• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ đoàn nghỉ Tết m Lịch bảy ngày, sau bảy ngày bắt đầu chính thức biểu diễn.

Diêm lão sư cho phép rời đoàn trong khoảng cách ngắn. Nếu nhà quá xa, suy xét vấn đề an toàn, không cho phép rời đoàn.

Cố Sanh cùng ngày sau khi được cha mẹ đón về nhà liền không ra khỏi cửa, ở trong nhà ba ngày. Lúc đầu ba mẹ có cái gì ngon đều đem cho cô, hận không thể tự mình đút cho cô ăn.

Sau ba ngày, nữ sĩ Trần Minh Tĩnh không nín được ghét bỏ cô cả ngày ăn không ngồi rồi, chỉ biết ở nhà nằm.

“Có thời gian sao không đi dạo?” Trần Minh Tĩnh lấy máy hút bụi hút khắp nơi, càng hút càng thấy người nằm trên sô pha không vừa mắt, “Được nghỉ phép mà chỉ biết ở nhà nằm, con cũng không chê mệt.”

“Nằm thì sao mệt được?” Cố Sanh đang nằm trên sô pha xem tin nhắn trong nhóm, năm mới trong nhóm cơ bản hoạt động không ngừng nghỉ.

Tạ Tư Vũ ngày thường bận quá, tuy rằng mười viện có kỳ nghỉ Tết m Lịch, nhưng cô không giành được vé cao tốc về nhà. Hiện tại đang ở ký túc xá của đơn vị trong đế đô, mỗi ngày ăn cơm hộp và đồ ăn vặt để duy trì sinh mệnh. Xảo Xảo rất xuất sắc, cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi. Từ lúc cuối năm chính là các loại xã giao cùng tiệc tối gia đình, một ngày một trang phục đi chợ, quả nhiên là gia đình giàu có.

“Tư Vũ đâu? Sao chị không đi tìm chị ấy chơi?”

“Cậu ấy không về. Không mua được vé xe.”

Từ lúc bạo lực mạng, không, phải nói từ lần trước đi đế đô tự mình bắt được Lục Nhạn Chu cùng Lâm Thanh Thanh ăn cơm, Trần Minh Tĩnh trong lòng cũng đã không nhận Lục Nhạn Chu.

Nhưng không có Lục Nhạn Chu, Trần Minh Tĩnh lại bắt đầu lo lắng chuyện tìm đối tượng kết hôn cho Cố Sanh.

“Nguyên lão miếu ở ngoại ô thành phố của chúng ta không phải rất linh nghiệm sao? Mỗi năm rất nhiều người nơi khác lại đây bái.” Cố Sanh đã qua 26, Trần Minh Tĩnh mỗi ngày đều ở trong lòng mắng Lục Nhạn Chu, đem con gái của bà kéo dài tới tuổi này, “Con hôm nay không có việc gì, thì đến cúi chào nguyên lão trong miếu. Mọi người đều nói thần ở đó rất linh, con đi sờ hai cái, phù hộ con sang năm kết hôn.”

Cố Sanh: “…… Mẹ, đây đều là phong kiến mê tín.”

“Con không đi, tin hay không mẹ cho con biết cái gọi là phong kiến đại gia trưởng?” Trần Minh Tĩnh thấy cô ăn vạ bất động liền phiền.…… Mới ba ngày, ba ngày liền lộ nguyên hình. Thật là tình mẹ con cảm động đất trời.

Cố Thành Đào ở bên cạnh xem báo, làm bộ bản thân không tồn tại.

“Ngày mai con đi được không? Rất lạnh, bên ngoài thật sự rất lạnh! Dự báo thời tiết nói hôm nay có tuyết, mẹ xem bên ngoài trời âm u như vậy, không chừng một lát sẽ có tuyết rơi.” Cố Sanh ôm thảm lông lăn qua lăn lại, chỉ muốn cả người hãm ở bên trong.

Trần Minh Tĩnh lãnh khốc vô tình: “Ngày mai cũng sẽ có tuyết rơi thôi. Hiện tại liền đi thay quần áo!”

Không lay chuyển được Trần Minh Tĩnh, Cố Sanh chỉ có thể không tình nguyện mà thay quần áo.Đi tới cửa, Trần Minh Tĩnh đưa cho cô tiền giấy hai trăm. Tiền giấy đỏ rực ở trong tay, Trần Minh Tĩnh dặn cô phải đi sờ tay bức tượng của vị thần nhỏ, thuận tiện đem hai trăm quyên vào rương công đức.

Cố Thành Đào vẫn là thương cô, từ trong túi lấy ra ba đồng tiền xu cho cô: “Một đồng con ném vào trong hồ hứa nguyện, còn lại hai đồng con đi xe buýt.”

Cố Sanh: “…… Cảm ơn ba.”

Miếu nguyên lão cách nội thành không xa, bắt xe đi 30 phút. Xe buýt thì 45 phút.

Cuối cùng cô vẫn chọn đón xe. Trời lạnh như vậy, không cần thiết đi xe buýt.

Vừa đến chân núi ở ngoại ô, không trung liền có tuyết rơi. Tuyết rơi ở phương nam không giống phương bắc, không có gió to cũng không có hạt tuyết, mà bông tuyết như lông ngỗng từng mảnh từng mảnh bay xuống. Không lạnh, nhìn còn rất có bầu không khí.

Cố Sanh nắm thật chặt khăn choàng cổ, có chút hối hận không mang dù. Bông tuyết rơi xuống trong cổ hóa thành nước, còn rất lạnh.

Thời tiết lạnh, trên núi dưới núi cũng chưa có người nào. Phiến đá xanh uốn lượn theo đường núi từ chân núi càng ngày càng tăng lên, giữa sườn núi có người đang quét rác. Cố Sanh hà hơi, đang chuẩn bị đi lên núi. Đường cái dưới chân núi, một thân ảnh thon dài không nhanh không chậm đi tới.

Người nọ mặc áo khoác màu nâu nhạt, quần tây, choàng khăn quàng cổ. Tư thế đi đường không nhanh không chậm, thong dong ưu nhã, như hạc trong bầy gà.

Cố Sanh giật mình, nhìn chăm chú.

Càng nhìn càng quen thuộc, càng nhìn càng cảm thấy thái quá. Tuy cô không phải quá hiểu anh, nhưng cũng có thể đoán được người nọ kỳ thật là con nhà giàu ở đế đô. Tết nhất, Xảo Xảo còn đắm chìm với các buổi tiệc tối, anh càng không thể đi nơi khác, cũng không có khả năng lúc này chạy tới nam thành, nhàn nhã dắt chó ở dưới chân núi của miếu nguyên lão? Nên cô không nhìn lầm chứ?

Càng nghĩ càng không đúng, có thể chỉ là thân hình cao ráo có chút giống.

Cố Sanh thật sự không nhịn được lòng hiếu kỳ, yên lặng kéo mũ lệch sang bên cạnh một chút, lặng lẽ đi theo sau người nọ.

Cô định lướt qua anh, sau đó làm bộ lơ đãng mà quay đầu lại. Kết quả cô mới tới gần người nọ, cách chưa đến một gang tay. Người nọ bỗng nhiên dừng bước xoay người, đột nhiên phanh gấp. Cố Sanh thình lình, thiếu chút nữa đụng vào trong lòng ngực anh. May mà từ nhỏ học nhảy nên dẻo dai, đứng lại.

Giọng nói lạnh lùng quen thuộc không mặn không nhạt, cẩn thận nghe còn có chút hài hước: “Đi theo tôi làm gì?”

“Thật là anh!!” Cố Sanh ngốc.

“Đúng vậy, là tôi.” Chu Lê An nhàn nhã một tay kéo dây dắt chó một tay đút túi. Chú chó này nhỏ nhắn, tròn xoe trắng như nhung. Sau khi anh dừng lại, tiểu cẩu không biết đã xảy ra chuyện gì, liền chạy vòng chân của anh ngao ngao kêu to, “Lén đi theo tôi? Sao? Là muốn giựt tiền hay cướp sắc?”

Người này vừa mở miệng liền dập nát suy đoán Cố Sanh mà cứ tự luyến, hơn nửa ngày, cô giương mắt trừng anh.

Cố Sanh hỏi anh: “Anh cảm thấy tôi thuộc loại nào?”

Chu Lê An nho nhã lễ độ mà hỏi lại cô: “Cả tiền lẫn sắc, tôi cái nào mà không có?”

“……”

“Anh ở nam thành đi dắt chó? Còn không phải là Chu Kinh Hoa?” Cố Sanh nghẹn đã lâu, chỉ nghẹn ra câu này.

Chu Lê An gật đầu: “Đúng vậy, không phải Chu Kinh Hoa, thì sao? Cô muốn cáo trạng với nó sao?”

Cố Sanh lại bị anh làm nghẹn họng.

Tên chó Chu Lê An này, cô trước kia sao không phát hiện người này thiếu đòn như vậy?

Chú chó này do bà ngoại của Chu Lê An nuôi dưỡng. Tương đối vừa khéo, bà ngoại của Chu Lê An lại ở ngoại ô nam thành. Năm nay Tết m Lịch, cha mẹ anh không có cách nào về nước, không yên tâm bà ngoại một mình trong nhà, Chu Lê An thay cha mẹ lại đây bồi lão nhân gia ăn tết. Bà ngoại lớn tuổi, không tiện ra cửa. Chu Lê An rảnh rỗi không có việc gì, giúp bà dắt chó vài vòng.

“Anh mặc thành như vậy là muốn ra cửa?” Chú chó nhỏ hình như tương đối thích Cố Sanh, vui vẻ vây quanh hai người.

Chu Lê An hơi ghé mắt nhìn cô, Cố Sanh hôm nay mặc một thân áo bông sặc sỡ. Áo lông xù màu vàng cam có hình dê con, đầu đội mũ Beret. Phía dưới mặc quần jean, dài đến cẳng chân, làm chân dài thêm. Phối với trang phục là một mái tóc hơi xoăn nhẹ rũ trước ngực và sau vai, làm cô mang hơi thở lười biếng lại thanh thuần.

Cố Sanh vừa định nói chuyện, ánh mắt của Chu Lê An không nhanh không chậm mà rơi xuống bia đá giới thiệu ở chân núi.

Hai người đứng song song, Cố Sanh cũng không thể tránh khỏi nhìn lên.

Tấm bia đá hình như được dựng theo quy hoạch thành thị cho du lịch, trên mặt bia dùng sơn hồng sơn ghi lời giới thiệu cảnh khu. Ngọn núi này nổi tiếng trên mạng với miếu nguyên lão mấy năm nay, nghe nói đặc biệt linh nghiệm, trên văn bia cũng có miêu tả chính xác. Bốn mắt nhìn nhau, Cố Sanh có chút xấu hổ: “Không phải, tôi không phải tới cầu cái này, anh đừng đoán mò! Chính là Tết m Lịch ở nhà nhàm chán, ra đây đi dạo. Anh biết đấy, lời đồn miếu nguyên lão rất linh đều là mánh lới của cục văn hóa, dùng để lừa người bên ngoài. Kỳ thật nơi này chủ yếu là phong cảnh đẹp, anh đi lên xem không? Trên kia còn đẹp gấp bội……”

“Tôi không đoán mò.” Chu Lê An hai tay cắm túi mà đứng, làm bộ không thấy cô giấu đầu lòi đuôi.

Giải thích thật dư thừa, Cố Sanh: “…… À, vậy, anh muốn đi lên không?”

Chu Lê An nhướng mày, không tỏ ý kiến.

Hai người một chó, vui sướng đi lên núi.

Nói là núi, kỳ thật chính là đồi núi. Cười chết, núi nam thành là núi sao? Cao 98 mét so với mặt nước biển có đủ nguy nga hay không? Hai người một chó đi không nhanh không chậm, không, phải nói tiểu cẩu chạy rất nhanh, nhưng bị dây thừng buộc ở cổ ràng buộc, chỉ có thể đi vòng vòng trong phạm vi 3 mét quanh Chu Lê An, bị bắt duy trì tốc độ này mà chạy trái chạy phải.

Chu Lê An không nói nhiều lắm, ánh mắt nhìn người ta lại đặc biệt thâm trầm, phảng phất vô số cái móc nhỏ đang không ngừng móc đầy người cô.

Cố Sanh bị anh nhìn đến hoảng hốt, liền bắt đầu tìm chủ đề: “Chu Lê An anh biết không? Đừng thấy cái miếu này nhỏ, kỳ thật có hơn một ngàn năm lịch sử.”

“Thật vậy chăng?” bộ dáng của Chu Lê An có chút kinh ngạc.

Cố Sanh gật đầu, bị ánh mắt nghiêm túc ham học hỏi của anh nhìn như vậy, làm cô hoảng loạn. Cô rất nghiêm túc phổ cập khoa học: “Vào triều Đường, Trinh Quán năm Võ Tắc Thiên xây nên!”

“Trinh Quán năm……”

Cố Sanh khi đầu óc kích động liền dễ dàng rối loạn, ký ức của cô bắt đầu hỗn loạn mà lấy phim truyền hình làm cơ sở phổ cập khoa học: “Lúc ấy Võ Tắc Thiên không phải bị Đường Thái Tông phạt đi trong làm ni cô trong miếu sao? Sau một đoạn thời gian làm ni cô, liền cùng Lý quân tiện kia ở bên nhau. A, cái này không quan trọng. Bà ấy dường như tương đối thích chùa miếu, sau đó xây dựng rầm rộ, nơi nơi đều là chùa miếu……”

Chu Lê An gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ nhưng lại có một chút khó hiểu hỏi cô: “Trinh Quán chi trị không phải vào thời Đường Thái Tông sao?”

“Sao?” Cố Sanh đột nhiên cứng đờ, nhìn anh.

Anh quay đầu, rũ mắt hỏi cô, “Bất quá Lý quân tiện lại là ai?”

Cố Sanh yên lặng mà xoay đầu không nhìn anh, khóe miệng của Chu Lê An chậm rãi kéo ra. Dừng một chút, liền nghe cô kiên cường dựa vào nơi hiểm yếu chống lại: “…… Họ Lý, là cô nhi của vương triều Lý.”

Chu Lê An nhìn chằm chằm cái ót quật cường của cô, ý vị thâm trường: “À ~ cô nhi à.”

“Đúng vậy……Là như vậy đó.” Cố Sanh kỳ thật cũng không biết, mấy kiến thức cô vừa phổ cập về miếu nguyên lão đều là do cô nói bừa. Sao cô biết được miếu nguyên lão này được xây khi nào? Lúc tiểu học còn chưa nghe nói, cao trung thì thôi không cần nói. Sau đó khi còn nhỏ cô xem TV rất nhiều, cái gì mà “Võ Mị Nương truyền kỳ” “Võ Tắc Thiên bí sử”…… Đột nhiên cốt truyện nhập vào sọ não của cô.

Cố Sanh yên lặng chừa lại cho Chu Lê An cái sườn mặt, chết sống không xoay qua.

Tĩnh mịch, tĩnh mịch là từ để miêu tả miếu nguyên lão hôm nay.

Vừa lúc hai người cũng đi đến trước cửa miếu, trong miếu thật sự không có ai. Khác không nói, kiến trúc của chùa miếu này đích xác rất có hương vị, kiến trúc cổ xưa cùng những bức tượng trang nghiêm. Cửa miếu có một cây thật lớn bốn người ôm không xuể, trên cây treo đầy dải lụa hồng cùng tiểu mộc bài. Chu Lê An tùy tiện bắt một cái xem, trên đó đều viết hai tên một nam một nữ, cầu mong mãi ở bên nhau.

Anh buông lỏng nhánh cây ra, quay đầu nhìn về phía Cố Sanh: “Cô cũng muốn treo một cái sao?”

Cố Sanh không để ý tới anh.

“Cô không phải tới cầu nguyện à?” Anh lại hỏi.

“Đã nói là tôi tới đi dạo!” Cố Sanh mới không thừa nhận, “Tôi có thể cầu cái gì?”

Chu Lê An khều nhẹ mộc bài, nói: “Tỷ như cầu thần tiên cho cô một cái bạn trai có phẩm chất siêu cao.”

Cố Sanh bị thái độ của anh công kích, mặt đỏ tai hồng phủ nhận. Dùng thực lực tự thuyết phục bản thân “chột dạ nhưng thắng ở thanh cao”: “Tôi mới không cần cầu thần tiên tìm bạn trai đâu! Tự tôi có thể tìm được!”

Nói xong, quay đầu vào trong chùa.

Chu Lê An bước chân dài theo sau.

Tiểu Bỉ Hùng lúc lắc hai lỗ tai nhỏ bò lên cầu thang. Khi bò đến cổng lớn của chùa thì bị người ngăn cản. Chu Lê An cũng theo kịp, một đại soái ca cùng tiểu bỉ hùng, một người một cẩu đứng ở cửa nhìn lão hòa thượng.

Lão hòa thượng mắt nhìn phía trước, biểu tình từ bi bình thản như thần phật: “A di đà phật, nơi này gửi sủng vật, một giờ 30 tệ.”

Chu Lê An: “……”

Chùa miếu thật sự không lớn, có ba điện, miếu nguyên lão ở sườn bên phải. Hai người đứng ở trước cửa miếu nguyên lão, Cố Sanh trong tay còn cầm hai trăm của Trần Minh Tĩnh. Trong lòng đấu tranh hồi lâu, không bỏ xuống được tự tôn của mỹ nữ, không bước chân đi vào.

“Cô thật sự không đi bái?” Chu Lê An chỉ là nói giỡn, thấy cô rối rắm như vậy, người không có lương tâm đều có chút không đành lòng.

“Không đi!”

Cố Sanh lúc này liền đặc biệt ngoan cố, quay đầu đi về phía cầu thang.

Chu Lê An vừa buồn cười vừa cạn lời, cô rốt cuộc đang quật cường cái gì: “Tôi không nhìn đâu. Tôi đi bên cạnh xem cá, tự cô đi vào.”

“Nói không đi là không đi!” Cố Sanh đã chạy xuống dưới lầu, đứng ở phía dưới ngạnh cổ kêu.

Chu Lê An thấy bộ dáng này của cô, phiền não gãi mặt. Từ trong túi móc ra ví da, bước vào miếu nguyên lão. Chu Lê An không có biểu tình gì mà ngẩng đầu nhìn tượng thần thật lớn, bỏ tiền vào rương công đức.

Lão hòa thượng ngồi sau bàn cười tủm tỉm nhìn anh: “Không cần nhiều như vậy, người trẻ tuổi, tâm thành tắc linh.”

Chu Lê An khách khí gật đầu với hòa thượng, xoay người đi ra ngoài.

Khi anh đi ra, Cố Sanh đã đứng ở cạnh ao cẩm lý. Chu Lê An chậm rì rì đi qua, chân của anh dài, đi chậm cũng rất nhanh tới đây. Liền thấy Cố Sanh đang có ý dẫm lên tảng đá ở giữa hồ, sau đó duỗi tay chạm tượng thần nhỏ ở giữa hồ.

Trong ao lấp lánh, đáy ao toàn là tiền xu, sáng lóa mắt.

“Muốn cầu nguyện chỉ cần ném tiền xu vào trong là được rồi, cô định tập yoga tại đây hả?” Thấy dưới chân của cô không xong, thiếu chút nữa một chân bước vào hồ nước. Chu Lê An một bàn tay ôm lấy eo của cô, nhẹ nhàng ôm lấy.

Cố Sanh mới vượt qua, còn chưa sờ đến tay tượng thần nhỏ, lại bị ôm trở về. Trong lòng muốn mắng người, cô hỏi: “…… Sao anh ra nhanh vậy?”

“Chân dài đi nhanh.”

Chu Lê An một tay ôm eo của cô, kẹp cô giữa cánh tay và thân thể của anh. Cũng không biết sao sức lực của người này lớn như vậy, Cố Sanh ít nhất nặng 90 cân. Anh ôm cô mà không thở dốc, người thẳng tắp, eo không cong.

Thả Cố Sanh xuống, anh khom lưng duỗi tay vào nước ao lạnh lẽo nước ao, lấy một nắm tiền xu lên: “Muốn mấy đồng?”

Cố Sanh: “……” Quả nhiên anh làm giả lý lịch?

“Anh tin trong chốc lát hòa thượng ra đánh anh không?”

Chu Lê An cười mị mắt: “Không phải cô muốn sao? Tôi là đang giúp cô mà.”

Cố Sanh: Hả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Tú Đào25 Tháng sáu, 2023 16:28
Chờ ra chương mới
BÌNH LUẬN FACEBOOK