***
Cả người Ninh Thần cứng đờ; ống tay áo vang lên một tiếng 'xoạt' trước khi hóa thành mảnh vụn bay lả tả. Trong nháy mắt, tay áo của hắn thiếu đi 1/2.
“*#@%$$...”
Trong thoáng chốc, Ninh Thần nhảy dựng lên. Hắn chỉ tay vào lão nhân nọ, suýt nữa đã giở giọng mắng người, nhưng cuối cùng đành phải nhẫn nhịn.
Hắn không dám chửi!
Ninh Thần ngồi xuống một cách không cam tâm, đành phải uống vào một hơi hết nửa ấm trà mới có thể đè xuống cơn giận bốc lên từ hai mạch Nhâm Đốc. Làm người, phải biết kính già yêu trẻ. Lão nhân này không biết yêu quý người trẻ tuổi, vậy hắn cũng không muốn tính toán với lão ta!
Nhịn, nhất định phải nhịn!
Cơ mà, cũng không phải hắn không hề có thu hoạch. Tối thiểu, hắn đã xác nhận được rằng, hắn thật sự đánh không lại lão nhân này...
Con đường chạy trốn xa vời vời; vậy phải nỗ lực tu hành thôi!
Vậy nên trong mấy ngày sau đó, Ninh Thần không cãi cọ với lão nhân kia nữa. Hầu hết mọi lúc, hắn đều ở yên trong xe ngựa, tu luyện tâm pháp trên tờ giấy màu vàng óng, liên tục vận chuyển vòng tuần hoàn của luồng chân khí trong Khí hải.
Vất vả lắm thì trong buồng xe này mới khôi phục lại sự thanh tĩnh như hiện tại. Dĩ nhiên, lão giả kia sẽ không quan tâm xem Ninh Thần làm cái gì. Hơn nữa, một tên tay mơ ở cảnh giới Võ đạo Nhất phẩm vẫn chưa đáng giá lọt vào mắt lão.
...
Ngày thứ mười, đội ngũ đưa dâu đã đi được hơn 700 dặm, rời xa hoàng thành Đại Hạ, dấn thân vào một vùng hoang nguyên mênh mông vô tận.
Hiện tại đã gần cuối thu, vùng hoang dã yên tĩnh này lại càng hằn rõ nét hoang vắng. Đêm lạnh cập bến, lại càng khiến ai nấy đều cảm thấy một hơi thở lạnh lẽo khó mà giải thích được.
U u u...
U u u...
Giữa vùng hoang nguyên, có một con sói nào đó ngẩng đầu nhìn trăng mà thét dài, cũng khiến cho cả đội ngũ đang cắm trại bắt đầu lo lắng. Thế nhân đều biết, thứ đáng sợ nhất trên hoang nguyên không phải là hổ báo, mà chính là đàn sói.
Sói hoang có tính giảo hoạt và nham hiểm bẩm sinh, giỏi nhất chính là săn mồi vào ban đêm. Chúng là ác ma trên những vùng bình nguyên hoang dã. Chỉ cần gặp phải, khó mà giữ mạng.
Có rất nhiều thứ không thể trêu chọc đến trên đời này, mà một trong số đó chính là bầy sói trên các vùng hoang nguyên. Loại động vật này rất thù dai, lại âm hiểm. Một khi trêu chọc đến, chúng sẽ bám riết theo như giòi ăn xương, quyết không bỏ qua khi chưa đạt được mục đích.
Cũng may, đội ngũ đưa dâu đủ hoành tráng, trùng điệp gần ngàn người. Hơn nữa, có 500 cấm quân hộ tống; đàn sói phổ thông cũng không dám tùy ý trêu chọc.
Sự thật chứng minh rằng, đêm nay là một đêm yên tĩnh, không có gì xảy ra.
Cấm quân Đại Hạ cũng không phải quân đội bình thường; dù cách xa vài dặm thì ai nấy đều có thể cảm nhận được khí tức áp bách khác thường của cả đội cấm quân ấy. Mặc dù là một vị cường giả võ đạo, vậy cũng không muốn tùy tiện va chạm vào sự sắc bén của bọn họ.
Đội ngũ đưa dâu lại được cấm quân bảo vệ; đây là chuyện xưa nay chưa từng có. Thế nhưng mà, điều này cũng chứng tỏ là Hạ hoàng cực kỳ coi trọng chuyện hòa thân với Chân Cực quốc lần này. Đại Hạ cần sự ổn định tại biên giới Đông Bắc, vậy mới có thể tập trung tinh lực vào Vương đình Bắc Mông ở phía Bắc và Vĩnh Dạ Thần Giáo ở phía Tây.
Đại Hạ có vũ lực hùng mạnh nhất thế gian, có đầy đủ ưu thế khi phải đối mặt với bất kỳ một phe nào. Tuy nhiên, điều đó cũng không có nghĩa là Đại Hạ không e dè bất luận một kẻ nào. Đại Hạ vô địch ngàn năm, nhưng vẫn không thể nào quy tụ hết tất cả lòng người trong thiên hạ. Bởi vì, Đại Hạ không tin tưởng vào thần linh.
Đại Hạ không tin thần, chỉ dùng vũ lực để chinh phạt tứ phương trong hàng nghìn năm qua. Quốc gia này dùng Nho giáo để trị quốc, thành lập nên một hoàng triều cường thịnh.
Ngàn năm đã trôi qua, dân chúng của Đại Hạ đã ít nhiều quên đi rằng: Cách đây 1000 năm, thế lực hùng mạnh nhất ngự trị tại đại địa Thần Châu cũng không phải là tình trạng vương hầu và quần hùng cắt cứ cách đây 1000 năm, cũng không phải là hoàng triều Đại Dận từng bị Đại Hạ lật đổ, mà chính là Vĩnh Dạ Thần Giáo với tín đồ đầy rẫy thiên hạ.
Tổ tiên của Đại Hạ quật khởi nhanh như sao chổi, phong mang sắc bén đến đỉnh điểm, ép Vĩnh Dạ Thần Giáo vào ngõ cụt, khiến tông giáo ấy không thể không ẩn náu suốt ngàn năm qua, chờ đợi đến một ngày quay lại thế gian này.
Đại Hạ thống trị qua ngàn năm, đè ép sự ảnh hưởng của Vĩnh Dạ Thần Giáo bên trong lãnh thổ Đại Hạ xuống mức thấp nhất. Nhưng ở bên ngoài Đại Hạ, sức ảnh hưởng của Vĩnh Dạ Thần Giáo vẫn còn thâm căn cố đế.
Vẫn là câu nói cũ, Đại Hạ không sợ bất luận một kẻ nào, nhưng lại không thể ngồi yên mà nhìn thiên hạ phạt Hạ.
Chân Cực quốc là cánh cửa đột phá tốt nhất. Nếu so sánh với Vương đình Bắc Mông và Vĩnh Dạ Thần Giáo, tuy Chân Cực quốc hống hách tự xưng mình lợi hại, nhưng quốc lực và lòng can đảm lại là yếu nhất. Tục ngữ bảo rằng, chó sủa thường không cắn người, huống chi là một con chó sún răng.
20.000 chiến mã, Chân Cực quốc đã tặng rất kịp thời. Hành động này không chỉ giải quyết được vấn đề cấp bách của Đại Hạ, mà còn tự cắt đứt đi một nửa chiến lực của quốc gia bọn họ.
Đại Hạ hy sinh một vị công chúa tông thân, đổi lấy 20.000 chiến mã, cuối cùng cũng đáng giá.
Ninh Thần chưa từng gặp qua công chúa Diệu Ngữ. Nhưng sau khi nghe nói nàng ấy tự mình yêu cầu làm quân cờ hòa thân, hắn không thể không nảy sinh lòng tò mò.
Nếu không phải là một vị Đại thánh Đại hiền mang tấm lòng lo nghĩ cho thiên hạ, vậy tâm tư của vị công chúa này cũng thật đáng để phân tích.
Cẩn thận ngẫm lại, cũng không phải là không có manh mối nào để suy đoán. Chúng sinh đều như nhau, đơn giản là chỉ vì hai chữ lợi ích. Từ đó mà đoán, ắt hẳn có thể trông thấy được một ít thông tin.
Đại Hạ có tổng cộng 19 vị hoàng tử và công chúa, nhưng số lượng có được quyền thế chân chính trong tay lại chỉ có 5 người mà thôi.
Tứ vương, cộng thêm Cửu công chúa.
Nhưng phía sau bốn vị hoàng tử được phong Vương kia, đều có bóng dáng của dòng dõi Hoàng thất.
Giờ nghĩ lại, vị công chúa Diệu Ngữ này và vị Hoa thân vương kia cũng không thuộc dạng vô lo với đời như vẻ ngoài hiện tại.
Hạ Diệu Ngữ đi hòa thân ở Chân Cực quốc - chuyện này có ảnh hưởng rất nghiêm trọng. Hạ hoàng tất nhiên sẽ bồi thường hậu hĩnh cho Hoa thân vương. Thời điểm này, ai mà được Hoa thân vương ủng hộ, vậy chắc chắn đã thu được một sự trợ giúp cực kỳ to lớn.
Một vị Vương gia nhàn tản đột nhiên biến thành một nhân vật nóng bỏng tay, nếu nói đây chỉ là trùng hợp, phỏng chừng ngay cả kẻ ngốc cũng sẽ không tin.
Càng thú vị hơn chính là, các kẻ quyền quý tại Hoàng thành đều biết rằng: Cửu công chúa và Hạ Diệu Ngữ có giao tình rất thân thiết với nhau. So với rất nhiều trường hợp được cho là chị em ruột thị trong nội cung, vậy quan hệ của hai người thật sự được xem là thân mật.
Mà anh ruột của Cửu công chúa chính là Đại Hoàng tử, là con trai của Hoàng quý phi đã qua đời. Y có thân phận tôn quý, sau lưng còn được Trưởng Tôn ủng hộ. Có thể nói, Đại Hoàng tử chính là ứng cử viên kế thừa ngôi vị Hoàng đế danh chính ngôn thuận nhất.
Do đó, dù nhìn ngược nhìn xui, chuyện hòa thân đều không thể không liên quan đến Đại Hoàng tử.
Nhưng đây lại là điều bất hợp lý nhất.
Thiên hạ đều biết, Đại Hoàng tử Hạ Tử Y là truyền nhân của Nho môn, một thân Hạo nhiên Chính khí, không hề thích chuyện đấu đá tâm cơ. Nếu không phải sinh ra trong gia tộc Đế vương, thậm chí y có thể kế thừa luôn cả vị trí đứng đầu Nho môn thiên hạ của Thái Thức công rồi.
Đây là chuyện mà không chỉ Ninh Thần nghĩ không ra, mà cả thiên hạ đều nghĩ không ra.
Trong khi đó, người biết rõ cớ sự nhất lại đang ngồi im trong cỗ xe ngựa hoa mỹ vào lúc này, chưa từng lộ diện.
Cũng vì vậy, Ninh Thần đã trở thành người nhàn rỗi nhất trong toàn bộ đội ngũ đưa dâu hiện nay.
...
Hoang nguyên rất lớn; đội ngũ đưa dâu đi suốt cả một ngày dài mà còn chưa thấy điểm cuối cùng. Hầu hết mọi lúc, Ninh Thần đều ở yên trong xe ngựa cùng lão nhân kia để tu luyện. Con người mà, đều có bản năng xu cát tị hung, luôn lựa chọn dừng chân tại nơi mà mình cho là an toàn nhất.
Rất rõ ràng, trong lòng của Ninh Thần thì lão nhân kia chính là người mạnh nhất trong cả đội ngũ này. Vậy nên, vị trí bên cạnh lão nhân ấy cũng chính là địa phương an toàn nhất.
Ninh Thần cũng không cho rằng chuyến đưa dâu lần này sẽ thuận buồm xuôi gió. Có quá nhiều người trong thiên hạ không muốn Đại Hạ hòa thân cùng Chân Cực quốc, nhiều đến mức dùng cả hai bàn tay mà cũng đếm không hết được.
Hạ hoàng phái 500 cấm quân đi theo, lại âm thầm chen vào một vị cao thủ Võ đạo, hiển nhiên là do phòng bị người hữu tâm.
Trong lãnh thổ Đại Hạ, trắng trợn điều động một lượng lớn binh mã để tập kích đội ngũ đón dâu là một hành vi không tưởng. Vì lẽ đó, cách duy nhất để thực hiện chuyện này chính là phái ra một vị cao thủ Võ đạo rồi tiến hành mai phục và ám sát.
Hiện giờ, Ninh Thần vẫn chưa thể lý giải nổi trình độ mà một vị cường giả Võ đạo có khả năng đạt tới. Lúc trước, hắn từng thấy Thanh Ninh ra tay trong lúc bị thương nặng, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân của nàng ấy đều thể hiện ra hiệu quả mà không phải một người bình thường nào có thể ngăn cản.
Hắn không biết lão giả trước mắt này mạnh bao nhiêu. Cơ mà, trực giác nói cho hắn biết rằng, thực lực của lão nhân này tuyệt đối không kém Thanh Ninh.
Mấy ngày trước, hắn rõ ràng cảm giác được thanh kiếm kia nhanh đến cỡ nào. Nếu không vì lão nhân này không bộc lộ ra sát khí, thì hiện tạu hắn đã vui thây nơi đất khách rồi.
U u u...
U u u...
U u u...
Đột nhiên, tiếng sói tru vang vọng khắp miền hoang dã. Đội ngũ đưa dâu nhất thời bối rối. Phía trước, vị tướng quân mặc trọng giáp lập tức siết chặt dây cương; 500 cấm quân dừng bước, ngưng thần quan sát.
Trong đội ngũ, tên sứ giả Chân Cực quốc vẫn luôn im lặng trong suốt mười mấy ngày nay bỗng nhiên sáng bừng cả mắt, trông vẻ mặt cực kỳ quái dị.
Nếu công chúa Diệu Ngữ chết trên lãnh thổ Đại Hạ, vậy trách nhiệm sẽ thuộc về Đại Hạ. Từ đó, đã có biến số xuất hiện trong chuyện hai nước hòa thân; thậm chí, Chân Cực quốc còn có thể lấy cớ để thương lượng lại về vấn đề 20.000 chiến mã.
“Đề phòng xung quanh!”
Vị tướng quân mặc trọng giáp gằn giọng quát to. Tình huống trông có vẻ khác thường; sói hoang là động vật có linh tính, tuyệt đối không vô cớ mà đâm đầu chịu chết. Có 500 cấm quân ở đây uy hiếp, thế mà đàn sói còn dám xuất hiện, vậy rõ ràng là có người đang âm thầm điều khiển phía sau lưng.
Xào xạt...
Trong bầu không khí yên tĩnh, tiếng chân sói đạp lên lớp cỏ khô vang lên rõ rệt bên tai mọi người. Dần dần, càng lúc càng rõ ràng, 1 con, 2 con, 10 con, 100 con...
Trong vài hơi thở ngắn ngủi, hàngtrăm, hàng nghìn con sói hoang tụ tập đến đây từ bốn phương tám hướng. Số lượng của chúng rất nhiều, đếm hoài không xuể.
Vi vu... vi vu...
Một tiếng tiêu trầm thấp vọng đến; đàn sói đột nhiên biến đổi thế trận, tập trung toàn bộ lực chú ý vào chiếc xe ngựa hoa mỹ ở giữa đội ngũ đưa dâu.
Vi vu... vi vu...
Lại là một trận tiếng tiêu nặng nề khác; đàn sói ngửa mặt lên trời mà gầm thét. Đôi mất của chúng vừa âm hiểm, vừa điên rồ mà khát máu. Bất chợt, chúng phóng nhanh về phía cỗ xe ngựa một cách điên cuồng.
“Bảo vệ công chúa!”
Vị tướng quân mặc trọng giáp quát to. Trong lúc y phất tay, 500 cấm quân cũng nhanh chóng hành động. Từng ánh đao nối liền nhau, đủ để ngăn cản bầy sói tập kích bất ngờ.
Cấm quân Đại Hạ chính là các binh sĩ tinh anh trong tinh anh. Một người canh giữ một ngõ, vạn người khó qua. Giữa ánh đao quang, máu sói bắn ra như mưa rào.
Nhưng số lượng bầy sói quá nhiều, đông nghìn nghịt. Chúng giống như một cơn thủy triều ùa tới. Chung quy, nhân lực vẫn là có hạn, bắt đầu xuất hiện một vài khoảng trống.
Ninh Thần xuống khỏi xe ngựa, canh giữ bên cạnh cỗ xe hoa mỹ của công chúa Diệu Ngữ. Lúc này, người quan trọng nhất chính là nữ nhân trong xe. Nếu nàng gặp chuyện bất trắc, tất cả mọi người ở đây đều khó mà giữ mạng được.
Lão nhân kia vẫn bình tĩnh như cũ; thanh kiếm trên đầu gối càng yên tĩnh, lạnh băng.
Ninh Thần biết rõ sự đáng sợ tột bậc của thanh kiếm này. Hắn là người duy nhất trong đội ngũ từng tiếp xúc qua thanh kiếm này ở cự ly gần. Thế cho nên, có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này hay không, điểm mấu chốt nhất vẫn là dựa vào thanh kiếm này.
Gào...
Sự điên cuồng của bầy sói vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Dù bị cấm quân tàn sát mạnh mẽ, chúng vẫn bất chấp mà vọt tới. Rốt cục, có một con sói hoang đầu tiên đã đột phá được vòng vây, mang theo tấm thân đầy thương tích mà vọt thẳng đến trước xe ngựa.
Cấm quân bị níu chân, mà lão nhân kia lại không có vẻ là định ra tay. Trước con sói hoang duy nhất đột phá vòng vây này, trong nhất thời lại không ai tiến lên ngăn cản - cục diện quỷ dị thế này khiến bầu không khí nơi đây rơi vào trạng thái vô cùng căng thẳng.
Ninh Thần là người đứng đó gần nhất, sát ngay bên cạnh cỗ xe ngựa. Đối mặt với con sói hoang kia, hắn trở thành chướng ngại vật cuối cùng.
Thế nhưng mà, người sáng suốt đều có thể nhận ra rằng, Ninh Thần cũng không phải là cao thủ võ đạo gì cả, thậm chí còn chẳng bằng một vị cấm quân phổ thông.
Nhưng mà, chỉ còn mỗi một mình Ninh Thần đứng tại khoảng trống giữa con sói hoang và cỗ xe ngựa hoa mỹ. Nếu con sói hoang ấy muốn tấn công vào bên trong cỗ xe của công chúa Diệu Ngữ, vậy bắt buộc phải giết chết tên nhân loại cản đường này.
Ninh Thần choáng váng hết cả người. Hắn không ngờ rằng lão nhân kia thật sự không ra tay hỗ trợ. Nhìn con sói hoang lộ ra đầy vẻ sắc bén trước mặt, toàn thân hắn dần ướt đẫm mồ hôi.
Khoảng cách gần như vậy, muốn chạy cũng không kịp nữa rồi. Huống hồ, sau lưng hắn chính là xe ngựa của công chúa Diệu Ngữ. Chỉ cần Ninh Thần dám chạy, phỏng chừng hắn cũng chẳng còn cơ hội ngắm mặt trời mọc ngày mai.
Gừ gừ...
Một đôi mắt xanh biếc đang nhìn chằm chằm vào Ninh Thần, trong khi cổ họng của con sói hoang liên tục gầm gừ đáng sợ. Ngay sau đó, nó khẽ hạ thấp trọng tâm ở chân trước, để rồi đột ngột phóng thẳng tới.
Ninh Thần tê dại cả đầu; vì không kịp phản ứng, hắn chỉ có thể lăn xuống mặt đất theo bản năng, tránh đi cú vồ của con sói hoang kia. Nhưng sau một tiếng xoàn xoạt vang lên, vạt áo của hắn đã rách nát. Hơn 1/2 bả vai bị vuốt sói cắt ngang quan.
Giữa thời khắc sinh tử, Ninh Thần bỗng đứng dậy, nhào tới, ôm lấy cái đầu của con sói kia rồi nhìn chằm chằm vào cổ họng của nó.
Cắn mạnh một cái...
Gào...
Con sói hoang rống to lên, cố gắng giãy dụa vì chịu cơn đau kịch liệt từ cơ thể. Nhưng Ninh Thần vẫn ôm chặt lấy đầu sói, có chết cũng không buông tay.
Nhân lực có hạn, nhưng nhân lực cũng là vô hạn. Giữa nguy nan sống chết, tiềm năng sinh tồn của nhân loại là vô tận vô cùng. So với bất cứ ai khác, Ninh Thần rất sợ chết. Thế cho nên, hắn cắn mạnh vào cổ sói, cưỡi trên thân sói, ôm đầu sói; dù có chuyện gì xảy ra, hắn quyết không buông tay.
Con sói hoang kia cũng cật lực giãy giụa, vì đau đớn, vì phẫn nột, càng là vì sợ hãi hơn.
Bất kỳ một con thú hoang nào nào đều có động mạch chủ ngay cổ; mất máu nhiều như vậy, không chết mới là chuyện lạ.
Đương nhiên, Ninh Thần cũng biết rõ nguyên lý sinh học này. Thế cho nên, hắn càng cắn mạnh hơn nữa.
Sau đó, con sói kia chết rồi...