Viên nhị thiếu vừa rồi có bao nhiêu phách lối, thì giờ có bao nhiêu hối hận. Nhìn lại đi, cậu đã đắc tội hai người nào! Ba cậu sẽ đánh cậu chết thiệt đó!
Nhìn thanh niên vẫn vân đạm phong khinh như cũ, Viên nhị thiếu mắng thẳng trong lòng. Rốt cuộc người này có lai lịch gì mà hai người kia lại cung kính với cậu ta như vậy!
Nếu A Long mà biết hành động trong lòng cậu ta, nhất định sẽ khinh bỉ nói với cậu ta rằng đây là nàng dâu của lão đại tụi tui, là đại tẩu đó!
Và Nghiêm Thụy Minh sẽ cho A Long một cái tát, chuyện này còn chưa thành công đâu, cẩn thận đại tẩu nghe bóng nghe gió khó chịu làm hư chuyện của lão đại, lão đại sẽ kéo cậu ra sân huấn luyện!
“Mau lại đây!” Nghiêm Thụy Minh cau mày “Chúng tôi không có nhiều thời gian để mấy anh phí phạm như thế!”
Nghiêm Thụy Minh này, trời sinh một khuôn mặt tinh anh và một cái miệng sắt (1), nghiêm túc cau mày, khí thế mười phần, khiến người bình thường không dám lỗ mãng. Mặc dù vóc người hơi thon gầy, nhưng với khí tràng của dồi dào của hắn cũng có thể khiến cho Viên nhị thiếu cảm thấy bị chèn ép trong vòng nửa phút mà không cần cái miệng sắt kia.
(1) Miệng sắt: ừm, lời lẽ đanh thép.
Nhìn hai phe thì thấy rõ phe Nghiêm Thụy Minh có lợi, đội trị an vội lui chậm về phía sau, cố gắng khiến cho sự tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất! Cái khu phố này có chết họ cũng không đến tuần tra lần nữa!
Viên nhị thiếu khẽ run run đi tới, trong lòng cầu nguyện chuyện này có thể đơn giản cho qua, đừng nên bị ba cậu biết, bằng không ba cậu sẽ đánh chết cậu thiệt đó!
“Thật ra đây chỉ là hiểu lầm mà thôi, hiểu lầm thôi, là người một nhà hết mà, chỉ đùa chút thôi, ngài nhìn đi, con mèo này hoạt bát ghê vậy đó…” Viên nhị thiếu cười ha hả.
“Tôi và cậu, đâu phải người một nhà” Tiêu Phong nói “Vừa nãy…”
“Vừa nãy thất lễ rồi” Viên nhị thiếu vội vàng ngắt lời “Thật ra chỉ là một hiểu lầm mà thôi, nước lớn trôi miếu Long Vương mà, tiệm ngài có cần giúp gì không, tôi có thể giúp một tay á ha ha ha ha ha…”
Nghiêm Thụy Minh miệng sắt vừa định hé miệng thì trong xe truyền ra tiếng “tích tích tích”.
Tiêu Phong nhìn thấy A Long đeo tai nghe, không nghe được người đối diện nói gì, nhưng nhìn ra được sắc mặt A Long không tốt lắm.
“Cái gì!” A Long đột nhiên hét lớn một tiếng.
“Sao thế?” Nghiêm Thụy Minh cũng không biết nội dung, nhưng trực giác không phải chuyện gì tốt, nhìn sắc mặt A Long thì biết rồi.
“Xảy ra chuyện lớn!” A Long nói “Thị trấn Tề thiếu đang ở có tang thi cấp bốn xuất hiện! Không biết bọn họ bây giờ ra sao… Chúng ta phải nhanh đến tiếp viện!”
Giọng A Long rất lớn, hắn có che giấu hay không, người xung quanh đều nghe được rõ ràng. Nhất thời, không ít người xanh mặt.
Tang thi cấp bốn là khái niệm gì chứ? Những người bình thường, một mình gặp tang thi cấp một thì phải liều mạng đó!
Nghiêm Thụy Minh nhìn phản ứng mấy người xung quanh, cười lạnh vài tiếng sau đó tát đầu A Long, thấp giọng nói: “Ngu ngốc! Chuyện này có thể nói lớn thế hả! Không nhìn chỗ này là chỗ nào! Lát nữa về xử lý cậu sau! Chúng ta đi mau lên!”
Tiêu Phong trong lòng có phản ứng khác.
Theo như trước mắt mà nói, một thị trấn không thể nào xuất hiện tang thi cấp bốn, bởi vì tang thi cấp hai trong thị trấn cũng ít thấy vô cùng.
Bây giờ phần lớn tang thi đều là linh giai, tang thi cao cấp đều xuất hiện trong thành phố. Như vậy xem ra, con tang thi cấp bốn xuất hiện kia, tất nhiên có ngoại lực, ví dụ như, mảnh vỡ thần ngọc.
【Hắc Miêu, ta cảm thấy trong thị trấn có mảnh vỡ thần ngọc.】Tiêu Phong nói với Hắc Miêu.
【Nếu ngươi cảm thấy vậy thì đi nhìn một chút đi meo. Ngươi thu thập không ít ngọc thạch, điểm năng lượng bây giờ rất nhiều, không cần lo lắng meo, đến đó ta quét xem là có thể xác định meo.】Mèo đen nói. Nhìn nhìn điểm năng lượng trong trung tâm mua sắm, Hắc Miêu cảm thấy bây giờ đặc biết sung sức! Giống như câu có tiền thì có sức!
Tiêu Phong thấy rằng mảnh vỡ thần ngọc thà giết lầm còn hơn bỏ sót, vì thế không do dự mấy giây lập tức chuẩn bị đi.
“A Long, chờ đã, tôi cũng muốn đi.” Tiêu Phong kêu A Long đang muốn lái xe lại.
“A?” A Long dường như hơi kinh ngạc “Ầy, Cao thiếu, người chúng ta không nhiều lắm, hơn nữa nơi đó còn có một con tang thi cấp bốn, nên là, Cao thiếu hay là ngài đợi ở căn cứ đi…”
Tiêu Phong kinh ngạc, A Long tính tình thẳng thắn thế mà có thể nói uyển chuyển như vậy, không đủ người tương đương không có người sót lại bảo vệ mình, tương đương với đừng đi thêm loạn.
Tiêu phong bĩu môi, sức mạnh á, hắn có mà! Hắn tiến tới bên tai Nghiêm Thụy Minh, nhỏ giọng nói: “Tôi có dị năng, không chỉ mình dị năng không gian, hơn nữa cấp bậc không thấp.”
“Thật ư?” Nghiêm Thụy Minh không thể nào tin nổi.
“Tuyệt đối là thật, còn có Nắm nữa” Tiêu Phong chỉ mèo đen trong ngực “Sức chiến đấu của nó còn cao hơn dị năng giả bình thường” Thật ra thì Tiêu Phong cũng chả biết sức chiến đâu của Nắm như thế nào
Nghiêm Thụy Minh vẫn hơi do dự, nào biết Tiêu Phong lại trực tiếp lên xe.
“Đi thôi, A Long.” Nghiêm Thụy Minh im lặng vài giây, nói với A Long.
“A? Mang Cao thiếu theo?” A Long thấy không tốt chút nào “Chúng ta không phải đi chơi…”
“Đi thôi, nói nhảm nhiều thế làm gì!” Nghiêm Thụy Minh nói.
“Anh Thụy Minh, Cao thiếu…” Người ngồi phía sau thấy Tiêu Phong lên xe, trong lòng cảm thấy có Tiêu Phong là có thêm phiền toái.
“Cậu ta có năng lực tự vệ.” Nghiêm Thụy Minh nói, liếc nhìn Tiêu Phong, tốt nhất không nên lừa tôi.
“Vậy, vậy tôi lái xe…” A Long vẫn hơi do dự.
“Ừm.” Nghiêm Thụy Minh nói.
“Làm thiệt hử?” A Long hỏi lại, khóe miệng người trong xe đều giật giật.
“Mau lái!” Nghiêm Thụy Minh tức giận mở miệng thúc giục.
…
A Long một đường chạy như gió lốc, Tiêu Phong suýt nữa đã ói. Nhưng chạy như gió lốc thì mau, quả thật rút ngắn phân nửa chặng đường.
Bây giờ đường phố đều xơ xác, cảm giác hơi kinh dị, màu máu khô khốc đỏ sậm có thể thấy khắp nơi, dĩ nhiên, càng nhìn thấy khắp nơi hơn,là tang thi.
Một đường tới, tang thi rất rất nhiều, nghỉ ngơi mấy phút thì tang thi lại vây quanh. Đoàn người A Long bây giờ lo lắng nhất chính là đoàn người Tề Mộ Vân, cùng với sợ gặp phải con tang thi cấp bốn kia.
Tiêu Phong dọc đường không có giết tang thi, mà bảo Nắm đi móc tinh hạch, Nắm tốc độ nhanh, không sợ không đuổi kịp xe. Một điểm này, khiến cho người trong xe kinh ngạc, có tốc độ này, bất kể giá trị vũ lực thế nào cũng tuyệt đối có thể chạy thoát thân.
【Hắc Miêu, thế nào, có quét được sóng năng lượng mảnh vỡ thần ngọc không? 】Tiêu Phong ngồi giữa phía sau, không cần lo lắng móng vuốt tang thi đột nhiên đưa tới kính xe, đỡ lo rất nhiều.
Cho dù là tang thi cấp bốn đánh tới, Tiêu Phong tỏ vẻ nửa phút là có thể đánh bại nó, dẫu sao ba tháng khổ tu kia của Tiêu Phong không phải là giả, huống chi, Tiêu Phong cười khổ trong lòng, anh đây đã không còn là người nữa dồi.
Mái tóc dài màu rượu đỏ và huyết mâu, còn có hình xăm hoa hồng chiếm nửa khuôn mặt, cho dù hắn làm huyễn thuật người khác không nhìn thấy, nhưng mà chính hắn, hàng ngày đều có thể thấy, vật giống gương trên đường cũng đâu thiếu đâu…
——————
LV: *hurayy* i comeback ~ Hôm nay đăng chương mới sẵn nói luôn, tôi sẽ làm thêm 1 bộ là《Huyết tộc lạc đường》của Ngữ Tiếu Lan San ~ đại thần ơiii, và nói luôn, bạn nào có thích bộ Độc Chung của Đỗ Mạo Thái thì vào xem phiên ngoại trong wordpress của tôi, do tôi thích truyện quá nên tự edit, vì chị Red de ed (translator) không đăng phiên ngoại nên bạn nào thích thì vào đọc, không thích thì thôi, của chung! Không cưỡng cầu! Xin hết!
#lucifervadden