Hoa Tí vẫn luôn nhìn chằm chằm Hứa Nùng, thấy cô đi xa rồi, nhanh chóng tiến đến trước mặt Chu Khởi.
Hắn cười hì hì đưa điếu thuốc qua, "Lão Đại."
Chu Khởi nhìn cũng không nhìn một cái, "Không cần."
Nói xong, lại bổ sung một câu: "Cậu cũng cai thuốc đi."
Hoa Tí nghẹn lời, đây là cái tình huống gì? Lão Đại ngay cả thuốc lá cũng bắt đầu cai rồi?
"Lão Đại... Chị dâu không cho anh hút thuốc à?"
Cũng không biết có phải tiếng "Chị dâu" kia chạm đến đáy lòng Chu Khởi hay không, mặt mày hắn giãn ra không ít, đáy mắt mang theo vui sướng.
"Không phải, là cô ấy không thích mùi thuốc lá."
Hoa Tí vốn dĩ thuốc đã ngậm ở trong miệng lại yên lặng lấy xuống, trong lòng nhịn không được nói thầm, Lão Đại này nói đến chuyện yêu đương thật không phải người... Trước kia thuốc lá không rời miệng, hiện tại bởi vì người ta một câu không thích liền có thể nói cai thuốc liền cai thuốc.
Chậc, ái tình thật làm cho người ta sợ hãi.
Tuy vậy hắn cũng không quên mục đích đến tìm Chu Khởi, vì thế hắn trái phải lại nhìn hai cái, thanh âm đè thấp hai phân, nói với Chu Khởi: "Lão Đại, trận đấu này kết thúc rồi, anh có phải là có thể quay về quán bar rồi không... Mấy ngày nay không có anh, em quả thực là sống không bằng chết mà."
Chu Khởi lười biếng liếc hắn một cái, "Dì nhỏ lại mang người đi qua tìm tôi à?"
"..." Hóa ra Lão Đại anh cũng biết à!
Hoa Tí quả thật muốn khóc.
Chu gia thật ra quản lý Lão Đại bọn họ không nghiêm khắc lắm, hơn nữa mấy vị trưởng bối trong nhà kia Hoa Tí cơ bản cũng đều đã gặp qua.
Ông cụ Chu nhìn thì nghiêm túc, thật ra lén lút là một ông lão rất hiền lành hòa ái, Chu Khởi mở quán bar nhận rất nhiều người đã qua cải tạo từ trong nhà lao đi ra, ông cụ Chu cũng hoàn toàn không có vẻ coi thường bọn họ.
Mà bác trai Chu thì không khác ông cụ Chu bao nhiêu, chẳng qua là người tính cách trầm ổn, chỉ có tại thời điểm đối mặt bác gái Chu, mới có thể thỉnh thoảng lộ ra tươi cười, nhưng đối với bọn họ mà nói, cũng không có bất kỳ thành kiến gì.
Bác gái Chu thì càng không cần phải nhắc đến, vị kia bình thường tính cách tùy tùy tiện tiện, có chút tỏ vẻ yêu tinh, nhưng là đối với người bên cạnh Chu Khởi đều rất tốt. Còn thường xuyên kêu bảo mẫu trong nhà làm đồ ăn ngon mang đến quán bar cho bọn hắn ăn, một chút cũng không kiêng kị thân phận của bọn hắn, còn thường xuyên bảo Chu Khởi tăng lương gì gì đó cho bọn hắn.
Chỉ có dì nhỏ của Lão Đại...
Dùng lời của huynh đệ khác đến nói, chính là dì nhỏ của Lão Đại ngược lại càng giống mẹ hắn hơn.
Rất nhiều việc của Lão Đại bà đều muốn xen vào, hơn nữa thường xuyên nói một không hai. Lão Đại bởi vì chuyện em họ hắn năm đó ngoài ý muốn qua đời, đối với người dì này vô cùng bao dung và nhường nhịn, cho nên bình thường bà làm chuyện gì, cơ bản hắn đều mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.
Nhưng lần này vị kia mang theo một cô bé nói muốn giới thiệu cho Lão Đại, này khả năng có chút chạm vào vảy ngược của Lão Đại, cho nên thường xuyên qua lại, Lão Đại liền trốn đi.
Lúc ấy Hoa Tí cũng nghĩ để Lão Đại nhanh chóng trốn đi, nhưng hắn không nghĩ tới là, Lão Đại lần này một lần trốn liền trốn nhiều ngày như vậy a!
Vị kia tìm không thấy người, đương nhiên liền muốn đến quán bar tìm hắn!
Hắn quả thực không thể chịu đựng hơn nữa, cho nên bây giờ gặp Chu Khởi rồi, đương nhiên muốn cố gắng khuyên nhủ hắn quay về.
Hoa Tí một bộ dáng cải thìa đáng thương, kéo chặt cánh tay Chu Khởi, hướng về phía hắn nói: "Lão Đại, anh liền thương xót em đi mà, em lại bị dì nhỏ của anh giày vò vài ngày nữa liền không còn mạng nữa rồi! Anh cũng biết, nhà em lập tức sẽ giải tỏa rời đi nơi khác rồi, em chỉ là muốn sở hữu mấy căn hộ thôi, em không muốn còn chưa đến ở liền hồn về tây thiên à."
Chu Khởi muốn cười nhưng không cười, đẩy tay Hoa Tí ra, nói: "Không có việc gì, cậu thật đi rồi, phòng của cậu, tôi ở thay."
Hoa Tí: "..."
Hoa Tí còn muốn nói gì đó, nhưng Hứa Nùng các cô lúc này đã quay trở lại.
Chu Khởi nhàn nhạt lên tiếng: "Được rồi, thời điểm nên quay về tôi tự nhiên liền quay về, cậu trông quán bar cho tốt, cái khác không cần để ý tới."
Nói xong, hắn đứng dậy đi về hướng Hứa Nùng bên kia.
Trong tay hắn móc cái ba-lô của Hứa Nùng, sau khi đến gần, hỏi cô: "Về nhà sao?"
Lưu Ngải và Trì Sa Sa nghe được, vẻ mặt đều giảo hoạt như tên trộm.
"Sa Sa, sao tớ lại ngửi thấy một mùi Gian Tình nhỉ."
"Ừ! Tớ cũng vậy! Về nhà cái gì..." Trì Sa Sa nhìn hai người một cái, "Hai người ở chung hả?!"
Trì Sa Sa nói chuyện giọng không tính rất lớn, nhưng Hứa Nùng nghe xong vẫn là đầu tim thót một cái.
Cô nhanh chóng lắc đầu, lại sợ che dấu quá mức bị người nhìn ra chột dạ, giọng điệu còn xem như bình tĩnh nói: "Không có, ý hắn là đưa tớ về nhà."
Chu Khởi nhìn bộ dáng làm bộ làm tịch này của cô liền muốn cười, lười biếng nhếch môi, một bộ cô nói cái gì liền là cái đó.
"Ừ. Là đưa cô ấy về nhà."
——————————
Trên đường trở về, Chu Khởi nhưng là rất an tĩnh, không lại chủ động nói gì với Hứa Nùng.
Ngược lại là Hứa Nùng ở bên kia có chút nhịn không được, mở miệng nói với hắn: "Anh về sau có thể đừng ở bên ngoài như vậy hay không?"
Chu Khởi liếc cô một cái, ánh sáng lờ mờ của đèn đường từ đỉnh đầu hắn quét xuống, bóng ảnh do lông mi đánh ra chiếu vào dưới mí mắt.
"Loại nào cơ?"
"..."
"Là kiểu thể hiện ra theo đuổi em sao?"
"... Ừm."
Chu Khởi cười, "Nhưng anh vốn là đang theo đuổi em mà."
"..."
"Bạn học nhỏ, em không thể bá đạo như vậy được, anh đã nhượng bộ rất nhiều rồi, em không thể ngay cả quyền theo đuổi em cũng không cho anh đi."
"... Vậy anh cũng không thể làm như vậy khiến cho mọi người đều biết đi!"
Hứa Nùng cảm thấy mấy ngày nay quả thực là đã đem bao nhiêu nổi bật từ lúc cô sinh ra đến bây giờ đều dùng cạn rồi!
Cô cũng bắt đầu hoài nghi, ngày mai lúc đến trường có thể hay không, lại sẽ ở trên diễn đàn trường phát hiện có bài viết nóng mới liên quan đến cô.
"Chê anh ồn ào sao?"
Chu Khởi hơi hơi tiến gần sang bên cạnh, nghiêng người về phía cô.
"Có thể làm như thế nào a?"
Vấn đề góc độ, trên mặt hắn chiếu ra một cái bóng lớn, một đôi con ngươi tối đen thâm thúy ẩn ở trong bóng tối, lại đặc biệt có cảm giác tồn tại.
" Chuyện anh thích em này, anh chính là muốn cho toàn thế giới đều biết."
Hứa Nùng đối diện với hắn, rõ ràng có thể cảm giác được nhịp đập của trái tim mình loạn một nhịp.
Cô hoảng hốt, lúng túng di chuyển ánh mắt, không để ý tới lời hắn nói.
Cô biết bản thân nói không lại hắn, cũng không muốn nói gì nữa.
Tuy vậy nghĩ lại, trận bóng rổ kết thúc, hắn hẳn là cũng sẽ không đến trường nữa, càng sẽ không tiếp xúc với bạn học gì gì đó bên cạnh cô, về sau ngược lại cũng không cần lo lắng hắn ở trước mặt người ngoài như thế nào.
Thật ra Hứa Nùng rõ ràng có thể cảm nhận được, Chu Khởi từ lúc làm rõ hắn thích cô, sau khi nói muốn theo đuổi cô, bình thường càng chủ động, càng có tính xâm lược hơn.
Trước kia hắn nhìn qua chỉ là thích trêu chọc cô, nhưng mấy ngày nay, hắn cho dù là nhất cử nhất động, hay là trong từng câu chữ, không có lúc nào là không nhấn mạnh sự thật rằng hắn là người theo đuổi.
Hơn nữa cũng quả thật... Ở trong lòng cô, cảm giác tồn tại quét qua càng ngày càng mãnh liệt.
Hứa Nùng thật ra rất mù mờ, cô luôn cảm thấy trong tim có cái gì đó đang phá đất mà ra, nhưng lại vẫn luôn bị bản thân lựa chọn không để ý tới.
Cô không phải là người có tính cách thích trốn tránh, nhưng cũng không biết vì sao, lần này gặp được người đàn ông này, cô luôn là muốn trốn tránh những lựa chọn nên làm đó, lui về phía sau.
Một đường miên man suy nghĩ về tới nhà.
Sau khi Hứa Nùng vào nhà cũng không để ý tới Chu Khởi, ôm tư liệu tích lũy hai ngày nay bắt đầu chỉnh lý.
Hai ngày này bởi vì chuyện thi đấu bóng rổ, cô thiếu rất nhiều bài học bên khoa đạo diễn, tuy nói giáo viên sẽ không để ý cô cái người học ké này có đúng hạn hoàn toàn bài vở hay không, nhưng cô lại không thể không yêu cầu bản thân.
Chu Khởi thấy cô ngồi ở trên thảm trải sàn học bài, lông mày hơi hơi nhăn lại.
Hắn đi qua, cầm lấy cái gối dựa trên sô pha, đưa tới trước mặt cô, "Đừng trực tiếp ngồi trên mặt đất."
Hứa Nùng sửng sốt, một lát sau liền kịp phản ứng hắn là có ý gì, đang rối rắm không biết có nên nói cho hắn biết hiểu lầm lúc trước hay không, Chu Khởi trực tiếp đặt gối dựa ở bên chân cô.
"Tự em đệm lên đi, anh đi làm cho em cốc nước đường đỏ."
Hứa Nùng lần này cũng không để ý xấu hổ nữa, tại khoảnh khắc hắn xoay người kia, một phen kéo cánh tay hắn lại.
"Lúc trước cái kia... Là mua để dự phòng..."
Giọng nói của cô nhỏ đến không thể nhỏ hơn, gần như là mím môi nói ra, "Tôi hiện tại không phải là thời kì đặc thù, không cần này đó..."
Nói xong, cô ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Chu Khởi một cái, từ trên thảm trải sàn đứng dậy, sau đó vội vã đẩy sống lưng hắn, một đường đem hắn đẩy đến cửa phòng tắm.
"Anh nhanh chóng đánh răng rửa mặt, không cần ồn ào tôi, tôi muốn an tĩnh học bài!"
Chu Khởi dường như muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng Hứa Nùng căn bản không cho hắn cơ hội này, trực tiếp mở cửa phòng tắm ra, "Cái gì cũng đều không cần nói! Tôi không muốn nghe!"
Nói rồi, liền đẩy cả người hắn vào bên trong, thuận tay còn giúp hắn đóng cửa lại.
Sau khi làm xong một loạt động tác này, Hứa Nùng mới lặng lẽ thở ra một hơi.
Cô sờ sờ hai má nóng bỏng, lại có chút ảo não chính mình quá dễ dàng bị cái người đàn ông này ảnh hưởng tới.
Sau khi một lần nữa ngồi trở lại thảm trải sàn, Hứa Nùng vốn là thật sự muốn tĩnh tâm học bài.
Nhưng nào ngờ mới mở tài liệu ra chưa tới hai giây, ngoài cửa lớn đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Cô bị bất ngờ nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, đã gần chín giờ tối rồi, giờ này còn có ai sẽ đến tìm cô chứ?
Hơn nữa địa chỉ nhà cô, người biết lại không nhiều lắm.
Nghĩ đến đây, đáy lòng Hứa Nùng bỗng nhiên trào ra một cỗ dự cảm không tốt, cô vội vàng đứng dậy đi về phía cửa lớn, tiếp theo, động tác rất cẩn thận ghé vào mắt mèo trên cánh cửa nhìn ra bên ngoài.
... Là bà Tạ!
Hứa Nùng hoảng sợ, cô hoàn toàn không biết bà Tạ lúc này đến tìm mình làm gì, hơn nữa tại vì sao trước khi đến ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi qua?
Cô cái gì cũng không quan tâm nữa, cấp tốc lại cẩn thận sải bước chân, đi về hướng phòng tắm.
Hứa Nùng lúc ấy trong lòng rất hoảng hốt, căn bản quên mất người bên trong là muốn tắm rửa, cho nên không có lên tiếng trước.
Sau khi đẩy cửa, cô trực tiếp nhìn thấy cảnh Chu Khởi đang cởi quần áo.
Lúc ấy hắn đang hướng về phía trước cởi áo phông lộn qua đầu, hai tay giao nhau túm vạt áo, eo và bụng hoàn toàn lộ ra bên ngoài, ngực cũng lộ ra non nửa.
Dường như là nghe thấy tiếng cô đẩy cửa tiến vào, động tác trong tay Chu Khởi nhanh hơn một chút, áo phông trong nháy mắt liền bị kéo xuống.
Trong khoảnh khắc, hắn nhìn về phía Hứa Nùng, đuôi lông mày nhếch lên có chút ngoài ý muốn lại có chút bất cần đời.
"Bạn học nhỏ, đùa giỡn lưu manh sao?"
"..."
Hứa Nùng căn bản không rảnh để ý tới trêu chọc của hắn, đi lên trước hai bước, nhỏ giọng nói với hắn: "Anh hiện tại ngốc ở trong này, không được đi ra ngoài cũng không được lên tiếng. Chờ đến lúc được rồi, tôi lúc đó lại nói cho anh, biết chưa hả?"
Chu Khởi vừa nghe lời cô nói, trong lòng liền hiểu rõ, "Có người tới tìm em à?"
Hứa Nùng vội gật đầu, tiếp đến liền xoay người muốn đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên dặn dò lần nữa: "Tuyệt đối không được lên tiếng nha! Càng không được đi ra ngoài!"
Sau khi cô đi ra khỏi phòng tắm, lại đóng kỹ cửa phòng tắm từ bên ngoài.
Tiếng gõ cửa vẫn không ngừng vang lên, Hứa Nùng đi vài bước đã tới cửa.
Sau khi đứng lại, cô hít sâu vào một hơi, tiếp theo, đưa tay nắm lấy khóa cửa, nhẹ nhàng ấn xuống.
"Cạch" một tiếng, khóa cửa theo tiếng kêu mở ra.