Đúng, chính là đoan trang.
Trên dưới Ngô gia có không ít nha hoàn vú già, có vài người nhát gan, liền trốn rất xa, có vài người thì sau khi quan sát tập tính của hắc báo, liền không còn sợ nó nữa. Mà những nữ nhân thường tiếp xúc tranh đấu trong nội trạch kia, lúc lá gan to lên, thì còn lợi hại hơn cả nam nhân.
Bởi vậy ngày thường đôi khi sẽ có vài tiểu nha hoàn khá lớn gan lấy chút thức ăn đi uy hắc báo.
Hắc báo đương nhiên không có khả năng ăn đồ do người xa lạ cho rồi, mỗi lần các nàng đều sẽ đưa đồ ăn cho Đoạn Cảnh Huyền, để y tới uy, hắc báo mới bằng lòng ăn hết.
Lần trước Đoạn Cảnh Huyền nói Dư Gia Đường làm báo đực thì phải biết “Kiêng kị”, sau đó nhóm tiểu nha hoàn liền phát hiện rất ít khi có thể nhìn thấy hắc báo ở trong viện Ngô gia.
Ngay cả khi các nàng đi đến chỗ núi giả và hồ nước mà hắc báo thường thường lui tới, còn có cây cối chung quanh nữa, cũng không thấy được.
Chỉ là ngẫu nhiên có tiểu nha hoàn gặp phải, hắc báo cũng đều mười phần đoan trang lễ phép mà tránh đi, tuyệt không đi tới gần các em gái quá mức.
Một người một báo Đoạn Cảnh Huyền và Dư Gia Đường ở lại Ngô gia hơn nửa tháng, trong thời gian này, lâu lâu Đoạn Cảnh Huyền sẽ bị vợ chồng Ngô gia mời qua, đi làm công tác tư tưởng cho bọn họ.
Hôn nhân đại sự của con gái, có áp lực nhất kỳ thật chính là hai người bọn họ.
Em gái Ngô bởi vì trong lòng đã quyết định ngoại trừ Dương Đại Lang ra thì sẽ không gả cho ai hết, nên liều mạng với cha mẹ, ngược lại thành người không đáng lo nhất.
Hơn nửa tháng sau, Dương Đại Lang du học ở bên ngoài rốt cuộc cũng có tin tức.
Nghe nói là đi theo một vị Lưu các lão từ quan về quê cùng nhau trở về nhà, ít ngày nữa sẽ có thể đến Nhứ Châu Thành.
Vị Lưu các lão kia nhiều năm trước đã từng làm lão sư của một vị hoàng tử, học vấn uyên bác, Dương Đại Lang du học ở bên ngoài, ngẫu nhiên được ông coi trọng, được thu vào môn hạ, nhìn tình huống trước mắt, cũng coi như là có quan hệ sư huynh đệ với đương kim hoàng tử.
Người Ngô gia sau khi thu được tin tức này, liền kinh hỉ không thôi, cảm tạ nhất chính là Đoạn Cảnh Huyền, nếu không phải thời điểm Đoạn Cảnh Huyền xem bát tự cho Ngô tiểu thư và Trương lang quân, đã không có dấu diếm, mà là ăn ngay nói thật, sau đó còn vẫn luôn khuyên bảo bọn họ chờ thêm mấy ngày, nói không chừng hiện tại bọn họ đã sắp đặt tốt việc hôn nhân cho con gái rồi, cho dù Dương Đại Lang có lại có ý với em gái Ngô đi nữa, đến lúc đó chỉ sợ cũng đã muộn.
Vợ chồng Ngô gia vừa tưởng tượng đến, bọn họ thiếu chút nữa đã làm hỏng nhân duyên tốt của con gái, cùng kết thù với Dương Đại Lang tiền đồ vô lượng thì trong lòng liền cảm thấy sợ hãi. Làm gì có cha mẹ nhà ai bị con gái ruột thịt căm hận, mà trong lòng cảm thấy dễ chịu được đâu. Nếu như vợ chồng Ngô gia thật sự nhất thời tình thế cấp bách, cắt cỏ đầu tường, còn phá hỏng chung thân đại sự của con gái, thì cho dù đó có là thân sinh cốt nhục đi nữa, cũng sẽ bởi vì chuyện này mà bị ngăn cách một tầng.
Sau khi Dương Đại Lang trở về nhà, không bao lâu sau, nghe nói Dương gia rối loạn một trận, liền khôi phục lại bình tĩnh như xưa.
Đại phu nhân vốn chỉ là bị tâm bệnh, sau khi con trai trở về, có người tâm phúc, thân thể liền một ngày tốt hơn một ngày, mà bệnh của Dương đại lão gia, vị lão ngự y phụ trách chăm sóc cho Lưu các lão được Dương Đại Lang nhờ vả đã tự mình tới bắt mạch chẩn bệnh, cuối cùng cho ra một phương thuốc, chiếu theo dược trên đó mà cho Dương đại lão gia dùng khoảng gần tháng, là có thể xuống đất đi đường được.
Bên người Lưu các lão có hai vị ngự y, là thánh thượng lo lắng cho các lão đã lớn tuổi, mới chuyên môn ban cho ông, để ngự y tiện việc chăm sóc ông lúc đi đường.
Các lão về quê vinh dưỡng trong quá khứ nhiều không đếm xuể, nhưng có thể nhận được phần thù vinh này thì lại không có nhiều lắm, có thể thấy được địa vị của Lưu các lão ở trong lòng thánh thượng.
Lưu các lão địa vị siêu phàm, Dương Đại Lang cũng vì đó mà nước lên thì thuyền lên, trong lúc nhất thời trong Nhứ Châu Thành chỉ biết có Dương Đại Lang, mà không còn nhớ vị lang quân Trương gia trước đó đã bộc lộ mũi nhọn kia.
Ngay cả Dương nhị lão gia, cũng không còn lộ mặt nữa.
Tuy nói người xuất gia không ham danh lợi, nhưng Ngô gia ngoại trừ tiền tài ra, cũng không thể nghĩ ra được phương thức nào khác để cảm tạ đại sư, nghe nói đại sư đến từ cổ tháp Linh Phật Sơn, liền tự mình đi cổ tháp Linh Phật Sơn quyên một bút tiền nhang đèn trước khi con gái xuất giá.
Trên đường tiếp tục hoá duyên, Dư Gia Đường mắt lé nhìn quan hốt phân bề ngoài tràn ngập “Khí chất bạch liên hoa thánh khiết”.
“Không phải anh nói chúng ta hoá duyên chứ không hóa tiền tài sao? Đến cuối cùng chẳng phải vẫn nhận được một bút tiền nhang đèn à?”
Đoạn Cảnh Huyền thì thầm: “Ngã phật từ bi. Ta hóa duyên đích xác không phải là tiền tài, mà là tâm hướng Phật. Các vị thí chủ Ngô gia, một lòng cảm nhớ Phật Tổ, số tiền nhang đèn đó, đều là bọn họ kính sợ cùng cảm tạ Phật Tổ, sao có thể xem như là ta hóa duyên được?”
“Mỗi một đồng tiền nhan đèn, ngày sau đều là công đức của khách hành hương.”
Dư Gia Đường nghe mà mặt báo mộng bức, mỗi lần đối diện với hòa thượng tươi mát không làm ra vẻ này, anh đều sẽ cảm thấy bản thận là một con báo ác tục lại con buôn.
Sau khi Dư Gia Đường hưởng thụ hết ăn ngon uống tốt ở Nhứ Châu Thành một lượt, liền vẫn luôn suy đoán khi nào thì Đoạn Cảnh Huyền sẽ rời khỏi nơi này.
Từ dăm ba bữa, đoán đến ba năm tháng, cuối cùng đã ở lại đây ước chừng hơn nửa năm mà vẫn chưa đi.
Cơ mà tên tuổi của hắc hòa thượng thì lại đã nổi bật ở trong Nhứ Châu Thành, thậm chí còn vài châu phủ khác nữa.
Dư Gia Đường khó có thể tin nổi, tại mấy châu thành cổ đại phàm nhân cư trú thông tin không phát đạt này, vậy mà cũng có thể một phen trải nghiệm cảm giác võng hồng*.
*Võng hồng: chỉ những người nổi tiếng trên mạng
Bọn họ thuê một viện nhỏ có hai sân tại Nhứ Châu Thành.
Mỗi ngày trời còn chưa sáng, đã có người tới bái phỏng. Một ngày trở xuống không có một trăm người chờ ở ngoài viện, thì cũng có bảy tám chục.
Chẳng qua Đoạn Cảnh Huyền không tiếp đãi quá nhiều người cho lắm, lấy cách nói của y thì, chính là chỉ gặp người có duyên.
Dư Gia Đường hoài nghi cái lý do thoái thác này, chỉ là vì y lười biếng. Dù sao thì cho dù mỗi ngày Dư Gia Đường đều không làm việc, nhưng chỉ việc nhìn đám người lui tới kia thôi cũng đã thấy mệt mỏi rồi.
Càng khỏi cần phải nói, Đoạn Cảnh Huyền còn phải đảm đương chức trách hòa thượng tri tâm, bồi những “Người có duyên” kia nói chuyện phiếm cũng đồng thời bày mưu tính kế giải quyết các vấn đề thân thể, tâm lý, hôn nhân, gia đình vân vân và mây mây cho bọn họ.
“Làm hòa thượng thật là không dễ dàng gì.” Buổi tối Dư Gia Đường bò lên trên giường, cho câu cảm thán.
Anh cho rằng câu cảm thán này của mình, sẽ khiến cho Đại hòa thượng hưởng ứng, ai ngờ……
Trả lời anh chính là tiếng hít thở vững vàng của Đoạn Cảnh Huyền.
Dư Gia Đường: “……”
Đoạn Cảnh Huyền vẫn luôn không có rời đi Nhứ Châu Thành, Dư Gia Đường cảm thấy là y còn có chuyện chưa làm.
Kỳ thật ngay chính anh cũng chưa muốn rời đi đâu.
Bởi vì cho đến nay anh vẫn chưa biết được con rùa đen mà tiểu thư Ngô gia kia nuôi, đã làm trắng như thế nào.
Lần trước thời điểm anh đi gặp lại ông bạn già này, phát hiện đối phương, đã hoàn toàn từ một con đen xấu thùi lùi, lắc mình biến hoá thành trắng đẹp tuấn tú.
Toàn bộ rùa trắng khiến cho Dư Gia Đường suýt chút nữa là không nhận ra, nếu không phải ngửi được từ trên người nó xác thật là hương vị của rùa đen, anh còn tưởng rằng là Ngô tiểu thư nuôi con khác đấy chứ.
“Lão rùa, ông nói hai ta cũng đã quen biết nhau lâu như vậy rồi, ông tiết lộ bí phương một chút đi, cùng lắm thì lần tới tôi sẽ mang linh dịch tới cho ông, chủ nhân tôi thường cho tôi uống cái kia đó.”
Rùa đen toàn thân ngọc bạch xinh đẹp, vươn đầu từ trong mai rùa ra, miệng phun tiếng người, ông cụ non nói: “Nhóc con, lão phu đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ta không có bí phương gì hết, đây là màu sắc nguyên bản của ta.”
Dư Gia Đường nằm bò xuống, nhìn chằm chằm đôi mắt hạt đậu của rùa đen, quát: “Ông thật sự không nói?”
“Thật không có gì để nói hết.”
Dư Gia Đường duỗi trảo lật cho rùa đen chổng vó.
Lão rùa trắng: “…… Ngươi con mèo mặt đen này, thật là quá lớn mật, nhanh lật ta trở lại ngay!”
Trong lòng Dư Gia Đường sách một tiếng, lão rùa này, bản thân mới vừa biến trắng, đã bắt đầu ghét bỏ anh đen rồi?
Chọc xong lão rùa trắng, khi Dư Gia Đường trở lại nhà ở tạm, nhạy bén phát hiện trong viện có hương vị xa lạ.
Hơn nữa còn là mùi vị son phấn của nữ nhân.
Thời điểm động vật họ mèo phóng nhẹ bước chân, rất khó bị người phát hiện được, đặc biệt là loài báo.
Đèn dầu nhà chính còn đang sáng lên, Dư Gia Đường lặng lẽ lén đi qua, sau lưng đứng lên, dùng móng vuốt chọc một cái động ở trên cửa sổ giấy, sau đó lấy một loại tư thế có yêu cầu cực cao, cực kỳ hao tổn thể lực mà liều mạng nhìn vào bên trong.
Mắt trái xem xong, đổi sang mắt phải, điều chỉnh vài phương hướng cùng góc độ, mới nhìn thấy chính chủ trong phòng.
Từ phương hướng anh nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của Đoạn Cảnh Huyền.
Từ trong bóng dáng nghiêm túc này, Dư Gia Đường đã não bổ ra biểu tình Đại hòa thượng nghiêm mặt có bao nhiêu nghiêm nghị không thể mạo phạm vào.
Mà ngồi đối diện y chính là một người phụ nhân mỹ diễm mặc váy sam màu hồng sắc cánh sen, nàng kia đang khóc lóc kể lể với y, “Ta trộm theo đuôi lão gia ra ngoài, mới biết được hắn xác thật là có người ở bên ngoài, còn là một vị nam tử, ta khuyên bảo hắn, hắn lại đánh ta, còn nói ta phá hỏng cảm tình của hắn và Lý lang.”
“Đại sư, ngài nói vị lang quân Lý gia kia rốt cuộc có phải là quỷ mị hay không vậy, lão gia nhà ta còn có thể hồi tâm chuyển ý nữa không?”
Dư Gia Đường nghe vậy trong lòng cả kinh, gần đây Nhứ Châu Thành đang có chút không yên ổn, đã chết vài vị thư sinh trẻ tuổi, chẳng qua tướng mạo bọn họ có đẹp có xấu, cách chết thoạt nhìn cũng không giống nhau, cho nên anh cũng không để ý nhiều, chỉ cho là gần đây có nhiều chuyện thôi.
Nhưng nghe phụ nhân nói vậy, phương diện này chỉ sợ là…… Có nguyên nhân khác bên trong.
Phụ nhân kia đêm nay chịu phải đả kích quá lớn, nhất thời đánh mất lý trí, lúc này mới làm ra chuyện ban đêm đi cầu kiến đại sư, sau khi đã khóc lóc kể lể xong, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều, vội vàng đứng dậy cáo từ.
Dư Gia Đường vừa nghe thấy động tĩnh trong phòng, liền nhanh chóng thu hồi móng vuốt bám lên khung cửa, đang muốn nhảy ra cửa, sau đó làm bộ như vừa rồi mình mới từ bên ngoài trở về, nhưng còn chưa đi được hai bước ——
“Liên Hoa, đã trễ thế này, ngươi vừa trở về đã lại muốn đi đâu nữa? Thay ta tiễn Hoàng phu nhân đi.”
Chân trước mới vừa nâng lên của Dư Gia Đường chậm rãi hạ xuống, sau đó rũ đầu, đẩy cửa ra: “Tôi không đi đâu hết, chỉ muốn đi phòng bếp xem thử có đồ ăn hay không thôi.”
Hoàng phu nhân bởi vì theo dõi phu quân mà đi, lúc ra còn chưa cảm thấy chung quanh có bao nhiêu nguy hiểm, thời điểm trở về, lại bị đoạn đường ban đêm dọa cho hết hồn hết vía.
Dư Gia Đường còn là hắc báo, Hoàng phu nhân không lưu ý một tí là sẽ không tìm thấy anh liền.
Tiễn Hoàng phu nhân xong, Dư Gia Đường lại lần nữa trở lại sân, phát hiện Đoạn Cảnh Huyền đang ngồi ở bên bàn đá dưới cây lê trong viện.
Quả thực là muốn hù chết báo luôn á, trong tay y còn cầm một bầu rượu kìa!
Bầu rượu!
Dư Gia Đường có thể xác định trong bình kia truyền đến tuyệt đối là mùi hương rượu!
Đại hòa thượng, vậy mà lại, phá giới!
Dư Gia Đường vừa kinh vừa sợ, theo bản năng đi nhìn nhìn trị số nhiệm vụ của mình, phát hiện tất cả trị số đều không hề giảm bớt, ngược lại còn đang tăng như điên với một tốc độ đáng sợ.
Tình huống này là sao vậy?
Dư Gia Đường đảo quanh tại chỗ hai vòng, rồi vẫn thật cẩn thận đi qua, dịu ngoan nằm xuống ở bên cạnh hòa thượng.
“Liên Hoa.”
“Tôi ở đây, Đại hòa thượng.”
“Ngươi còn nhớ rõ Lý Cẩn không?”
“Lý Cẩn…… Để tôi ngẫm lại, anh là nói Lý bốn trăm à?”
“Y rốt cuộc vẫn hại mạng người.”
Dư Gia Đường chưa từng gặp qua Lý Cẩn, nhưng đã gặp con ngỗng trắng kia.
“Không phải anh nói trên người y không có oán khí sao?”
“Khi đó xác thật là không có…… Nhưng sau đó, có người lừa y.”
Vì thế liền hắc hóa?
“Người nọ chính là kiếp số của Lý Cẩn lúc y sinh thời. Lý Cẩn đã chết bốn trăm năm, lại không nghĩ tới vẫn không thể trốn được số kiếp của người nọ.”
Dư Gia Đường mơ hồ nhớ tới một chút chuyện xưa mà Đoạn Cảnh Huyền đã kể cho anh, sau đó nháy mắt não bổ ra một câu chuyện xưa cổ phong thuần ái ngược luyến, còn mang theo phần hai “Tình người quỷ chưa hết”.
Dư Gia Đường đang bị chuyện xưa mà mình não bổ ra ngược cho tâm báo sinh đau, lại không ngờ bị một đôi tay mạnh mẽ ôm lên, tiếp đó một cổ mùi rượu ập vào trước mặt……
Dư Gia Đường trợn to một đôi mắt vàng kim, tổn thọ nga, sau khi Đại hòa thượng phá tửu giới, còn muốn phá sắc giới nữa à?
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả mặt trang nghiêm thánh khiết nhìn mọi người, chương này các cô cảm thấy có bánh mèo không nà?