• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Ca tỉnh dậy trễ hơn mọi ngày, cảm giác đầu anh đau nhức khó chịu, hai bên thái dương chốc chốc lại giật lên một cái, dù ngồi hay nằm toàn thân đều ê ẩm, Đại Ca mơ hồ không rõ đêm qua mình bị làm sao, cũng không biết mình về nhà bằng cách nào? May mà lúc đấy Thiện gõ cửa đi vào, nếu để anh tiếp tục ngồi vò đầu bứt tai, chắc tới phát điên được mất. Mà Thiện cũng lạ nữa, ban đầu cậu nhìn anh với ánh mắt dè chừng, nhưng rất nhanh lập tức tươi cười nói:

- Anh thấy trong người thế nào? Có đau đớn ở đâu không?

- Đêm qua xảy ra chuyện gì vậy? Anh nhớ là trước đấy mình vẫn ở công viên, sau đó… vết thương trên mặt kia là sao? - Đại Ca nhíu mày, anh không thể nhớ nổi chuyện tiếp theo thế nào.

- Hình như anh bị đánh ngất ở công viên, có một đồng nghiệp nhận ra, người đó đã đưa anh về đây. Em không sao, lúc tối không cẩn thận bị đập vào cửa thôi. – Thiện lập tức nói chen vào.

Đại Ca nhìn cậu, không đúng, anh sờ lên đầu mình, cảm giác này không giống bị đánh, bên tai còn ong ong tiếng chuông, rồi hình ảnh đám đông những người cầm thánh giá, phải, là một cây thánh giá màu đen, họ bủa vây xung quanh anh, những khuôn mặt vô hồn, những ánh mắt đờ đẫn, và giọng nói đồng thanh dội lên từ bốn phía. Động nhớ đến là đầu Đại Ca lại đau kịch liệt, anh thở dốc, trước giờ anh chưa từng bị như vậy, đây không đơn thuần là cảm giác sợ hãi, nó phải chăng là ám ảnh? Mặt Đại Ca tái đi trông thấy, trên trán anh lấm tấm mồ hôi, Thiện lo lắng hỏi:

- Anh lại đau à? Nằm nghỉ đi để em lấy thuốc.

Tiếng bước chân xa dần, chỉ còn lại mình Đại Ca trong phòng, tay anh siết chặt, chính lúc này anh cảm thấy không còn tin tưởng vào bản thân, giống như thể xác đã chịu sự chi phối của kẻ khác. Tức giận và trống rỗng, kéo theo nghi ngờ trỗi dậy, anh không thể ngăn nổi bản thân đừng nghĩ về những hình ảnh còn sót lại trong trí nhớ, trước khi mất đi ý thức, anh đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

“Thử giết ta đi.”

Không sai, đây chính là giọng của anh!

Thiện vừa bước khỏi cửa phòng, cậu thở phào một tiếng, tay bất giác sờ lên mặt, vết thương từ đêm qua đã tụ máu thành một vùng lớn, nói là đi lấy thuốc nhưng thực chất là cậu viện cớ ra ngoài gọi cho Quân, Thiện nhỏ giọng nói:

- Đại Ca tỉnh rồi anh ạ, không có vấn đề gì nữa.

Đêm qua khi Đại Ca trong trạng thái quản ngục trở về, cậu đã thoáng thấy có điều bất thường xảy ra, không giống như những lần trước, quản ngục cứ hầm hầm đi vào nhà, không nói năng gì, chính là hoàn toàn phớt lờ sự có mặt của Thiện. Lúc đấy cậu thấy tay anh bị thương, định cầm lên xem thế nào, nhưng vừa chạm vào tay Đại Ca thì mặt cậu liền trúng một đòn, nhanh như chớp giật, khiến Thiện không kịp tránh né, chỉ biết mình bị đánh văng đi, lưng đập vào thành bàn đau chết điếng. Thiện khụy xuống, trong đầu còn đang tự hỏi vì sao mình bị đánh, lại bất ngờ cảm giác được có luồng sát khí đang ập đến, ngay lập tức cậu bật dậy, mắt vừa chạm vào ánh nhìn của Đại Ca, cậu sững người. Anh từ trên liếc xuống, nhãn quan sắc lạnh, ánh mắt xa lạ này, có khi nào đây không phải Đại Ca?

Thiện vội vã lùi lại, tâm trạng hoang mang không thốt lên lời. Khoan, một bên mắt đỏ kia chính xác là của quản ngục, nhưng thái độ hung hãn này là sao? Cậu không đủ can đảm tiếp tục đối mặt với người đàn ông ấy, lùi thêm vài bước là tới cửa bếp, Thiện chạy vào bên trong, đơn giản chỉ là muốn tìm một chỗ để trốn. Quản ngục không đuổi theo, tấm lưng vạm vỡ tiến qua cửa phòng bếp, chầm chậm đi lên tầng trên. Thiện nín thở nghe ngóng tình hình, sẵn có điện thoại trong túi, cậu liền gọi cho Quân, hoảng hốt thông báo chuyện kì lạ vừa xảy ra với mình.

Loảng xoảng!!!

Đang nói thì có tiếng đổ vỡ vọng xuống từ tầng trên, lớn đến độ Quân cũng nghe thấy, hắn có vẻ sốt ruột lắm, Thiện lập tức buông điện thoại chạy lên nhìn thử. Tiếng động đã lắng xuống, trong phòng mờ tối, Đại Ca nằm bất động dưới sàn, xung quanh rải đầy những mảnh gương vỡ.

Đây giống như là việc quản ngục bất mãn với thân xác hiện tại, anh ta không muốn bị gò bó trong hình hài một con người tầm thường. Quản ngục là nhân cách được sinh ra từ chính suy nghĩ tiêu cực của Đại Ca, do tham vọng có được sức mạnh để tiêu diệt những cái xấu xa trong cuộc sống, tham vọng đó lớn đến mức biến thành một dạng thù hình, có tư duy, hành động và nhận thức tách biệt với bản thể. Đại Ca không hề biết đến sự tồn tại của nhân cách đó, và ngược lại, quản ngục cũng vậy, anh vẫn tiếp tục nuôi lớn tham vọng của mình, chính vì thế mà quản ngục dần mạnh hơn lên, tới một lúc tự quản ngục nảy sinh ra mâu thuẫn với cơ thể này, dù chỉ là nhen nhóm, nhưng anh không muốn công nhận bản thể mình đang có.

Xác thịt con người rất mong manh, mỗi lần quản ngục thức tỉnh là một lần cơ thể bị trọng thương, nhưng như vậy lại khiến sức chiến đấu của anh sôi sục hơn hết. Xong lần này thì khác, anh chỉ cảm thấy trong đầu rất hỗn độn, những hình ảnh kì lạ liên tục xuất hiện, giống như là ký ức của một người, nhưng lại mang khuôn mặt giống anh. Nó giày vò anh, quản ngục tỉnh dậy vì bị chọc điên, anh trở lên vô thức, chỉ có một khao khát duy nhất nảy sinh, đó là tìm và giết kẻ anh thấy trong mơ. Kết quả là sau khi nhìn vào gương, quản ngục đã đập nát hình ảnh hiện ra trên đó, đồng thời ngất lịm đi.

- Giờ anh ấy có vẻ đau đớn lắm, em cũng không biết sao lại thế nữa – Thiện bồn chồn nói.

“Chờ đó, tao đến ngay.” – tiếng Quân nói vọng ra, dứt lời hắn liền cúp máy.

Khi Quân tới nơi, Đại Ca đã uống một liều giảm đau, tâm lý anh cũng ổn định hơn. Hắn hỏi thăm vài câu, xác định Đại Ca đã trở lại bình thường, bấy giờ hắn mới từ tốn nói:

- Hôm qua là anh bị hung thủ tấn công, như anh nói đám đông người vây quanh đều cầm một cây thánh giá màu đen, đó là biểu tượng chung của người theo hội phản thánh – Quân cầm một tờ giấy có vẽ hình cây thánh giá ngược như mô tả đưa cho Đại Ca.

- Nhưng sau khi nghe thấy tiếng chuông nhà thờ, anh vẫn bình thường, thực ra lúc đó rất mơ hồ, anh cũng không biết là mình bị gì nữa – Đại Ca khổ tâm nói.

- Có thể không phải do tiếng chuông tác động tới anh, khả năng nó giống với một loại ám hiệu hơn, anh không sao là tốt rồi – Quân nói bằng giọng thông cảm.

- Những nạn nhân chưa bị hung thủ giết hại đều có dấu hiệu bị ám ảnh bởi tiếng chuông, anh cũng có cảm giác ấy, liệu có phải việc họ cắn lưỡi tự tử là do tiếng chuông gây ra không? – Đại Ca nghi hoặc hỏi.

- Không đâu, việc các nạn nhân cắn lưỡi tự tử là bởi họ bị nguyền rủa – Quân lắc đầu đáp.

- Nguyền rủa?

- Sau khi bị tấn công, các nạn nhân sẽ bị hung thủ gieo một lời nguyền, nó có xuất hiện trong Kinh Thánh cổ, “miệng là để nói và ăn, nếu ngươi nói tên ta, ngươi sẽ tự ăn lưỡi của mình” – Quân từ tốn nói, lời nguyền độc địa kia thực sự đã giết chết ba mạng người, và còn có thể là hơn nữa.

- Nói vậy có phải hung thủ cũng là một trong những kẻ tự xưng là “bảy môn đồ và người được chọn” không? – Đại Ca nhìn hình vẽ cây thánh giá, hỏi.

Quân gật đầu. Hắn đã được lão tu sĩ giải thích cho nhiều điều, đặc biệt là về một con quỷ, được Satan tạo ra muộn nhất, và khó kiểm soát nhất. Hùng Athur là một tu sĩ có số má, lão làm việc trong nhà thờ từ khi còn là thanh niên, trong quá trình hành nghề, lão sưu tầm được khá nhiều tài liệu về công giáo, trong đó có những bản rất quý hiếm, nói về Satan và thất hình đại tội. Vì lòng tin bất diệt với chúa, lão luôn cất giữ các tài liệu đó như báu vật, dù phần lớn không có cơ hội dùng tới. Khi nghe Quân hỏi về hội phản thánh, máu tu sĩ của lão liền trỗi dậy, và mấy ngày vừa rồi Quân đã qua chỗ lão ở, tiện thể đọc hết đống tài liệu công giáo ở kho nhà lão.

- Satan vốn dĩ đã định tạo ra nó sớm hơn, tức là từ ngay tháng đầu tiên của năm, để cho nó ăn hết mầm mống sự sống trên thế gian. Nhưng bà tiên Mùa Xuân lại quá mạnh mẽ, sức sống vùng lên chiến thắng bóng tối của Satan, vì thế mà nó được sinh ra vào tháng ba, với ý định là sẽ ăn thành quả của bà tiên Mùa Xuân để trả thù – Quân chậm rãi kể lại – đó là sự ra đời của quỷ Háu Ăn.

- Thế nghĩa là không phải tự nhiên hung thủ lại hành động vào tháng ba, đó là thời điểm con quỷ thực sự sống dậy, nếu thế hắn sẽ phải ra tay thường xuyên, tại sao lại đợi tới tháng sáu mới tiếp tục? – Thiện đặt nghi vấn.

- Vì Háu Ăn là con quỷ hỗn láo, nó không nghe lời bất kỳ ai, Satang sau đó phải nhốt nó 100 ngày trong hỏa ngục để nó tu tâm dưỡng tính, ngoan ngoãn làm một bề tôi trung thành – Quân đáp – đó là lý do vì sao tới tháng sáu quỷ Háu Ăn mới trở lại, nguyên lý hoạt động của hung thủ dựa trên miêu tả về loài quỷ này trong Kinh Thánh cổ, hiện nay phần lớn tư liệu đều đã lược bỏ đoạn này, họ cho rằng nó không còn phù hợp nữa.

- Có lý giải nào cho việc hung thủ năm ngoái chỉ hành động một lần vào tháng sáu không? Quỷ cũng ngủ đông à? – Thiện hỏi.

- Theo như Kinh Thánh ghi lại thì “nó nhiều lần tự ăn chính mình để thỏa mãn cơn đói”, có thể hiểu là môn đồ đó không phù hợp để làm bình chứa cho quỷ Háu Ăn, vì thế mà hung thủ đầu tiên đã bị chính con Háu Ăn trong người mần thịt rồi – Quân hài hước đáp.

- Dã man thật, có cách nào để ngăn chặn nó không? – Thiện say sưa đặt câu hỏi.

- Có – Quân gật đầu cái rụp – quỷ Háu Ăn sợ ánh sáng phát ra từ kim loại, vì thế bên tây từ xa xưa người ta đã dùng kim loại, đặc biệt là bạc để làm chén đĩa, nguồn gốc là để xua đuổi con Háu Ăn kia ra khỏi nhà.

- Nói mới nhớ, hung thủ đúng là chỉ dùng tay không để tấn công, hóa ra là vì hắn sợ ánh kim, đem theo một con dao nhỏ phòng thân cũng có thể tránh được nhiều mối nguy hơn ta tưởng đấy – Thiện cười nói – à, còn nữa, đề con mồi mà hung thủ lựa chọn, có gì đặc biệt không anh?

- Theo tìm hiểu thì các nạn nhân đều có người nhà theo hội phản thánh, nếu không nhầm thì đây chính là một sự cống nạp tế vật tự nguyện cho bề trên, tức là người nhà tự động trở thành tòng phạm trong vụ án. Tội lỗi không tự nhiên sinh ra cũng không tự nhiên mất đi, nó chỉ chuyển từ người này sang người khác, để không bị tội lỗi giáng xuống, cách tốt nhất là gây ra tội lỗi để bù đắp, chân lý này được áp dụng trong nội bộ hội phản thánh kia – Quân mỉa mai.

- Vậy tại sao Đại Ca lại bị tấn công? – Thiện nhìn Đại Ca, hỏi.

- Con Háu Ăn nó không quan tâm tế vật, tới cả bản thể của nó còn bị ăn, đơn giản là nó thích thì nó tấn công thôi – Quân đáp.

- Nó Háu Ăn như vậy, tại sao không ăn hết mà chỉ ăn một bộ phận trên mỗi con mồi? – Thiện tiếp tục hỏi.

- Cái thứ kém sang mới ăn sạch con mồi, nó đang là hiện thân của đấng tối cao, chỉ ăn vì thèm thôi, gọi nôm na là ăn hương ăn hoa, không ăn lấy được, giống như một người bình thường lên cơn thèm ăn vậy – Quân vui vẻ đáp.

- Chúng ta đã sai khi cho rằng hung thủ sẽ ra tay vào thứ lẻ trong tuần, liệu có cách nào để biết được chính xác thời điểm hắn ra tay không? – Đại Ca nãy giờ chỉ yên lặng nghe Quân giải thích, nghi vấn duy nhất trong đầu anh bây giờ chính là làm cách nào để nhanh chóng bắt được hung thủ, trả lại cuộc sống bình yên cho người dân.

- Kinh Thánh cổ chỉ nhắc đến thời điểm “ đêm không trăng”, vì ánh trăng giống với ánh kim, đều có màu trắng bạc, quỷ Háu Ăn sẽ bị vô hiệu hóa khi gặp ánh trăng – Quân đáp.

- Đêm không trăng? Tối qua do ảnh hưởng của mưa giông nên trời âm u, mùa này lại dễ có mưa, kiểm tra xem những vụ án từ đầu tháng tới giờ là rơi vào ngày thời tiết thế nào? – Đại Ca lập tức chỉ đạo.

Thiện nhanh chóng lên mạng tra cứu theo các ngày gây án, một lát sau liền có kết quả:

- Cả năm vụ đều diễn ra trong cùng một kiểu thời tiết, ngày mưa, đêm tạnh ráo, trời nhiều mây, gió to.

- Kiểu thời tiết này sẽ còn diễn biến trong ba tháng tới, nói đúng hơn thì đây là mùa đi săn của hung thủ - Quân nhận định.

- Dự báo thời tiết mấy ngày tới như thế nào? – Đại Ca hỏi.

- Hai ngày nữa sẽ có mưa trên diện rộng – Thiện nhanh nhảu đáp.

- Vậy hai ngày nữa chúng ta sẽ có mặt ở công viên Yên Sở - Đại Ca đưa ra quyết định.

- Không cần đâu, để tới khi đám người đó kéo ra công viên thì e rằng không kịp mất, tốt hơn hết là nên tìm ra hang ổ của chúng, trước khi hành động việc đầu tiên chúng làm sẽ là tham gia một buổi cầu nguyện gì đó, theo phong cách truyền thống của công giáo, muốn giăng lưới bắt gọn một mẻ thì chỉ có cách đó – Quân nói.

- Vậy chuyển sang theo dõi người nhà các nạn nhân, xem tới ngày kia bọn họ có tụ tập ở đâu không – Đại Ca rất nhanh liền hiểu ra ý đồ của Quân.

- À, Đại Ca, anh có món gì dùng được không? Em mất đồ chơi rồi – Quân cười nịnh thần nhìn Đại Ca.

Đồ chơi mà hắn nói tới, chính là số vũ khí lạnh mà Đại Ca sưu tầm, dù gì thì anh cũng là một đội trưởng đội điều tra, tàng trữ dao kiếm thực ra không phải hành vi bất hợp pháp, nếu gọi đó là để phục vụ cho công việc. Đại Ca để Quân lựa chọn đồ chơi tùy thích, hắn trước đã dùng qua lưỡi hái, hiện đang muốn thử loại vũ khí tầm gần xem có đổi đời không, thế nên đôi chủy thủ lưỡi 32 phân chính là một lựa chọn không tồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK