Mỗi ngày Bạch Quân Châu tan tầm đúng giờ, có đôi khi còn sẽ về trước, nhanh chóng trở về nhà bồi bé mèo. Lúc trước khi Dư Gia Đường ở trong nhà Đới Ngũ, bởi vì sợ chạy ra bên ngoài trêu chọc phiền toái cho Đới Ngũ, nên rất ít khi đi ra ngoài, chỉ có những lúc thật sự nhàm chán, mới từ cửa sổ thoát ra đi bộ một lát.
Ạnh vốn tưởng rằng về đến nhà rồi là có thể tự do bay nhảy, không nghĩ tới sau khi về nhà, lại càng không có tự do. Không được Bạch Quân Châu cho phép, ngay cả cửa sổ anh cũng không thể tới gần được.
“Anh như vậy sẽ làm tui nghẹn chết đó, cho dù có là người đi nữa mà nếu mỗi ngày đều phải nghẹn ở nhà thì cũng rất dễ dàng mắc chứng u buồn đúng không?” Dư Gia Đường ý đồ nói đạo lý với quan hốt phân.
“Vậy lỡ như em lại lạc mất nữa thì sao? Tôi còn có thể tìm được em nữa sao?”
Bạch Quân Châu đang dùng bút điện để làm việc, nghe được tiếng kêu của mèo Ragdoll, đầu cũng không thèm nâng lên mà hỏi lại.
Mấy ngày hôm trước hắn vẫn luôn điều tra chủ nhà Tiền, cùng mấy người mà gã mang tới để đi bắt Tiếu Tiếu.
Bất động sản trên danh nghĩa của chủ nhà Tiền có rất nhiều, xung quanh đường Cửu Long đều có vài gian phòng ở, nhân mạch ở trong xã hội cũng rất rộng, quen biết một vài tên côn đồ trên đường cũng không có gì kỳ quái cả.
Nhưng kỳ quái là ở chỗ gã đột nhiên lại tới đường Cửu Long bắt mèo, trước đó còn chuẩn bị tay chân ở xung quanh nữa.
Loại đồ vật như súng gây tê, có thể mua được thông qua rất nhiều con đường, hơn nữa giá cả cũng không đắt, loại súng gây tê dùng để bắt chó mèo này, chỉ cần mấy trăm đồng tiền là có thể mua được rồi. Rất nhiều người trộm chó bắt mèo đều mua loại súng gây tê kích cỡ như vậy.
Nhưng một người chủ nhà như gã, nếu như chỉ là không cho khách trọ nuôi mèo, tới bắt mèo mà thôi, thì cố ý bảo người mua súng gây tê tới, như vậy liền có chút kỳ quái.
Tiền thuê một tháng của căn phòng nhỏ hẻo lánh mà Đới Ngũ thuê kia cũng chỉ mới một ngàn đồng tiền mà thôi, vì bắt được một con mèo mà phí tâm tư tiêu mấy trăm đồng tiền kiếm súng gây tê tới thì đúng là có chút không thể nào nói nổi.
Trừ phi trước đó gã đã biết Tiếu Tiếu là loại mèo gì, cũng biết là mèo của ai.
Còn biết được từ chỗ nào…… Bởi vì lúc Tiếu Tiếu ở nhà Đới Ngũ thì tương đối cẩn thận, giấu rất kín kẽ, kể cả Bạch Quân Châu lúc ấy cũng chưa thể định vị được chính xác vị trí của Tiếu Tiếu, chủ nhà Tiền lại làm sao mà biết được Tiếu Tiếu chính là con mèo bị lạc của hắn?
Nếu nói bọn họ chỉ là bắt mèo, chứ không phải vì tiền, đó căn bản là không có khả năng.
Người mà Bạch Quân Châu hoài nghi đơn giản chỉ có hai người.
Một người là “Bạch Đinh” đã bị hắn trông giữ, có khả năng gã vẫn như cũ chưa thành thật, còn đang mang suy nghĩ tâm tư xoay người.
Một người khác……
“Meo!” Khi Dư Gia Đường nhìn thấy diện mạo của người hiển thị trên video, liền vội vàng hô Bạch tổng một tiếng.
“Sao y lại đến đây?”
Thấy Bạch Quân Châu lâu trả lời quá, Dư Gia Đường liền kêu meo meo hất đuôi nhảy qua.
“Ai tới cơ?” Bạch Quân Châu hơi hơi khom lưng duỗi tay ra, để bé mèo theo cánh tay hắn mà nhảy lên trên bờ vai của hắn ngồi xổm nằm.
“Là Nguyễn Tử Lan đó!”
Bạch Quân Châu vừa nghe thấy cái tên này liền theo phản xạ mà nhíu mày.
“Nói, rốt cuộc là anh và y có quan hệ gì hay không?” Dư Gia Đường tiến đến bên tai quan hốt phân đầy bát quái kêu to.
Bạch Quân Châu run bả vai lên, thiếu chút nữa đã run cho mèo Ragdoll gần đây giảm béo thất bại không ổn định được thân thể.
“Em cảm thấy tôi và y thì có thể có quan hệ gì được?” Bạch Quân Châu lạnh lạnh hỏi anh.
Dư Gia Đường trầm tư thật lâu, mãi cho đến khi Bạch Quân Châu đi mở cửa cho Nguyễn Tử Lan, nhìn đến khuôn mặt tiều tụy lại trắng nõn tú trí của đối phương, anh mới meow một tiếng nói:
“Dựa theo kịch bản, tui cảm thấy anh và y hẳn là cái loại quan hệ ‘khi em yêu tôi tôi không yêu em, chờ tôi yêu em rồi em lại kết hôn với người khác’ này đó.”
Lúc ấy Bạch Quân Châu đóng cửa thiếu chút nữa là đã chẹt đầu ngón tay mình lại.
“Đại ca……” Nguyễn Tử Lan ngữ khí mỏi mệt suy yếu hô một tiếng.
Bạch Quân Châu duỗi tay đánh gãy y: “Không cần ủy khuất gọi tôi là đại ca, gần đây không phải cậu đang chuẩn bị ly hôn với Bạch Đinh sao?”
“…… Đại ca hiểu lầm em rồi, đời này, em đã chú định là sẽ cùng Bạch gia quấn chung một khối rồi, sống là người Bạch gia, chết là quỷ Bạch gia, sẽ không rời khỏi Bạch gia, đặc biệt là vào thời khắc Bạch Đinh gặp nạn, em lại càng sẽ không rời khỏi Bạch gia đâu.” Biểu tình của Nguyễn Tử Lan kiên định mà nghiêm túc.
Bạch Quân Châu: “……”
Dư Gia Đường: (⊙o⊙)
“Lần này cậu tới có chuyện gì? Tôi nhớ rõ đã nói với cậu, nếu như không có việc gì thì ở chỗ Bạch Đinh hảo hảo chăm sóc nó đi, không lâu trước đây nó mới bị thương mất máu quá nhiều hôn mê khá lâu, có một ít di chứng, trong sinh hoạt khả năng sẽ có vài chỗ không quá tiện, cậu làm bạn lữ mà lúc này lại không bồi ở bên cạnh nó, còn tới tìm tôi làm cái gì?”
Nguyễn Tử Lan nghe vậy tiều tụy trên mặt liền thối lui, dần dần biến thành lạnh nhạt: “Tại sao em lại không thể tới tìm anh chứ, anh là anh trai ruột thịt của Bạch Đinh, anh ấy là trượng phu của em, hiện tại anh ấy thành ra như vậy, em lại không có năng lực để nuôi anh ấy, không tới tìm anh thì có thể tìm ai đây?”
“Anh nói em không biết xấu hổ cũng được, nói em hám giàu tham tiền cũng tốt, Bạch Đinh là em trai anh, hiện tại tình huống của anh ấy không tốt, anh làm anh trai theo lý nên chăm sóc em mình mới đúng. Tuy rằng công ty Bạch thị là do anh một tay gây dựng lên, nhưng một bút không viết ra được chữ Bạch, chẳng lẽ vợ chồng bọn em không nên nắm giữ một ít cổ phần của Bạch thị sao?”
“Cho dù chỉ là một chút thôi, thì ít nhất cũng cho người ta nhìn thấy được, người làm anh trai như anh trong lòng vẫn có em mình.”
“Nhưng là không có. Sau khi anh đuổi bọn em đi ra, liền chẳng quan tâm đến, còn cho người lấy danh nghĩa bảo hộ mà giam lỏng trông giữ bọn em nữa, Bạch Quân Châu, anh đối xử với em trai anh như vậy, ba mẹ trên trời có linh thiêng có thể an tâm được sao?”
Nói đến sau này, cảm xúc của Nguyễn Tử Lan liền dị thường kích động, “Anh nguyện ý vì một con mèo, mà tiêu xài tiền tài bốn phía, chẳng lẽ lại không muốn cho em trai của anh sống tốt hơn một chút được hay sao?”
Nguyễn Tử Lan đỏ mắt nhìn chằm chằm mèo Ragdoll trên vai Bạch Quân Châu.
Mạc danh nằm cũng trúng đạn Dư Gia Đường:……
Nói đạo lý, cho dù có muốn huynh hữu đệ cung, thì cũng phải xem tình huống đã, trước không nói đến vấn đề Bạch Đinh có phải em trai nguyên thân hay không, chiếu theo Bạch Đinh năm lần bảy lượt ngáng chân Bạch Quân Châu, còn không chỉ có một lần muốn hại chết hắn, cho dù là Phật giáo thì Bồ Tát cũng sẽ rũ mi, kim cương trừng mắt, Bạch Quân Châu lại không phải tới để phổ độ chúng sinh.
“Nguyễn tiên sinh.” Bạch Quân Châu lạnh lùng nhìn y, “Để tôi nhắc nhở cậu, sớm tại thời điểm ‘Bạch Đinh’ năm lần bảy lượt muốn làm hại tôi, muốn lấy mạng tôi, gã ở trong lòng tôi đã không còn là em trai nữa, mà là kẻ địch.” Nếu không phải vì đêm khuya nằm mơ, luôn có một thanh âm nhắc nhở hắn, bảo hắn không nên quá mức trái với “Quy tắc”, thì sau khi xác nhận được em trai ruột của mình đã không còn, Bạch Quân Châu tuyệt sẽ không giữ lại Bạch Đinh hiện tại.
Nguyễn Tử Lan nghe vậy sắc mặt liền tái nhợt đi: “…… Anh đang nói bậy gì thế, Bạch Đinh sao có thể sẽ hai anh được, anh ấy là em trai của anh mà……” Bạch Đinh tên ngu xuẩn kia, y sớm đã nhắc nhở gã rồi, không nên làm chuyện mạo phạm tới Bạch Quân Châu, nhưng gã lại cứ không nghe, hiện tại rơi xuống kết cục như vậy cũng là xứng đáng.
“Đại ca, mặc kệ thế nào, hiện tại Bạch Đinh anh ấy cũng chỉ có mình anh……”
Dư Gia Đường nghe mà trực tiếp dựng lông, hướng tới gương mặt tú khí kia chính là một trận mèo cào, “Tôi thấy hiện tại Bạch Đinh chỉ có mỗi mình bà xã có chết cũng muốn làm người Bạch gia là anh đây mới đúng, anh không nhanh chóng trở về bồi gã, còn ở đây quấn lấy anh rể của mình thì tính là cái gì?”
Nguyễn Tử Lan đau đến độ thét chói tai, Bạch Quân Châu nhíu mày trực tiếp đánh bất tỉnh y, sau đó gọi tới bảo an khu biệt thự, cũng cảnh cáo bọn họ: “Về sau gặp lại người này, không được thả y tiến vào.”
Bạch Quân Châu cho người vác Nguyễn Tử Lan đi, quay đầu lại liền gọi điện thoại cho người trông coi Bạch Đinh: “Lúc trước không phải có bảo các anh nhìn kỹ Bạch Đinh, Nguyễn Tử Lan thì chỉ cần có người tùy thời đi theo là được nhỉ? Hiện tại cả hai bọn họ đều giống nhau, tất cả đều trông chặt chẽ cho tôi, đừng để cho bọn họ bước ra ngoài một bước!”
Sau khi Nguyễn Tử Lan trở lại chỗ Bạch Đinh ở, tiến vào nhà, Bạch Đinh liền hỏi y: “Thế nào, em thuyết phục được Bạch Quân Châu chưa?”
Nguyễn Tử Lan đi đến bên cạnh ghế ngồi xuống, không nói chuyện, thần sắc trên mặt y đã nói cho Bạch Đinh đáp án.
Bạch Đinh nắm lấy cái ly phía trên ngăn tủ một bên, lập tức quăng về phía y: “Lấy anh thì có ích lợi gì hả? Không phải anh với hắn có một chân hay sao? Dùng miệng không thuyết phục được hắn, chẳng lẽ còn không biết cởi quần áo à?”
Biểu tình của Nguyễn Tử Lan trong nháy mắt liền vặn vẹo đi, ngay sau đó lại ẩn nhẫn nói: “Anh coi tôi là người thế nào vậy hả, hiện tại hắn là anh rể trên danh nghĩa của tôi, sao tôi có thể có cái gì với hắn được chứ?” Cho dù có muốn có chút gì đó với hắn, nhưng nếu tên phế vật Bạch Đinh này không chết, y làm sao sẽ có cơ hội được?
***
Dư Gia Đường cảm thấy sau khi gặp xong Nguyễn Tử Lan Bạch Quân Châu liền có chút táo bạo, mà hình như mỗi lần gặp phải Nguyễn Tử Lan, cảm xúc của hắn đều sẽ có chút mất đi khống chế nhỉ.
Chẳng lẽ đây là khẩu thị tâm phi, kỳ thật trong lòng Bạch tổng vẫn còn tình cảm đối với Nguyễn Tử Lan sao?
…… Kinh khủng quá trời ạ, anh phải đến bể cá vớt vài con ra ăn để bình tĩnh một chút mới được.
Bạch Quân Châu mới vừa bình phục lại cảm xúc, quay đầu liền thấy mèo Ragdoll dẩu cái mông mập hô hô, vươn cánh tay kỳ lân cường tráng đến độ có thể hù chết cá thò qua bể cá vớt cá.
“Tráng Tráng! Em làm gì?” Bạch Quân Châu vội vàng ngăn cản nó.
Mèo Ragdoll bị cái tên mới đột nhiên nhảy ra của mình, chấn cho sau lưng chớp một cái, bùm một phát rớt vào bể cá.
Dư Gia Đường sặc vài miếng nước, sau đó phản ứng lại liền bảo trì tư thái “Vịnh mèo” bồng bềnh trên mặt nước.
Ragdoll toàn thân ướt đẫm, “Đường cong” thân thể tất lộ, móng vuốt bám lên vách tường bể cá, từ trong nước nhô cái đầu ra, đôi mắt màu lam tựa như bốc lửa mà nhìn chằm chằm xúc phân.
“Mi tốt nhất là nên nói chút lời dễ nghe, bình ổn lửa giận của trẫm.” Dư Gia Đường quyết định cho Bạch Quân Châu một cơ hội miễn tội chết.
Bạch Quân Châu suy nghĩ sau một lúc lâu, cuối cùng mới phát ra từ nội tâm khen anh: “Tráng Tráng, dáng người của em thật tốt, uy vũ lại hùng tráng, trước nay tôi chưa từng thấy qua Ragdoll chắc nịch giống như em bao giờ cả.”
Dư Gia Đường nghe vậy cũng không lên tiếng, dùng móng vuốt lay rớt tảo nước trên đầu mình xuống, nhanh nhẹn nhảy từ trong bể cá ra, vừa định tiến lên cho quan hốt phân một cái miêu chưởng yêu, kết quả bởi vì bốn trảo đều ướt nhẹp, đạp lên trên sàn nhà bóng loáng, thời điểm vọt được nửa đường, dưới chân liền trượt một cái, ngay tức khắc, toàn bộ mèo lập tức giống như cái “bánh mèo”, ngã rầm trên mặt đất.
Bạch Quân Châu vẻ mặt đau lòng chạy tới bế bé mèo lên: “Em nói em ấy, chạy gấp như vậy làm cái gì, tôi vẫn ở đây có chạy đi đâu đâu, trên người em tất cả đều là nước, dẫm trên mặt đất khẳng định là trơn rồi, không thể chậm rãi đi tới hay sao?”
Dư Gia Đường nhìn đối phương thần sắc lo lắng, đáy mắt lại mang theo ý cười, biểu tình này, lập tức khiến anh nghĩ tới thế giới trước, anh bị kiềm của cua cua bự kẹp lấy, cùng cái biểu tình kia của lão Nhiếp.
“Xúc phân?”
“Tôi đây.”
“Hiện tại móng vuốt của trẫm có chút ngứa.”
Bạch Quân Châu không rõ ý tứ của nó: “Tôi cào cào cho em?”
Dư Gia Đường vươn đi co rút móng vuốt lại hai cái, làm ra động tác cùng loại với “Ngoắc ngón tay”, “Thò cái mặt anh qua đây.”
Bạch Quân Châu mắt nhìn trảo mèo đã ngoi đầu lộ ra mũi nhọn từ trong thịt lót của bé mèo, theo bản năng nói: “Em quá béo tôi cự tuyệt.”
***
Buổi tối Dư Gia Đường ghi chép lại ở trong bản ghi nhớ của ký chủ hệ thống:
Quan hốt phân Bạch tổng, hư hư thực thực tinh phân, hư hư thực thực ký ức có vấn đề, hư hư thực thực bị lão Nhiếp bám vào người, hư hư thực thực……
Ghét bỏ dáng người trẫm.
Sách, thật đúng là tình cảm phai nhạt mà.