• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà Tạ thật ra sớm nên đi tìm Hứa Nùng rồi.

Bùi Ngọc đã đi nước ngoài quay phim, đi cũng được mấy ngày, bà ta lúc trước cũng là tính chờ Bùi Ngọc đi rồi, liền đi tìm Hứa Nùng nói chuyện.

Nhưng nề hà mấy ngày nay ông Bùi vẫn luôn phải xã giao, có chút trường hợp cần mang theo vợ, bà ta đi theo ông Bùi mấy ngày, lúc này mới dành ra chút thời gian.

Hôm nay cũng bởi vì tham dự một cái hoạt động, lúc quay về vừa vặn đi ngang qua đại học B bên này, bà ta đột nhiên nghĩ đến chuyện muốn tìm Hứa Nùng.

Cho nên liền thừa dịp ông Bùi ở trên xe ngủ, kêu lái xe đưa ông ta về nhà trước, bà ta một mình đi lên tìm Hứa Nùng.

Lúc Hứa Nùng mở cửa, bà Tạ đã chờ được có chút mất kiên nhẫn.

Trong tay bà ta cầm một cái túi bạch kim, trên người mặc một bộ lễ phục váy dài màu rượu champagne, bên ngoài khoác áo khoác tây trang màu xám của ông Bùi.

Sau khi nhìn thấy Hứa Nùng, bà ta ngay lập tức nhíu chặt lông mày.

"Xảy ra chuyện gì? Tại sao lâu như thế mới ra mở cửa?"

Cả trái tim Hứa Nùng đều căng thẳng, nghe xong lời bà Tạ nói, cảm giác chột dạ càng thêm lớn.

Chẳng qua trên mặt cô không lộ ra quá nhiều, cúi đầu từ trong tủ để giày tìm dép lê cho bà Tạ, cũng không nhìn đối phương, giống như tùy tiện đáp: "Vừa rồi con ở phòng ngủ thay quần áo, không nghe thấy."

Hứa Nùng lúc này vô cùng vui mừng lúc trước không có đưa chìa khóa dự phòng bên này cho bà Tạ, nếu không, chuyện hôm nay tuyệt đối không có biện pháp kết thúc ổn thỏa.

Chẳng qua, phần vui mừng này còn chưa tới hai giây, tình huống liền đột nhiên phát sinh sự cố.

... Vừa mới rồi quá sốt ruột, giầy của Chu Khởi ở tại cửa còn chưa kịp thu lại!

Hiển nhiên bà Tạ cũng nhìn thấy đôi giày này, sắc mặt bà ta bỗng nhiên nghiêm khắc.

" Trong phòng con có đàn ông?!"

Nói xong, cũng không lại để ý nhiều như vậy, ngay cả giầy cũng không đổi, khí thế bừng bừng giẫm trên giày cao gót đẩy Hứa Nùng ra đi vào.

Hứa Nùng mắt thấy giầy của bà Tạ đi qua trên thảm trải sàn màu trắng của cô, nhưng hiện tại căn bản không có tâm tư đau lòng, chỉ muốn nhanh chóng nghĩ biện pháp ngăn cản động tác kế tiếp của bà.

Nhưng động tác của bà Tạ cũng rất nhanh, sấm rền gió cuốn kiểm tra một lần phòng ngủ chính cùng phòng cho khách, cuối cùng lại lục soát một lượt toilet bên trong phòng ngủ chính.

Sạu khi cái gì cũng không tìm được, bà ta khóa ánh mắt vào hướng phòng tắm của phòng khách.

Thấy bà thật sự muốn đi về hướng bên đó, Hứa Nùng lúc này mới có chút nóng nảy.

"Mẹ! Mẹ rốt cuộc muốn làm cái gì nha! Đi vào cái gì cũng chưa nói liền điều tra một trận! Hơn nữa ngay cả giầy cũng không cởi ra! Con là phạm nhân sao, mẹ phải như thế này!"

Hứa Nùng chẳng mấy khi ở trước mặt bà Tạ lộ ra một mặt hấp tấp nóng nảy lại không ngoan ngoãn, nhưng những điều này bà Tạ hiện tại căn bản không nghe vào.

Bà ta không để ý lời nói của Hứa Nùng, đẩy cô ra tiếp tục đi về hướng phòng tắm, tiếp đến vừa gấp gáp lại bạo lực trực tiếp đẩy mở cửa phòng tắm ra.

Trong phòng tắm sạch sẽ ngăn nắp, tấm mành bên ngoài bồn tắm cũng kéo ra hơn phân nửa, bà Tạ đứng ở cửa hướng về phía trong bồn tắm kia liếc một cái, cũng không có phát hiện một bóng người nào.

Bà ta lại cẩn thận nhìn những nơi khác trong phòng tắm một chút, cũng không phát hiện cái gì khác thường, lúc này sắc mặt của bà mới dịu đi một chút, quay người nhìn về phía Hứa Nùng.

"Đôi giầy nam ở cửa kia là thế nào?"

Hứa Nùng lúc này đang kinh ngạc vì Chu Khởi không hiểu sao biến mất, câu hỏi của bà Tạ qua một khắc, cô mới kịp phản ứng.

Ngẫm nghĩ một chút, cô tận lực làm cho giọng điệu của mình tự nhiên mở miệng: "Bạn học nói con gái sống một mình, có thể đặt một đôi giầy nam ở cửa, như vậy chính là phòng trộm phòng cướp."

Ấn đường bà Tạ hơi nhăn lại, hỏi cô: "Tiểu khu này bảo an kém như vậy sao? Muốn mẹ đổi một chỗ ở cho con hay không?"

"Không cần đâu, bảo an rất tốt, con chỉ là muốn phòng họa chưa xảy ra mà thôi."

Bởi vì bà Tạ cũng không phát hiện ra Chu Khởi, cho nên trái tim đang treo lơ lửng của Hứa Nùng cũng buông xuống một nửa, lúc này ánh mắt cũng an tĩnh quan sát bà Tạ còn chưa có cởi giày cao gót ra.

Bà Tạ cũng thuận theo ánh mắt của cô nhìn xuống, sau khi nhìn thấy giầy của mình, cũng ý thức được vừa rồi có chút thất thố.

Tuy vậy bà ta ngược lại không quá để ý, dù sao trên thế gian này, nơi duy nhất bà ta có thể không mang mặt nạ, chính là ở trước mặt đứa con gái này.

Giẫm thì cũng đã giẫm qua rồi, bà Tạ lúc này cũng lười lại đổi giày, liền như vậy bước trên giày cao gót đi đến vị trí sô pha.

"Mẹ không đổi giày, lúc khác con tìm một người làm công theo giờ đến quét tước một chút đi."

Bà Tạ nói chẳng chút để ý.

Hứa Nùng trầm mặc, không phản bác, một bên nhìn hai chân bà giẫm lên thảm trải sàn màu trắng của mình, một bên ở trong lòng cầu nguyện bà nhanh chóng đi.

"Mẹ hôm nay đến, là có chuyện muốn hỏi con." Bà Tạ không quá để ý sự im lặng của Hứa Nùng, trực tiếp nói rõ mục đích mình đến đây, "Con đang hẹn hò sao?"

Hứa Nùng giật thót tim, ánh mắt không tự chủ được liền bay về phía phòng tắm.

Khoảng cách giữa phòng tắm và phòng khách không tính xa nhưng cũng không coi là gần, hơn nữa vừa nãy Hứa Nùng còn đem cửa lần nữa đóng lại, hiện tại lời bà Tạ nói, Chu Khởi ở bên trong hẳn là không nghe thấy đi.

Cô miên man suy nghĩ, bên miệng cũng trực tiếp vọt ra lời nói phủ định, "Không có."

Bà Tạ ở một bên nghe xong lời Hứa Nùng nói, tầm mắt dừng lại trên người cô một lúc lâu, giống như là đang cẩn thận đánh giá biểu tình cùng phản ứng của cô.

Trong khoảng khắc, bà Tạ lại nói: "Vậy là có người yêu thích sao?"

Lời này Hứa Nùng nghe xong, không hiểu sao chột dạ, cô liếm liếm môi, ép buộc chính mình nhìn về hướng bà Tạ.

"Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn nói cái gì?"

Bà Tạ thẳng người dậy, tư thế ngồi tương đối tao nhã, nhưng khi nhìn về phía Hứa Nùng, biểu tình lại có vài phần nghiêm khắc không tương đồng.

"Mẹ không muốn nói cái gì, chỉ là muốn nhìn xem con có phải tại thời điểm mẹ không chú ý, đi sai đường hay không."

Hứa Nùng yên lặng cắn chặt răng, một lúc lâu, nói: "Là có ai đó nói với mẹ cái gì sao?"

"À, là anh trai con đó, đoạn thời gian trước hắn tán gẫu với mẹ mấy câu, hắn cho rằng con có người mình thích."

Quả nhiên!

Cỗ chán ghét mơ hồ kia lại xẹt qua trong lòng Hứa Nùng, cô chỉ biết Bùi Ngọc lần đó ở quán bar bắt gặp Chu Khởi, không có khả năng dễ dàng bị đánh lừa.

Hắn tự mình lười ra tay, cho nên liền mượn tay bà Tạ đến xử lý mình?

Hứa Nùng càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, khó chịu, thậm chí có chút không nhịn nổi nữa, bật thốt lên đáp lại: "Có người thích thì thế nào, không người thích lại như thế nào? Mẹ, con là người trưởng thành rồi, cho dù hiện tại hay là tương lai, con lựa chọn thế nào cũng là chuyện của bản thân con đi? Mẹ là mẹ của con, mẹ quản con cũng là bình thường. Nhưng Bùi Ngọc là gì của con? Hắn quản chuyện này làm gì chứ?"

Bà Tạ đã lâu không bị Hứa Nùng cãi lại như vậy, tâm trạng cũng không bình tĩnh được, sự tức giận càng là soàn soạt bùng lên.

"Hứa Nùng! Con có biết con đang nói cái gì không?! Bùi Ngọc thì làm sao? Người ta quan tâm con còn quan tâm sai sao? Con đây là cái thái độ gì hả!"

"Có phải mẹ mặc kệ con ở bên ngoài vài năm, để cho con dưỡng ra cái tính tình này phải không? Mấy năm này chú Bùi con cùng Bùi Ngọc đối với con không tốt sao? Bộ dạng của con như vậy quả thực là không có lương tâm mà!"

Trong lòng Hứa Nùng cũng nghẹn một hơi, nhưng cô biết, bản thân lại tiếp tục phản bác, chỉ khiến cho cơn giận của bà Tạ càng tăng.

Cho nên cô đem lời oán giận vốn dĩ nhịn không được muốn đáp trả đều nuốt xuống, cúi đầu cũng không nhìn bà Tạ nữa, nhịn xuống không kiên nhẫn cùng tức giận, trầm mặc ngồi ở bên kia. Bà Tạ thấy dáng vẻ này của cô, còn tưởng rằng cô là bị lời nói của bà ta thuyết phục, khí thế vốn dâng cao cũng tiêu tán đi chút ít, ngữ khí cũng có điểm dịu đi.

"Dù sao mục đích hôm nay mẹ tới, chính là nói cho con, con bây giờ nhiệm vụ chủ yếu chính là hoàn thành việc học. Anh trai con nói rồi, chờ con tốt nghiệp liền sẽ an bài cho con hết thảy, đến lúc đó con tiến vào giới giải trí liền sẽ lấy được kịch bản đại nữ chủ, mọi con đường hắn đều sẽ trải tốt cho con, con liền chờ hưởng thụ vinh quang cùng ánh đèn sân khấu là được rồi."

Hứa Nùng không phản ứng gì, dường như lời bà Tạ nói một chút lực dụ hoặc cũng không có.

Bà Tạ bị dáng vẻ này của cô làm cho vừa tức vừa chịu không nổi, hít sâu vào một hơi, vừa muốn lại nói cái gì, điện thoại tại lúc này đột nhiên vang lên.

Ấn xuống phím nghe, ngữ khí của bà Tạ lập tức liền thay đổi hẳn.

"Chồng à."

"Ừ, em để lái xe đưa anh về nhà trước, em đến chỗ Nùng Nùng..."

"Được, con bé bên này cũng không có việc gì, em lập tức liền trở về..."

"Ừ, được, anh kêu lão Lý tới đón em đi."

...

Nói chuyện điện thoại xong, bà Tạ dường như cũng không muốn lại ở chỗ Hứa Nùng ngây người thêm nữa.

Bà ta cầm túi bạch kim trong tay đứng dậy, rũ rũ vạt váy phía sau, nhàn nhạt liếc Hứa Nùng một cái.

"Dù sao lời mẹ nói hôm nay, con nghe vào cho mẹ. Còn chuyện yêu đương gì đó, không có là tốt nhất, con không cần lãng phí thời gian, mẹ cũng không phải lãng phí thời gian. Nhưng nếu con thật sự có chuyện gì, bị mẹ phát hiện mà nói... Hứa Nùng, con biết mẹ rồi đấy, mẹ sẽ không cho phép bất luận kẻ nào, trở thành chướng ngại vật trên con đường vươn lên đỉnh cao của con."

Lời cuối cùng này của bà Tạ, phần uy hiếp rất lớn, Hứa Nùng đương nhiên nghe ra được.

Nhưng cô cái gì cũng không muốn phản bác, cũng nhìn ra ý tứ bà Tạ muốn đi, cho nên lúc này cô chỉ muốn bà Tạ nhanh chóng rời đi.

Sau đó khi bà Tạ đi tới cửa, còn không quên quay lại liếc Hứa Nùng một cái, cuối cùng cảnh cáo một câu: "Con đừng đem lời mẹ nói hôm nay không cho là thật, mẹ bây giờ còn có thể bình tâm tĩnh khí nói những lời này với con, là bởi vì con vẫn chưa làm ra chuyện gì. Nhưng một khi con muốn đi đường ngang ngõ tắt, vậy mẹ sẽ không phải là thái độ này đâu!"

Hứa Nùng lặng im một lúc lâu, gật gật đầu, "Con biết rồi."

...

Sau khi bà Tạ đi rồi, Hứa Nùng ngay lập tức khóa cửa chính lại.

Sau đó trở lại phòng ngủ cùng phòng cho khách, kéo lại màn cửa sổ hướng ra đường lớn trong cả hai gian phòng.

Sau khi làm xong hết thảy, cô mới chậm rãi đi về hướng phòng tắm.

Đứng ở cửa do dự một khắc, Hứa Nùng đưa tay gõ gõ cửa.

"Chu Khởi?"

Chốc lát sau, bên trong liền truyền đến giọng nói đàn ông: "Ừ, vào đi."

Đẩy cửa phòng tắm ra, Hứa Nùng trực tiếp nhìn thấy ở đối diện thân ảnh của Chu Khởi.

Hắn lúc này ăn mặc chỉnh tề tựa vào trước bồn rửa tay, trong tay cầm cái Nokia cũ kia đang hí hoáy nghịch gì đó, trong lòng Hứa Nùng yên lặng phỏng đoán hẳn là hắn đang chơi trò rắn tham ăn, chẳng qua đặt chế độ im lặng.

Chu Khởi tại lúc này nâng mắt lên, nhìn cô, "Khách đi rồi à?"

Khách?

Hứa Nùng nghe xong lời này của hắn, không hiểu sao từ trong lời nói nhận thấy một tia thân mật.

Cô trầm mặc, cũng không có tâm tình nhiều lời, chỉ gật gật đầu, sau đó do dự mà hỏi câu: "Vừa rồi... Anh nghe thấy cái gì sao?"

Chu Khởi trả lời thẳng thắn, "Không có."

Đây là lời nói thật, Chu Khởi không nói dối.

Phòng tắm cách phòng khách một khoảng, cửa vẫn luôn đóng lại, Chu Khởi lại không cố ý đi tới cửa nghe lén, cho nên chỉ mơ mơ hồ hồ nghe được một ít tiếng nói chuyện, nhưng nội dung cụ thể hắn đều không biết.

Sau khi có được đáp án này của hắn, Hứa Nùng hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cô cũng không nâng dậy nổi tinh thần, thoáng gật đầu, nói: "Ừm, không có việc gì, anh tiếp tục đánh răng rửa mặt đi, hẳn là sẽ không có người đến nữa."

Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.

Chu Khởi không nghe lời cô, mà là cất di động sải đôi chân dài, theo phía sau Hứa Nùng cùng đi ra.

Thấy Hứa Nùng một bộ dạng không quá hào hứng, hắn có chút ngoài ý muốn nhướng mày.

"Bạn học nhỏ, làm sao vậy? Bị bắt nạt sao?"

Chu Khởi ung dung cúi người xuống, hai tay chống tại vị trí đối diện Hứa Nùng bên mép bàn trà, sau đó nhìn thẳng vào cô.

"Có chuyện nói với anh, anh giúp em chống lưng."

Hứa Nùng muốn nói lại thôi, trong đầu nghĩ, người đàn ông này thật đúng là không biết nông sâu... Vấn đề của bản thân cũng chưa giải quyết, lại dám nói loại lời nói cho cô chỗ dựa này.

Cô âm thầm thở dài, trong đầu lại nghĩ tới những lời bà Tạ nói trước khi đi, một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Khởi.

"Cái kia... Nếu không, tôi giúp anh lần nữa thuê cái phòng ở bên ngoài đi?"

Chu Khởi hiển nhiên không ngờ đến cô sẽ đột nhiên nói cái này, một lát sau, hắn nhếch môi cười, trong đáy mắt mang theo ý tứ không rõ.

"Ghét bỏ anh sao?"

Hứa Nùng sợ hắn hiểu lầm, vội vàng lắc đầu, "Không có, chỉ là cảm thấy có chút hơi bất tiện..."

Cô căn bản không có biện pháp nói thật với hắn, nên nói như thế nào? Nói là trong nhà tôi có người quản tôi rất nghiêm, một khi để bọn họ tra được anh và tôi ở cùng một chỗ, bọn họ liền sẽ nghĩ mọi cách đối phó anh sao?

Tâm tư lúc ban đầu của Hứa Nùng là muốn giúp đỡ người đàn ông này, cô không muốn cuối cùng, từ trợ giúp biến thành hại hắn.

Hắn không có thân phận không có bối cảnh, một khi bị bà Tạ phát hiện, vậy tuyệt đối sẽ bị sửa trị rất thảm.

Cô một mình hãm sâu bùn lầy đã đủ, không thể lại kéo người vô tội xuống nước...

Nghĩ đến đây, Hứa Nùng hít sâu một hơi, đánh một tiếng trống nâng cao sỹ khí đem lời nói cho hết: "Anh ngẫm lại cho tốt đi, nếu cảm thấy có thể, vậy cuối tuần tôi không phải lên lớp, tôi có thể cùng đi tìm phòng ở với anh. Tiền thuê nhà tôi giúp anh ứng ra trước, anh không cần cảm thấy có gánh nặng, về sau lúc có tiền trả cho tôi là được. Về cái khác..."

Nói đến đây, Hứa Nùng yên lặng dừng một lát, tiếp đó đứng lên, cũng không lại nhìn Chu Khởi.

"Thôi đi, không có cái gì khác, điều tôi muốn nói chính là nhiêu đó. Anh cố gắng suy xét một chút đi, sáng mai nói cho tôi đáp án."

Nói xong, cô liền đứng dậy quay về phòng mình.

Chu Khởi nhìn trạng thái của cô, con ngươi hẹp dài hơi hơi híp lại.

Một lát sau, hắn cất bước đi về hướng ban công phòng bếp, vừa nhìn về phía xa, vừa rút điện thoại ra bấm số.

Sau khi bên kia bắt máy, hắn trực tiếp trầm giọng mở miệng: "Chuyện bảo cậu điều tra còn chưa có kết quả?"

"Không phải, Chu thiếu, em đang muốn gọi điện thoại cho anh đó, chuyện của vị Hứa tiểu thư kia em nắm được không ít, cô ta..."

Bóng đêm hơi lạnh, ngoài kia là hàng vạn ngọn đèn lấp lánh rực rỡ, bóng dáng Chu Khởi lờ mờ chiếu vào trên mặt cửa sổ thủy tinh, đầy người lạnh lùng cùng nghiêm túc.

Cũng không biết đầu bên kia nói cái gì, sắc mặt Chu Khởi càng trở nên âm trầm, một lúc lâu sau, hắn mới nhàn nhạt trả lời một câu: "Ừm, tôi biết rồi."

————————

Đêm hôm đó, Hứa Nùng ngủ không được an ổn.

Cũng không mơ thấy cái gì, chỉ là cô lăn qua lộn lại không ngủ được.

Cô luôn nghĩ lời mình nói sẽ mang tới ảnh hưởng gì cho Chu Khởi, sau lại một đường đến lúc rạng sáng, cô mới mơ hồ có chút buồn ngủ.

Ngày hôm sau Hứa Nùng tỉnh lại cũng rất sớm, cô ở toilet trong phòng ngủ rửa tay rửa mặt thay quần áo, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, cô lặng im mở cửa phòng ra.

Nhưng mà làm cô không ngờ được chính là, trong khách phòng, Chu Khởi, đã rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK