Lục Nhạn Chu không nghĩ tới những từ bén nhọn như vậy được nói ra từ miệng Cố Sanh, hơn nữa còn nói với hắn.
Hắn vì khiếp sợ, ngây ngẩn cả người.
“Anh, A Sanh, em nghe anh nói. Không phải như em nghĩ, chuyện này có hiểu lầm.”
Cố Sanh căn bản không nghe hắn nói, nhân cơ hội tránh thoát tay của hắn, chạy xuống dưới lầu.
Lục Nhạn Chu phản ứng rất nhanh, giơ một cái đã bắt được cánh tay của cô cưỡng bách mà túm người xoay lại. Người của Cố Sanh rất nhẹ, bị hắn túm đến nỗi không chịu được mà xoay một vòng, bả vai va vào tường.
Vách tường rắn chắc, thanh âm không rõ ràng. Cố Sanh lại đau đến mặt mũi trắng bệch, một bên cánh tay đau điếng.
“Cẩn thận.”
Lục Nhạn Chu biến sắc, duỗi tay đỡ cô, lại bị Cố Sanh tát một cái: “Tránh ra, đừng chạm vào tôi!”
Lục Nhạn Chu bị đánh đến tê dại, trong lòng mơ hồ có chút hoảng. Nhưng là nghĩ lại bản thân cũng không làm gì, chỉ là vì tình nghĩa nên bồi người tới bệnh viện mà thôi, lại trấn định: “Chuyện không phải như em nghĩ…… Hôm nay sao em không đi vũ đoàn, chạy tới bệnh viện?”
Cố Sanh không trả lời hắn, dùng sức mà tránh tay của hắn.
“Là ai nói cho anh biết tôi ở đây? Là Tạ Tư Vũ sao?”
Cố Sanh cho rằng nghe lầm, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Không phải Tạ Tư Vũ thêm mắm thêm muối sao?” Lục Nhạn Chu nhíu mày nói, “Chuyện này một hai câu nói không rõ ràng lắm, em về nhà trước, anh sẽ giải thích sau.”
Cố Sanh cảm thấy buồn cười: “Không phải, anh cho rằng tôi theo dõi anh tới nơi này?”
“Chẳng lẽ không phải?”
Cố Sanh sắc mặt trắng bệch. Móng tay dùng sức mà đâm vào thịt, tay chân lạnh lẽo. Lòng tự trọng bị tổn thương, cô kiềm chế không thất thố: “Nếu chia tay, anh cũng đừng động thủ động cước. Tôi mặc kệ anh bồi ai, cũng không rảnh để quản. Hai chúng ta đối với chuyện lãnh chứng coi như chưa từng xảy ra. Buông tay!”
Những lời này kích thích tới Lục Nhạn Chu, sắc mặt của hắn trong nháy mắt xanh mét: “Anh không phải nói sẽ xin nghỉ cùng em đi lãnh chứng sao? Em nói chuyện có thể đừng tùy tiện như vậy được không! Cố Sanh, em có thể đừng ấu trĩ như vậy được không!”Ấu trĩ? Cố Sanh không muốn tranh luận với hắn nữa. Cô cảm thấy buồn cười, rốt cuộc cô hèn mọn đến mức nào, mới có thể bị người khác khinh thường như vậy.
“Tùy anh nghĩ sao cũng được, buông tay!”
“Em cho rằng tôi muốn quản em sao?” Lục Nhạn Chu vô cùng tức giận, nói không lựa lời: “Nếu không phải ba mẹ của em thỉnh thoảng gọi cho tôi, nhờ tôi chiếu cố em. Ai cần quản em chứ!”
Lời vừa nói xong, Lục Nhạn Chu sắc mặt biến đổi.
Cố Sanh đồng tử co rút lại, trừng hắn: “Cha mẹ tôi thường xuyên gọi điện thoại cho anh, thật xin lỗi.”
“Anh không phải có ý này……”
Hai người giằng co, bỗng nhiên một giọng nữ vang lên, đánh gãy lời xin lỗi bên miệng của Lục Nhạn Chu: “Nhạn Chu? Sao vậy? Chạy gấp như vậy?”
Lâm Thanh Thanh không biết đuổi theo khi nào.
Người liền đứng ở thang lầu tầng dưới, ngửa đầu nhìn mặt hai người. Cô ta từng bước một đi lên, ánh mắt nhàn nhạt vẻ khinh thường nhìn Cố Sanh, rồi nhìn qua Lục Nhạn Chu: “Chuyện giải quyết xong rồi sao? Vừa rồi bác sĩ CT tìm đến em, nói vài lời, em nghe không hiểu lắm. Bác sĩ còn chưa đi, nếu anh giải quyết xong rồi, dẫn em đi một chuyến đi.”
Lâm Thanh Thanh tự nhiên mà đứng bên cạnh Lục Nhạn Chu. Lục Nhạn Chu bắt lấy bả vai của Cố Sanh.
“Đây là ai vậy? Sao anh không giới thiệu một chút?” Lâm Thanh Thanh hỏi.
Lục Nhạn Chu dừng một chút. Không nhìn vào mắt Cố Sanh, giới thiệu, “Đây là Cố Sanh, là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Đây là Lâm Thanh Thanh, bạn tốt thời đại học.”
Lâm Thanh Thanh biểu tình tức khắc có chút vi diệu.
Cố Sanh lại cảm thấy thập phần châm chọc, vốn dĩ, đây là vị trí của cô trong lòng Lục Nhạn Chu.
Tạ Tư Vũ vẫn luôn mắng cô ngốc nghếch, cô xác thật rất ngốc.
Cố Sanh bỗng nhiên tát Lục Nhạn Chu một cái.
Thời gian nghỉ trưa thang lầu không có ai, một cái tát vang vọng cả thang lầu. Lục Nhạn Chu mặt bị đánh đau, không khí yên lặng. Lâm Thanh Thanh dẫm lên giày cao gót, duỗi tay đẩy Cố Sanh.Đỉnh đầu vang lên một giọng nói lãnh đạm: “Khụ, xin lỗi.”
Ba người im lặng, ngẩng đầu.
Trên thang lầu có một người mặc áo khoác trắng đang đứng. Ngược chiều ánh sáng, người nọ một tay cắm vào túi, nghiêng người dựa vào tay vịn.
Là Chu Lê An.
“Nơi này là chỗ cho nhân viên y tế nghỉ ngơi, cấm ồn ào.” Một bàn tay và khuỷu tay của Chu Lê An đặt trên lan can, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp một điếu thuốc, sương khói bay ngoằn ngoèo giống như những con rắn vô hình, vòng quanh vòng, quấn quanh ngón tay của anh rồi hướng lên trên xoay quanh.
Giọng nói lãnh đạm, mang lực uy hiếp thấm vào ruột gan.
Lục Nhạn Chu trên mặt hiện lên xấu hổ, đứng thẳng: “Ngại quá, chúng tôi lập tức rời đi.”
Chu Lê An hút điếu thuốc, ánh mắt lướt nhanh qua hai người, liếc mắt nhìn Cố Sanh trong góc tường. Hắn gật đầu, chỉ vào hồ sơ bệnh án trong tay Lâm Thanh Thanh: “Tử cung phía bên phải của cô có chút vấn đề, nhanh chóng đi tìm phòng bác sĩ để chẩn đoán.”
Lâm Thanh Thanh cùng Lục Nhạn Chu sắc mặt đều biến đổi.
Lâm Thanh Thanh muốn hỏi lại, Chu Lê An nâng lên tay phải, trên cổ tay đeo một cái đồng hồ màu đen, anh nhàn nhạt mà nhắc nhở: “Còn nửa giờ, bác sĩ phụ khoa Lâm sẽ thay ca. Mặt khác, ở thang lầu có camera, đánh người, sẽ có nhân viên an ninh báo nguy.”
Lâm Thanh Thanh có chút xấu hổ, bất quá hiện tại cũng không rảnh lo chuyện này. Bác sĩ Lâm là chuyên gia phương diện tử cung, buồng trứng, hệ thống sinh sản, người thường khó xếp lịch. Lâm Thanh Thanh nhờ vào quan hệ, mới hẹn được bác sĩ Lâm. Hôm nay nhờ Lục Nhạn Chu bồi cô đi xem bệnh, trừ bỏ tiểu tâm tư, cũng là thật sự muốn khám bệnh.
Cô ta nôn nóng nhìn Lục Nhạn Chu. Lục Nhạn Chu theo bản năng muốn đi cùng cô ta.Đi được hai bước, lại quay đầu lại, hắn tự động xem nhẹ cuộc tranh cãi vừa rồi. Hạ giọng nói: “A Sanh, em về nhà trước đi. Bạn của anh rất nhiều năm không về nước, đối với thủ tục xem bệnh trong nước không quen, anh trước dẫn cô ấy xem bệnh. Chuyện chúng ta, trở về rồi bàn lại.”
Nói xong không đợi Cố Sanh đáp lại, liền cùng Lâm Thanh Thanh rời đi.
Thang lầu chỉ còn lại Cố Sanh cùng Chu Lê An.
Chu Lê An lười nhác mà hút một ngụm thuốc, trên cao nhìn xuống.
Anh không nghiện thuốc lá lắm, cũng chỉ ngẫu nhiên hút một điếu, phần lớn thời gian liền tùy ý đốt một điếu. Con ngươi đen nhánh bị mí mắt che phân nửa, rũ mắt nhìn người, mang theo hương vị không chút để ý.
Cố Sanh không nói chuyện, Chu Lê An cũng không nói chuyện. Thang lầu yên tĩnh giống như không có người.
Chu Lê An ánh mắt rơi xuống trên người cô, không nặng, coi như chỉ lướt nhẹ. Nhưng như có như không, nhìn chằm chằm làm Cố Sanh cả người tê dại. Trong nháy mắt cô phảng phất nhớ tới đêm qua, bản thân thất thố như thế nào.
Bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng không có biểu tình gì, lúc này trông Chu Lê An rất nguy hiểm.
Cố Sanh nháy mắt cúi đầu, đối mặt với người này, cô không thể hiểu được. Bị Chu Lê An bắt gặp cô trong trường hợp như vậy, Cố Sanh cảm thấy vô cùng nhục. Cô che lại bả vai ẩn ẩn đau, đầu càng cúi thấp.Đã lâu, mới khô cằn xả ra một câu: “…… Cảm ơn anh giúp tôi giải vây.”
Chu Lê An bóp tắt điếu thuốc đi xuống, đem đầu thuốc lá ném vào thùng rác bên cạnh.
Khi Cố Sanh ngẩng đầu, anh đã đến trước mặt cô. Hai người đứng chung một chỗ, Cố Sanh mới phát hiện Chu Lê An so với cô cao ít nhất một cái đầu. Anh rũ mắt nhìn cô, biểu tình đạm mạc.
Bỗng nhiên, anh cầm cánh tay của cô, nhẹ nhàng xoay hai vòng lớn, sau đó đột nhiên gập một cái. Liền nghe được một tiếng vang nhỏ, Chu Lê An buông lỏng tay. Cố Sanh đau đến trắng bệch, chợt ngẩng đầu.
Chu Lê An nâng cằm: “Động thử xem.”
Cố Sanh nghe lời động cánh tay, ngốc nghếch lắc đầu: “Cánh tay không đau.”
“Tốt.” Chu Lê An lui về ba bước. Hơi thở quanh thân lại khôi phục xa cách. Một bàn tay cắm vào trong túi lấy ra một hộp thuốc lá bằng sắt màu đen. Ngón trỏ nhẹ nhàng khẩy một cái, một hộp thuốc, lại rút ra một điếu thuốc.
Ngẫm lại, lại nhét vào, khép lại hộp thuốc.Ý vị thâm trường mà đánh giá Cố Sanh trong chốc lát. Hồi lâu, từ trong túi móc ra một cái bóp da màu đen. Từ giữa rút ra một chiếc chìa khóa kim loại màu đen, đặt vào lòng bàn tay của cô: “Không muốn về nhà, có thể tới tìm tôi.”
Lật qua, là chìa khóa phòng.
Cố Sanh sắc mặt trong nháy mắt từ trắng chuyển sang hồng. Từ hồng chuyển qua tím, tím xanh, trông rất đẹp mắt.
Như chưa có gì xảy ra, Chu Lê An cắm túi quần, kéo cửa rời đi.
Tất cả mọi người đi rồi, chỉ còn Cố Sanh trầm mặc mà đứng tại chỗ. Cô chớp mắt, khóc không được. Không tiếng động mà cười, được Chu Lê An an ủi, cô ủy khuất đầy mình chỉ muốn phát tiết.
Lục Nhạn Chu cùng Lâm Thanh Thanh sớm đã không quan tâm. Cố Sanh tự giễu mà cười, rốt cuộc bóp tắt một tia chờ đợi cuối cùng ở đáy lòng .
Có một số việc, nên kết thúc.
Trong phòng nghỉ khoa chỉnh hình, Tạ Tư Vũ đi tuần phòng đã trở lại. Ngồi vào bàn làm việc điên cuồng lùa cơm vào miệng.
Thấy mấy bác sĩ cùng phòng bên cạnh thái sắc không tồi, cũng muốn nếm thử. Nhưng Tạ Tư Vũ là một nha đầu ham ăn, uổng phí Cố Sanh làm cho cô một bữa ăn thịnh soạn. Không chỉ chẳng nể mặt, cô còn cười nhạo bác sĩ Dương: “Dương sư huynh không được đâu, với trình độ của huynh thì chút cơm này không xứng đâu.”
Dương Nghị tức giận lấy chiếc đũa gõ đầu cô, cười mắng cô miệng chó không mọc được ngà voi.
“A Sanh, chờ tớ xuống.” Tạ Tư Vũ ra ngoài vẫy tay với Cố Sanh, “Mười phút, ta ăn xong rồi. Hộp cơm cậu mang về rửa nha.”
Tạ Tư Vũ hợp tình hợp lý yêu cầu, Cố Sanh còn chưa nói gì, Dương Nghị cười Tạ Tư Vũ: “Người khác làm cơm cho, còn phải rửa chén cho em? Tạ Tư Vũ em nói xem, có một tấc lại muốn tiến một thước à!”
“Thì đã sao?” Tạ Tư Vũ trừng một cái, đuổi sư huynh đi.
Tạ Tư Vũ hiện tại là thực tập sinh, chỉ có chút thù lao, làm việc rất mệt. Mỗi ngày có ít nhất ba cuộc giải phẫu, vội vô cùng. Lại nói tiếp, vẫn là bởi vì đầu óc thông minh, năng lực chuyên môn cũng đủ vững chắc, mới đánh bại được các thực tập sinh khác, giành được cơ hội tốt để góp nhặt kinh nghiệm. Tạ Tư Vũ ngày thường ăn cơm như đánh giặc, tranh thủ từng giây.
Vội vàng ăn xong, cô phải đánh một giấc trên ghế trong chốc lát, bằng không buổi chiều khi giải phẫu sẽ ngủ gà ngủ gật.
Cố Sanh không chậm trễ Tạ Tư Vũ nghỉ ngơi, chờ cô ấy ăn xong liền xách theo hộp đồ ăn rỗng rời đi.
Chu Lê An buổi chiều có hai cuộc giải phẫu. Giữa trưa bớt thời giờ đi hút thuốc, không thả lỏng, ngược lại nhìn được một trận náo nhiệt. Anh từ phòng giải phẫu ra tới đã là bốn giờ chiều.
Khó được kết thúc sớm như vậy, trong nhà gọi điện thoại đến. Anh về nhà một chuyến, cùng người nhà ăn cơm chiều.
Thay đổi đồng phục, anh vừa cuốn tay áo vừa ra ngoài chào hỏi với Quách Kim Thành rồi lấy cơm hộp về. Buổi tối anh trực ban, khả năng tới trễ, để Quách Kim Thành tạm thay một chút.
Mới vừa đi ra, liền đụng phải hai người quen mặt ở bồn hoa dưới lầu.
Là một nam một nữ ở thang lầu kia.
Cô gái bổ nhào vào trong lòng ngực của chàng trai, khóc đến nỗi bả vai run run.
Nam nhân ôm lấy eo nữ nhân, nhẹ nhàng vỗ về.
Chu Lê An dừng tầm mắt một chút, Quách Kim Thành cũng nhìn qua. Nhìn thấy tư thái thân mật một nam một nữ, có chút tò mò hắn cư nhiên sẽ cảm thấy hứng thú: “Làm sao vậy? Người quen à?”
“Không quen.” Chu Lê An thu hồi tầm mắt.
“Chắc chắn có quen, bằng không loại người như cậu sao có thể nhìn người ta lâu như vậy?” Quách Kim Thành ham thích hóng chuyện của Chu Lê An, các loại chi tiết nhỏ đều không buông tha.
“Người đàn ông kia, là đối tượng kết hôn của cô vũ công, bạn của thực tập sinh họ Tạ kia.”
“Mà này…… Trong lòng ngực anh ta là nữ……” Quách Kim Thành dừng một chút, sau đó chấn kinh.
Quách Kim Thành không phải kinh ngạc do tình cảnh trước mắt, mà là khiếp sợ loại người như Chu Lê An cư nhiên sẽ xem náo nhiệt. Nhưng nghĩ đến diện mạo của cô gái kia, thân là vũ công, dáng người cũng bình thường, tức khắc cười đến ý vị thâm trường. Hắn huých cánh tay của Chu Lê An, nói: “Ai ai, tiểu tử, nhìn không ra nha! Không phải là đối với người ta cảm thấy hứng thú đi?”
Chu Lê An xếp tay áo, không trả lời hắn.
“Cậu kiềm chế chút đi,” Quách Kim Thành lại không buông tha, vừa cười vừa không quên nhắc nhở anh, “Tôi nếu nhớ không lầm trên tay người ta có mang nhẫn.”
Chu Lê An lười nhác nhấc mi mắt, nhìn hắn một cái.
Không tiếng động mà kiêu ngạo.
Quách Kim Thành có chút cứng họng, Chu Lê An tiểu tử này, thật là từ nhỏ đến lớn đều dễ khiến người khác ngại.
Dừng một chút, Quách Kim Thành không muốn nguyền rủa anh, vẫn cố tình nguyền rủa anh: “Tiểu tử cậu đừng quá kiêu ngạo, mơ ước hoa đã có chủ, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra.”
Chu Lê An môi hơi nhếch lên, lại bình tĩnh, không chút để ý: “Người đó cũng phải có bản lĩnh mới chọc được đến tôi.”
Danh Sách Chương: