Trưởng môn một phái khác bên cạnh liền nói: "Nhưng mà không tận mắt chứng kiến, nhỡ đâu đổ oan thì chẳng phải là tổn thất lớn hay sao? Dù sao chúng ta đã thiệt nhiều lắm rồi, không thể manh động như vậy được."
Hách An vẫn không từ bỏ, nhìn một lượt người trong sảnh rồi mới quay qua vị trưởng môn lúc nãy lớn tiếng: "Ông sợ thì cứ nói là sợ đi, bao che cho chúng làm cái gì? Chẳng lẽ phải tận mắt nhìn thấy chúng đánh đến đây mất gà mới lo làm chuồng. Hay trơ mắt đứng im khoanh tay chờ chết?"
Một trưởng môn khác đứng lên can ngăn: "Hai vị có gì bình tĩnh nói, hôm nay chúng ta đến đây để thảo luận đối sách chứ đâu phải là để cãi nhau."
Nghe người kia khuyên can Hách An mới bình tĩnh lại, nhưng vẫn không quên 'hừm' mạnh một tiếng hậm hực ngồi xuống ghế, trưởng môn lúc nãy lại ôn hòa nói tiếp: "Núi Trường Bạch cũng thuộc phái Thanh Sơn, tại sao không thấy Nhiễm trưởng môn xuất đầu lộ diện nhỉ?"
"Phải rồi ngày trước chúng ta suýt nữa giết được Trác Mạn Thương Huyền, Nhiễm trưởng môn góp không ít công sức nếu ngài ấy ở đây thì hay rồi, có thêm người đưa ra quyết định nên đánh hay không đánh." Gã nói xong còn thở một hơi dài.
Vừa dứt lời tiếng đệ tử bên ngoài thánh thót thông báo: "Trưởng môn phái Thanh Sơn đến!"
Lời vừa dứt theo đó là một nam nhân gương mặt u ám, ánh mắt sắc bén, khoác một chiếc áo choàng đen rộng bước vào, mặt hắn không một chút biểu tình chân chưa đến cửa đã nghe thấy giọng nói: "Nếu các vị đã tin tưởng tại hạ, vậy thì Nhiễm Cảnh này xin góp ý... quỷ giới chúng ta nhất định phải diệt!"
***
Thẩm Xuyên và Huyền Mặc gây ra vụ chấn động kia, cả mấy cao nhân mai danh ẩn tích của tu chân cũng dần xuất đầu lộ diện, hai người có giỏi đến đâu thì cũng không phải đánh đâu thắng đó, với mấy kẻ tu vi cao thực sự vẫn có một chút e ngại, nghĩ vậy đành phải án binh bất động một thời gian. Hai người trốn ở trong một hang đá nhỏ trên vách đá, mấy người kia có nghĩ nát óc cũng không nghĩ trong địa bàn của mình mà có hai quỷ vương đang ẩn nấp an an nhàn nhàn mà sống qua ngày.
Huyền Mặc đứng ở trước cửa hang động nhận một thư truyền âm trong tay, nói vào nhỏ vào đó rồi lại thả bay đi. Thẩm Xuyên nhìn thấy hắn quay lại mỉm cười hỏi: "Ai vậy?"
"Yến Thanh Ngọc, hắn hỏi chúng ta đang ở đâu có chuyện gấp muốn nói."
"Nói qua thư không được hay sao còn phải đến tận đây?"
"Sao vậy? Ca ca không thích hắn à?" Huyền Mặc xoa xoa đầu Thẩm Xuyên cười hỏi.
Thẩm Xuyên ngồi trên tảng đá, thấy hắn lại xoa đầu mình bĩu môi nói: "Suốt ngày làm tiểu muội của ta buồn thích mới là lạ."
"Ta cũng thật tò mò vì sao hai người đó lại quen nhau vậy?"
"Cái này thì..." Thẩm Xuyên nghĩ lại một lúc rồi gượng cười: "Cũng một phần là do ta đi."
Thấy ánh mắt Huyền Mặc như muốn hỏi Thẩm Xuyên hắng giọng nói tiếp: "Lúc đó Tiểu Yêu cứ nói với ta nó buồn chán muốn có người yêu, mà ngươi biết rồi đấy nó nhiều lời lắm thực sự rất phiền, ta mới nói bừa một câu bảo nó ra ngoài cổng thành ngồi đếm, đến người thứ một trăm thì chọn lấy người đấy."
Huyền Mặc cười: "Muội ấy đi thật và người thứ một trăm đó là Yến Thanh Ngọc?"
"Không phải nó đếm đến một trăm nhưng người thứ một trăm xấu quá nên bỏ qua, Yến Thanh Ngọc là người thứ hai trăm chín tám."
Huyền Mặc: "......"
Thẩm Xuyên lắc đầu khổ sở: "Như ngươi thấy đó vừa nhìn thấy Yến Thanh Ngọc là nó mắt sáng cả lên, lao vào hắn như hổ đói suốt ngày bám riết không buông."
Huyền Mặc thắc mắc: "Yến Thanh Ngọc không phải là người dễ dàng để người khác bám riết như vậy, không lẽ hắn không ý kiến gì?"
"Hắn có, hắn nói là: Ta sống cũng hơn ngàn năm rồi nhưng nữ nhân điên rồ như ngươi thì mới gặp lần đầu."
"...Ca ca cứ mặc kệ hai người họ như vậy sao?"
Thẩm Xuyên nhún vai: "Ta thì có thể làm gì, một người thích ngược một người thích bị ngược thì cứ để hai người họ chơi với nhau cho đã đi, ngoại trừ mỗi lần bị mắng Tiểu Yêu chạy qua chỗ ta khóc bù lu bù loa lên thì cũng chẳng có gì to tát."
Huyền Mặc cười: "Vậy nên ngươi ghét Yến Thanh Ngọc?"
"Cũng không hẳn là ghét..." Thẩm Xuyên thở dài: "Như ngươi nói nếu hắn có người mình thích còn vì người kia mà hy sinh như vậy, không chấp nhận nha đầu đó là chuyện bình thường. Giống như ta yêu ngươi vậy, cho dù có thêm trăm nghìn người tốt hơn bám lấy ta cũng chỉ yêu một mình ngươi thôi."
"Ca ca thật là..." Huyền Mặc đưa tay lên đang định nhéo má Thẩm Xuyên thì người vừa được nhắc đến, Yến Thanh Ngọc một đường bay vào. Hắn vừa nhìn thấy hai người đã vội vội vàng vàng nói vào chuyện chính: "Thẩm Xuyên, Huyền Mặc không xong rồi, không xong rồi? Có hai tin xấu, một tin rất xấu và một tin đặc biệt xấu, các ngươi muốn nghe tin nào trước?"
Còn tự hỏi sao hắn đến nhanh như vậy chắc là ở gần đây sẵn. Thẩm Xuyên nhíu mày: "Hai tin xấu thì tin nào trước chả như nhau mau nói đi."
Yến Thanh Ngọc không hài lòng cho lắm nói: "Các người chẳng hợp tác gì cả vậy ta nói tin rất xấu trước, mấy môn phái tu chân tập hợp nhau lại vây đánh nhà ta rồi!" Nhìn thấy hai người mặt lạnh tanh không phản ứng, Yến Thanh Ngọc càng bất mãn: "Các ngươi không lo lắng? Không hoảng hốt? Ít ra cũng tỏ thái độ gì đi chứ?"
Thẩm Xuyên: "Đánh vào nhà ngươi cũng đâu phải đánh và nhà chúng ta, ngươi còn không lo lắng ta lo lắng cái gì?"
Yến Thanh Ngọc vỗ đùi: "Nhưng mà đánh xong nhà ta rồi họ sẽ chuyển hướng sang nơi ở của các ngươi nha!"
"Muốn đánh bại ngươi cũng phải tốn ít nhất vài ba tháng, đến lúc đó chúng ta lo vẫn chưa muộn."
"Vài ba tháng cái gì? Nhà ta chúng mất nửa ngày đã đánh thắng rồi."
Thẩm Xuyên: "...."
Yến Thanh Ngọc thản nhiên ngồi xuống cạnh Thẩm Xuyên, lại bị cái trừng mắt của Huyền Mặc rất ý thức lùi ra xa một đoạn hắn ủy khuất nói: "Ta không đùa đâu, nếu nói nơi của các ngươi là thành thì chỗ ta chỉ là làng thôi. Mấy tiểu quỷ chỗ ta toàn gọi ta là làng chủ ha ha... đám người đó đánh vào ấy à vốn dĩ chẳng tốn công, thấy ta không ở đó mấy tiểu quỷ canh giữ cũng biết đường chạy hết. Chỗ ta nhỏ thích thì xây lại không thích thì kệ nó, đâu như chỗ hai ngươi."
Huyền Mặc yên lặng từ lúc nãy, bây giờ mới lên tiếng vỗ vai Thẩm Xuyên nói: "Đừng lo chỗ ta còn có Lục Thanh và Tư Nguyệt, còn chỗ ca ca ở trước khi đi đã bày sẵn nhiều kết giới như vậy có biến thì chúng ta lập tức trở về."
Vốn dĩ Thẩm Xuyên không phải lo lắng chuyện này liền gật đầu, hướng Yến Thanh Ngọc hỏi tiếp: "Còn chuyện đặc biệt xấu nữa là gì nói nốt đi."
Yến Thanh Ngọc hơi lo lắng nói: "Ngọc Tịnh Yên mất tích rồi..."
"Ngươi lại nói gì với nó?"
"Thì như ngươi bảo giải thích rõ chuyện của ta." Yến Thanh Ngọc nhìn phản ứng của hai người lại bất mãn lớn tiếng: "Cái này cũng không quan tâm à? Nhóc con đó là muội muội ngươi đó, không lo lắng, không đi tìm?"
"Lần nào cãi nhau với ngươi xong nó chả mất tích vài ngày, kệ nó đi."
"Nhưng lần này mất tích gần một tháng rồi." Yến Thanh Ngọc tức giận đứng lên: "Nghe vài tiểu quỷ nói nhóc con cùng Tử Linh Lan rời khỏi quỷ giới, sau đó liền bạch vô âm tín ta cũng đã đi tìm khắp nơi cũng không hề có dấu vết, thường ngày giận cũng làm gì giận lâu như vậy, hơn nữa nó thì thôi đi Tử Linh Lan tại sao cũng không trở về? Chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi!"
Thẩm Xuyên hơi nhíu mày hỏi: "Lúc ngươi nói chuyện đó xong nó phản ứng thế nào?"
Yến Thanh Ngọc đưa tay lên xoa xoa cằm nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: "Rất tốt mà, còn cười nữa."
Thẩm Xuyên: "....." Cười mới là có vấn đề đó.
***
Tiểu Yên Yên: Huhu Xuyên Xuyên, ta bị người ta bắt cóc rồi sợ quá mau cứu ta đi ( TДT)
Xuyên Xuyên bật chế độ cùng thái tử điện hạ rải cơm tró, mọi chuyện khác đều không quan tâm.
Tiểu Yên Yên:....... Sao số ta khổ thế này.