Sau cái chết của dượng, tưởng rằng hai mẹ con sẽ có được cuộc sống dễ dàng hơn, nhưng còn chưa đoạn tang chồng, người ta lại gán cho mẹ Thanh cái tiếng sát phu. Người đàn bà vừa trải qua đau khổ tột cùng sau cái chết của chồng, nay gần như quỵ ngã vì những lời dèm pha, vùi dập của gia đình nhà chồng. Họ rỉ tai nhau, rằng trước ngày mẹ Thanh về đây, người ta đã cản dượng không được lấy, đã một đời chồng chết oan, còn có đứa con riêng lớn bằng đầu bằng cổ thế kia, nhà này buôn bán, không thể rước cái thứ không may mắn như thế về được. Xong có người lại nói, chuyện cưới hỏi đã phải rời lên rời xuống mấy bận, tưởng là thôi rồi mà không hiểu sao dượng vẫn cứ đâm đầu vào lấy, giống như là bị mẹ Thanh bỏ bùa mê thuốc lú cho ấy, nên giờ mới thành ra chết thảm như vậy.
Thấy bóng gió xa xôi không được, họ còn trì triết thẳng mặt mẹ Thanh, nào là nhà này không phải để cho cô muốn làm gì thì làm, cô là đứa con dâu không được thừa nhận, gia tài của dượng cô đừng hòng lấy được một đồng. Rồi thì, từ ngày lấy cô về, nhà này không được yên ổn chút nào, không chuyện lớn thì chuyện bé đổ xuống, giờ chồng cũng bị cô hại chết rồi, cô vẫn mặt dày muốn ở trong cái nhà này, gây tai họa cho gia đình này nữa hay sao? Hàng xóm xung quanh thường ngày thấy dượng ra vẻ tốt tính, nghe lời đàm tiếu cũng hùa vào xỉ vả mẹ Thanh, chồng thì sống hiền lành đức độ bao nhiêu, vợ thì nhìn cái tướng đã biết là độc phụ rồi, âu cũng là cái số, những người như dượng thì lại thường thiệt thòi, vân vân. Ti tỉ lời lẽ cay nghiệt, họ mặc sức miệt thị, đay nghiến, đẩy mẹ Thanh tới mức suy sụp cả tinh thần và thể xác.
Dù rất thương mẹ nhưng trong hoàn cảnh như vậy em cũng không thể làm gì được. Gã đàn ông khốn nạn đã chết, nếu em nói ra sự thật về con người gã, liệu có bao nhiêu người sẽ tin em, và cái tiếng ác mà mẹ phải chịu có vì thế mà xóa đi không? Hay là sau đó, người ta lại càng có cớ để nhiếc móc mẹ con em, dù chưa đủ lớn để hiểu, nhưng Thanh biết chắc miệng lưỡi người đời không bao giờ đứng về phía kẻ yếu, thậm chí đã yếu thì họ sẽ vùi dập cho chết hẳn mới thôi. Đó là thực tế mà Thanh đã phải đối mặt suốt những năm tháng tuổi thơ, lâu dần nó trở thành một vết chai lớn trong suy nghĩ em, là tiền đề để phát triển nhân cách của em sau này, đối với Thanh, lòng người chính là thứ không đáng tin nhất.
Mười năm tuổi, mẹ và Thanh chuyển ra ngoài, hai người thuê một căn hộ nhỏ gần nơi mẹ làm việc, khép lại những đau thương trong quá khứ, hai mẹ con hi vọng từ nay về sau có thể nương tựa vào nhau mà sống. Nhưng trớ trêu thay, số phận nghiệt ngã vẫn đeo đuổi người đàn bà khốn khổ. Người đời có câu, trước nhà quả phụ lắm thị phi, mẹ Thanh còn trẻ, dung mạo vẫn xuân sắc, lại thường xuyên đi sớm về khuya, vì bây giờ mẹ phải cáng đáng hết các chi phí trong gia đình, nếu không làm thêm thì sẽ không trang trải được cuộc sống của hai mẹ con. Chuyện là, có tin đồn rộ lên, rằng mẹ Thanh cặp bồ với một người đàn ông đã có vợ.
Thanh mải mê học tập, em không hề biết những chuyện đó, cho tới một ngày, sau khi tan học về nhà, em thấy có đám đông xúm lại trước cửa chung cư nơi mình ở. Từ ngoài Thanh đã nghe được tiếng chửi rất ngoa ngoắt của một người phụ nữ, giọng người này thực ra em đã nghe qua, câu từ thô tục, chửi như muốn đào cả tổ tông nhà người khác lên. Thanh hiếu kì nhìn vào, bỗng em thấy mẹ cũng có trong đám đông, nhưng tại sao mẹ lại ngồi ôm mặt dưới đất, tại sao người phụ nữ kia túm tóc mẹ, bà ta lớn tiếng rủa xả không từ một lời lẽ nào, mắt em nóng bừng lên, Thanh lao vào giật tay người phụ nữ kia, em hét lên:
- Bà buông mẹ tôi ra, buông ra!
- Á à, con ranh này, mày có biết tiền mày ăn học có từ đâu ra không? Là tiền mẹ mày đi đánh đĩ mà có đấy, tao thì tao…
Chưa nói hết câu, Thanh đã lấy cập sách quăng vào mặt bà ta, người phụ nữ này là em gái của dượng, ngày trước chính bà ta đặt điều vu cho mẹ hại chết gã khốn kia, còn năm lần bảy lượt tới nhà giành giật đồ đạc, ép mẹ phải rời đi. Mồm miệng bà ta không khác gì con rắn độc, mẹ nhịn nhục không dám đôi co với bà ta nửa lời, chẳng lẽ vậy còn chưa đủ, giờ bà ta còn tới đây chửi bới gì nữa? Người phụ nữ buông mẹ Thanh ra, bà ta tru tréo lên, nói mẹ em mồi chài chồng bà ta, cách đây vài hôm có người nhìn thấy họ đi cùng nhau mới về mách bà ta, rồi cũng chính mồm chồng bà ta cũng nói như vậy. Mẹ Thanh và chồng của người phụ nữ kia vốn làm cùng công ty, nhưng nghe tới đó, mẹ Thanh lập tức phủ nhận, uất ức nói:
- Tôi đã nói là không bao giờ qua lại với chồng cô, tôi làm ở bộ phận khác, tôi còn chưa từng gặp chồng cô ở công ty, mắt nào cô thấy tôi đi với chồng cô? Hả giời…- Mẹ em nói tới đó thì nghẹn giọng, nức nở khóc.
- Mày còn già mồm, tao phải rạch mồm mày ra mới vừa, con đĩ này… - Người phụ nữ ba máu sáu cơn, xung quanh có vài người cùng phe với bà ta, họ xúm vào kéo lấy mẹ.
Thanh giằng co với đám người, em gào thét kêu cứu, nhưng ai nấy chỉ đứng xem và chỉ trỏ, ánh mắt bọn họ hoàn toàn vô cảm. Mẹ Thanh chống cự không nổi với cơn điên mấy mụ đàn bà, người dùng tay người dùng giày dép, họ vừa đánh vừa chửi ầm ĩ, em cũng bị đánh cho sây sẩm mặt mày, phải tới khi có dân phòng tới thì đám người mới vội vã tản đi, họ không quên dọa nạt thêm vài câu, nếu mẹ em không nghỉ việc thì họ sẽ còn tới nữa, và mẹ em sẽ không được lành lặn như lần này đâu!
Thanh dìu mẹ lên phòng, cả người mẹ lấm lem đất cát, đầu tóc rối bù, mắt môi sưng húp lên, trên tay còn bị xước tới rớm máu. Hai mẹ con ôm nhau khóc, em biết mẹ là người nhịu nhục, trước đây dù bị đối xử tồi tệ thế nào cũng sẽ cố chịu đựng, mẹ không bao giờ cự cãi hay phân trần với ai, nhưng lần này thì mẹ phải nói. Thanh biết rõ những chuyện tệ hại như vậy mẹ tuyệt đối không làm, người phụ nữ kia vu oan cho mẹ, mục đích cuối cùng chính là ép mẹ phải bỏ việc, bà ta thù ghét mẹ em nên muốn đẩy mẹ vào đường cùng. Vừa nghĩ Thanh vừa giận sôi, em khóc không ra nước mắt, đúng là không có khốn nạn nhất, chỉ có khốn nạn hơn, nếu cứ để bọn chúng đè đầu cưỡi cổ thì không biết cuộc sống của hai người về sau sẽ phải khổ sở thế nào nữa. Nhưng với sức lực của em thì đâu thể làm được gì, Thanh cắn tới chảy máu môi, cùng là con người với nhau mà sao họ lại ác như vậy, chẳng lẽ phải thấy mẹ con em chết đi họ mới vừa lòng.
Những ngày sau, Thanh và mẹ sống trong sự ghẻ lạnh của hàng xóm, họ nhìn hai mẹ con một cách soi mói và nhắc nhỏm với nhau cảnh giác, trong mắt đám người đó mẹ em là một người phụ nữ lăng loàn, hở ra là có thể cướp chồng của tất cả bọn họ. Mẹ nói với em đừng lo lắng, sắp tới là kì thi quan trọng, không được để mấy chuyện này làm cho chểnh mảng việc học hành, miệng đời không ai cấm được, quan trọng là mình sống thế nào thôi. Thanh nghe lời mẹ, ngoài mặt thì không để tâm những đàm tiếu xung quanh, nhưng em vẫn nuôi hận trong lòng, em thề sẽ trả thù tất cả đám người đã vu oan giáng họa cho mẹ con em, để bọn họ phải chịu những đau khổ gấp trăm lần những gì họ gây ra.
Một ngày, khi em đang đợi mẹ đi làm về để ăn cơm, vì mấy ngày liền đều phải học khuya, Thanh ngủ quên lúc nào không biết. Vừa chợp mắt, bỗng xung quanh em nóng bừng lên, ngay lập tức em choàng tỉnh. Trước mắt Thanh là một biển lửa, mọi thứ đều cháy ngùn ngụt, cột lửa bốc cao tới trần nhà, sắc đỏ lan tràn khắp nơi, tiếng nổ lách tách, hơi nóng bỏng rát không ngừng ập vào mặt, toàn bộ khung cảnh hiện ra khiến em kinh hãi. Em vùng dậy, đột nhiên nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ, đây không phải nhà em, Thanh bàng hoàng giây lát, đang không biết làm thế nào, chợt thấy từ đâu có người chạy vụt qua, kéo theo tiếng la hét inh ỏi.
Người đó bị lửa bén vào quần áo, xung quanh đều bị lửa bao vây, rất nhanh toàn thân cũng bốc cháy rừng rực, đau đớn và hoảng loạn khiến người đó ngã ra đất, vừa rít lên vừa lăn lộn điên cuồng để dập lửa. Thanh toan lao tới cứu, nhưng vừa nhìn thấy mặt người đó, em lập tức dừng tay, kia là người phụ nữ đã vu khống cho mẹ em ngoại tình với chồng bà ta, khuôn mặt này em hận không thể tự tay cào nát, bà ta vẫn cố sức gào lên kêu cứu, giọng đã méo mó tới không nghe ra được nữa, sức lửa rất vượng, cả người bà ta liền biến thành một ngọn đuốc sống. Phía sau Thanh bỗng có tiếng đứt gãy, em quay lại, cửa phòng đã cháy tới rụng ra, ánh sáng bập bùng giúp Thanh thấy được bên trong, có một đứa trẻ, là con trai của người phụ nữ kia!
Đứa trẻ nằm bất động trên mặt đất, lửa cháy tạo thành một bức tường xung quanh nó, vừa rồi người phụ nữ kia đang chạy hướng vào phòng, bà ta muốn tới cứu con! Thanh lao vào màn lửa, nhưng sức nóng đã cản em lại, ánh mắt bất lực nhìn đâu đâu cũng thấy lửa cháy, da và họng em có cảm giác như đang bị thiêu đốt. Không được, em phải cứu lấy đứa trẻ, ở đây ngột ngạt quá, em ôm ngực hít thở khó nhọc, là lửa trong lòng hay lửa bên ngoài đang thiêu đốt em!
Thanh giật mình mở mắt, em thảng thốt nhìn quanh, lửa đâu, đứa trẻ đâu? Bình tĩnh, có thể bây giờ mọi chuyện chưa diễn ra, trước mắt em phải đi tìm người phụ nữ kia, Thanh không biết mình sẽ làm gì sau đó, có thể là nói những điều ngu ngốc về giấc mơ vừa rồi, nhưng em phải làm gì đó để ngăn nó lại. Thanh vội vã ra khỏi nhà khi đã gần mười giờ đêm, nhưng em không biết nhà bà ta ở đâu, em gần như phát điên lên, em gọi cho mẹ, hỏi về người phụ nữ kia, giọng em nghẹn lại. Bấy giờ Thanh vẫn đang chạy quanh mấy con phố, bỗng thấy phía trước rất ồn ào, rồi tiếng xe cứu hỏa hú còi ầm ĩ, không kịp cúp máy, em cuống cuồng lao tới đó, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, và trước mắt em mọi thứ lập tức nhòe đi, khi vừa thấy đám cháy hiện ra.
Vụ hỏa hoạn đã cướp đi sinh mạng của hai mẹ con trong một gia đình, thiêu rụi ba ngôi nhà, gây thiệt hại đáng kể về tài sản, nguyên nhân hiện vẫn chưa được làm rõ. Đó là những gì Thanh đọc được trên báo mạng ngày hôm sau, em lặng người hồi lâu, nhớ lại chuyện đêm qua, Thanh vẫn không dám tin là thật. Sau khi chứng kiến đám cháy, em cùng mọi người nỗ lực cứu hỏa, nhưng thời tiết hanh khô cùng với hàng hóa bắt lửa khiến mọi cố gắng đều không đem lại kết quả. Hình ảnh đứa bẻ nằm giữa biển lửa rừng rực in sâu vào suy nghĩ Thanh, em gào lên kêu cứu, bất lực cầu xin ai đó hãy vào trong kia, còn một đứa trẻ, nó vô tội, nó không đáng bị như vậy!
Nhưng tất cả đã quá muộn, mọi thứ chỉ còn là tro tàn, Thanh được mẹ đón về trong sự hoảng loạn cực độ. Tới bây giờ em vẫn tự hỏi, vì sao em lại thấy trước những chuyện đó, là trùng hợp hay là do ai đó sắp đặt, ai đó ư? Thanh lạnh người, còn ai vào đây được nữa, tất cả những gì xảy ra đều nằm trong suy nghĩ em, bọn họ chết là do em? Thanh rơi vào hoang mang, em nghi ngờ chính bản thân mình, có gì đó khiến em khác biệt với đồng loại, và nó làm em sợ hãi. Em đâu biết rằng ngọn lửa đó chính là nội tâm của em, một hình thái hoàn thiện của cơn thịnh nộ, nó bộc phát theo bản năng, khi mà sức chịu đựng của em đã đến giới hạn, nếu em không khống chế nó thì mọi thứ sẽ kết thúc bằng ngọn lửa như vậy.
Thời điểm ấy Thanh chưa nhận biết được hết khả năng của bản thân, em cố gắng chạy trốn khỏi những suy nghĩ lệch lạc, nhưng càng chạy thì em càng mất phương hướng, vòng luẩn quẩn đó đẩy em tới sự tuyệt vọng. Thanh cho rằng mình là một người không may mắn, chính vì em mà mẹ phải khổ, trong khi em là người đem tới tai họa, nhưng người khác lại đổ mọi tội lỗi lên đầu mẹ. Mặc cảm lớn dần, em cũng tự tách mình ra khỏi những người xung quanh, không bạn bè, không chuyện trò giao lưu, không quan tâm bất cứ chuyện gì, em cố gằng để mình miễn nhiễm với mọi cảm xúc, Thanh cho rằng chỉ có cách đó em mới không có những giấc mơ chết chóc. Và sai lầm vẫn cứ nối tiếp sai lầm.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK