• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang ngầm thừa nhận cùng tiếp tục giả ngu, Cố Sanh rất không phẩm chất mà lựa chọn tiếp tục giả ngu.

Nếu đã giả bộ đến mức không quyên tiền vào rương công đức, cô tuyệt đối không thể thừa nhận bản thân vừa rồi kỳ thật là muốn sờ tay tượng thần nhỏ: “…… Thả ra đi. Tôi chỉ là chân đột nhiên rút gân, nên muốn dãn chân một chút.”

Chu Lê An liếc cô một cái, ánh mắt rơi xuống cái tay tượng thần nhỏ bị sờ đến nỗi không còn hoa văn, nhân từ không vạch trần cô.

Hai người dường như không có việc gì mà rời đi.

Tuyết càng rơi càng lớn, trên mặt đất rất nhanh đã trắng xóa. Bông tuyết mềm mại dừng ở trên vai Chu Lê An, trên tóc, trên lông mi, thật lâu cũng chưa tan. Không vội về nhà, liền ở hành lang miếu nguyệt lão tránh tuyết. Cố Sanh ghen ghét mà nhìn bông tuyết trên lông mi của anh, không hiểu nam nhân thì lông mi dài như vậy làm gì. Lông mi lại còn cong vút nữa chứ.

Chu Lê An biểu tình của cô thì có chút không thể hiểu được, chớp chớp mắt, khuôn mặt thanh tú thoạt nhìn càng có tiên khí.

Cố Sanh: “…… Xin xăm là chuyện thường làm ở miếu nguyệt lão, Chu Lê An, anh không xin sao?”

Miếu nguyệt lão trước kia nổi danh, được truyền vô cùng kỳ diệu, chính là hòa thượng trong miếu này giải xăm rất chuẩn. Cơ hồ mỗi người tới miếu nguyên lão ai cũng đều sẽ nhờ hòa thượng giải xăm. Cố Sanh tuyệt đối không xin xăm, rốt cuộc kiên trì đến mức này, cô nhất định sẽ chống đỡ được.

“Không cần, tôi không tin cái này.” Chu Lê An mắt nhìn phía trước, kiên định theo chủ nghĩa Mác nên cũng không cảm thấy hứng thú với đề nghị của cô.

“…… Trải nghiệm một chút đi, tới cũng tới rồi.” Cố Sanh nghẹn đã lâu, mặt vô cảm mà khuyên.

Thật sự, chuyện khác còn có thể nhẫn, nhưng một nữ sinh bình thường sao có thể cự tuyệt được loại dự kiến vận mệnh huyền học này được? Cố Sanh có thể cự tuyệt bài Tarot, cự tuyệt người mù đoán mệnh, sao có thể cự tuyệt được hòa thượng miếu nguyệt lão giải xăm? Tốt thôi, dù bản thân không xin, xem Chu Lê An xin cũng được mà, “Tuyết lớn như vậy, dù sao anh cũng không bận chuyện khác.”

Chu Lê An nhìn cô một cái, trên lông mi mảnh dài nhiễm một tầng sương trắng, mờ mịt khiến ánh mắt của anh mê ly: “Không cần.”

Cố Sanh: “…… Thôi được.”

Một trận an tĩnh.

Cố Sanh mắt nhìn phía trước, rồi nhìn trong miếu. Trên tượng thần đã phủ một tầng tuyết, nước ao vẫn xanh. Chu Lê An bên người tay dài chân dài, hơi thở bình thản, an tĩnh như một cây tùng bách cứng cáp giữa núi.

Lại qua vài phút, Cố Sanh mở miệng: “Tuy tôi theo chủ nghĩa khoa học, bản thân cũng không tin loại huyền học này. Nhưng nghe đồn trên mạng, không phải tôi nói. Là trên mạng đồn. Nghe đồn, hòa thượng trong miếu lão này giải xăm khá chuẩn. Rất nhiều phú thương thành công đều tới cầu khẩn, cơ hồ mọi người đều nói ứng nghiệm 90%.”

“Đó, là như vậy đó.” Nội tâm kiên định của Chu bác sĩ không dao động.

Lại là một trận an tĩnh.

“Kỳ thật xin xăm này không mắc, một lần chỉ có hai trăm.” Ba phút sau, Cố Sanh lại mở miệng.

Chu Lê An như có như không mà khóe miệng hơi nhếch lên, dư quang nơi khóe mắt thoáng nhìn biểu tình nghiêm túc của Cố Sanh, nhịn cười: “Tôi không có tiền.”

Cố Sanh quay đầu nhìn anh, rất khẳng khái: “Tôi có thể cho anh mượn.”

“Không muốn mượn.”

“...”

Hai người cứ vậy đứng song song ở dưới hành lang miếu nguyệt lão. Cành hoa mai nhỏ giữa núi bị gió lạnh thổi đong đưa. Hai đống tuyết đổ rào rào, Cố Sanh nghẹn thật lâu, rốt cuộc nhịn không được.

Cô chợt xoay người, ngửa đầu nhìn về phía Chu Lê An: “Chu Lê An, anh cúi đầu.”

Chu Lê An chớp mắt, hơi cúi xuống.

Cố Sanh duỗi tay về phía lông mi của anh, lau hết tuyết xuống. Đang chuẩn bị túm tay áo kéo anh vào trong miếu, lại dùng lý do khác để anh xin xăm. Chu Lê An bỗng nhiên duỗi tay ôm lấy eo của cô. Cố Sanh không đứng vững, trực tiếp nhào vào trong lòng ngực anh. Chu Lê An dùng áo khoác bọc người trong lòng ngực, cúi đầu hôn môi của cô.

Hương vị mát lạnh của tuyết cùng hơi thở thanh lãnh, Chu Lê An ấn cái ót của cô, hôn vô cùng nồng nhiệt.Đầu lưỡi nóng bỏng cạy môi răng của cô ra, quấn quanh đầu lưỡi tinh tế của cô mà mút.

Cố Sanh cả người mông lung, không hiểu bản thân cái gì cũng chưa làm, sao bỗng nhiên bị hôn.

Tuyết yên lặng rơi xuống đất bị tiếng hít thở hỗn độn của hai người đánh vỡ, gương mặt của Cố Sanh nóng như lửa. Có cảm giác xấu hổ với áy náy. Cô dùng sức đẩy Lê An, nội tâm vì hành vi bất nhã ở trong miếu mà cảm thấy hổ thẹn: “Lê An anh muốn làm ma hả? Đây là chùa miếu! Làm loại hành vi mà thần tiên chán ghét, cả đời bị sét đánh…… Ô ô ô ô ô……”

“Miếu Nguyệt Lão, sợ cái gì.” Chu Lê An phát ra tiếng cười khẽ trong cổ họng, môi bởi vì hôn trở nên đỏ thắm. Anh một tay ôm eo của Cố Sanh, trực tiếp ôm người ở sau chùa miếu. Một bàn tay ấn cái ót của Cố Sanh, tránh cho những ánh mắt tò mò đến đây nhìn Cố Sanh mà đánh giá.

Sau chùa miếu này có một rừng hoa mai, Chu Lê An ôm người chui vào rừng hoa mai.

“Tôi tự lực cánh sinh, nói không chừng Nguyệt Lão còn thập phần thưởng thức sự tự giác này. Cuối năm, tôi tự mình giúp ông ấy giảm bớt gánh nặng nghiệp vụ.” Tiếng nói quạnh quẽ không nhẹ không nặng, đặc biệt tự phụ.

Cố Sanh nghe anh ngụy biện mà chấn kinh: “Ngày nào đó nếu như anh bị thiên lôi đánh, tôi nhất định sẽ không cảm thấy kỳ quái.”

Chu Lê An nhịn không được cười, cúi đầu lại hôn.

Cố Sanh tránh không khỏi, hơi thở bị anh trêu chọc đến hỗn độn. Cô cảm thấy làm người ít nhất phải có tự giác, đang chuẩn bị giáo huấn cái người bất kính quỷ Phật này một chút. Nhánh hoa mai trên đầu bỗng nhiên rơi xuống một con mèo nhỏ màu trắng. Con mèo một tiếng nện ở trên hai người, tách hai người ra. Môi của Cố Sanh bị liếm mút sưng to, cúi đầu vừa thấy, trong đống tuyết một con mèo trắng ba chân nằm bò.

Cố Sanh tức khắc đẩy Chu Lê An ra chạy tới: “Con mèo này có ba chân, trời ạ!”

Cô ngồi xổm xuống, muốn bế con mèo lên kiểm tra xem có phải nhìn lầm hay không.

Chu Lê An bên cạnh dùng ngón tay cái lau vệt nước trên môi, khóe miệng hơi ngoéo, cúi đầu nhìn về con mèo trắng nhỏ quấy rầy anh. Anh cũng ngồi xổm xuống, chân thon dài ngồi xổm xuống. Anh đang chuẩn bị duỗi tay xách tiểu bạch miêu lên, tiểu bạch mèo đang an tĩnh trên mặt đất bỗng oa một cái như chân sau bị giẫm, một móng vuốt bang trên gương mặt anh tuấn của anh.

Sau đó hoàn mỹ rơi xuống đất, nhẹ nhàng nhảy tới đầu gối của Cố Sanh.

Con mèo hành động trong nháy mắt, Cố Sanh sợ tới mức nhắm mắt lại. Lại mở mắt ra, phát hiện tiểu miêu không phải có ba chân, bốn chân khỏe mạnh.

Cố Sanh: “……”

Chu Lê An: “……”

Hai người nhìn nhau, Cố Sanh phát hiện trên má trắng nõn của Chu Lê An có một vết đỏ tươi do dấu chân mèo để lại. Còn may con mèo này không duỗi móng vuốt, không cào ra máu. Chỉ là người này lớn lên quá trắng, dấu chân mèo thực sự có chút bắt mắt.

Cố Sanh hảo tâm mà an ủi anh: “…… Xem đi, nói anh bất kính thần phật. Tiểu miêu đại diện thần tiên tới cho anh một móng vuốt. Báo ứng tuy muộn nhưng mà cũng đến.”

Chu Lê An: “……”

Tiểu miêu do tăng nhân trong miếu nuôi dưỡng, tuy rằng là tăng miêu, nhưng không ăn chay. Thường xuyên ở trong miếu bắt chim, tán loạn khắp nơi. Cố Sanh lưu luyến không rời mà đem tiểu miêu cho tăng nhân, cuối cùng tăng nhân quyết định cho hai người xin xăm miễn phí.

Cố Sanh yên tâm thoải mái lôi kéo Chu Lê An, dẫn người đi vào.

Lão hòa thượng giải xăm đặc biệt đơn giản, chỉ bốn chữ: “Nước chảy thành sông.”

Cố Sanh muốn liếc nhìn xăm của Chu Lê An, bị anh giấu không cho nhìn. Đem xăm của bản thân đưa qua, lão hòa thượng cũng bốn chữ này. Trong lòng cô hoài nghi bản thân không quyên tiền, cho nên lão hòa thượng giải xăm cho có lệ: “Con còn chưa nói con cầu cái gì, sao sư biết con “nước chảy thành sông”?”

Lão hòa thượng cười tủm tỉm, sờ soạng bụng của tiểu miêu: “Quẻ xăm đã nói lên tất cả.”

Hỏi không ra gì, hai người không ở chùa miếu lâu nữa. Bên ngoài tuyết bất tri bất giác ngừng, Cố Sanh nhìn di động. Tối hôm qua quên sạc pin, di động của cô bất tri bất giác tắt máy.

Nhìn về phía Chu Lê An, di động của Chu Lê An cũng không khác gì, còn 1% pin.Đã 12 giờ trưa, Cố Sanh đã sớm đói bụng.

Trên núi không có gì ăn, cũng không có cục sạc, hai người chuẩn bị xuống núi. Trước khi đi, Cố Sanh không quên trộm sờ soạng tay tượng thần, Chu Lê An cũng không quên tiểu bỉ hùng của bà ngoại. Hai người đến cổng lớn, hòa thượng chăm sóc tiểu gia hỏa hơn ba giờ, cũng đặc biệt dễ nói chuyện mà không tính tiền lẻ, tổng cộng 90 tệ.

Chu Lê An móc ra ví da, bỗng nhiên nhớ tới tiền mặt vừa rồi nhét hết vào rương công đức, một tờ cũng không còn.

“Trả qua WeChat hay Alipay được không?”

Hòa thượng gương mặt hiền từ: “A di đà phật, trong miếu không chuyển khoản qua mạng.”

Chu Lê An, con nhà giàu ở đế đô: “……”

Chu Lê An lần đầu tiên không có tiền trả phải đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn tiểu bỉ hùng ngao ngao ngao kêu to, lâm vào trầm tư.

Cố Sanh đứng ở bên cạnh, duỗi đầu nhìn anh ưu nhã kẹp thẻ ngân hàng giữa ngón trỏ và ngón giữa, đặc biệt hào khí mà chìa một tờ tiền cho hòa thượng: “Dư lại mười tệ không cần thối lại, sư thay ta quyên cho rương công đức đi.”

Hòa thượng tiếp, hòa ái nói: “Này tiền là phải cho chùa miếu. Không dễ phá, không bằng tiểu tăng cho thí chủ treo bài cầu nguyện?”

“Có thể chứ?” Cố Sanh hai mắt tỏa ánh sáng, rất kinh hỉ.

“Đương nhiên.” Hòa thượng cười cầm một khối mộc bài, đưa bút cho Cố Sanh, “Thí chủ viết tại đây là được.”

Cố Sanh tiếp nhận rồi viết, cẩn thận mà liếc nhìn Chu Lê An.

“Muốn treo?” Không có tiền Chu Lê An nắm tiểu bỉ hùng đứng ở một bên đặc biệt an tĩnh, thấy cô nhìn qua, nhấc lên khóe miệng: “Với không tới?”

Cố Sanh che lại mặt bài: “…… Ừm.”

Anh đem dây dắt chó đưa cho hòa thượng đứng một bên xem náo nhiệt, cùng Cố Sanh đi đến dưới tàng cây. Chu Lê An không mặn không nhạt mà liếc nhìn cô một cái, đều không cần lót chân. Duỗi tay tùy tiện một cái đã kéo một nhánh cây xuống, đè thấp, phóng tới vị trí mà Cố Sanh có thể với tay: “Tự mình treo.”

Cố Sanh thật cẩn thận mà cột lên, Chu Lê An buông tay trong nháy mắt, mắt nhanh chóng nhìn một cái.

“Muốn trở thành phú bà —— Cố Sanh”

Chu Lê An: “……” Tới miếu Nguyệt Lão cầu tài, đúng là nhân tài.

Treo thẻ bài cầu nguyện, trong lòng Cố Sanh xem như thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng không quyên tiền, chỉ cầu mong ước nhỏ bé sẽ thành hiện thực. Cô nhịn không được chắp tay trước ngực, lẩm nhẩm cúi chào: “Hy vọng sang năm có thể thành hiện thực.”

Chu Lê An: “……”

Di động không có pin nên không đón xe được, chân núi cũng không có gì ăn. Ở trên đây hơn ba giờ, gió lạnh thổi suốt, lạnh đến tê dại. Chu Lê An thấy khuôn mặt nhỏ của cô trắng bệch, đề nghị nói mang cô đến nhà bà ngoại của anh.

Cố Sanh tâm vừa động, lông mi bay nhanh mà run rẩy, không cự tuyệt.

Là thật không xa, đi đường hai mươi phút đã đến.

Cố Sanh nguyên tưởng rằng Chu Lê An trong nhà có tiền như vậy, bà ngoại hẳn phải ở biệt thự. Kết quả tới rồi mới phát hiện, chính là một tiểu viện mộc mạc nông gia. Gạch xanh theo kiểu kiến trúc cũ, có hoa viên rất lớn. Ngày mùa đông, trong hoa viên hoa cỏ đã khô, nhưng mơ hồ có thể tưởng tượng đến ra xuân, cái sân này có bao nhiêu xinh đẹp.

“Tùy tiện ngồi,” Chu Lê An dẫn cô vào tiểu viện, còn bản thân đi vào phòng, “Trên bàn có nước ấm, tự mình rót.”

Cố Sanh có chút câu nệ, thật cẩn thận mà ở trên sô pha ngồi xuống.

Bà ngoại của Chu Lê An là mỹ nhân rất có khí chất cổ điển, rất gầy ốm. Cố Sanh tiến vào đến bây giờ, bà chỉ hơi ngẩng đầu cười với cô, rồi an tĩnh mà tiếp điện thoại. Cố Sanh chú ý tới má của bà hõm vào thật sâu, phỏng chừng là hàm răng của bà không còn đầy đủ. Đầu chỉ dùng một cây trâm ngọc xanh biếc, trên người mặc sườn xám vải nhung.

Bên kia điện thoại đang diễn tấu âm nhạc, lão gia gia ngẫu nhiên giới thiệu nhạc cụ cho bà.

Hơn nửa ngày, Cố Sanh mới ý thức được bà ngoại tiếp ai, lão gia gia đang dùng các loại nhạc cụ diễn tấu cho bà.

Cô a một tiếng, Chu Lê An đã thay xong quần áo đi ra.

Chu Lê An mặc đồ ở nhà trẻ ít nhất năm tuổi, dấu chân mèo trên mặt đã không có, lại trắng nõn trơn bóng: “Không phải đói bụng sao? Bà kêu dì làm xong rồi, tới ăn đi.”

Cố Sanh ngốc nghếch theo anh đi vào nhà ăn, trong phòng khách bà ngoại còn đang tiếp điện thoại, lão gia gia ở bên kia điện thoại thay đổi phong cầm.

“Người mà bà ngoại đang tiếp chuyện là người yêu thời trẻ,” Chu Lê An xắn tay áo, lộ ra nửa cánh tay thon dài, “Khi trẻ họ tách ra một đoạn thời gian, bà ngoại trải qua một vài chuyện buồn, có khúc mắc. Dương gia gia học nhạc cụ mỗi ngày đềy diễn tấu cho bà nghe, diễn tấu hơn ba mươi năm.”

Cố Sanh “À” một tiếng, chớp chớp mắt, bỗng nhiên sợ ngây người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Tú Đào25 Tháng sáu, 2023 16:28
Chờ ra chương mới
BÌNH LUẬN FACEBOOK