***
Ninh Thần không biết Thiên thư và Thiên trì là gì, nhưng Tiên Thiên đan của Đại Hạ chính là thần dược mà tất cả các võ giả khắp muôn nơi đều khao khát. Nghe đồn rằng, mỗi một viên đều có thể giúp một vị cường giả Hậu thiên đỉnh phong có thêm 30% khả năng bước vào cảnh giới Tiên thiên.
Vật nghịch thiên như vậy, Đại Hạ cũng chỉ còn lại ba viên. Không những thế, triều đình cũng không thể luyện chế thành công thêm bất cứ một viên nào nữa trong vòng 100 năm nay.
Có thể nói rằng, ba viên Tiên Thiên đan này chính là vật chí bảo mà Đại Hạ lợi dụng để hấp dẫn các cường giả trong thiên hạ. Đa phần các vị cung phụng trong cung đều vì viên Tiên Thiên đan này mới cam tâm khuất thân tại Hoàng triều trong nhiều năm qua.
Ninh Thần chưa từng hy vọng xa vời, thế nên cũng chẳng cần thất vọng.
“Khụ khụ...”
Đột nhiên, Nguyệt Linh che miệng ho khan vài tiếng. Cách đó không xa, bà lão sa sầm cả mặt, để rồi lập tức tiến lên và nhét ngay một viên thuốc vào miệng nàng.
“Tiểu thư! Bên ngoài gió lớn, chúng ta nên tìm một nơi nào đó để nghỉ tạm qua đêm nhé?”
“Ừm!” Nguyệt Linh gật đầu; khuôn mặt xinh đẹp của nàng ánh lên một nét tái nhợt đầy bệnh hoạn.
“Nguyệt cô nương bị bệnh gì thế?” Ninh Thần quan tâm hỏi han.
“Bệnh lâu từ thuở nhỏ! Không sao đâu.” Nguyệt Linh cười mệt mỏi.
“Nếu đã như vậy, cứ ở Tê Phượng lâu này nghỉ ngơi đi.” Ninh Thần mở lời khi nhìn lướt qua dãy lầu các phía sau.
Bà lão tỏ vẻ không vui, nhưng khi vừa định lên tiếng phản đối thì Nguyệt Linh đã giơ tay lên cản lời. Tiếp theo, nàng hạ giọng bảo: “Thôi thì nghe theo lời của công tử vậy!”
Một lát sau, ba người thuê hai gian phòng trong tòa lầu này. Ninh Thần ở một gian, Nguyệt Linh và bà lão ở cùng một gian.
Vào trong phòng, rốt cuộc bà lão cũng không kiên nhẫn được nữa, nói thẳng tiếng lòng bất mãn của mình ra, “Tiểu thư! Với thân phận của ngài, tại sao có thể ngủ tại nơi yên hoa như thế này?”
“Hắn ngủ được, vì sao ta lại không ngủ được?” Nguyệt Linh hỏi ngược lại một câu.
“Hắn là nam nhân! Hơn nữa, thân phận của hắn đâu thể nào sánh bằng tiểu thư!” Bà lão không cam lòng.
“Nam nhân, nữ nhân? À!”
Nguyệt Linh chỉ cười nhạt. Nếu nàng để ý đến lề lối nam nữ, vậy cũng sẽ không gây ra hàng loạt chuyện được xem như đại nghịch bất đạo theo cách nói của thế nhân như vậy. Về vấn đề thân phận, tuy thứ này khá hữu dụng, nhưng cũng là khái niệm khiến người người cực kỳ chán ghét.
Ở nơi xa lạ này, nàng không muốn bị mớ đồ vật tẻ nhạt này trói buộc lại.
“Tiểu thư! Ngài mau nghỉ ngơi đi. Sau khi trời sáng, chúng ta còn phải lên đường.” Bà lão khuyên nhủ.
“Ừm!”
Nguyệt Linh gật đầu rồi lập tức đi đến cạnh giường. Mang theo vẻ mặt mệt mỏi, nàng nằm xuống, đắp chăn kín người rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Bà lão thổi tắt đèn, ngồi yên trên một cái giường khác trong phòng, bắt đầu điều tức.
...
Trong một căn phòng khác, Ninh Thần vẫn ngồi trên xe lăn mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ trong trạng thái đờ đẫn cả người.
... Boong...!!!!!
Giữa màn đêm thăm thẳm, đường phố phồn hoa cũng chìm vào khoảnh khắc yên tĩnh. Đúng lúc này, một tiếng chuông thanh thúy đột ngột vang lên từ phương xa. Âm thanh ấy rất rõ ràng, tựa như một cây kim bạc rơi xuống mặt băng vậy.
Hai mắt của Ninh Thần co rụt lại; nhìn bóng đen đang tiến đến từ phương xa, trái tim của hắn cũng loạn nhịp dần.
... Boong...!!!!!
Giữa làn quỷ khí âm u, một chiếc U minh Quỷ kiệu đang dần tiến đến từ phương xa. Chiếc kiệu ấy có Hắc Bạch Vô Thường mở đường, có Ngưu Đầu Mã Diện nhấc chân; một bước dài mười trượng, trông cực kỳ quỷ dị.
Nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như thế, Ninh Thần nhất thời không thể nào bình tĩnh nổi. Hắn thầm khiếp sợ, tự hỏi chẳng lẽ thế gian này thật sự có quỷ thần hay sao?
... Đùng...
Ninh Thần vỗ hai tay xuống mặt bàn; cả chiếc xe lăn chở theo thân thể hắn bay ra khỏi lầu hai, phóng thẳng lên khoảng không bên ngoài.
Sau khi rơi xuống đất, Ninh Thần vươn tay chộp thẳng về phía Hắc Vô Thường đằng trước trước chiếc Quỷ kiệu. Tuy nhiên, tay hắn lại xuyên thẳng qua người y, cứ như đánh vào một cái bóng vậy.
“Cái quái gì thế?”
Ninh Thần híp mắt lại, vận chuyển công thể, sau đó vung thanh đao bổ củi lên, chém thẳng về phía U minh Quỷ kiệu.
... Chát...
Đao bổ củi chém lên cơ thể của Ngưu Đầu, bắn ra một mảng tia lửa. Tuy nhiên, U minh Quỷ kiệu vẫn tiến về phía trước như cũ, vừa đảo mắt là đã đi xa hơn 10 trượng.
Thấy Quỷ kiệu sắp sửa rời đi, Ninh Thần dùng đao làm kiếm, sau đó vỗ nhẹ vào xe lăn, biến cả người mình thành một luồng sáng bạc xuyên thẳng tới trước.
“Nhất Vũ Phi Hồng, Thiên Địa Nhất Kiếm!”
Một chiêu kiếm nhanh như bóng nhạn hồng chém thẳng về phía chiếc Quỷ kiệu. Tuy nhiên, Mã Diện lập tức chắn ngang đường đi. Trong khoảnh khắc quay đầu lại ấy, y đột ngột ra tay câu hồn. Trong nhất thời, tinh thần của Ninh Thần bị thương nặng. Hắn rơi phịch xuống đất, nôn ra một ngụm máu tươi.
“Người điên!”
Không biết từ khi nào, bà lão kia đã xuất hiện bên cạnh Ninh Thần rồi mở lời châm chọc.
Ninh Thần cũng không để ý tới bà ấy, chỉ vội vỗ hai tay xuống mặt đất nhằm đẩy cơ thể mình bay trở lại trên chiếc xe lăn một lần nữa. Tiếp theo, hắn chậm rãi lăn bánh xe di chuyển vào tòa lầu.
Qua cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này, cõi lòng của Ninh Thần càng mê mang hơn. Hắc Bạch Vô Thường và Ngưu Đầu Mã Diện ban nãy rõ ràng không phải là võ giả cải trang thành. Nhưng nếu là vậy, chẳng phải sự tồn tại của quỷ thần lại chính là sự thật à?
“Khụ khụ...”
Vì tinh thần bị tổn thương khá nặng, Ninh Thần ho mạnh một trận. Đầu hắn đau đớn như bị búa bổ; giữa cơn mụ mị ấy còn bao hàm thêm một cảm giác trống vắng khó mà diễn tả thành lời.
“Ninh công tử! Lần này ngươi quá lỗ mãng rồi.”
Nguyệt Linh cũng thức giấc vì động tĩnh bên ngoài. Nàng đi tới bên cạnh Ninh Thần, nhét một viên thuốc nhét vào miệng hắn rồi mở lời trách móc.
“Bất đắc dĩ mà thôi, chỉ vì để làm sáng tỏ mối nghi hoặc trong lòng.”
Ninh Thần cũng không từ chối lòng tốt của Nguyệt Linh. Đan dược vừa vào miệng bỗng hóa thành một dòng vị giác cay nhẹ nhưng mát lạnh, khiến mọi đau nhức trên cơ thể dần dà thuyên giảm đi.
“Đã quấy rầy cô nương nghỉ ngơi rồi!”
Ngẩng đầu nhìn nét mặt mệt mỏi của Nguyệt Linh, Ninh Thần áy náy bảo.
“Ừm!”
Nguyệt Linh gật đầu; đúng thật là Ninh Thần đã quấy rầy nàng nghỉ ngơi.
Nghe Nguyệt Linh đáp trả thẳng thắn như vậy, khóe miệng của Ninh Thần bất chợt biểu lộ ra một nét ngượng ngùng hiếm hoi. Đây là một biểu cảm rất chân thật, thay vì biểu cảm mà hắn vẫn thường xuyên cố tình bày biện ra trước đây.
Mất hơn nửa ngày, bà lão mới dẫn Nguyệt Linh trở về phòng nghỉ ngơi; Ninh Thần cũng trở lại phòng mình mà tĩnh tâm điều tức.
Đến hừng đông, lúc đẩy cửa phòng ra sau khi thức giấc, Ninh Thần trông thấy Nguyệt Linh và bà lão đang chờ ngay trước cửa. Hắn biết, đã đến lúc hai người bọn họ phải từ biệt nhau rồi.
“Chuẩn bị đi à?”
“Ừm!”
“Hẹn ngày gặp lại!”
“Hẹn ngày gặp lại!”“
Lúc cả hai tạm biệt nhau, không gian lúc này cũng không nhuốm màu lưu luyến, càng không bao hàm tâm tình thương cảm lúc chia ly. Quân tử chi giao đạm nhược thủy*, cần chi phải thể hiện quá nhiều tiếc nuối ở đây?
(*Quân tử chi giao đạm nhược thủy được trích từ câu nói: “Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ; quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt.”
Ý nói rằng: tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt nhẽo như nước lã, tình cảm giao hảo của kẻ tiểu nhân lại ngọt ngào như rượu ngọt. Tình cảm của người quân tử tuy nhạt nhưng lâu dài thân thiết, tình cảm của kẻ tiểu nhân tuy ngọt ngào vồ vập nhưng lại dễ dàng dẫn đến tuyệt giao.)
“Đêm qua thấy công tử dùng sử dụng kiếm chiêu, nay xin lưu lại kiếm này, xem như là lễ quen biết vậy.”
Cầm lấy một thanh kiếm đen tuyền như mực từ tay bà lão bên cạnh, Nguyệt Linh vừa trao cho Ninh Thần, vừa nói.
Ninh Thần không hề nhận lấy, chỉ nhẹ giọng nói, “Ta đã có đao bổ củi rồi.”
Nguyệt Linh vẫn đặt thanh Mặc kiếm lên tay Ninh Thần, kiên trì bảo, “Dù gì đi nữa, đao bổ củi cũng không dùng để đánh nhau.”
Ninh Thần không tiếp tục từ chối, mà phất nhẹ hai tay qua thân Mặc kiếm, khẽ thở dài nói: “Đa tạ!”
“Không cần! Hữu duyên gặp lại!”
Vừa dứt lời, Nguyệt Linh lập tức xoay người rời đi. Nàng đi rất tiêu sái, không để lại bất cứ một cảm giác lưu luyến nào.
Bà lão nhíu nhẹ chân mày khi nhìn thoáng qua thanh Mặc kiếm trong tay Ninh Thần. Nhưng cuối cùng, bà ấy cũng không nói gì, chỉ xoay người đi theo Nguyệt Linh.
Mặc kiếm không có vỏ, lại không lộ rõ mũi kiếm bén nhọn. Đây cũng không phải là một thanh kiếm sắc bén tuyệt thế, cầm trong tay cũng cực kỳ nặng nề; trên thực tế, món vũ khí này không dành cho người bình thường đủ sức tùy ý sử dụng.
Nhưng mà, Ninh Thần lại rất thích thanh Mặc kiếm này. Không có bất kỳ lý do gì, đây chỉ đơn thuần là yêu thích.
Đường về phương Bắc, vẫn phải đi. Thế là, Ninh Thần tìm đến một tiệm thợ rèn trong thành để đúc thêm một vỏ kiếm. Vỏ kiếm cũng mang màu đen tuyền như mực, không lộ phong mang.
Hắn buột đao bổ củi và Mặc Kiếm ở đằng sau xe lăn bằng dây gân bò. Lúc này, Ninh Thần bỗng tự hỏi, mình của hiện tại có được tính là kẻ sử dụng đao kiếm hợp bích hay không?
Cũng chẳng ai nói hắn nghe câu trả lời.
...
Ninh Thần lên đường. Từ Lạc Nguyệt giản, hắn tiếp tục tiến về phương Bắc. Tuyết cao lên tận đầu gối, cực kỳ dày, khiến quá trình di chuyển vô cùng tốn sức.
Bánh xe lăn bị lún vào mặt tuyết hơn phân nửa. Ninh Thần cứ động tay lăn bánh đều đều, kiên trì đến kỳ lạ, không hề dừng lại mảy may.
Bánh xe nghiền ép lớp tuyết đọng; ở mặt trên của con đường đầy tuyết, còn có thể nhìn thấy hai hàng dấu chân mờ nhạt, có lẽ là do khách bộ hành vội vã lưu lại. Cách Lạc Nguyệt giản khoảng 30 dặm, Ninh Thần đã đi được 2 ngày 1 đêm. Đến buổi hoàng hôn của ngày kế tiếp, rốt cuộc hắn cũng đã rời khỏi nơi đó.
Rời khỏi khe núi, không còn bị vách đá hai bên che chắn, tầm nhìn của hắn bỗng chốc đã rộng rãi hơn rất nhiều.
“Hả?”
Đột nhiên, đôi tròng mắt của Ninh Thần co rụt lại thật mạnh. Trước mặt hắn, thi thể nằm la liệt khắp nơi; máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng tuyết trắng.
Người già, phụ nữ và trẻ em, thậm chí cả trẻ sơ sinh đều không nằm trong số ngoại lệ.
Đến tận ngày hôm nay, Ninh Thần hiếm khi tức giận hay nổi cơn thịnh nộ. Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh này, lửa giận trong lòng hắn bùng nổ như muốn thiêu rụi cả chín tầng trời. Từng dòng sát khí hằn rõ lên từ đáy mắt của hắn.
Bánh xe lăn nghiền qua lớp tuyết nhiễm máu, bị máu tươi của nạn nhân nhuốm vào, đồng thời còn bao gồm cả oán niệm của người chết trong đó. Càng đi, tâm của Ninh Thần càng lạnh. Không những thế, ánh mắt của hắn cũng càng lạnh lùng hơn, còn gân xanh trên đôi tay đã lộ ra mồn một.
Các vết đao kiếm trên cơ thể nạn nhân rất lộn xộn, mà tài sản của họ cũng bị cướp sạch. Hiển nhiên, đây cũng không phải do võ giả gây nên, mà chính là hành vi cướp của.
Đại Hạ xây dựng triều chính hơn 1000 năm, thi hành các chế độ trấn áp nạn cướp bóc rất nghiêm khắc. Hơn trăm năm trước, thậm chí còn phái ra một vị Vũ hầu tự mình thân chinh, ép cho bọn sơn tặc khắp nơi trong Đại Hạ phải mai danh ẩn tích trong một thời gian ngắn.
Có ngờ đâu, tại một vùng tuyết rơi dày đặc thế này lại xảy ra một sự việc táng tận lương tâm như hiện tại.
Dấu vó ngựa vẫn còn, chứng tỏ bọn sơn tặc kia vẫn chưa đi quá xa. Tuy nhiên, sơn tặc có ngựa, trong khi Ninh Thần không chỉ không có ngựa, thậm chí còn bị tàn phế cả hai chân.
Ninh Thần là một người rất cố chấp. Trước kia là thế, hiện tại cũng như thế. Không thể bởi vì đôi chân tàn phế này mà hắn sẽ thay đổi quyết định của bản thân.
Xe lăn vẫn tiến lên trên mặt tuyết, từ đó mà hằn lên một vết máu dài trên cả quãng đường. Hắn càng đi xa, vết máu kia cũng từ từ nhạt dần.
Bọn sơn tặc cũng cần phải nghỉ ngơi. Tuyết lớn như vậy, dù có ngựa thì cũng không thể đi quá nhanh. Trái lại, Ninh Thần không cần nghỉ ngơi. Biết là chậm đấy, nhưng rồi cũng sẽ đến lúc đuổi kịp.
Cứ như vậy, đã một ngày, rồi hai ngày trôi qua, Ninh Thần đã bắt kịp bọn sơn tặc. Bên ngoài một khu rừng hoang, bọn cướp núi kia đang nhóm lửa ở bìa rừng. Sĩ số của bọn chúng không nhiều lắm, tổng cộng 13 người, có nam có nữ.
Đàn ông trông khá dũng mãnh, còn phụ nữ có vẻ rất quyến rũ.
Đống lửa kia đang nướng một món gì đó, phả ra mùi thịt thơm lừng bốn phía, lan tỏa đi rất xa.
Có hơn 10 con ngựa được buột trong rừng, không quá xa vị trí dừng chân của bọn sơn tặc là bao. Ở Đại Hạ, ngựa là loại hàng hóa rất đáng giá, thế nên bọn sơn tặc cũng rất quan tâm đến bầy ngựa này.
Ninh Thần đến, khiến đám người kia chú ý sang đây. Ở hoang sơn dã lĩnh thế này mà lại có một thiếu niên ngồi xe lăn xuất hiện, dù phân tích ở bất cứ góc độ nào thì hoàn cảnh hiện tại cũng vô cùng quỷ dị.
Thủ lĩnh của đám sơn tặc là một kẻ rất cảnh giác; theo bản năng, gã cảm giác được có gì đó bất ổn sắp xảy ra.
Tuy nhiên, không phải ai cũng là người có tầm nhìn. Một nữ tử quyến rũ trong đám sơn tặc đứng dậy, õng ẹo cơ thể mà đi tới bên cạnh Ninh Thần.
“Tiểu đệ đệ! Tại sao ngươi lại đến đây? Người nhà của ngươi đâu rồi?”
Cánh tay của nữ tử ấy quấn vào người Ninh Thần, cả cơ thể của ả như muốn đổ nhào vào người hắn vậy.
“Xin hỏi, những nạn nhân nằm trước Lạc Nguyệt giản là do các ngươi giết à?”
Ninh Thần cũng không giãy giụa tránh thoát khỏi cái ôm của ả ta, mà chỉ ngẩng đầu nhìn nữ tử quyến rũ gần trong gang tấc này rồi khẽ mỉm cười ngượng ngùng trước khi đặt câu hỏi.
Trước nụ cười xấu hổ của thiếu niên trước mắt, chẳng rõ vì sao mà nữ tử này lại cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng. Ả bất giác buông tay ra, lui lại nửa bước.
“Xin hỏi, những nạn nhân nằm trước Lạc Nguyệt giản là do các ngươi giết ư?”
Ninh Thần hỏi lần thứ hai. Giọng nói của hắn vẫn ngượng ngùng bình tĩnh như cũ, không hề có ý tứ uy hiếp gì.
“Đúng, à không, không, không phải...”
Nữ tử trước mặt gật đầu theo bản năng, để rồi chợt cảm giác có gì đó không ổn. Nhưng khi đang muốn mở lời phủ định, đáng tiếc là ả lại không có cơ hội để thực hiện điều đó rồi. Một ánh sáng màu mực đen xẹt ngang, hai chữ cuối cùng mà ả ta định nói đã bị kẹt cứng trong cổ họng vĩnh viễn.
Mặc kiếm đã nhuốm máu - đây là lần đầu tiên mà Ninh Thần giết người. Hắn cũng không có cảm giác gì lạ lẫm, cũng không hứng chịu nỗi kích thích ghê tởm như trong lời đồn. Rất kỳ quái! Mọi thứ trông có vẻ như chỉ là một hành động cỏn con.
Lúc chiếc xe lăn lượn bánh đi qua, nữ tử kia mới đổ gục cả người xuống. Mặc kiếm không sắc bén, nhưng kiếm của Ninh Thần lại rất nhanh. Nhất kiếm phong hầu, không gây ra quá nhiều đau đớn.
Rốt cuộc, đám sơn tặc còn lại đã kịp thời bừng tỉnh. Bọn chúng vội vã cầm đao lên, muốn ra tay phản kháng.
Tuy nhiên, chung quy lại thì đám sơn tặc này vẫn chỉ là những người bình thường. Dù tàn nhẫn hung tàn, chúng cũng không thể nào là đối thủ của một vị võ giả Tứ phẩm.
Mặc kiếm vô tình bay múa, 11 tên sơn tặc nhanh chóng ngã gục theo thứ tự. Gã thủ lĩnh muốn chạy trốn, để rồi lại bị một thanh đao bổ củi phóng xuyên qua ngực, té xuống giữa nền tuyết lạnh.
Độ lạnh lùng của Ninh Thần đủ khiến người khác cảm thấy giá lạnh từ tận cõi lòng. Tổng cộng có 13 tên sơn tặc, cuối cùng chẳng có một ai sống sót cả, bao gồm cả nữ nhân quyến rũ kia.
Từ trước đến nay, Ninh Thần chưa từng nghĩ rằng bản thân là một kẻ nhân từ. Ngày xưa, hắn cũng đã thừa nhận rằng, tín niệm của hắn chính là: Ta không vào Địa ngục, cứ để người khác xuống Địa ngục thôi.
Khi nói câu đó, hắn thực sự nghiêm túc, không phải là đùa cợt.
Có lẽ Mộ Thành Tuyết và Thanh Ninh đã quyết định đúng đắn khi không muốn dạy võ đạo cho hắn. Chỉ là, cuối cùng thì hắn vẫn bước chân lên con đường này.
Máu trên Mặc kiếm vẫn còn nóng hôi hổi; Ninh Thần dùng những đóa hoa tuyết lạnh băng để lau đi những vết máu này, đồng thời cũng giúp thân kiếm lạnh dần đi. Hắn biết, hắn không hề hối hận khi ra tay...