Thịnh gia không có nhiều dòng bên xa xôi, mặc con cháu hậu bối tự hạn chế, những ai cá biệt khác người, cũng đều vào mấy năm trước khi Thịnh lão qua đời, đã được nghiêm khắc dạy dỗ trông giữ. Cho nên cũng không gây ra chuyện gì.
Điểm này, so với mấy gia tộc khác, lão gia tử vừa đi, thanh danh địa vị liền xuống dốc không phanh, thậm chí bị đổ nát thì đều tốt hơn rất nhiều.
Thịnh Vinh và mấy người khác không thể trở về đúng lúc gặp mặt lão gia tử lần cuối cùng, vì thế mà tiếc nuối hối hận thật lâu, cũng không có cách nào tiêu tan.
Người chết không thể sống lại, điều Thịnh Vinh có thể làm cũng chỉ là làm tốt nhiệm vụ của trưởng tôn Thịnh gia, thay tổ phụ phụ thân hảo hảo trấn giữ Thịnh gia.
Thịnh Vinh đang tuổi trẻ, đúng lúc cường thịnh trong quân đội. Thịnh lão vừa rời đi, phía trên liền cố ý đề bạt mấy vị hậu bối trẻ tuổi lại có tiềm lực của Thịnh gia. Thịnh Vinh và Thịnh Hi, còn có anh em Thịnh Đình đều ở trong đó. Thịnh Hoài Dân làm người đứng đầu một thế hệ này, địa vị sớm đã hết sức quan trọng ngay cả trước khi Thịnh lão qua đời rồi. Đây cũng là thiện quả kết ra bởi gia phong nghiêm cẩn của Thịnh gia.
Không có Thịnh gia, cũng sẽ có gia tộc khác xuất đầu, Thịnh gia đã có hậu bối xuất sắc, lại biết đúng mực, có nội tình, bên trên tự nhiên sẽ không bỏ gần tìm xa mà đi đề bạt những gia tộc hạng hai hạng ba khác đi lên. Nhân lực vật lực là thứ nhất, nội tình tác phong tài cán lại càng trọng đại.
Nhoáng mắt cái đã mấy năm trôi qua, Thịnh Tranh cũng đã tốt nghiệp đại học. Nhưng đại học hắn học là khoa kinh doanh, kể từ lúc ở trường đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, chờ đến khi tốt nghiệp, đã có chút vốn liếng.
Mấy năm nay, mẫu thân Thịnh Tranh Đường Hàm Nhạn từng tới tìm hắn không ít lần.
Sau khi Đường lão gia tử qua đời, Đường gia từ từ suy bại, Đường Hàm Nhạn làm người nói dễ nghe một chút thì là tùy hứng không kềm chế được, nói không dễ nghe thì chính là ích kỷ, gia tộc cung cấp cho bà ta kim tôn ngọc quý vài chục năm, Đường lão gia tử không còn nữa, hành vi xử sự của bà ta vẫn cứ không chút nào suy xét cho gia tộc như cũ, chỉ lo bản thân sung sướng.
Đường gia còn tồn tại mấy người mang lòng Đông Sơn tái khởi, khẳng định là không dung nổi bà ta, nếu không phải nhìn trên phân lượng bà ta là mẹ đẻ Thịnh Tranh, có thể tồn tại hay không cũng là một vấn đề.
Đường Hàm Nhạn muốn gặp Thịnh Tranh không phải là chuyện dễ dàng, sau khi Thịnh lão gia tử không còn, sự chăm sóc của Thịnh gia đối với Thịnh Tranh không những không giảm mà còn tăng, đã sớm dự đoán được Đường Hàm Nhạn sẽ nhảy ra kiếm việc, còn không đợi đến khi bà ta tìm đến trước mặt Thịnh Tranh, đã bị Thịnh Hoài Dân cho người lén áp xuống. Sau khi người bị đưa trả lại cho Đường gia, liền rất ít có tin tức truyền ra nữa.
Nghe nói sau đó có xảy ra vấn đền trên phương diện tinh thần, bị người Đường gia đưa vào viện điều dưỡng.
“Mập Mập, hôm nay muốn ăn cái gì?” Thịnh Tranh tiến vào huyền quan, giày còn chưa có thay xong, đã hỏi mèo cam đang xem TV ở sô pha phòng khách.
Hai ngày này tinh thần Dư Gia Đường khá tốt, ăn uống cũng nhiều hơn một ít, nghĩ nghĩ nói: “Anh muốn ăn đồ cậu làm.”
Thịnh Tranh đi qua ôm lấy anh vào trong lòng ngực, mèo cam tuổi càng lúc càng lớn, đã không còn bụ bẫm mượt mà giống như nhiều năm trước nữa, hiện tại tuy không thể nói là gầy trơ cả xương, nhưng ngón tay vẫn có thể sờ đến xương cốt.
“Muốn ăn cái gì?” Thịnh Tranh hôn hôn lỗ tai anh hỏi.
“Cái gì cũng được hết.” Dư Gia Đường rất thích ăn mì phở Thịnh Tranh làm, không chọn chủng loại, thời điểm ăn uống tốt nhất, có thể ăn được liền mấy chén lớn.
Thịnh Tranh sợ anh chờ quá lâu sẽ ăn uống không vô, vì thế nhanh chóng đi vào phòng bếp làm đồ ăn cho anh.
Chờ đến khi làm xong, Dư Gia Đường đã nhắm hai mắt thở khò khè nho nhỏ ở trên sô pha.
Thịnh Tranh bưng mỳ gà đặt tới trên bàn trà bên cạnh Dư Gia Đường, hẳn là anh ngửi được hương vị, chậm rãi mở mắt ra.
“Muốn tớ giúp cậu lấy ra ăn không?” Thịnh Tranh hỏi.
“Không cần, anh có thể tự mình ăn.” Dư Gia Đường được quan hốt phân ôm đến trên bàn trà, chờ sau khi mỳ lạnh đi chút, rồi mới từ từ ăn, vẫn cứ giống như rất lâu trước kia vậy, uống canh trước, lại ăn mì.
Thấy anh ăn hết sạch một chén mỳ nhỏ, Thịnh Tranh rất vui vẻ, có thể ăn nói không chừng cũng ý nghĩa là thân thể Mập Mập đã khôi phục được một chút.
Chăm sóc mèo cam cơm nước xong, Thịnh Tranh mới lại tiến vào phòng bếp ăn hết chỗ mỳ gà còn dư lại.
Mấy tháng này thân thể Dư Gia Đường không được tốt, rất ít khi đi ra ngoài đi lại, hôm nay không biết vì sao, lại đột nhiên muốn ra đi dạo, Thịnh Tranh đối với yêu cầu của anh từ trước đến nay đều chỉ có tuân theo, ôm anh đi ra ngoài xoay hai vòng ở trong tiểu khu, lại nằm trên mặt cỏ phơi phơi nắng.
Mặt cỏ thực mềm, Dư Gia Đường dẫm cực thoải mái, tựa như bụng nhỏ của quan hốt phân lúc niên thiếu vậy, đáng tiếc sau khi quan hốt phân tuổi càng ngày càng tăng, liền không còn bụng nhỏ mềm như bông nữa, đều biến thành cơ bụng cứng chắc hết.
Dư Gia Đường hiếm khi có tinh thần, ở trên bãi cỏ đuổi theo cái đuôi của mình chơi trong một hồi, sau đó liền bắt đầu buồn ngủ mỏi mệt vô cùng, anh nhìn Thịnh Tranh đang nằm ở bên cạnh, mở to hai mắt, không hề chớp mắt mà nhìn mình, nhấc chân đi qua đi đến nằm xuống bên người hắn, nhắm hai mắt, cái đuôi thân mật quấn lên cổ tay quan hốt phân, giống như trong quá khứ hai mươi năm trước anh vẫn thường xuyên làm như vậy.
Sau một lúc lâu, cái đuôi trên cổ tay Thịnh Tranh dần dần mất đi lực đạo, cuối cùng rũ xuống mặt cỏ.
Dưới ánh mặt trời, người trẻ tuổi ôm chặt mèo của hắn vào trong ngực, lấy mu bàn tay phủ lại hai mắt, lại giấu không nổi giọt nước chảy xuống từ khóe mắt.
Tác giả có lời muốn nói: Các tiểu thiên sứ không phải sợ!!!! Chương sau miêu chủ tử và quan hốt phân sẽ lại gặp mặt!!!
Editor có lời muốn nói: Cho dù biết là thế nhưng iem vẫn hông ngăn nổi nước mắt đại đại ạ!!! Đọc lại mấy lần vẫn cứ thế!!!! Thím thực thích ngược các tiểu thiên sứ của thím hả???
Gửi các độc giả của tui, thế giới thứ nhất đã xong, chúng ta tạm chia tay với bệ hạ từ đây. Thế giới thứ hai phỏng chừng sẽ đến sau mười mấy hai mươi mấy tết nha. Chúc mọi người ăn tết vui vẻ mạnh khỏe