Biên: Tiểu Duyên
***
Đã quá nửa đêm, gió lạnh càng thêm thấu xương. Ninh Thần lại dần cảm giác hai chân bắt đầu đau nhức, khó tránh tâm phiền khí loạn, mang theo một bộ mặt như đưa đám trong lúc xuống khỏi tòa tháp.
Phật tháp cao mười trượng, kẻ tàn tật kia vốn đã chết đến mức không thể chết hơn; cây Thanh cung và hộp tên rơi rớt không quá xa, tản ra từng tia sáng âm u lạnh lẽo.
Đây là một cây cung tốt! Ninh Thần tự đánh giá như vậy.
Kỳ thực, hắn vốn không biết thế nào là một cây cung tốt, thế nào là cây cung không tốt. Hắn chỉ dựa vào cảm giác để đánh giá mà thôi.
Cây cung này lần trước suýt chút nữa đã bắn xuyên tim hắn, lần này cũng suýt chút nữa lại bắn xuyên tim hắn lần nữa. Giữa hắn và nó có thể nói là có thâm cừu đại hận.
Vật liệu làm cây cung này không giống gỗ, mà giống như một thứ kim loại không rõ nào đó. Những thứ kỳ lạ trong thế giới này quá nhiều, hắn quả thực không thể phân biệt rõ ràng được.
Bên sườn của Thanh cung có khắc hai chữ “Phá Thương”, mang hơi hướng cổ phong, dường như cũng đã có tuổi, chắc hẳn cũng đáng giá không ít tiền.
Kể từ ngày hôm nay, cây Thanh cung này chính là của hắn, hộp mũi tên cũng là của hắn.
Đoạn đường quay về khá xa. Ninh Thần không muốn lãng phí sức lực nên chỉ từ từ chậm rãi mà đi. Chiếc xe lăn nghiền lên đám sỏi đá trên đường, phát ra những tiếng lạo xạo hơi chói tai, có điều còn hơn là không gian quạnh quẽ đơn lạnh hoàn toàn.
Mây đen dần che lấp ánh trăng. Trời già đáng chết kia có lẽ lại muốn làm tuyết rơi nữa rồi. Tuyết cứ rơi mãi không dứt, thật khiến người ta khó chịu.
Bỗng sau lưng hắn vang lên tiếng động vô cùng nhỏ. Ninh Thần biết, đó hẳn là vì có người đang theo dõi hắn, hơn nữa lại chẳng phải chỉ một, hai người. . Ngôn Tình Cổ Đại
Hắn cũng nhác để ý tới những người này. Chỉ cần không ai giết ai thì chính là điều tốt đẹp.
Chắc chắn trong số những người ở phía sau cũng có mật thám của Trưởng Tôn. Ngộ nhỡ hắn bất cẩn tổn thương lầm người, vậy chẳng phải là lớn chuyện ư.
Trên thế gian này, không có quá nhiều người khiến hắn e sợ. Đáng tiếc, Trưởng Tôn lại là một trong số đó.
Cơn hàn phong thổi qua tà áo đặc biệt lạnh lẽo. Ninh Thần đang đi cũng bất giác cảm nhận một cơn run rẩy. Cánh tay vịn xe lăn cũng khẽ cứng đờ.
“Sẽ không phải là lại thổ huyết nữa chứ.”
Cảm giác ngột ngạt nặng nề nơi ngực khiến tâm trạng tồi tệ của hắn càng thêm tồi tệ. Buổi tối hắn cũng đã uống thuốc rồi, nhưng hình như hiệu quả cũng chẳng được là bao.
Tám trăm lượng bạc lại lãng phí rồi.
Bên trong Lăng Yên các đã rất yên tĩnh. Các nữ tử của thanh lâu cũng cần phải nghỉ ngơi. Thế nhân hay bảo, kỹ nữ vô tình, đào kép vô nghĩa. Thế nhưng, những kẻ vô tình vô nghĩa thực thụ lại chính là những tên khách làng chơi tự xưng phong lưu kia.
Thứ mà Ninh Thần ghét nhất trên đời chính là những kẻ tự xưng tài tử phong lưu này. Tài tử thì phong lưu, thế nhưng, đằng sau cái phong lưu ấy đều là huyết lệ của nữ tử.
Đỗ Thập Nương thì nhảy xuống sông tự vẫn, Trần Viên Viên phải xuất gia, Liễu Như lại treo cổ, còn Lý Sư Sư thà chết không chịu khuất phục.
Hắn không thuộc về thành phần “trẻ trâu nguy hiểm thiếu kiến thức”, nhưng nếu ai dám ở trước mặt hắn tự xưng tài tử phong lưu, hắn nhất định sẽ ném giầy vào kẻ đó.
“Ninh công tử.”
Đúng vào lúc này, một bóng dáng xinh đẹp dưới trăng chậm rãi bước tới, chính là cô nàng Nguyệt Linh mới rời đi không lâu kia.
“Đã trễ vậy rồi còn chưa ngủ ư?”
Trên mặt Ninh Thần hơi lộ vẻ kinh ngạc, hỏi.
Nguyệt Linh có chút đăm chiêu liếc nhìn về phía Phật tháp, nhỏ giọng hỏi: “Mới rồi nghe thấy một vài tiếng động, cho nên muốn ra xem thử.”
Trong lòng Ninh Thần chợt hiểu ra. Chắc hẳn đó là động tĩnh do mũi tên va chạm với chiếc ô đen kia tạo nên. Không ngờ rằng Nguyệt Linh ở cách xa như vậy cũng chú ý tới. Xem ra, sự việc đêm nay chắc sẽ nhanh chóng được truyền khắp Hoàng thành.
Ban đêm ở Doãn Hà rất đẹp, chỉ là ông trời không cho vẻ đẹp ấy được lâu dài, dần dần cho tuyết rơi lại.
“Để ta đưa ngươi trở về.”
Ninh Thần lo lắng cho sức khỏe của Nguyệt Linh nên mở miệng nói.
“Ừm.”
Nguyệt Linh cũng không cự tuyệt. Nơi nàng cư ngụ cách đây cũng không xa, đi bộ chưa đầy một khắc đã tới.
Ninh Thần tự đẩy bánh xe lăn, không để cho Nguyệt Linh giúp hắn đẩy. Tối nay lạnh quá, nên chiếc xe lăn cũng rất lạnh.
“Khụ khụ.”
Hàn tuyết phiêu linh, rất đẹp, nhưng cũng rất lạnh. Dù Nguyệt Linh mặc đồ khá dày, nhưng vẫn cứ liên tục ho khẽ. Xem ra, giữa hai người lại có thêm một điểm tương đồng. Bọn họ đều không thích tuyết.
Quen biết mấy ngày, Ninh Thần phát hiện ra rằng, dường như bản thân chẳng hiểu gì về nữ tử đặc biệt kỳ lạ này. Vì vậy, hắn không kìm được hiếu kỳ, hỏi: “Quê hương của Linh cô nương ở đâu?”
“Phương Bắc”.
Nguyệt Linh chỉ về phía Bắc, nhẹ giọng đáp.
Ninh Thần bất giác cười. Hắn đương nhiên biết là phương Bắc rồi. Lúc bọn họ gặp nhau chính là phía Bắc Đại Hạ. Chỉ có điều, Nguyệt Linh đã không muốn nói, vậy hắn cũng không hỏi tiếp nữa.
“Ninh công tử, lý tưởng trong đời của công tử là gì?”
Nguyệt Linh nhìn về phương Bắc xa xôi, trong mắt ánh lên một tia sắc thái sáng chói dị thường, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ninh Thần im lặng. Vấn đề này, đối với hắn mà nói lại quá khó trả lời. Hồi trước thì muốn xuất cung, sau đó xuất cung được rồi, bây giờ lại tính trăm phương nghìn kế quay trở về.
Nếu thật muốn nói ra, thì chính là một ngày nào đó có thể đứng lên được nhỉ?
Một nguyện vọng rất đơn giản, nhưng muốn thực hiện được dường như lại quá xa vời.
“Còn cô nương?” Ninh Thần không đáp lời mà hỏi ngược lại.
“Thiên hạ thái bình, bách tính sung túc!”
Khi nói lời này, trên khuôn mặt thanh tú của Nguyệt Linh không có bất cứ động thái nào, rất thánh thiện cao nhã, không nhiễm bụi trần.
Ninh Thần càng im lặng hơn. Hắn không giống như cô nương này. Hắn luôn đẩy việc thiên hạ thái bình đến kiếp sau, bởi hắn biết bản thân mình không làm được.
Đây là một lý tưởng không cho phép bất cứ ai khinh khi, lại cũng là lý tưởng khó thực hiện nhất.
Đã đến khách điếm Duyệt Lai, Nguyệt Linh bèn đi lên nghỉ ngơi. Ninh Thần dõi mắt tiễn người trước mặt lên lầu, sau đó mới xoay bánh xe lăn rời đi.
Hắn thành tâm hy vọng lý tưởng của cô nương ấy có thể thực hiện được.
Sau khi quay về Lăng Yên các, Ninh Thần ngồi trước giường, nhìn cây Phá Thương cung trong tay rồi bất chợt vận chuyển công thể, khẽ kéo căng dây cung.
Cung rất cứng, không chút nhúc nhích. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể tiếp tục dùng lực, thôi động chân khí rót vào cây cung. Thế nhưng mà, Ninh Thần lại cảm thấy một lực hút mãnh liệt truyền tới, chân nguyên trong cơ thể chớp mắt giảm đi ba phần.
“Chẳng trách.”
Ninh Thần nhíu mày, tự lầm bầm lầu bầu. Đích thực cây cung này có điểm cổ quái, tiêu hao chân khí quá mãnh liệt, người bình thường tuyệt không thể kéo căng dây cung dù chỉ một lần.
Như hắn hiện tại, chắc nhiều nhất cũng chỉ kéo được hai lần.
Thứ đồ này dùng để giữ mạng còn được, chứ không thể dùng trong mỗi lần chiến đấu, nếu không sẽ mệt chết người mất.
Cất cây Phá Thương cung ra phía sau, Ninh Thần bắt đầu nhắm mắt điều tức. Gần đây, số lần hắn chiến đấu quá nhiều, bị thương cũng giống như cơm bữa vậy. Lúc này mà không nắm bắt thời gian để trị thương, e rằng lần chiến đấu tiếp theo, nếu thương thế phát tác thì hắn sẽ hết cười nổi rồi.
Đêm đen nhanh chóng qua đi, mà tia nắng ban mai lại chẳng đến. Tuyết vẫn chầm chậm rơi, nhuộm cả bầu trời Hoàng thành bằng một màu trắng mỹ lệ.
Bên ngoài Lăng Yên các, Ninh Thần đã sớm rời khỏi phòng, lăn bánh xe đến bên cạnh sông Doãn Hà, phóng tầm mắt nhìn những hạt tuyết phiêu lãng khắp trời. Rồi dần dà, bất giác hắn lại yêu thích cảnh sắc thuần khiết mà mỹ lệ này.
Nếu không phải vì đôi chân, kỳ thực tuyết rơi cũng không có gì là không tốt.
Tuyết ở Hoàng thành cũng lưa thưa thôi, không hề ảnh hưởng tới việc xuất hành của lão bách tính. Người qua kẻ lại, nhộn nhịp rộn ràng, đơn giản yên ả. Cái đích cuối cùng của đạo chính là nhân sinh.
Trải qua một đên suy nghĩ, cuối cùng Ninh Thần cũng biết được phải làm sao mới có thể liên hệ với Trưởng Tôn, lại có thể khiến Hạ Hoàng và Tây cung có chút cố kỵ, không dám ra tay lộ liễu.
Đáng tiếc, lần này lại phải không từ mà biệt nữa rồi.
Ninh Thần điều khiển xe lăn đi lên Phật tháp, từ đỉnh tháp dõi mắt nhìn về Hoàng thành ở phía xa xa. Sau đó, hắn lôi cây Phá Thương cung sau lưng ra, giương cung, lắp tên, nhắm thẳng hướng cung Vị Ương mà bắn.
Vút…
Tiễn sắt với luồng chân khí của Sinh Quyển gia trì thêm nên quanh thân được bao bọc bởi một vầng hào quang màu bạc, xuyên qua chướng ngại của hư không, nhanh chóng lao thẳng vào cung Vị Ương tựa như một ngôi sao băng.
…
Trong cung Vị Ương, Thanh Ninh đột ngột chấn động ra mặt. Vừa nhìn thấy màn hào quang ngân sắc từ không trung bắn tới, thân ảnh của nàng đã lướt lên cao ba trượng, rút ra cây trường kiếm ở gần mình nhất rồi xoay chân, phi thân lên, dùng một kiếm này chặn lại ánh tiễn đáng sợ kia.
Chỉ nghe một tiếng “keng”, trường kiếm không chịu nổi nguồn lực khủng khiếp kia mà hóa thành từng mảnh vụn. Đôi con ngươi của Thanh Ninh ngưng trọng, nàng giơ đôi tay nhỏ nhắn ra thăm dò mũi tiễn sắt bên trong vầng hào quang.
Ngay sau đó, cả cơ thể Thanh Ninh đều bị chấn động. Sau khi bắt được cây tiễn sắt, nàng bèn xoay người, lao thẳng đến tẩm cung của Trưởng Tôn.
Sau đuôi mũi tên có một mảnh ngọc bội hình trăng khuyết đang đong đưa. Tâm tình của Thanh Ninh lúc này bắt đầu trở nên trầm trọng hẳn. Nàng biết, đây chính là vật mà nương nương đặc biệt dành cho tên tiểu tử kia để bảo mệnh, rất ít người biết nên không hề có chuyện ai đó mượn cớ này để uy hiếp Hoàng hậu cả.
Vì thế, mảnh ngọc bội này ắt hẳn là do Ninh Thần tự bắn tới.
Do tình hình khẩn cấp, Thanh Ninh cũng không kịp nghĩ đến việc tại sao hắn lại có bản lĩnh như vậy. Lo lắng tất loạn, nàng e sợ người kia đã xảy ra tình huống nguy hiểm gì đó nên mới cần nàng và nương nương tương cứu.
Trưởng Tôn cũng mới thức dậy không lâu. Đại hoàng tử thì không ở trong cung, mà Cửu công chúa lại đang bị cấm túc do sự việc của Ninh Thần, cho nên sáng sớm tinh mơ sẽ không có ai đến thỉnh an nàng cả.
Còn về các phi tần trong cung, phải chờ sau khi dùng bữa ăn sáng xong thì mới tới đây.
Thanh Ninh không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa bước vào. Hành động này khiến cho Trưởng Tôn còn đang trang điểm trong phòng khẽ nhíu mày. Không phải là vì trách cứ, mà vì nàng hiểu rõ tính cách của Thanh Ninh. Nếu không có sự việc trọng yếu cấp bách, Thanh Ninh tuyệt không thất lễ như vậy.
“Sao thế?”
Trưởng Tôn vẫn tiếp tục trang điểm, bình tĩnh hỏi.
Thanh Ninh nhanh chóng bước tới, dâng mũi tên trong tay lên, thần sắc lộ rõ vẻ lo lắng.
Vừa nhìn thấy miếng ngọc bội trên mũi tên, đôi tay đang trang điểm của Trưởng Tôn chợt ngưng lại. Nàng đột ngột đứng dậy, ánh mắt nặng nề, nói: “Đi, cùng ta xuất cung.”
“Nương nương, Ninh Thần sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!” Thanh Ninh lo lắng hỏi.
“Không đâu. Hắn muốn nói cho ta biết rằng, hắn có việc cấp bách cần gặp ta.” Trưởng Tôn lắc đầu đáp.
Cũng vào lúc này, Tây cung và điện Thiên Dụ đều có phản ứng. Mũi tên kia quá mức chói mắt, cường giả vốn ẩn nấp trong cung đều đã nhìn thấy. Chỉ là dù sao đi nữa, lần này bọn họ lại chậm chân rồi.
Tình báo của mật thám có nhanh mấy cũng cần chút thời gian. Khi hành động này của Ninh Thần truyền được vào trong cung thì Trưởng Tôn và Thanh Ninh cũng đã xuất cung.
Sau khi bắn ra mũi tên kia, Ninh Thần vẫn luôn chờ đợi trên Phật tháp, chẳng thèm nhúc nhích. Hắn đang đợi, đợi Trưởng Tôn đến.
Quả nhiên, không lâu sau, một chiếc xe ngựa chậm rãi từ xa tiến đến. Không có cấm vệ, cũng không có cung nữ hay thái giám, chỉ có một mình Thanh Ninh tháp tùng.
Sự tín nhiệm này của Trưởng Tôn có hơi thái quá. Trải qua một lần bị thích sát mà nàng ta vẫn dám xuất cung như thế này khiến gánh nặng trong lòng hắn càng trĩu nặng hơn.
Chỉ có điều, hắn đứng trên cao thế này, lại thêm sự tồn tại của Thanh Ninh bên cạnh - trong thiên hạ này, trừ phi những vị Tiên thiên kia đích thân tới, còn lại sẽ chẳng ai có thể thương tổn được đến Trưởng Tôn cả.
Đứng trên cao tất nhìn xa trông rộng. Cây cung trong tay của hắn đương nhiên cũng có thể bắn được tầm xa.
Xe ngựa nhanh chóng đưa Trưởng Tôn đến nơi. Ngoài cung có không ít mật thám của cung Vị Ương, muốn xác định được vị trí của hắn dễ như trở bàn tay.
Xe ngựa dừng ngay dưới chân Phật tháp, sau đó Thanh Ninh phụng bồi Trưởng Tôn lên đỉnh tháp, nháy mắt đã nhìn thấy Ninh Thần đang ngồi trên xe lăn.
“Nương nương, Thanh Ninh tỷ.”
Đã lâu không gặp, nhưng Ninh Thần cũng không biết phải nói gì, chỉ hé miệng nở một nụ cười chào hỏi.
Nhìn thấy chiếc xe lăn dưới thân Ninh Thần, trong lòng Thanh Ninh chợt nhói đau, suýt chút nữa lệ nóng quanh tròng. Bất chấp Trưởng Tôn đang ở đây, nàng bước tới trước, vỗ nhẹ vào đầu của người trước mắt.
“Hừm.”
Trưởng Tôn ở một bên thấy thế bèn hừ lạnh, ngàn vạn bất mãn và phẫn nộ trong lòng cũng không nỡ thốt ra.
Thời gian cấp bách, Ninh Thần không dám trì hoãn. Hắn lập tức di chuyển xe lăn tiến đến, đưa bức thư trong tay qua: “Nương nương, bức thư này liên lụy quá lớn. Ta thực sự hết cách rồi mới ra hạ sách này để mời người ra đây.”
Trưởng Tôn tiếp nhận bức thư, liếc nhìn phần xi niêm phong đã bị xé mở, nhàn nhạt nói: “Ngươi từng xem qua rồi?”
Đây là ấn xi niêm phong chỉ có tướng lĩnh trong doanh trại tướng quân trở lên mới có, không phải việc cực kỳ trọng yếu thì không được sử dụng. Mà việc tự ý mở quân tín, cũng là tử tội.
Ninh Thần ngại ngùng gãi đầu. Nếu hắn chưa xem qua thì làm sao biết là sự việc nghiêm trọng kia chứ.
Trưởng Tôn cũng không so đo làm gì. Nếu nàng thực sự so đo tính toán thì tên tiểu tử này quả thực đã phạm phải quá nhiều lỗi lầm rồi, có chết một trăm lần cũng còn ít.
Sau khi mở phong thư, Trưởng Tôn nhìn sơ qua, để rồi con ngươi dần co rút, khí sắc cũng càng ngày càng âm trầm.
“Hay cho một vị Bắc Vũ Hầu!”