• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau là Chu Khởi tỉnh lại trước.

Sau khi hắn tỉnh, trước tiên cầm di động lên xem giờ, 5:43 sáng.

Vẫn sớm.

Hắn an tĩnh đưa cánh tay đặt lên trán, bên tai cũng lặng lẽ lưu ý động tĩnh bên kia giá áo.

Phía bên kia như trước là tiếng hít thở đều đặn có quy luật, con mèo nhỏ hẳn là vẫn chưa tỉnh.

Chu Khởi lại nằm đại khái mấy phút đồng hồ, rồi nhẹ chân nhẹ tay khẽ khàng rời giường.

Sợ đánh thức Hứa Nùng, động tác hắn trốn vào toilet rửa mặt cũng rất nhẹ, sau khi đánh răng rửa mặt xong, hắn lại thay đổi bộ quần áo mới.

Là cái áo phông màu trắng lúc trước mua bằng tiền của Hứa Nùng, cảm giác không phải là sợi bông thuần, sau khi Chu Khởi thay áo xong, cảm thấy phía sau lưng có chút ngứa rát.

Hắn cau mày "Chậc" một tiếng, rốt cuộc nhịn xuống, từ trong hộp thuốc lá móc ra điếu thuốc, ngậm ở bên miệng nhàn nhã đi ra ngoài.

Nếu Chu Khởi nhớ không nhầm, bên ngoài thành phố điện ảnh hẳn là có một cửa hàng đồ ăn sáng, hắn cũng không trì hoãn, sải đôi chân dài một đường đi về hướng bên đó.

Lúc đến nơi, bên ngoài cửa hàng ăn sáng đã xếp một hàng dài, phần lớn đều là trợ lý diễn viên đi mua bữa sáng cho diễn viên nhà mình.

Mọi người trên cơ bản đều là dáng vẻ lờ đờ buồn ngủ, diện mạo cùng dáng người cũng tương đối bình thường, so sánh với bọn họ, Chu Khởi vô luận ở phương diện nào đều cao hơn không chỉ một bậc, đứng ở giữa đám người, vô cùng nổi bật.

Người phía trước phía sau đều sôi nổi ghé mắt nhìn hắn, nhưng hắn lại thoáng qua giống như không biết, không chút để ý đứng xếp hàng ở bên đó.

Nhạc chuông đặc trưng của Nokia vào lúc này đột nhiên vang lên, Chu Khởi không nhanh không chậm móc điện thoại từ trong túi ra, một chút cũng không thèm để ý đưa lên bên tai.

"Ừm."

Người ở xung quanh lúc này ánh mắt bắt đầu trở nên phức tạp, cảm giác đều giống như là có chút không thể tin nổi.

Một soái ca tốt như thế, diện mạo khí chất đều thượng thừa, vậy mà là tên quỷ nghèo đến smartphone cũng không có... Thật sự là đáng tiếc mà.

Chu Khởi ngược lại một chút cũng không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, hắn an tĩnh nghe người ở đầu bên kia nói chuyện, cuối cùng, lông mày thoáng nhíu lại một chút.

"Được, lát nữa tôi quay về."

Sau khi mua được bữa sáng, tốc độ hắn quay về so với lúc tới nhanh hơn rất nhiều, mang theo bữa sáng vào thang máy, sau khi đến trước cửa phòng, động tác ngược lại bắt đầu thay đổi cẩn thận hơn.

Chu Khởi không biết Hứa Nùng đã tỉnh hay chưa, cũng không dám làm ra tiếng vang gì, thậm chí ngoài tiếng quét thẻ phòng ra, sau khi hắn đi vào cũng không lại phát ra động tĩnh gì khác.

Hứa Nùng vẫn đang ngủ, hơn nữa ngủ rất sâu, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này đỏ bừng, cũng không biết là mơ thấy cái gì, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, khuôn mặt có ý cười nhàn nhạt.

Chu Khởi cảm thấy thật rất xấu xa, trước kia cũng không phải không có cô gái nào bổ nhào về phía hắn, nhưng hắn càng nhìn càng thấy phiền.

Trần Tiến bọn họ cũng nói, những cô gái đó diện mạo đều không tệ, nhưng hắn lại hoàn toàn không nhìn ra điểm khác biệt.

Nhưng hiện tại ở chỗ Hứa Nùng, Chu Khởi không ngừng phân rõ, thậm chí chi tiết nhỏ trên mặt cô hắn cũng đều nhớ rõ ràng.

Cũng không biết cô gái này lớn lên thế nào, đôi mắt,cái mũi cái miệng, thậm chí tóc mái bên tai cô, Chu Khởi nhìn đều rất thích.

Còn có chính sự, Chu Khởi cũng không lãng phí thời gian nữa.

Động tác của hắn nhanh chóng rồi lại rất ngăn nắp, bày bữa sáng mới mua về ra đĩa. Hai cái bánh bao, một đĩa đồ ăn, một túi sữa đậu nành, vì để tiện cho Hứa Nùng uống, hắn còn cố ý rót sữa đậu nành ra cốc.

Căn cứ vào thời gian Hứa Nùng rời giường lúc trước suy đoán, cô hẳn là cũng sắp tỉnh, cho nên ngược lại cũng không sợ những đồ này sẽ nguội.

Sau khi toàn bộ đã làm tốt, hắn lại tìm giấy bút viết vài lời ghi chú đặt ở giữa đĩa đồ ăn ——

Bạn học nhỏ, có việc rời đi hai ngày, có chuyện gì thì gọi điện thoại, 186xxxxxxxx.

...

Hứa Nùng sau đó là bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.

Trước khi ngủ cô đặt di động ở đầu giường, lúc này điện thoại vang lên, cô theo bản năng liền nhắm mắt vươn tay về phía đầu giường.

Kết quả không đụng đến điện thoại di động, ngược lại là trong lúc mơ mơ màng màng đụng đổ vật gì đó.

Cảm giác có tiếng nước truyền đến, Hứa Nùng giật mình lập tức mở mắt ra, cô bật ngồi thẳng người dậy, sau khi thanh tỉnh cô nhanh chóng dựng cốc sữa đậu nành bị đổ lên.

Điện thoại di động còn đang reo, cô cũng không quan tâm cái khác, trước tiên cầm lên nghe.

"A lô." Giọng Hứa Nùng còn có sự mềm mại nhừa nhựa lúc chưa tỉnh táo.

Đầu bên kia điện thoại là Lý Hướng Nam, cậu ta hiển nhiên cũng nghe ra được điểm khác thường của Hứa Nùng, có chút không chắc chắn hỏi cô: "Hứa Nùng, cậu... Còn chưa dậy sao?"

Khi cậu ta nói chuyện, bên người có tiếng ồn ào của đoàn phim đang bắt đầu công việc truyền đến.

Hứa Nùng không lập tức đáp lại, mà là lấy điện thoại di động xuống xem giờ, mới 6:25 sáng, bình thường lúc này diễn viên cũng còn chưa dậy nữa, sao hôm nay sớm như vậy?

"Ừ, các cậu đã đến phim trường rồi à?"

"Đúng vậy, đàn chị Mạnh Tư Ngữ nói hôm nay muốn quay phim sớm, bảo chúng ta đến trước một tiếng. Nhưng mà hôm qua cậu không tới, không biết chuyện thay đổi thời gian cũng là bình thường."

Lý Hướng Nam ở đầu bên kia do dự một chút, còn nói: "Chị Mạnh vừa mới bảo tớ gọi cho cậu, muốn hỏi cậu đang ở đâu, hôm nay có thể tới phim trường làm việc hay không."

Hứa Nùng vừa nghe lời này, vội vàng xuống giường, vừa đi về hướng toilet, vừa nói: "Có thể, cậu nói với chị ấy, nửa giờ sau tớ sẽ qua."

Sau khi cúp điện thoại, cô dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, sau khi đi ra lại nhanh chóng thay quần áo.

Khi làm tốt mọi thứ và chuẩn bị đi ra ngoài, Hứa Nùng mới cảm thấy có chút không thích hợp.

Người đàn ông ở trên giường kia đâu?

Hứa Nùng chậm chạp phát hiện Chu Khởi không có ở trong phòng, hơn nữa cô cũng đột nhiên nhớ tới cốc sữa đậu nành bị cô đụng đổ lúc trước...

Cô lại nhanh chóng chạy về trước giường của mình, nhìn kỹ, đầu giường vẫn còn có sữa đậu nành, còn có hai cái bánh bao cùng một đĩa điểm tâm.

... Cái này là người kia mua? Hơn nữa ở trên khay đồ ăn hình như còn đặt một tờ giấy?

Hứa Nùng cầm tờ giấy kia lên nhìn, chữ ở mặt trên bị sữa đậu nành đổ ra tẩm ướt hơn phân nửa, có thể thấy rõ chỉ có mấy chữ phía trước "Bạn học nhỏ, có việc rời đi hai ngày", còn lại, đều hóa thành một vết mực màu đen, hoàn toàn không thể phân biệt rõ.

Có điều chỉ mấy chữ này, cũng đủ khiến Hứa Nùng ngẩn người.

Có việc rời đi hai ngày? Hắn đi rồi?

Phản ứng đầu tiên của Hứa Nùng là nhìn xem trong phòng đồ của hắn có mang theo hay không, nhưng tìm một vòng, bỗng nhiên chợt nhớ ra, hắn hình như... Cũng không mang đồ gì tới đây.

Cô không thể nói rõ cảm giác hiện tại của bản thân là gì, có kinh ngạc ngoài ý muốn, cũng có một loại... cảm xúc không thể giải thích rõ.

Nhưng Hứa Nùng căn bản không kịp nghĩ nhiều, Lý Hướng Nam bên kia lại gọi điện thoại tới thúc, cô ổn định rồi vội vã ra cửa.

Trên đường chạy tới phim trường, trong đầu cô vẫn còn đang suy nghĩ về dáng vẻ tối qua trước lúc sắp đi ngủ của người kia.

Thái độ và biểu tình đều không có gì khác thường, hẳn là không có chuyện lớn gì xảy ra đi?

Hứa Nùng lại nhìn tờ giấy bị tẩm ướt hơn phân nửa kia, chữ ở trên như trước cứng cáp có lực mang theo sự mạnh mẽ.

Cô thở dài, nhịn xuống những cảm xúc không rõ ràng kia, trong lòng thầm nghĩ ——

Hy vọng hắn hết thảy đều thuận lợi.

——————————

Sau khi Hứa Nùng tới phim trường, trong tổ đã bắt đầu bấm máy.

Cô ngay lập tức tiếp lấy việc mình nên làm, sau khi làm gần xong, thấy bên phía Mạnh Tư Ngữ cũng hô "Dừng", liền nhanh chóng đi qua.

"Đàn chị, em có chuyện muốn nói, nam diễn viên khách mời lúc trước..."

"À, cô đã nhắc tới thì tôi cũng thông báo cho cô một chút. Mấy cảnh phía sau có phần diễn của hắn, đều cắt hết đi, tôi xem lại kịch bản, cảm thấy câu chuyện này cũng không liên quan gì đế cốt truyện, không dùng làm gì, không cần giữ lại."

Hứa Nùng ngẩn người, hoàn toàn không nghĩ tới Mạnh Tư Ngữ sẽ nói cái này, vốn dĩ muốn xin nghỉ phép thay Chu Khởi, lời nói cũng trong nháy mắt nghẹn ở trong cổ họng.

Mạnh Tư Ngữ cũng không quan tâm phản ứng của Hứa Nùng, dù sao cô ta đã quyết định, không có khả năng lại thay đổi.

Thật ra nam diễn viên khách mời họ Chu kia, diện mạo khí chất đều rất không tệ, nếu không lúc trước cô ta cũng sẽ không có ý muốn cho hắn làm diễn viên chính phần 2 bộ phim chiếu mạng.

Nhưng người đàn ông kia rất không biết điều.

Cô ta không biết hắn và Hứa Nùng rốt cuộc là quan hệ như thế nào, nhưng hắn nếu đã đến đóng phim, khẳng định cũng là hoặc nhiều hoặc ít nghĩ đến chuyện phát triển trong cái vòng luẩn quẩn này.

Hiện tại cô ta chủ động cho hắn một cành ô-liu, hắn không chỉ không tiếp lấy, còn ở trước mặt nhiều người như vậy, nói hắn chỉ nghe lời Hứa Nùng??!

Vốn là lúc trước mở cuộc họp với nhà đầu tư, Mạnh Tư Ngữ đã cảm thấy trong lòng rất không thoải mái. Nhà đầu tư ở trên hội nghị luôn luôn nói đến chuyện kịch bản, ý kiến của cô ta mấy lần không hợp với bọn họ, bọn họ thậm chí còn rất quá đáng nói, nếu không lần sau gọi vị phó đạo diễn kia cũng tới tham gia hội nghị đi.

Điều này làm cho Mạnh Tư Ngữ có cảm giác vô cùng khẩn trương.

Cái tổ này rõ ràng là cô ta lập ra! Dựa vào cái gì hiện tại ai ai cũng đều bắt đầu để ý Hứa Nùng! Giống như cô mới là tổng đạo diễn của cái tổ này vậy!

Mạnh Tư Ngữ làm sao có thể nuốt trôi được lời này.

Cho nên sau khi trở về, cô ta ngay lập tức liền quyết định cắt giảm phần diễn của nam diễn viên khách mời kia, vốn dĩ là có thể có có thể không, xóa sạch cũng không việc gì.

Mà cô ta hôm nay vội vã tìm Hứa Nùng, thật ra là có chuyện càng quan trọng hơn.

Mạnh Tư Ngữ nghĩ đến đây, yên tĩnh đứng lên, trước tiên là đối với người ở phim trường hô nghỉ ngơi mấy phút, tiếp đến liền nói với Hứa Nùng: "Cô đi theo tôi."

Mạnh Tư Ngữ mang theo Hứa Nùng đi đến một chỗ không có người trong góc phim trường, còn chủ động dịch hai cái ghế, một cái đặt ở trước mặt mình, một cái đưa cho Hứa Nùng.

"Ngồi đi, tôi và cô nói chuyện."

Hứa Nùng đối với thái độ này của cô ta có chút ngoài ý muốn, Mạnh Tư Ngữ đối với mình cho tới bây giờ đều là dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống, sao hôm nay lại thân thiết như vậy, thậm chí còn chủ động thay cô lấy ghế nữa?

Trong lòng cô nổi lên cảnh giác, an tĩnh chờ Mạnh Tư Ngữ tiếp tục mở miệng.

"Là như vậy, tôi lúc trước mở cuộc họp với nhà đầu tư, bọn họ có ý tiếp tục đầu tư cho chúng ta bộ phim này, để chúng ta quay phần 2."

Sau khi Hứa Nùng nghe được tin tức này cũng không có gì ngạc nhiên, cũng không kinh ngạc vui mừng, cô cảm thấy chuyện này không liên quan hệ nhiều tới cô, mục đích chủ yếu của cô trước mắt chính là ký danh phó đạo diễn bộ phim chiếu mạng này mà thôi, những cái khác cô đều không quan tâm.

Mạnh Tư Ngữ nhìn dáng vẻ không chút gợn sóng kinh ngạc của cô, không tự chủ nhíu mày.

Sao lại không giống như cô ta nghĩ vậy chứ? Cô ta cho rằng sau khi nói chuyện này cho Hứa Nùng, đối phương sẽ rất hưng phấn.

Hiện tại phản ứng này của Hứa Nùng, ngược lại làm cho cô ta có chút không biết lời phía sau phải nói như thế nào.

Nghĩ một chút, Mạnh Tư Ngữ lại đắn đo nửa ngày, mới chậm rãi mở miệng: "Là như vậy, tôi nghĩ cô đi theo tổ một lần, kinh nghiệm cùng năng lực cũng đều cọ xát không sai biệt lắm, chỉ muốn hỏi cô một chút, có hứng thú cùng chúng tôi làm phần 2 bộ phim này hay không?"

Hứa Nùng đoán được Mạnh Tư Ngữ là ý tứ này, không đáp ứng cũng không cự tuyệt, chỉ qua loa nói: "Chị Mạnh, em hiện tại chỉ muốn trước tiên quay xong phần 1 bộ phim này, còn về những cái khác, về sau lại thương lượng đi."

Vừa nghe lời này của cô, Mạnh Tư Ngữ ngược lại thở phào.

Ở trong mắt cô ta, không cự tuyệt chính là biến thành đồng ý.

Vì thế cô ta khó có được hướng về phía Hứa Nùng cười cười, "Được, tôi hiểu ý của cô. Sau nữa còn có một chuyện, tôi nghĩ nếu chúng ta cũng muốn quay phần 2, đến lúc đó nếu như cô tới khẳng định là phó đạo diễn duy nhất, lúc trước Bạch Hiểu cũng theo tổ không ít ngày, tuy rằng hiện tại tạm thời cô ấy có việc về nhà, nhưng là trong lòng tôi vẫn luôn rất băn khoăn."

Dừng một chút, Mạnh Tư Ngữ lần nữa mở miệng: "Cô xem như vậy được không? Chức danh phó đạo diễn của bộ phim này, liền để cho Bạch Hiểu. Sau này ký danh phần 2, để cho cô."

Trên mặt Hứa Nùng không có gợn sóng gì lớn, cô bình tĩnh nhìn Mạnh Tư Ngữ, hỏi: "Chị Mạnh, em nhớ rõ lúc trước khi vào tổ, chị nói chính là cuối cùng có cống hiến cho đoàn phim sẽ quyết định vị trí phó đạo diễn. Bạch Hiểu quả thật theo tổ vài ngày, nhưng cô ta đã cống hiến cái gì?"

Mạnh Tư Ngữ bị lời này của Hứa Nùng làm cho nghẹn lại, sắc mặt dần dần bắt đầu nặng nề.

"Hứa Nùng, phiền cô rõ ràng một điểm, đạo diễn của cái tổ này là tôi, tôi vừa rồi mặc dù là thương lượng cùng cô, nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn là ở chỗ tôi. Tôi muốn thông báo cho cô thì thông báo, không muốn nói, cô cũng không có tư cách hỏi đến!"

Hứa Nùng cũng sắp bị chọc cười, cô nhìn Mạnh Tư Ngữ qua thấu kính một lúc lâu, khi lại mở miệng, giọng nói so vừa mới rồi còn lạnh lùng hơn vài phần.

"Chị Mạnh, lúc trước cái kịch bản này được sửa như thế nào chị hẳn là cũng nhớ rõ đi?"

Mạnh Tư Ngữ lạnh mặt, "Cô có ý gì?"

"Không có ý gì cả, chị đã nói đến chuyện lúc trước, vậy tôi cũng thông báo cho chị một chút." Khi Hứa Nùng nói chuyện, hoàn toàn không có dáng vẻ mềm yếu dễ bị bắt nạt lúc bình thường, vẻ mặt lạnh lùng, bình tĩnh, "Khi sửa bản thảo kịch bản, bên trong những đoạn do tôi viết ra cùng với ý tưởng và nhân vật, tôi toàn bộ đã đăng ký bản quyền."

Mạnh Tư Ngữ hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ nói cái này, trong lòng mạnh mẽ giật thót một cái, "Cô đăng ký bản quyền làm cái gì?!"

"Tôi trước kia viết ra bất luận cái gì, đều có thói quen làm đăng ký bản quyền. Lần này vốn dĩ tôi cũng không muốn nói, nếu chúng ta an an ổn ổn kết thúc, tôi lấy được thứ tôi nên được sau khi tôi trả giá, vậy những cái giấy chứng nhận đăng ký đó chính là giấy vụn, tôi đời này cũng sẽ không lấy ra."

"Nhưng nếu như tôi đã bỏ công lớn nhất, cũng vì đoàn phim mà cống hiến lớn nhất, cuối cùng vẫn là đãi ngộ không công bằng... Vậy mấy thứ này, tôi có lẽ liền muốn phát lên mạng để mọi người xem một chút."

Hứa Nùng hoàn toàn không để ý sự căm phẫn cùng tức giận quanh người Mạnh Tư Ngữ, giọng nói vẫn luôn nhàn nhạt nói xong lời muốn nói.

"Tôi nghĩ bất kỳ nhà đầu tư nào cũng đều rất mẫn cảm với vấn đề bản quyền đi, nếu chuyện này ầm ĩ lên, đàn chị, chị cảm thấy cuối cùng sẽ là kết quả gì?"

Mạnh Tư Ngữ một hồi nghiến răng nghiến lợi, kết quả gì? Cô ta đương nhiên biết là cái kết quả gì!

Cô ta lúc trước thời điểm ký hợp đồng, rõ ràng minh bạch viết vấn đề bản quyền, bởi vì thời gian gấp gáp, lúc đầu lại chỉ có cô ta cùng Hứa Nùng thu xếp chuyện lập tổ, cho nên cô ta căn bản chưa kịp đi làm đăng ký bản quyền.

Huống hồ cô ta căn bản liền không để ý qua, kịch bản bình thường làm đăng ký bản quyền là vì phòng ngừa ý tưởng bị ăn cắp, đảm bảo quyền sở hữu kịch bản hoàn chỉnh cùng độc lập.

Nhưng cái tổ này của bọn họ nhỏ, đầu tư chỉ có mấy chục vạn, hơn nữa còn là phim chiếu mạng rất bình thường, cho dù bản thân cô ta cũng rất xem trọng, nhưng cũng không cảm thấy sẽ có người tại lúc quay phim đạo ý tưởng của bọn họ.

Cho nên Mạnh Tư Ngữ liền nghĩ, đợi sau khi hết thảy xong xuôi rồi, thời điểm làm hậu kỳ nhàn rỗi, cô ta lại bớt thời giờ làm đăng ký bản quyền.

Ai có thể có thể nghĩ đến, lại có thể bị Hứa Nùng đoạt trước!

Hứa Nùng nhìn dáng vẻ của cô ta, liền rõ ràng trong lòng cô ta đang suy nghĩ gì.

Cô lại mở miệng nói: "Học tỷ chị yên tâm, trong kịch bản phần mà chị nghĩ ra, tôi toàn bộ không đặt ở trong văn kiện đăng ký, tôi đưa lên chỉ có đồ của chính mình."

Hàm răng Mạnh Tư Ngữ cắn càng chặt hơn, người khác không biết, cô ta còn không biết sao?

Kịch bản này nội dung sửa chữa sau cùng, 99% đều là Hứa Nùng viết! Cái này cùng toàn bộ kịch bản đều là của cô có gì khác nhau!

Nghĩ đến đây, Mạnh Tư Ngữ hít sâu vào một hơi, nhìn chằm chằm Hứa Nùng hỏi: "Cho nên? mục đích của cô rốt cuộc là cái gì?"

Hứa Nùng cười, biểu cảm như là có chút bất đắc dĩ, "Tôi dường như vẫn luôn nhấn mạnh, tôi chỉ muốn chị đối xử công bằng. Tôi đã làm hết thảy những điều tôi nên làm, vậy liền nên có được điều tôi nên được.

Cho nên, đàn chị, chị chắc chắn ký danh bộ phim này, còn muốn để cho Bạch Hiểu sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK