• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Sanh mặc quần xà lỏn, đầu tóc rối bù lao xuống lầu.

Tuy ngày thường cô không trang điểm, nhưng hình dạng này vẫn làm cô cảm thấy thẹn. Nhưng không còn cách nào, tâm tình cháu trai của lãnh đạo không tốt thì muốn trả thù, cụ thể là trả thù cô. Cố Sanh khóc ròng, chỉ có thể một bụng oán khí đi xuống.

Ma đô ba giờ sáng đã không còn ồn ào náo động, an tĩnh lại.

Một chiếc xe màu đen ngừng ở ven đường, cửa sổ mở ra, một cánh tay thon dài trắng nõn tự nhiên mà buông xuống. Kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa là một điếu thuốc, dần cháy rụi. Người nọ cũng không hút, chỉ cầm chơi. Tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân, người trong xe dùng cánh tay khác đặt trên cửa sổ xe. Cằm lười nhác mà gối lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn cô mà cười.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Cố Sanh bước nhanh qua, trừng mắt nhìn chằm chằm anh.

Chu Lê An không nói chuyện, ngoắc ngón tay về phía cô.

Cố Sanh không hiểu, nhưng vẫn nghe lời mà đưa mặt lại gần.

Kết quả mới vừa lại gần, cằm đã bị một bàn tay nắm. Cố Sanh sửng sốt, người nọ bóp cằm của cô nâng lên trên, cúi đầu hôn cô. Dường như điếu thuốc kia không phải đốt để chơi mà người này vẫn có hút một ít, Cố Sanh từ giữa môi răng của anh nếm thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt. Cô ngô một tiếng, vừa định muốn lui lại, nhưng tay của người này to khỏe như vòng sắt, căn bản thoát không được.Đường phố an tĩnh này, đêm khuya yên tĩnh, thanh âm giao triền giữa môi răng đều rõ ràng.

Khuôn mặt của Cố Sanh đỏ bừng, hô hấp cũng bị đoạt lấy. Đầu lưỡi bị mút vào trong nháy mắt, cô có một loại xấu hổ từ đỉnh đầu đến ngón chân, xấu hổ đến nỗi sợi tóc đều cong lại. Nhưng Chu Lê An lại rất dễ làm người khác nghiện, nam nhân này không chừng thật sự có độc.

Thật lâu, thật lâu, lâu đến nỗi chân của Cố Sanh nhũn ra, sắp ngạt thở. Ai đó ngậm đầu lưỡi của cô thong thả ung dung buông cô ra.

“Ngày mai phải đi?” tiếng nói thanh lãnh pha chút dỗi hờn.

Cố Sanh có chút phản ứng không kịp. Không phải nghe không hiểu anh nói, mà là không hiểu miệng lưỡi của anh sao tự nhiên như là đang hỏi lão bà có phải sẽ đi công tác hay không? Tuy cảm giác rất kỳ quái này diễn ra trong nháy mắt, nhưng thật sự nó đã diễn ra.

Dừng một chút, Cố Sanh không thăm dò rõ ràng dụng ý của anh, chỉ cẩn thận gật đầu: “7 giờ 40 phút sáng mai bắt đầu lên xe.”Điếu thuốc trong tay anh không biết khi nào đã cháy hết, chỉ còn đầu lọc thuốc. Đem đầu mẩu thuốc lá ném vào thùng rác gần đó, anh ngưỡng mặt nhìn người đứng ngoài cửa sổ xe. Không biết đang nhìn gì, ánh mắt thâm thúy lại chứa tính xâm lược. Hồi lâu, lâu đến mức xương của Cố Sanh bắt đầu tê dại, anh bỗng cười rộ lên: “Không mời tôi đi lên ngồi sao?”

Cố Sanh:!!!!

“Đừng hòng!”

Cố Sanh giống như đột nhiên bị sờ bụng mèo, cả người xù lông lên, “Cháu trai nhà lãnh đạo! Anh vừa rồi còn lời lẽ chính nghĩa khiển trách tôi làm hỏng thanh danh của anh! Hiện tại chính anh xem lại. Khi đối mặt với phụ nữ nhà lành, anh đều nói ra từ ngữ khó nghe gì!!”

Chu Lê An cười đến mức bả vai run rẩy.

Anh sao không phát hiện, Cố Sanh này chỉ như con thỏ đáng thương nhưng miệng mồm nhanh như vậy? Ức hiếp con gái nhà lành sao?

“Phụ nữ nhà lành ơi, cô muốn mời tôi đi lên ngồi không? Hoặc là, tôi mời cô?” Chu Lê An nghiêng đầu, trong mắt đều là ý cười. Cả buổi tối nghẹn một bụng lửa giận, chỉ dăm ba câu đã tan biến.

“Ngồi cái rắm! Không ngồi!” Cố Sanh tức chết, cô đang ngủ ngon lành, người này kêu cô xuống chính là muốn ngủ với cô, không cần mặt mũi!

Chu Lê An cũng không cưỡng cầu, nhún vai, ngoài miệng còn không mặn không nhạt trêu chọc Cố Sanh: “Thật tiếc quá. Tôi đây là đóa cao lãnh chi hoa đặc biệt đoan trang, ngày mai phải về đế đô. Cô không muốn nếm trước sao?”

Cố Sanh mặt vô cảm mà cự tuyệt: “Không, cảm ơn ngài khẳng khái, tôi ăn không nổi.”

Chu Lê An buồn cười.

“Không sao, tâm tình đang tốt, trước mắt miễn phí cho cô nếm thử mùi vị.”

Nói xong, cửa xe cùm cụp một tiếng mở ra, Chu Lê An từ trong xe bước xuống.

Anh trông mảnh khảnh, kỳ thật rất cao lớn, là thể trạng điển hình của nam nhân phương bắc. Chỉ vừa đi xuống, bóng người như nhà giam bao Cố Sanh lại. Một bàn tay của anh ôm lấy eo của Cố Sanh, nhẹ nhàng bế người lên, ngồi trước đầu xe.

Sau đó một tay đè ót của Cố Sanh lại, cúi đầu, lại hôn lấy môi của cô.

Cố Sanh nghĩ thầm mẹ nó đây là ép mua ép bán, nhưng ô ô hai tiếng, giọng nói đều bị anh nuốt vào bụng.

Hai người trong đêm khuya ở ma đô ôm hôn, hôn đến nỗi muốn ngất đi.

Cố Sanh cảm giác hôn môi rồi dần đi xuống, cô tưởng quần áo có thể bị lột sạch sẽ bên đường. Tại đây ai đó dần nguy hiểm hết sức, quyết đoán mà cắn đầu lưỡi của anh một cái. Thừa dịp anh đau, cô tức tốc đẩy người ra nhảy xuống: “Ngày mai tôi rất bận, trở về ngủ. Ngủ ngon.”

Nói xong, nhanh chóng lui lại.

Chu Lê An đầu lưỡi đau tê dại, xoay đầu nhìn về phía người đã vọt vào thang máy, bỗng nhiên nở nụ cười.

Thôi, trở về ngủ.

Sáng sớm mai, Cố Sanh cùng một đôi quầng thâm dưới mắt xuống lầu tập hợp. Vũ đoàn an bài xe buýt đến nhà ga. Dư Hàng cách Ma Đô không xa, đi xe hơn một giờ. Cố Sanh lên xe liền mang bịt mắt, ngủ thiếp.

Vũ đoàn cũng có các cô gái thức đêm không ngủ, mấy người ngáp, làm toàn bộ xe đều mệt nhọc. Chu lão sư đi lại, nhìn các cô gái ngủ đến ngã trái ngã phải, nhịn không được cười: “Tối hôm qua đi ăn trộm sao? Sao một đám đều như vậy?”

“Không chừng là nơi đầu tiên thành công, mọi người đều hưng phấn.” Nhân viên công tác ở bên cạnh phụ họa.

Chu lão sư cũng cười rộ lên, năm nay có phần thành công hơn. Tuy vũ công cùng vũ đoàn có hơi vất vả, Cố Sanh trên sân khấu biểu hiện lực cùng sức cuốn hút xác thật là đứng đầu toàn bộ vũ đoàn, mạnh hơn Vương Phi Dư. Chu lão sư đi ra sau, vốn định nói với Cố Sanh hai việc. Kết quả phát hiện cô nương này ở cuối cùng, ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Ngẫm lại, chờ xuống xe lại nói cũng không sao, Chu lão sư liền trở về phía trước xe.

Hạ Vãn Phong một đêm không ngủ, nhớ lại Chu Lê An lạnh mặt, sắc mặt thật không đẹp.

Trương Thư Nguyệt bên cạnh đang cùng người nào đó gọi video, nói mấy lời âu yếm làm người khác khó chịu. Thanh âm rất to, hai cô gái phía bên phải ngày thường quan hệ rất tốt nhìn nhau, thần sắc khác nhau. Nhưng Trương Thư Nguyệt ngày thường tính tình rất lớn, mọi người không dám nghị luận việc tư của cô ta.

Mấy năm gần đây chú trọng sự kịch tính, chế tác hoàn mỹ, có thể trở thành hiện tượng bạo. Rất nhiều tư bản có khuynh hướng thúc đẩy thị trường, thu hút các đạo diễn lớn cũng sẽ có kế hoạch quay phim ảnh.

Nói mới nhớ gần đây một bộ siêu điện ảnh có kế hoạch quay chuyện này.

“Không biết casting thế nào. Lần trước tới vũ đoàn của chúng ta liền nhìn một ngày, cũng không biết có ai được chọn hay không.”

“Hẳn là không có nhìn trúng đi? Nữ phản diện của《 phong lôi 》 xác thật là am hiểu khiêu vũ, nhưng thời buổi này diễn kịch cũng không nghiêm cẩn như vậy. Cảnh tượng khiêu vũ không chừng tùy tiện mấy lúc lắc mấy cái, lừa gạt một chút. Trọng điểm vẫn là ở kỹ thuật diễn. Tôi nhớ rõ nhân vật Phượng Nghê Thường này sức dãn rất mạnh, không có kỹ thuật diễn không chừng diễn không đạt. Ngày đó đạo diễn biểu tình các ngươi thấy không? Có thể nói mặt tê liệt, mỗi một tế bào đề chán nản, không hề kinh hỉ.”

“Cũng đúng, lúc đọc sách tôi đã cảm thấy Phượng Nghê Thường người này cực lý trí, muốn hóa vào phim ảnh, phải mời diễn viên gạo cội tới diễn.”

Vài người càng nói càng hưng phấn, cười thành một đoàn.

Không biết ai, bỗng nhiên ‘ nha ’ một tiếng thét chói tai, không biết là vui sướng khi có người gặp họa hay sốt ruột gọi mọi người xem hot search: “Mau đăng wb, nhanh lên! Cố Sanh lại lên hot search, lần này là đại bạo! Đều ở hàng đầu wb!”

Xem bát quái, lúc nào cũng làm người hưng phấn, đặc biệt là người thích bát quái.

Click mở hot search, chính là trên mạng có người tung tin Cố Sanh là tiểu tam. Người đăng cái tin nóng này không lộ ra tên họ, nhưng từ cách tung tin có thể nhìn ra người đó quen biết Cố Sanh.

Văn trung kỹ càng tỉ mỉ miêu tả Cố Sanh ở đại học quấy rầy bạn trai của người khác như thế nào. Mấy người nói chuyện phiếm chụp hình, còn dẫn theo lời chứng của bạn cùng trường. Miệng đời xói chảy vàng mà đem việc chia tay của đôi tình lữ kia chụp lên đầu của Cố Sanh. Trọng điểm nhấn mạnh, là bởi vì Cố Sanh chặn ngang một chân, cô gái thương tâm muốn chết, đi xa tha hương, thật nhiều năm không về nước. Cố Sanh liền nhân cơ hội thừa cơ mà chen vào, nhanh chóng muốn cùng người ta kết hôn.

Phía dưới là một đám không rõ gì chửi rủa, thật nhiều người đồng cảm như bản thân mình cũng bị.: Loại tiểu tam lấy danh thanh mai là ghê tởm nhất! Chỉ là bạn. Thật giả dối, nghe cái này tôi ói ra. Tình yêu còn làm cái gì thứ tự đến trước và sau, người không thích cô chính là không thích cô!: Ói +1, cặp đôi người ta vốn là thế lực ngang nhau nam cường nữ cường, sinh viên B. Cô thi đại học bất quá được là sinh viên nghệ thuật, đều không cảm thấy bản thân không xứng sao?: Người ta có khiếu khiêu vũ! Lớn lên không tồi!: Khiêu vũ ghê gớm lắm à? Lớn lên xinh đẹp? Cười chết, tôi thấy cô ta chính là mặt silicon, chỉnh nát!: Cứu mạng, do gu thẩm mỹ của tôi lạ sao? Chỉ có tôi cảm thấy cô ta xấu sao?: Bạn không sai, tôi cũng cảm thấy cô ta xấu.: Vừa thấy chính là mặt giả, khiêu vũ như vậy, quả nhiên có một bộ.: Đoạt bạn trai người khác chết cả nhà!: Cô ta thiếu nam nhân có phải sẽ chết hay không? Xem tướng mạo của cô ta, giống mấy tiểu thiếp thời cổ đại.……Trên mạng toàn mắng chửi, nhiệt độ liên tục tăng lên.

Dường như thanh mai cùng bạch nguyệt giao tranh như chọc phải tổ ong vò vẽ. Có bạn trai có bạn khác giới, không có cách nào xử lý sạch sẽ bạn trai ngừng làm bạn, đồng cảm như bản thân mình cũng vậy mà mắng Cố Sanh.

Ngày hôm qua, Cố Sanh còn đang được khen. Nơi nơi hỏi thông tin cá nhân của cô. Hôm nay toàn bộ đều xoay ngược lại, cô bỗng nhiên thành kẻ thù của mọi người.

Cố Sanh còn không biết, cô ngủ thật sự sâu.

Chuyện trên mạng vừa lên men liền nhanh chóng nhảy lên hot search, thời gian không vượt quá một giờ.

Chờ lãnh đạo vũ đoàn thấy tin tức, đề tài đã đăng càng hot hơn. Điện thoại của Cố Sanh cũng nhanh chóng bị Tạ Tư Vũ và Xảo Xảo quấy rầy. Xảo Xảo liên hệ với cô không được, mới tìm mẹ của mình. Chu lão sư lập tức liên hệ người xóa, nhưng đề tài quá hot, xóa không sạch sẽ.

Chờ Cố Sanh biết chuyện từ đầu đến cuối, hot search đã lên hàng nhất.

Thật nhiều tài khoản nghe nói là bạn tốt của cô cùng đồng học bàn tán, lấy ra các loại chứng cứ hạ bệ cô. Cố Sanh tay chân lạnh lẽo, trong nháy mắt không biết bản thân ở nơi nào. Cô chỉ ngủ một giấc, tỉnh lại sao cảm giác thế giới đều thay đổi? Ngày hôm qua đều khen cô khiêu vũ đẹp như tinh linh, hôm nay đều mắng cô. Ác độc rủa cô lên phố bị xe đâm chết.

Tạ Tư Vũ gấp đến độ muốn mạng, “Cậu đắc tội ai? Cậu ở ma đô có đắc tội phú nhị đại nào sao?”

“Tớ,” Cố Sanh phát ngốc, tay nắm di động tay run rẩy, “Tớ không biết nữa.”

Những phú thương nhị đại đó tặng quà cho cô, cô toàn trả lại. Mời cũng toàn cự tuyệt. Cô trong khoảng thời gian này trừ bỏ vắt hết óc cân nhắc kỹ năng nhảy, thì là đi ra ngoài ăn cơm.

“Tin vừa thấy chính là do Lâm Thanh Thanh viết, não tàn miệng lưỡi là cô ta chuẩn không sai!” Tạ Tư Vũ đọc lại hai lần phong văn, tâm hoả thiêu đến mức muốn giết người. Hít sâu một hơi, cô bình tĩnh mà phân tích cho Cố Sanh: “Cậu có phương thức liên hệ Lâm Thanh Thanh hay không? Hoặc là liên hệ Lục Nhạn Chu cũng được. Lục Nhạn Chu hiện tại không nhận điện thoại của tớ. Tên chó này hại cậu thành như vậy, hắn cư nhiên còn dám làm rùa đen rút đầu, xem tớ không chém chết hắn!”

Cố Sanh được cô nhắc nhở một câu cũng nhìn kỹ phong văn, xác thật rất giống miệng lưỡi của Lâm Thanh Thanh. Cô không biết nên tức giận hay là nên khóc, cô đã cùng Lục Nhạn Chu chia tay, vì cái gì Lâm Thanh Thanh vẫn không buông tha cô?

“Tớ không có, tớ đem hắn kéo đen.” Cố Sanh run run đem Lục Nhạn Chu từ sổ đen thả ra, “Tớ hiện tại liên hệ hắn.”

“Trước đừng hoảng hốt, cậu đừng thò đầu ra, để tớ ngẫm lại.”

Tạ Tư Vũ dường như đang phỏng đoán tâm tư ác độc của Lục Nhạn Chu, rất nhanh nghĩ ra cách phản kích: “Tớ nhớ rồi, tớ có người bạn trước kia là sinh viên B. Có thể đào ra chuyện mấy năm trước của cô ta. Tớ nhớ rõ lúc ấy Lâm Thanh Thanh này không biết xấu hổ bị người ta đá. Cô ta bám lấy người giàu xấu xí, còn bị người khác chụp một bức.”

Cố Sanh cũng bình tĩnh lại. Hít sâu một hơi, nói: “Được, hiện tại tớ đi liên hệ Lục Nhạn Chu, nói hắn đứng ra làm sáng tỏ.”

“Không tồi, cố tiểu sanh, lần này không làm tớ thất vọng.”

Tạ Tư Vũ không nghĩ tới Lục Nhạn Chu cũng có ngày này, thật là vui mừng, “Chuyện này, cậu đánh chết cũng không thể đứng ra biết không? Không thể dính một chút vết nhơ. Muốn thì cho Lục Nhạn Chu đứng ra. Để hai tên chó này tự cắn nhau đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Tú Đào25 Tháng sáu, 2023 16:28
Chờ ra chương mới
BÌNH LUẬN FACEBOOK