• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm bắt đầu quay lần thứ hai, Dư Gia Đường hấp thụ giáo huấn, sau khi tiến vào trong biển, không còn giống như lúc trước chỉ trong thời gian vài giây liền đã đuổi tới bên cạnh nữ chính nữa, mà là “Vô cùng gian nan” chậm rãi bơi qua.

Toàn bộ quá trình, người xem đặc biệt lo lắng.

Mèo lớn cùng nữ chính đồng thời giãy giụa ở trong biển, người thành viên đoàn phim trên bờ muốn cứu lên trước tiên nhất thế nhưng không phải là nữ chính, mà là con linh miêu tình huống nhìn qua còn nguy hiểm hơn cả so với nữ chính kia!

Đạo diễn Hạ lúc này lại vẻ mặt mộng bức: Đây rốt cuộc diễn nữ chính luẩn quẩn trong lòng muốn phí hoài bản thân mình, hay là linh miêu luẩn quẩn trong lòng muốn nhảy xuống biển tìm chết thế?

Nếu như không phải lúc trước mới vừa gặp qua bộ dạng mèo lớn bay nhanh xuống biển cứu người, y nhất định sẽ cho rằng hiện tại nó thật sự đang gặp nguy hiểm!

Đạo diễn Hạ sau khi hoàn hồn, liền hô dừng.

Dư Gia Đường đang diễn đến hăng say, hơn nữa đã sắp diễn đến cảnh cao trào anh cứu nữ chính lên bờ rồi, thế mà đạo diễn lại đột nhiên kêu dừng.

Đây cũng giống như là lúc anh đang ăn cơm, giữ lại phần hải sản ăn ngon nhất để ăn cuối cùng, chờ rốt cuộc cũng sắp ăn đến miệng, kết quả lão Nhiếp lại nói với anh lượng ăn hôm nay đã đủ rồi, không thể ăn thêm nữa.

Dư Gia Đường và nữ chính bơi trở về bờ biển, anh nằm xuống cái ghế bên người Nhiếp Liệu, chờ hốt phân lau lông cho anh.

Đạo diễn Hạ biểu tình phức tạp đi tới, hô một tiếng: “Đại Mao à……”

“Rống?” Lại làm sao vậy?

“Vừa rồi con diễn tốt lắm!” Đạo diễn Hạ đối diện với hai mắt của linh miêu, quyết định chọn dùng phương pháp muốn chê thì phải khen trước để biểu đạt kiến nghị của mình, “Thật sự phi thường tốt! Chúng ta đều bị kỹ thuật diễn của con làm chấn kinh rồi, biểu hiện của con so với một ít diễn viên đã chính thức được huấn luyện qua thì còn tốt hơn nhiều!”

Dư Gia Đường được khen thực thoải mái, nhưng anh vẫn bảo trì lý trí, ô ô hai tiếng nói: “Đừng gạt tui, biểu tình trên mặt anh cũng không phải nói như vậy đâu.”

Nhiếp Liệu dùng khăn lông lau cằm cho mèo lớn, lại gần nói: “Y hẳn là không lừa con đâu, bởi vì ba cũng cảm thấy vừa rồi con diễn thật sự rất thật, ba nhìn mà cũng muốn đi xuống cứu con nữa kìa.”

Dư Gia Đường vừa nghe nửa câu đầu, trong lòng vui vẻ đến hỏng rồi, nhưng mà sau khi nghe được nửa câu cuối cùng, anh lại cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm.

Dư Gia Đường còn chưa kịp nghĩ lại, đã nghe đạo diễn Hạ vội vàng nói tiếp: “Triệu tiên sinh nói rất đúng! Vấn đề chính là ở chỗ này, Đại Mao con diễn “Gian nan” trong quá trình “Gian nan cứu người” đến quá giống như thật, nếu như người không hiểu rõ nhìn thấy, so với nữ chủ, bọn họ phỏng chừng là càng muốn cứu con trước hơn!” fkmgdhbsfhafhbdhfshbadbfnfbdsngdnfbnfsngnfsbfd

Nữ chính xuất thân chính quy, kỹ thuật diễn đương nhiên có, chỉ là kỹ thuật diễn của mèo lớn quá khoa trương, bản thân lại hấp dẫn tầm mắt người, lúc này mới có vẻ so với nữ chủ, càng giống như mèo lớn càng cần được nhanh chóng cứu lên trước hơn.

Dư Gia Đường suy nghĩ một hồi, liền nâng nâng móng vuốt về phía Hạ đạo diễn, tỏ vẻ “Trẫm đã biết”.

Bắt đầu quay lần thứ ba, lúc này Dư Gia Đường phi thường cho Nhiếp Liệu dài mặt, một lần liền quay qua, không có NG, hoàn thành phi thường hoàn mỹ.

Rốt cuộc cũng hoàn thành được đoạn ngắn này, đạo diễn Hạ cười đến tít mắt lại, lúc trước con chó minh tinh lông vàng kia không hợp tác, cùng với tìm động vật thay thế thì lại càng thêm lãng phí thời gian cùng tiền tài, đều khiến đạo diễn Hạ đau lòng đến buổi tối ngủ không yên.

Y đi đến trước mặt Nhiếp Liệu, khen linh miêu từ đầu đến chân mấy lần, khen đến ngay cả quan hốt phân chính quy Nhiếp Liệu này cũng chẳng nhận ra nổi nó nữa.

“Triệu tiên sinh, hôm nay Tô Thanh của đoàn phim chúng tôi mời khách, nếu không ngài mang theo Đại Mao cùng nhau tới đi? Vừa lúc để cho Đại Mao ăn một bữa tiệc lớn.” Trước đây lúc ký bản hợp đồng trả thù lao kia, Nhiếp Liệu cũng đã nói với bọn họ, Đại Bảo nhà hắn ngoại trừ hải sản ra, sẽ không ăn thịt sống gì khác. Đồ mà người khác ăn Đại Bảo cũng có thể ăn như thường.

Nhắc tới Trần Tô Thanh, Nhiếp Liệu liền nhíu mày, hắn biết cô nữ minh tinh này từng tham diễn qua rất nhiều bộ phim điện ảnh Đại Bảo thích xem, Đại Bảo cũng vẫn luôn rất thích cô ta, khen cô ta diễn nhân vật tốt, trên cơ bản tất cả đều là chỉ số thông minh tại tuyến, trước mắt là một dòng nước trong trong lòng nữ chính ngốc bạch ngọt. bgdbdsnjwFShfdjsfbaxđncgvnxvbvmnmdgmhfmdfghfhsdcgdzgfxbxzbdzfnfsbsnfsbadhsf

Cổ kích động từ lúc ban đầu Dư Gia Đường nhìn thấy Trần Tô Thanh kia đã qua rồi, nghe được Hạ đạo diễn mời, vậy mà lại không có nháo một hai phải đi, mà là dò hỏi ý kiến của quan hốt phân.

“Lão Nhiếp, anh muốn đi không, nếu như anh không muốn cùng mấy người này cùng nhau ăn cơm, vậy chúng ta đừng đi nữa. Dù sao ăn ở chỗ nào cũng giống vậy thôi, đặt phòng ở nhà ăn khách sạn, rồi gửi hóa đơn cho đạo diễn Hạ là được mà, hoặc là lấy thẻ cơm của đạo diễn Hạ, đi phố mỹ thực xung quanh ăn cũng được nốt.”

Đối với Dư Gia Đường mà nói, đi chỗ nào cũng có thể ăn hết.

Lúc này sắc mặt Nhiếp Liệu mới đẹp hơn một ít, cũng không muốn ở trước mặt miêu chủ tử, lại có vẻ quan hốt phân như bản thân quá lòng dạ hẹp hòi, vì thế gật đầu với đạo diễn Hạ nói: “Được, tôi muốn mang Đại Bảo trở về khách sạn tắm nước ấm trước một chút, tẩy đi mùi tanh biển trên người, các anh muốn liên hoan ở chỗ nào?”

Đạo diễn Hạ nói tên một nhà hàng xa hoa ở gần đó, nhà hàng này cho phép sủng vật được đi vào, nhưng khách nhân mang theo sủng vật đi vào, chỉ có thể ăn cơm ở ghế lô chuyên môn.

“Vậy chúng ta gặp lại sau.”

Trở lại khách sạn, Nhiếp Liệu ôm mèo lớn ngâm ngâm tắm chung một khối.

May mắn bồn tắm đủ lớn, bằng không lấy thể trạng cao lớn quá phận của Nhiếp Liệu, còn có linh miêu hơi chút mập ra, còn chẳng biết chen chúc kiểu gì.

Dư Gia Đường dùng là dầu tắm gội mà thú y chuyên môn điều phối cho nó, cơ hồ là không có hương vị gì, hiệu quả thanh tẩy hạng nhất, chỉ tắm một lần, cái loại mùi tanh của biển nồng hậu trên người anh đã bị tẩy đi sạch bách. ghdfxnhfjfsdhbndfhbaDbsFbdzbfbfzcbdzvbdzvfngmbcmfhsfhdzgjxcbsfhfs

“Lão Nhiếp, kỳ thật cái loại mùi tanh biển trên người tui ấy, tui cảm thấy cũng dễ ngửi lắm, không tẩy cũng không sao hết á.” Dư Gia Đường hiện tại đang đam mê ăn hải sản, mùi tanh biển đối với anh mà nói, đó là mùi hương mỹ thực.

Nhiếp Liệu đang tận tâm tận lực dùng bàn chải chải lông cho anh, nghe vậy động tác trên tay cũng không ngừng mà nói, “Trên người của con cho dù có mang theo mùi tanh biển đi nữa, cũng không giả thành đồng loại của chúng nó được đâu. Tỉnh lại đi, con là một con linh miêu!”

Hai cái chân trước của Dư Gia Đường đáp trên lề bể tắm, đầu kê trên hai chân trước, bên cạnh Nhiếp Liệu đang kỳ công ra sức xoa xoa lưng cho anh, trên mặt anh lại tràn ngập sống không còn gì luyến tiếc.

“Rống……” Ài……

Nhiếp Liệu thật sự chịu đủ cái loại ra vẻ này của anh rồi đó, thật đúng là chưa từng gặp qua tên nào thích ăn hải sản, thích đến độ bản thân cũng muốn biến thành hải sản như thế này luôn.

Mà nếu thật sự biến thành hải sản, lấy bộ dạng ngu xuẩn này của con, còn sống chưa được ba ngày liền sẽ bị người bắt vào nồi luôn đó có được không?

Nhiếp Liệu xoa lưng xong cho chủ tử, lại lần nữa đổ thêm dầu tắm gội đặc chế, tiếp theo để Dư Gia Đường tự mình đi đến chỗ máy làm khô để làm không lông.

Cuối cùng cũng hầu hạ xong chủ tử, lúc này Nhiếp Liệu mới nhanh chóng chiến đấu tự tắm sạch cho bản thân, sau đó ôm anh đi ra ngoài đến nhà ăn đã hẹn với đoàn phim ăn cơm.

Lúc tìm được ghế lô đi vào, Nhiếp Liệu phát hiện đang ngồi không chỉ có người trong đoàn phim, còn có mấy nam nhân trung niên bộ dạng phú thương.

Tầm mắt Nhiếp Liệu đảo qua trên mặt đạo diễn Hạ cùng Trần Tô Thanh mấy người liên can, trên mặt bọn họ rõ ràng là xấu hổ.

Nhóm phú thương nhìn thấy Nhiếp Liệu liền phi thường nhiệt tình bưng chén rượu tới đây kính rượu, “Ngài chính là bộ trưởng Triệu của Nhiếp thị đi, thật là cửu ngưỡng đại danh, không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy người thật ở thành phố Hải Quang này, lần trước lúc tới làm việc ở thành phố K, đã đặc biệt muốn tới bái kiến ngài, nhưng vẫn luôn không tìm được phương pháp, lần này tới thành phố Hải Quang lại có thể gặp được nhân vật như ngài, quả thật là rất đáng giá!”

“Đúng vậy bộ trưởng Triệu, tới, tôi kính ngài một ly!”

“Tôi cũng kính ngài! Tôi xin kính trước!”

Mấy người kia nói đến vẻ mặt kích động, giống như uống xong một chén rượu, là có thể để Nhiếp Liệu xưng anh gọi em, có giao tình với mấy người vậy.

Nhiếp Liệu cũng không để ý tới, bọn họ uống như thế nào, đó là chuyện của bọn họ. Hắn đi đến vị trí ghế lô trống ngồi xuống, đưa thực đơn cho Dư Gia Đường, hôm nay đoàn phim mời khách, để anh muốn ăn cái gì thì cứ ăn cái đó, năm ngày này cứ ăn no, năm tháng kế tiếp mới có sức lực giảm béo.

Hiện tại trên bàn chỉ có vài món rau trộn, còn đều đã động chạm qua, Dư Gia Đường không quá thích ăn.

Móng vuốt nhọn của Dư Gia Đường bay nhanh chỉ về hướng tên từng món ăn, Nhiếp Liệu theo đó báo đồ ăn với người phục vụ.

Sau khi báo ra tên mấy chục món ăn, đạo diễn Hạ khó vắt tiền rốt cuộc cũng nhịn không được nữa.

“Triệu tiên sinh, anh gọi nhiều đồ ăn cho Đại Mao như vậy nó có thể ăn hết không?” Nếu không phải sau khi trở về có người nghe được, vị Triệu tiên sinh này chính là bộ trưởng Triệu của Nhiếp thị, y thật sự hoài nghi đối phương gọi nhiều đồ ăn như vậy, là muốn hố bọn họ.

Phú thương bên cạnh bị Nhiếp Liệu hạ thể diện cũng không dám có một câu oán hận, đang lo không có cơ hội đáp lời với hắn, nghe được lời của đạo diễn Hạ, mấy vị phú thương liền sôi nổi tỏ vẻ, “Hạ đạo, còn không phải chỉ là gọi thêm mấy món ăn thôi sao, nếu như tài chính của đoàn phim không đủ, bữa này tôi sẽ mời!”

Trần Tô Thanh vốn cũng không muốn mang theo mấy người này tới liên hoan, nhưng bất đắc dĩ bọn họ đều là bên đầu tư của đoàn phim, có thể không đắc tội thì vẫn nên không đắc tội thì hơn. gnmhf,efhjdsbdgmfsbfdjnfsnfsxvsdbfxngnsngmfbcnfxbndvb dvndvn

“Tín lão bản nói vậy sao được, bữa này là tôi mời, cái khác không nói, quản no là tuyệt đối có thể.” Trần Tô Thanh nhìn thoáng qua bên phía Nhiếp Liệu, từ trên thần sắc thì nhìn không ra tâm tình Nhiếp Liệu như thế nào, nhưng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ một chút, đổi thành Trần Tô Thanh mà gặp phải người khác thích chủ trương để một ít nhân viên không có quan hệ đi ảnh hưởng tới bữa cơm của mình như vậy, cũng sẽ không cao hứng được chỗ nào hết.

“Có những lời này của Trần tiểu thư thì tôi an tâm rồi.” Từ sau khi vào cửa, ngoại trừ gọi món ăn cùng giao lưu với mèo lớn ra, Nhiếp Liệu mới chính thức mở miệng nói ra một câu.

“Trước gọi vậy đã, nếu không đủ chúng ta lại gọi thêm.” Nhiếp Liệu đè lại cái móng vuốt đang còn muốn tiếp tục chỉ của mèo lớn.

“Mấy món vừa rồi mới gọi, mỗi một loại đưa tới năm phần.” Khi người phục vụ đưa tới danh sách đồ ăn đã gọi lên, Nhiếp Liệu bồi thêm một câu.

“Cái gì?” Chị gái phục vụ ngây ngẩn cả người, cô tưởng là mình nghe lầm.

“Mỗi một loại, đưa lên năm phần. Không đặt đủ cũng không sao hết, cứ đưa từng lần một. Đại Bảo nhà tôi ăn cái gì cũng nhanh lắm.”

Người phục vụ ngốc ngốc lên tiếng, ngay cả khi đóng cửa đi ra ngoài, biểu tình trên mặt vẫn còn chưa tỉnh lại.

Mấy chục món ăn, mỗi dạng năm phần?

Đều là cho con mèo lớn kia ăn?

Mấy người khác trong ghế lô cũng bị kinh ngạc một hồi, đặc biệt là đạo diễn Hạ, hiện tại y hình như mới hiểu ra được, lúc ấy vì cái gì mà Nhiếp Liệu lại không cần tiền, chỉ cần đoàn phim bọn họ gánh chịu phí ăn uống năm ngày của Đại Mao.

Mấy món ăn kia mỗi loại một phần, toàn bộ tính xuống cũng đã là một món tiền lớn rồi, gọi hẳn năm phần…… Nếu đây là năm ngày thì còn tốt, nhưng nghe ngữ khí này của Nhiếp Liệu, đây rõ ràng chỉ là một bữa cơm mà thôi á!

Đạo diễn Hạ kinh hãi nhìn bụng linh miêu, trong bụng Đại Mao gia hỏa này có chứa hắc động hay sao?

Hay là nói động vật họ mèo đều có thể ăn được như vậy hết??

Sắc mặt Trần Tô Thanh như thường, trong cái nhìn của cô, chỉ cần Nhiếp Liệu có thể bỏ qua việc hôm nay đoàn phim tự chủ trương, mang theo mấy nhà đầu tư rõ ràng là muốn nịnh bợ hắn tới đây, tốn chút tiền mời Đại Mao ăn cơm mấy ngày thì có làm sao đâu chứ, tuy rằng ăn có chút nhiều……

Nhưng nếu như Nhiếp Liệu không tính toán bỏ qua, thật sự trở mặt với bọn họ, biến thành dùng tiền cũng không giải quyết được, đó mới thật là phiền toái.

Trong lúc ăn cơm, mấy phú thương kia đều vài lần muốn tới nói chuyện với Nhiếp Liệu, đều bị thái độ cao lãnh của đối phương đè ép trở về ——lần này bọn họ tới đây là muốn kết giao với bộ trưởng Triệu, cũng không phải là muốn kết thù, đối với người có thân phận như hắn, cường ngạnh tới đó chính là kết thù.

Bữa cơm này, những người đang ngồi ăn đều mang tâm tình khác nhau.

…… Khiến cho người ta tâm tắc chính là, còn phải đoạt thức ăn với một con linh miêu dạ dày đại vương. jhjgkgdhsFgdShsdbfdvnfxcbdfngnsdhdfzjsDhfdmvbxcbhgdnscbgmgdbnfs

Sau khi đồ ăn được đưa lên hai lần, các thành viên đoàn phim thông minh đã tìm ra được phương pháp, trước tiên cần phải đem đồ ăn mà mình muốn ăn thích ăn ở trên bàn ăn, đẩy vào trong dĩa của mình một ít đã, bằng không không đến vài phút liền sẽ bị linh miêu ăn sạch sành sanh đến canh cũng không dư thừa.

Dư Gia Đường từ sau khi bị ra lệnh cưỡng chế giảm béo, liền chưa từng được ăn uống thống khoái như vậy bữa nào, lúc đồ ăn được đưa lên bàn lần thứ ba, linh miêu đang gặm tôm bự đột nhiên thân thể cứng đờ.

Tâm thần Nhiếp Liệu vẫn luôn đặt ở trên người anh, lập tức chú ý tới dị thường của anh, vội vàng dừng chén đũa lại.

“Làm sao vậy? Có phải bị nghẹn rồi không?”

Dư Gia Đường lắc đầu, rống với hốt phân: “Lão Nhiếp, mau mang tui đi đi toilet, tui hình như có chút không nín được rồi!”

Nhiếp Liệu: “……”

“Đại Bảo, vậy chúng ta hiện tại trở về khách sạn rồi lại đi.”

Dư Gia Đường quả thực muốn choáng, “Tại sao lại phải về khách sạn chứ, đi ở toilet nhà hàng thì không được à!”

“Nhưng là toilet nhà hàng chỉ cho nữ dùng, cùng nam dùng, không có cho linh miêu dùng mà, Đại Bảo của ba.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK