Vừa nói, Huyết Y vừa dùng đôi giày cứng ngắc của ả đạp lên trên ngực Thẩm Xuyên không ngừng đay nghiến, Thẩm Xuyên không phản kháng cũng không xin tha chỉ biết nằm im chịu đựng, có lẽ đó là điều cậu đáng phải nhận. Uyển Nương can ngăn: "Giờ là lúc nào rồi còn nói chuyện này? Mau ra ngoài giúp mấy người kia trấn giữ đi, không lẽ cứ ở đây đợi chết?"
"Còn hắn thì sao?"
"Lát ta ném ra kia để đám bên ngoài xử lý, tình trạng thành như vậy để người trong thành biết chuyện do hắn gây nên còn toàn mạng được sao? Ngươi cũng biết tính cách của ta mà, không cần phải động tay."
Huyết Y tuy không can tâm nhưng nhìn tình hình, xem ra kẻ địch đến không ít quả thật không nên kéo dài thêm. Ả đạp thêm một cái vào bụng làm Thẩm Xuyên đau đến cuộn người lại, Tư Nguyệt nhìn Thẩm Xuyên một lúc dù không đành lòng nhưng cũng chỉ biết thở dài bước qua. Náo loạn một hồi xung quanh lại trở về yên tĩnh, Thẩm Xuyên chống tay cố lau đi vết máu, nhìn Huyền Mặc vẫn an tĩnh nằm đó đang được Uyển Nương không ngừng truyền linh lực, những nơi bị tan biến đi dần dần đầy đặn lại, trên mặt cũng không còn vết nứt chỉ có điều hắn vẫn luôn nằm im.
Thẩm Xuyên như còn chút tia hy vọng hỏi: "Hắn sẽ không sao đâu... đúng không?"
Uyển Nương nhìn Thẩm Xuyên cười nửa miệng: "Ngươi có biết thành chủ đã uống phải thứ gì không?" Nàng cũng đoán là Thẩm Xuyên không hề biết nên chỉ hỏi cho có, không đợi Thẩm Xuyên trả lời đã nói luôn: "Hắn đã trúng phải Cốt Long. Cái gọi là Cốt Long đấy chính là tro cốt của rồng, nó chính là thứ đại kị của quỷ nhất là quỷ vương. Cốt Long sau khi bị giã nát ngâm với Thủy Linh cùng với trăm pháp chú trừ ma, một khi uống phải chắc chắn là không toàn mạng vô phương cứu chữa."
"Chẳng phải ngươi đang giúp hắn hồi phục sao?"
"Ta chỉ có thể giúp thành chủ tạm thời không bị tan biến, đã uống phải Cốt Long còn trong thời hạn tử kiếp, dù thần tiên hạ phàm cũng không cứu nổi."
"Hắn..." Thẩm Xuyên lắp bắp, lời nói nghẹn ở cổ họng mãi mới thành câu: "Hắn là quỷ vương mà... hắn lợi hại như vậy sao có thể nói chết là chết? Nhất định là có cách đúng không? Cô nói cho ta biết đi cần thứ gì ta có thể đi kiếm..."
Uyển Nương thở dài đỡ Huyền Mặc lên giường nói: "Thành chủ thành ra như vậy nói đi nói lại cũng một phần do ngươi. Hiện tại khóc lóc giả từ bi cái gì?" Nói rồi nàng đứng dậy, túm lấy cổ áo Thẩm Xuyên lôi ra ngoài. Thẩm Xuyên chống cự nhưng sức của nàng rất mạnh, cậu chỉ đành ngoái đầu lại nhìn Huyền Mặc nằm đó, nhưng càng ngày bị lôi đi càng xa đến tận khi tầm mắt không còn nhìn thấy hắn.
Thẩm Xuyên vừa bước ra khỏi, cánh cửa đá lần nữa lại rung lên từ từ đóng lại, cậu hốt hoảng: "Tại sao... tại sao lại đóng? Huyền Mặc nói cánh cửa này một khi đóng nếu bên trong không mở thì không thể nào vào, sao ngươi lại để hắn một mình trong đấy?"
"Hừ..." Uyển Nương cười nhẹ đẩy ngã Thẩm Xuyên xuống dưới đất, nàng là thuộc hạ của Huyền Mặc, kẻ hại chủ nhân ở ngay trước mặt mình dĩ nhiên là muốn lập tức giết người này lắm chứ. Nhưng tính cách của nàng trầm ổn hơn Huyết Y, ra tay cũng độc ác hơn rất nhiều, một chiêu giết chết thật sự là quá dễ dàng. Phải để cho hắn cảm nhận sự đau đớn đến tận xương tủy như dưới địa ngục.
Uyển Nương mỉm cười nhẹ giọng nói, gương mặt xinh đẹp động lòng người này trái ngược hoàn toàn với những gì đang nghĩ: "Ngươi biết vì sao lúc nãy Nhiễm Cảnh lại rời đi mà không ra tay ở trong đấy không?"
"Một mình hắn không đấu lại các ngươi?"
"Cũng chỉ là một phần." Uyển Nương cúi xuống sát mặt Thẩm Xuyên nói: "Vì hắn biết một khi thành chủ trúng phải Cốt Long chắc chắn không còn cách nào cứu chữa, việc gì hắn phải liều mình thêm? Hắn muốn từ từ mà tàn phá, từ từ dập nát nơi này, Lạc Thành không có thành chủ như rắn mất đầu, giờ chúng ta như cá nằm trong lưới hắn muốn bắt con nào thì bắt, ăn con nào thì ăn không ăn thì có thể mặc sức chơi đùa. Không lẽ ngươi còn muốn hắn động đến thân xác duy nhất của thành chủ sao?" Nói đến đây Uyển Nương cao giọng, ánh mắt cũng hiện lên tia độc ác: "Đó là chuyện không thể nào! Nếu ta có bại thì dân chúng của Lạc Thành cũng tuyệt đối không thể để xác của thành chủ rơi vào tay kẻ khác!"
Thẩm Xuyên muốn nói, nhưng cũng không thể để hắn ở trong đó một mình được. Nhỡ đâu hắn tỉnh dậy không thấy ai thì biết làm sao? Trong đó ngộ ngạt như vậy, khó chịu như vậy? Tại sao các người cứ nhất quyết nói hắn đã chết chứ? Huyền Mặc mà cậu quen không thể vô dụng như vậy được!
Trong lòng thì đang gào thét nhưng miệng lại chẳng thể nói được một câu, Thẩm Xuyên thấy lòng mình nhói lên. Không được cậu phải ở lại cạnh hắn, đến bên hắn. Nhưng cánh cửa này nặng quá mở thể nào đây, làm thế nào đây?
Chẳng để cậu phí công vô ích thêm, Thẩm Xuyên bị Uyển Nương vừa kéo vừa lôi một mạch đi ra ngoài. Hiện tại chưa ra đến nơi Thẩm Xuyên đã nghe thấy tiếng la hét, bầu trời đen ngòm thường ngày hôm nay đã đổi thành đỏ rực như màu máu. Uyển Nương một tay lôi cậu đến đứng trước bậc thềm, bên dưới là cả trăm cả nghìn con quỷ đang nhao nhao. Không giống như ngày đầu cậu đến nhìn ai cũng một mặt tươi đẹp, hiện tại những con quỷ này đúng là đã trở thành những quỷ chân chính. Từ da thịt thối rữa đến cụt tay cụt chân, một mặt máu me đến nửa người phân hủy, đứng gần cậu nhất còn có một con tròng mắt lủng lẳng sắp rơi ra ngoài. Chúng miệng không ngừng la hét, phát ra những tiếng chửi rủa nhốn nháo.
Thì ra một khi Huyền Mặc xảy ra chuyện nơi này liền biến thành như vậy, thảo nào lúc đó vừa mở cửa đám người Uyển Nương cứ như biết trước mà đến. Thẩm Xuyên cố nén lại cảm giác buồn nôn trong lồng ngực, pháp thuật mất đi cả mùi hôi thối trên những con quỷ cấp thấp này cũng rõ đến khó chịu.
Uyển Nương dơ một tay lên ra hiệu cho đám quỷ im lặng, chúng cũng rất nghe lời nàng bốn phía lập tức lặng ngắt như tờ, chỉ truyền lại từ phía đằng xa là tiếng hô hoán chém giết. Nàng nhìn qua một lượt rồi cao giọng nói: "Đây chính là kẻ đã làm hại thành chủ của chúng ta, các người xử lý đi."
Vừa dứt lời nàng đã ném Thẩm Xuyên từ trên cao xuống, đám quỷ lùi ra một đoạn chúng lại bắt đầu nhao nhao lên. Thẩm Xuyên bị đau đến choáng váng nhưng vẫn nghe rõ những lời bên tai.
"Chính hắn đã làm hại thành chủ, ta nên cắt da thịt hay xé xác ra?"
"Ta nghĩ là nên chặt tay chặt chân rồi để hắn khô máu mà chết. Sau khi chết rồi lại đem hồn phách nhốt lại tiếp tục tra tấn."
"Hay là ném vào nồi nấu, mỗi lần sắp chết lại vớt ra chữa khỏi rồi ném vào tiếp?"
"Ây da quá phiền phức, ta nghĩ chúng ta ở đây mỗi người đạp hắn một phát đạp đến khi nào biến thành bãi thịt nát thì thôi."
Lại tiếng ầm ĩ cãi vã, nhưng với ý kiến này hình như được rất nhiều người tán thành. Vì họ đều có thể tự tay chuốc giận cho chủ nhân của họ, Thẩm Xuyên cũng nghĩ vậy. Rất nhanh cậu đã cảm giác được cả ngàn vết chân dẫm lên thân xác mình.
Đau... vừa đau vừa khó chịu.
Cậu không phản kháng chỉ nhắm chặt mắt lại, dù có đau đến đâu cũng không kêu lên nửa tiếng. Mắt không thấy không có nghĩa là tai cũng không nghe, cậu nghe thấy tiếng mắng chửi mình nào là thành chủ của họ tốt với cậu như vậy, từ trước đến nay chưa từng thấy hắn bước đi bên cạnh ai. Tại sao cậu có thể hại hắn như thế?
Nghe thấy câu này Thẩm Xuyên cũng tự hỏi lòng mình: Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
***
Mình không phải là người rảnh rỗi, và viết truyện cũng không phải là nguồn thu nhập của mình. Với mình viết truyện là đam mê, nhưng đi đôi với đam mê mình cũng có hàng ngàn thứ phải làm. Mình biết truyện của mình like không nhiều cũng không nổi, nhưng với mình cái đó không quan trọng, đôi khi thấy cmt hóng truyện của các cậu mình cũng vui rồi á. Nhưng các cậu cũng thông cảm với mình một chút, nếu cảm thấy chờ quá lâu không muốn đọc nữa thì cứ lặng lẽ rời đi, ok mình chấp nhận thôi chẳng ép buộc ai cả. Nhưng xin đừng có cmt kiểu: Chờ-ngày-này-qua-ngày-khác-lâu-hết-muốn-đọc!
Thân ái!