Cuối cùng Thẩm Xuyên cũng gặp được trường hợp thảm hơn mình, nhưng trong hoàn cảnh này cậu cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Thẩm Xuyên kể cho Ngọc Tịnh Yên nghe chuyện của mình, không quên nhắc đến Huyền Mặc vì Ngọc Tịnh Yên nói cô chưa từng rời khỏi đây vốn không hề có hy vọng nghe được giải pháp gì, không ngờ Ngọc Tịnh Yên vừa nghe đến đã vội vàng nói: "Trước kia ta từng đọc qua quyển sách, trong đó nói ở dưới đáy dung nham có một long mạch, nó chính là mắt của linh thú trên trời vì muốn trấn giữ yêu ma, bình định nhân gian mà tự dâng một con mắt lên làm vật phong ấn. Tuy thực hư thế nào không rõ, sách cũng không kể chi tiết nhưng thứ này thực sự là vật có thể giải được Cốt Long.". truyện xuyên nhanh
"Cô chắc chắn? Tại sao những người khác đều nói Cốt Long không hề có thuốc giải?"
"Chuyện khác thì có thể không biết nhưng chuyện này ta đảm bảo, mọi vật trên đời đều có ngoại lệ, với lại thân chủ này của ta cũng có ý định trốn khỏi đây nên tìm hiểu về vật này rất kỹ... Ừm ta còn không biết vì sao nàng ta ở dưới này còn lôi đâu ra nhiều sách như vậy. Hơn nữa quỷ không biết người không biết nhưng ta là tiên đó, dưới đáy Cao Lãnh này cũng không một ai dám đặt chân đến, làm sao biết nó có một long mạch đúng không?"
Thẩm Xuyên rất muốn nói, làm gì có tiên nào mà được ưu ái đến mức phong ấn riêng biệt?
Nhưng quả thật Ngọc Tịnh Yên cũng không nói dối, sách viết thân chủ này là nửa quỷ nửa tiên mẫu thân của 'cô' cùng tư thông với quỷ phạm phải ý trời mới bị nhốt tại đây, nhưng một thời gian sau khi sinh xong đã sớm lìa đời, mà đống thư tịch chất đầy trong kia có lẽ cũng là do mẫu thân của thân chủ tìm cách lưu lại, để ngày nào đó con gái mình có thể tự tìm cách thoát thân. Ngọc Tịnh Yên cũng rất đau đầu, quỷ quỷ tiên tiên có liên quan gì đến cô, thà là xuyên vào một con vật còn tốt hơn là vừa mới đến đã bị nhốt tại một nơi kinh dị thế này. Nhớ đến ngày đầu tiên chứng kiến cảnh tượng quỷ than ma khóc, Ngọc Tịnh Yên vẫn không khỏi ôm tim. Giờ thì tốt rồi sau một trăm năm cuối cùng cũng có người đặt chân được đến, cô khác Thẩm Xuyên vì ở đây không có gì làm nên chỉ biết đọc sách, cũng may loại sách gì cũng có Ngọc Tịnh Yên học được không ít pháp thuật cũng miễn cưỡng sử dụng được, hơn nữa bản thân thân chủ đã là một người rất lợi hại chỉ tiếc không có đất dụng võ.
Nhưng có giỏi đến đâu cô cũng không dám nghĩ đến chuyện mình lặn xuống đáy nham thạch kia, nghĩ đến đây Ngọc Tịnh Yên thở dài: "Dưới đó rất sâu... biết thì sao chứ cũng chẳng cách nào lấy được."
Thẩm Xuyên giờ phút này còn quan trọng nó nông hay sâu, nóng hay lạnh, sống hay chết, chỉ cần có hy vọng cậu đều muốn thử. Cũng nhờ có Diệp Tử đan của A Tinh, cậu biết chắc chắn mình sẽ không dễ dàng chết nhanh như vậy, chỉ cần trước đó lấy được viên long mạch. Thẩm Xuyên kiên quyết nhìn về phía Ngọc Tịnh Yên nói: "Giúp ta."
Ngọc Tịnh Yên: "........" Xem ra niềm vui chưa đến được bao lâu, người bạn mới này cũng rất nhanh sẽ bỏ cô mà đi thôi.
Ngọc Tịnh Yên thở dài, người ta tâm ý đã quyết cô cũng không thể cản, huống chi nếu thật sự lấy được cô còn có thể rời khỏi nơi này chi bằng cứ liều một lần.
"Ta có thể giúp gì?"
***
Trong sáu trăm năm qua, lãnh địa quỷ giới phía Nam dưới sự cai quản của Trác Mạn Thương Huyền, dù trong thời hạn tử kiếp của hắn cũng không có quá nhiều kẻ dám đến gây khó dễ. Một khi đã ra tay nhất định một sống một còn, hoặc là hắn chết hoặc là tất cả chết. Điều này ai cũng rất rõ, chẳng may thất bại chắc chắn hắn sẽ trả thù, kẻ này máu lạnh vô tình rơi vào tầm mắt của hắn nhất định sẽ ăn đủ. Do vậy nên dù có căm ghét đến đâu, những kẻ thường ngày hô hoán phải trừ yêu diệt ma kia vẫn luôn phải nhẫn nhịn.
Vậy mà lần này chẳng biết từ đâu tin tức Trác Mạn Thương Huyền bị hạ Cốt Long truyền ra khắp tam giới, từ kẻ mặt hoa da phấn, chân yếu tay mềm, vô dụng đần độn,... cũng cầm kiếm lên chạy đến quỷ giới hô hoán: Ta phải tiêu diệt ác ma, trừ hại cho dân!
Đủ mọi thể loại nhưng mục tiêu giống nhau, giết được quỷ vương lưu danh thiên cổ, sau này về già cũng có chuyện kể lại với người đời: Quỷ vương vang danh một thời, chết cũng có một phần công sức của ta.
Cho nên suốt hai tháng qua, người đến 'tiêu diệt ác ma' chỉ có tăng chứ không có giảm, Tư Nguyệt cùng Lục Thanh sai thuộc hạ kiên cố kết giới đến hoa đầu chóng mặt. Lạc Thành dù có mất chủ cũng không dễ gục, kẻ đến thương vong vô số nhưng cũng không có dấu hiệu lùi bước. Cơ hội ngàn năm có một bảo họ một câu lùi là lùi được sao?
Trừ khi hiện tại thành chủ của họ sống lại.
Quỷ giới bình yên bao năm, bỗng chốc lại xác chất đầy đường cứ người này rồi người kia ngã xuống, lại biết bao linh hồn lìa khỏi nhân gian. Tuy hiện tại Lạc Thành chưa đến mức yếu thế, nhưng cứ tiếp tục cũng không phải cách, họ có thể chống đỡ được hai tháng ba tháng thậm chí là một năm, nhưng một trăm năm sau thì thế nào?
Trong lúc hai bên đang bận rộn quyết chiến, chẳng ai có tâm trạng để ý đến nơi cung điện lạnh lẽo có một bóng hình nhỏ bé lặng lẽ lẻn vào.
Mới trải qua hai tháng mà cứ ngỡ cả nghìn năm, Thẩm Xuyên hai chân không chạm đất lặng lẽ ngồi bên cạnh Huyền Mặc. Vẫn như lúc rời đi, Huyền Mặc nằm đó như một cái xác hai mắt nhắm nghiền.
Thật là tốt... vẫn còn kịp.
Thẩm Xuyên không dám chậm trễ thêm, dùng tay bóp nhẹ cằm Huyền Mặc rồi cúi xuống, một viên linh đan màu vàng nhẹ nhàng truyền vào trong miệng hắn, sau khi xác định nó đã được nuốt xuống Thẩm Xuyên mới buông tay ra.
Tự an ủi rằng mình phải bình tĩnh nhưng khi gặp lại vẫn thấy đau lòng đến vậy, cậu đặt tay áp nhẹ lên má Huyền Mặc. Hôm đó còn chưa kịp giải thích, còn rất nhiều điều muốn nói. Hiện tại hắn cũng chẳng nghe được nhưng Thẩm Xuyên vẫn muốn nói ra... vừa là cho hắn vừa cho chính bản thân mình nghe.
"Ngày đó ta thật sự không hề biết thứ đó sẽ hại chết ngươi, ta còn tự mang mình ra thử trước. Có người nói với ta, vì ta là người không giống quỷ nên uống vào tác dụng cũng khác nhau... bởi vì chúng ta vốn không hề giống nhau."
"Ta không biết những chuyện trước kia ngươi làm là đúng hay sai nữa, lúc đó thấy ngươi giết người vô tội ta đã rất sợ hãi. Nghe ngươi vì người khác mà vô tình với ta, ngươi biết ta đau đớn thế nào không? Ngươi từ chối ta, không cần ta, dày vò ta... Nhưng không phải vì ngươi đối xử với ta như vậy ta mà đồng ý với Nhiễm Cảnh, lúc đó ta chỉ đơn giản nghĩ cứu thêm được vài người để họ đỡ chịu bất hạnh giống như ta, từ đầu đến cuối ta không hề có ý định khiến ngươi trở thành như này đâu."
"Ta nghĩ sau khi xong chuyện sẽ đồng ý hiến thân xác này cho ngươi, để ngươi hoàn thành nguyện vọng sống với người kia. Mỗi lần nhắc đến người trong lòng, ngươi dịu dàng như vậy, trong mắt ngươi có bao nhiêu lưu luyến chẳng lẽ ta không nhìn ra sao? Ta lại ích kỷ đến mức không cho người mình yêu hạnh phúc? Nhưng mà xin lỗi... hiện tại có muốn ta cũng không cho được nữa rồi."
Bàn tay Thẩm Xuyên lướt nhẹ qua môi Huyền Mặc, rồi đến từng giác quan trên gương mặt hắn, đây là điều cậu thường làm trong lúc hắn ngủ, lần này là thói quen cũng coi như lần cuối.
"Mặt nạ kia vướng quá, Huyền Mặc dù sao ta cũng sắp không còn tồn tại trên cõi đời này nữa rồi, cho ta xem mặt ngươi một lần đi được không?"
Không có ai trả lời, tay Thẩm Xuyên vẫn chạm vào mặt nạ nhưng không nhấc ra được, bởi vì... bàn tay cậu giờ đây đã gần như là trong suốt.
Thẩm Xuyên mỉm cười chua xót, ông trời cũng thật là... đến cơ hội nhìn mặt ngươi lần cuối cũng không cho nữa.
Thôi bỏ đi.
Huyền Mặc... ta bên ngươi vui cũng có buồn cũng có, dù là ngươi không thật lòng với ta, khiến ta đau lòng nhưng từ đầu đến cuối ta đều can tâm tình nguyện.
Ngươi lừa ta một lần, ta cũng lừa ngươi, ngươi cứu ta một mạng ta cũng đã trả cho ngươi.
Hiện tại ta với ngươi như người dưng nước lã, trên đời này sẽ chẳng còn người tên Thẩm Xuyên nữa.
Hai chúng ta từ đây... ân đoạn nghĩa tuyệt.