• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: LuciferVadden

“Tiểu Phong, ta đến đánh thức con, bên dưới đã ngồi đầy người, chủ yếu là Tử Mân nói cô ta thu phục thực vật biến dị, để mọi người xem một chút.” Cao lão cười híp mắt nói, đi tới mấy bước muốn kéo tay Tiêu Phong.

Cao Tử Mân thu phục thực vật biến dị? Tiêu Phong hơi nghi hoặc. Cao lão này, rốt cuộc là thật hay giả…

【Meo! Đồ đần, mau chém nó!】Hắc Miêu đột nhiên hét lớn.

Tiêu Phong giật mình, chợt nhìn thấy bên chân Cao lão có mấy cánh hoa! Vội vàng lui lại, không hề kéo tay Cao lão.

Tiêu Phong trong lòng có chút sợ hãi, nhưng đối với hình dạng Cao lão có phần không xuống tay được, vạn nhất, Cao lão trước mắt này là thật thì sao? Trong lòng có hai giọng nói, một cái là chém đê, một cái là đừng chém.

Nhìn cái mặt cười híp mắt trước mắt, sau lưng Tiêu Phong không kềm được dâng lên một luồng hơi lạnh.

【Meo! Nó là ảo cảnh của Độc Huyễn Hoa Hồng đó meo! Đừng tin nó!】Hắc Miêu hét lớn 【Mau động thủ! Hệ thống của ta quét hình hiện lên màu đỏ! Màu đỏ là kẻ địch meo!】

Kẻ địch? Tiêu Phong đột nhiên chạy về giường, rút song đao ra khỏi vỏ rồi cầm trong tay, lạt chợt xoay người, đối diện với “Cao lão” kia, quá trình chỉ mấy giây mà thôi.

“Tiểu Phong, sao vậy? Sao không đến đây? Tất cả mọi người đang chờ con.” “Cao lão” kia nhíu mày.

Tiêu Phong tỉnh táo lại nói: “Ông nội ông qua đây đi, con có cái này cho ông xem.” Nói xong hai tay nắm chặt chuôi đao.

“Mau tới đi, cái đấy thì chúng ta đợi lát nữa…” “Cao lão” kia lời còn chưa nói hết, thì đột nhiên nát!

Chính là nát! Tròng mắt Tiêu Phong suýt nữa trợn lồi ra. Sau đó hắn phát hiện phần bụng “Cao lão” có một mũi đao.

Không đầy mấy giây những mảnh vỡ kia liền tiêu tán, lộ ra người phía sau.

“Tề thiếu…” Tiêu Phong nhìn người tới, nháy mắt buông lỏng, sau đó lại cảnh giác, cái tên này, là con người hả?

“Tình thì đến” Tề Mộ Vân lãnh đạm mở miệng, “Cao lão ở phía dưới.”

Tiêu Phong nghe nói như thế, trong lòng cảnh giác sâu hơn. Lời này nghe sao mà quen tai thế này?

“Ta là con người.” Tề Mộ Vân nhìn ra Tiêu Phong đề phòng, để lại một câu nói, liền đi thẳng xuống lầu.

【Tề Mộ Vân này, thật hay giả dị?】Tiêu Phong nhớ tới có Hắc Miêu, hỏi.

【Thật, ngươi ôm Nắm lên đi, tên kia trông thấy ăn có thể lập tức bổ nhào qua.】Hắc Miêu lại nói. Lúc Tiêu Phong muốn ôm Nắm thì hơi do dự, Nắm hơi bẩn, cuối cùng vẫn ôm Nắm, xuống lầu.

“Tiểu Phong, thân thể thế nào?” Cao lão thấy Tiêu Phong xuống lầu liền mở miệng hỏi “Cảm thấy khá hơn rồi sao?”

“Dạ, đỡ choáng rồi.” Tiêu Phong nói với Cao lão. Nhờ “Cao lão” kia ban tặng, hiện tại trong lòng hắn đối với hết thảy trước mắt còn tỏ vẻ hoài nghi, nhìn hắn không quá gần gũi người khác thì biết rồi.

“Trên tay con sao lại cầm đao?” Cao lão hơi nghi hoặc “Vừa nãy xảy ra chuyện gì?”

“Vừa nãy con, trên lầu nhìn thấy ông nội…” Tiêu Phong lời con chưa nói hết, đã bị Cao lão đánh gãy.

“Không thể nào! Vừa nãy ta rõ ràng ở bên dưới!” Cao lão hơi khiếp sợ.

“Là ảo giác của Độc Huyễn Hoa Hồng.” Cao Tử Mân mở miệng nói, không nghĩ tới người Độc Huyễn Hoa Hồng tìm tới đầu tiên lại là Tiêu Phong. Với lại, vậy mà xuất hiện trên lầu! Cao Tử Mân không khỏi kinh hãi.

“Ừ, Tề thiếu giúp tôi làm ảo cảnh kia tiêu tan.” Tiêu Phong cảm thấy đối với “Cao lão’ kia, không nói ra được chữ giết này.

“Anh, vậy anh phải chú ý, đó là thực vật biến dị, Độc Huyễn Hoa Hồng. Mặc dù nó không thể di động, nhưng lại có thể sử dụng hương hoa tạo ra ảo cảnh cách rất xa mình, chỉ cần có tin đồn truyền đi. Ảo cảnh sẽ đem con mồi đi vào dĩ vãng” Cao Tử Mân dừng một chút rồi nói “Nếu như anh đi theo ảo cảnh Độc Huyễn Hoa Hồng tạo ra, anh tuy nhìn thấy là từ trên lầu đi xuống, nhưng thực tế là, anh lại đi đến chỗ Độc Huyễn Hoa Hồng.”

“Ừ” Tiêu Phong đã sớm biết “Bây giờ là lúc nào?”

“Hôm qua con không ăn cơm tối đã đi ngủ, bây giờ là sáng sớm ngày thứ hai.” Cao lão nói.

“Thế ạ” Tiêu Phong đột nhiên nhớ tới mấy cánh hoa dưới chân Cao lão kia “Đúng rồi, tôi nhìn thấy bên cạnh ảo cảnh có mấy cánh hoa, có hữu dụng không?”

“Em đi lên xem một chút.” Cao Tử Mân lập tức nói, cánh hoa của Độc Huyễn Hoa Hồng, có một chút tác dụng.

Vạn vật tương sinh tương khắc, cánh hoa của Độc Huyễn Hoa Hồng có thể khắc chế ảo cảnh một chút, điều kiện tiên quyết là cánh hoa này, phải mất liên kết với bản thân Độc Huyễn Hoa Hồng, bằng không chính là độc dược.

Tề Mộ Vân nhìn phản ứng Cao Tử Mân, cảm thấy cháu gái Cao lão này có chút thông minh, nhưng nhiều khi thông mình quá sẽ bị thông minh hại, trái lại trở thành ngu xuẩn.

Tề Mộ Vân đem ánh mắt đặt trên người Tiêu Phong, so với Cao Tử Mân, Tiêu Phong này mặc dù không thông minh, nhưng cũng không ngu xuẩn.

Nhưng mà sao hắn lại cảm thấy, trên người hai người đều có giấu bí mật, bí mật có liên quan tới tình thế hiện tại, hơn nữa khí tức trên người hai người hoàn toàn tương phản, đều không phân biệt nổi. Thực vật biến dị, Cao Tử Mân đầu tiên đã nói ra cái này, rõ ràng biết cái gì đó, có lẽ Cao lão để hắn đi thành phố S, cũng là Cao Tử Mân này nói với Cao lão không chừng.

Cao Tử Mân hắn không muốn đến gần, Cao lão quá khôn khéo, như vậy, Tề Mộ Vân híp mắt, bắt đầu từ tên Tiêu Phong này đi.

Tiêu Phong bất chợt cảm thấy hơi lạnh.

Tiếp theo là tổ đội đi tìm gốc Độc Huyễn Hoa Hồng kia, Tiêu Phong cũng muốn đi, nhưng mà bị Cao lão giữ lại.

“Con đã không có chuyện gì, vậy thì đi tìm lương thực trong thôn với bọn họ đi.” Cao lão thấy Tiêu Phong kích động, liền nói với Tiêu Phong.

“Ông nội…” Tiêu Phong bất đắc dĩ.

Mới sáng sớm, thời tiết đã ngột ngạt dị thường, ánh nắng gay gắt, oi bức cực kì. Tiêu Phong không chạy loạn, ở trong phòng luyện tập song đao, trong lúc đó Tiêu Phong lại chém ảo cảnh của Độc Huyễn Hoa Hồng một lần.

Thôn nhỏ dựa vào núi, Tề Mộ Vân và Cao Tử Mân một đoàn người tiến vào núi, đến trưa xuống còn chưa ra. Cao lão hơi lo lắng, mà Tiêu Phong thì một chút lo lắng cũng không có, hai người là nhân vật chính, không chết được.

Đến trưa xuống, bầu trời liền bắt đầu biến hóa, mây đen nghìn nghịt, nhuộm bầu trời thành màu lam sẫm. Tiêu Phong từ cửa sổ nhìn lên trời, cảm giác như trời sắp sập, tâm tình bị thời tiết này làm cho hơi khó chịu.

Nhân vật chính sẽ không chết, nhưng mà…Nơi này không phải sách, là thế giới sống sờ sờ thế kia.

【Ngươi lo lắng không bằng đi xem chút đi?】Hắc Miêu đột nhiên xuất hiện nói.

【Trời sắp mưa to rồi, ta lo lắng bọn họ bị dầm mưa ướt rồi bị cảm mà thôi.】Tiêu Phong nói.

【Con vịt chết mạnh miệng】Hắc Miêu nói 【Meo! Meo chợt nhớ tới một chuyện, mưa to ngày mai mang năng lượng, gốc Độc Huyễn Hoa Hồng kia nếu như bị ngâm…】

Tiêu Phong bị Hắc Miêu nói đến sững sờ, đây quả thật là một vấn đề. Nhưng Tề Mộ Vân chắc có thể giải quyết đúng không? Dù sao anh ta là nam chính… Người này mặc dù là vị sát thần, nhưng tốt xấu gì cũng coi như đã cứu hắn, những thủ hạ của anh ta cũng không phải ăn chay, còn Cao Tử Mân nữa, cô ta chắc cũng biết chuyện mưa to.

Mình vẫn nên chờ xem.

Kết quả đến ban đêm, bọn họ vẫn chưa trở về.

【Kí chủ, nhớ kỹ chuẩn bị thùng, đặt dưới bầu trời, tốt nhất đừng để bọn họ biết, đặt thùng xung quanh thôn luôn đi, để bọ họ tưởng rằng người nhà nông đặt.】Hắc Miêu nói.

LV: mai không đăng chương được, đi cắm trại rồi

(●°u°●)​ 」chủ nhật nha ~~ Qua wall tôi đọc bộ Vô Song nhé! Cực hay!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK