lục Thanh thở dài đau lòng.