• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uy hiếp! Trần trụi uy hiếp!

Lấy hoàng thượng ra ông ta còn không dám thực hiện sao?

Không làm thì tội khi quân phạm thượng. Nhưng nếu làm để thiên hạ chê cười sao, mặt mũi Bùi phủ biết đặt ở đâu?

Bùi Thành Hạo tức giận tay run run chỉ Hàn Phượng Nguyệt: "Ngươi đừng quá đáng." Sắc mặt ông ta xanh mét, cúi đầu hết mức, đáy mắt hắn xẹt qua một tia tàn nhẫn.

Quá đáng sao?

"Ngại quá, ta xưa nay làm việc luôn theo ý mình, kẻ phạm ta một cọng lông ta cũng không buông tha." Giọng nói của Hàn Phượng Nguyệt vang lên từ trong xe ngựa truyền tới.

"Ngươi cứ phải như vậy sao? Người xưa có câu" thỏ khôn đào ba hang "làm người thì nên chừa đường lui cho mình." Mặt Bùi Thành Hạo vô cùng khó coi.

"Ta cũng không phải thỏ, cần ba với bảy hang làm cái gì?" Hàn Phượng Nguyệt triệt để chọc tức Bùi Thành Hạo, chỉ thấy ông ta càng run càng lợi hại cuối cùng trực tiếp ngất xỉu đi.

"Hàn Phượng Nguyệt ngươi.. ngươi.." Bùi Ninh Hoa tay chỉ Hàn Phượng Nguyệt cả ngày trời cũng không thể nói lên nổi một câu.

"Nếu như ngươi không muốn cái tay này nữa thì có thể tiếp tục chỉ." Vừa dứt lời Minh đã rút kiếm bên hông Mặc Ly tiến lên chém xuống một đường.

"Keng!" Thanh âm kim loại va vào nhau vang lên chói tai, tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ nhìn chằm chằm Minh.

Bùi Thành Phong đỡ một kiếm kia của Minh khiến cánh tay hắn tê rần lên, thanh kiếm trên tay rơi xuống trên mặt đất bàn tay trong ống áo đã run lên. Tuy từ nhỏ hắn cũng có học qua võ công tuy không thể coi là cao thủ nhưng cũng không phải một kẻ tay trói gà không chặt vậy mà một kiếm vừa rồi khiến hắn đau đến tê dại.

"Hàn Phượng Nguyệt, ngươi thật ác độc. Ninh Hoa không phải chỉ chỉ ngươi một chút sao? Vậy mà ngươi muốn chặt ngón tay nó." Bùi Thành Phong tức giận.

"Minh." Hàn Phượng Nguyệt ở trong xe ngựa lười biếng.

"Vâng, tiểu thư! Có chuyện?" Minh vén màn lên đập vào mắt là hình ảnh tiểu thư nhà mình đang ngồi dựa vào lòng Hiên Viên Dạ, mà Hiên Viên Dạ lúc này đang đút nho cho tiểu thư ăn. Minh lúc này cũng không biết phải nói gì.

"Ừ. Không phải cánh tay sao? Tại sao là ngón tay rồi?" Khoé mắt Minh run rẩy nhìn tiểu thư nhà mình vừa ăn nho vừa trách mắng: "Tiểu thư. Không phải lúc trước người nói người hiền lành, người phổ độ chúng sinh sao?"

"Có sao?" Hàn Phượng Nguyệt nghi hoặc nhìn khiến Minh có xúc động muốn khóc, nàng gật đầu thật mạnh: "Thật."

"Sao ta không nhớ?"

"Quạc.. quạc.." Một đàn quạ bay qua.

Hiên Viên Dạ sao cảm thấy cuộc nói chuyện này vô cùng quen tai, hình như đã nghe qua ở đâu rồi nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ đã nghe ở đâu. Mọi người ở bên ngoài nghe được cuộc nói chuyện giữa chủ tớ hai người khiến cả đám bọn họ có xúc động muốn mắng chửi người.

Mà Bùi Thành Phong khi nghe xong càng thêm tức giận: "Ngươi đừng khinh người quá đáng."

Bùi Ninh Hoa ở phía sau Bùi Thành Phong lúc này đã bị dọa cho sợ hãi sắc mặt trắng bệch, nàng ta run lên "suýt chút nữa nàng ta liền bị chặt tay rồi" càng sợ hãi nàng ta nhìn phía Hàn Phượng Nguyệt trong con ngươi sợ hãi đã không còn một mảnh mà thay vào đó là lạnh lẽo trừng trừng như rắn độc. Nhưng món nợ này nàng ta nhớ kỹ, một ngày nào đó sẽ hồi báo lại Hàn Phượng Nguyệt gấp trăm ngàn lần!

"Khinh người sao? Các ngươi còn chưa có tư cách đó." Lời nói lười biếng mà oanh động mọi người.

Khinh người mà cũng cần có tư cách sao?

Bùi phủ còn chưa có tư cách vậy ai mới có tư cách? Hoàng thượng chắc?

"Ngươi.. ngươi.. Phải thế nào ngươi mới có thể bỏ qua cho chúng ta?" Nhìn phụ thân đang ngất xỉu, nương khóc hết hơi, muội muội bị dọa cho mặt cắt không còn giọt máu Bùi Thành Phong mới không đành nói ra một câu trong giọng nói có một chút như cầu xin.

"Bỏ qua? Được. Trừ phi.." Hàn Phượng Nguyệt cố tình nói không hết câu khiến Bùi Thành Phong trong lòng thấp thỏm: "Trừ phi gì?"

"Chết!"

Chết?

Giọng Hàn Phượng Nguyệt lạnh lẽo vang lên khiến tất cả mọi người sợ ngây người đồng loạt câm nín.

Như thế nào là cuồng vọng? Đây chính là cuồng vọng?

Đừng nói đến bọn họ mà lúc này phu thê Hàn Triết cũng bị dọa cho sợ nhưng nhiều hơn sợ chính là tự hào.

Nữ nhi bọn họ khí phách như vậy, kiêu ngọa như vậy mới đúng là người Hàn phủ chứ.

Mà Bùi Thành Hạo lúc này đã bị dọa cho sợ lùi về sau, ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ ở trên xe ngựa nhưng dù hắn có nhìn thế nào đi chăng nữa thì người trên xe ngựa kia đều không thấy bóng dáng đâu.

"Nguyệt Nhi. Có thể nể mặt ta bỏ qua cho bọn họ một lần không? Dù sao chúng ta cũng sắp thành người một nhà." Đang lúc này một giọng nam tử trầm thấp có chút âm nhu vang lên cắt đi bầu không khí im lặng.

Hiên Viên Dạ tròng mắt loé lên, sát khí dần dần khởi động tỏa ra hướng tới Thái tử Hiên Viên Thừa. Đúng. Người vừa nói không ai khác chính là Thái tử Hiên Viên Thừa.

Nguyệt Nhi sao?

Tốt! Thật sự rất tốt!

Hiên Viên Dạ âm u nở nụ cười lạnh. Muốn chết. Dám đánh chủ ý lên người của hắn sao? Bài học hôm trước hình như chưa có dạy cho hắn được tốt thì phải, có nên..

Chợt có một bàn tay níu lấy hắn: "Để ta!" Nhìn Hàn Phượng Nguyệt khiêu mi, ánh mắt tà mị nổi lên tia giảo hoạt Hiên Viên Dạ gật đầu nhưng khuôn mặt đen thui chứng tỏ hắn đang rất không ổn.

Nàng đưa tay nâng cằm hắn lên lấy tư thế sét đánh ấn lên môi hắn một nụ hôn, Hiên Viên Dạ nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn của nàng, nụ hôn không nông cũng không sâu trong xe một màn kiều diễm. Nam tử hơi thở trầm đục từ tính, nữ tử mềm mại yêu kiều.

Một lát sau hai người mới lưu luyến tách nhau ra, sau đó Hàn Phượng Nguyệt đưa tay ra vén màn che nhìn xuống Thái tử Hiên Viên Lãnh đang đứng phía dưới xe ngựa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK