***
Ngân thương nhuốm máu, mỗi một kích đều đi kèm với từng đóa hoa đỏ thẫm. Đó là máu của kẻ địch, nhưng đa phần chính là máu của bản thân Thanh Ninh. Vết thương trên ngực không thể lành lại; cứ mỗi lần vung thanh ngân thương lên, vết thương lại rách ra. Máu tươi chảy xuống từng dòng, nhuộm đỏ hoàn toàn cả bộ quần áo đang mặc.
Bốn gã áo xanh chỉ muốn nhắm đến mục tiêu Trưởng Tôn nên không muốn kéo dài thêm. Bọn chúng ra chiêu càng tàn nhẫn hơn, chiêu nào chiêu nấy đều là sát chiêu cả. Tuy phải hoành thương giữ quan, nhưng Thanh Ninh đều sử dụng các chiêu thức tấn công thay vì phòng thủ, cố gắng chống lại các đoàn phối hợp của kẻ địch.
Phập...
Trước ánh đao đang áp sát, Thanh Ninh không hề né tránh, gắng gượng đỡ lấy một đòn; ngọn ngân thương trong tay nàng đâm ngược trở lại với khí thế như lôi đình giáng xuống, đập nát cánh tay của kẻ vừa tấn công.
“Một chiêu đổi một chiêu; ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu?”
Gã đầu lĩnh trong 4 gã áo xanh lên tiếng; trong mắt gã chợt lóe lên một vẻ lạnh lùng. Nếu thất bại trong lần ám sát Trưởng Tôn này, bọn chúng cũng sẽ phải chịu phạt nặng khi trở về. Tính tới tính lui, nhưng làm sao tính được một ả cung nữ bên cạnh Trưởng Tôn thôi mà lại có võ công cao cường đến như vậy.
Thanh Ninh không trả lời, chẳng rõ là do không muốn đối đáp hay thực sự kiệt lực rồi. Lúc này, bộ đồ trắng tinh một màu mà nàng đang mặc nay đã mất đi màu sắc vốn có của nó. Gió nhẹ len lỏi ngang, thổi tung máy tóc dài của nàng. Trong một khoảnh khắc xuất thần, dường như có một làn sương máu đang bay lượn đến.
“Kết liễu ả đi.”
Gã đầu lĩnh nhận ra Thanh Ninh như đèn đã cạn dầu, thế là vung mạnh loan đao lên; từng hình ảnh sắc xanh chớp động, tựa như Du long. Cũng ngay lúc đó, ba gã áo xanh còn lại lập tức phối hợp nhau, hùng hổ xông tới, muốn lấy đi tính mạng của nữ nhân trước mặt này.
Ánh đao yêu diễm, dệt nên một màn ánh đao mạnh mẽ vô địch. Cộng thêm với sự gia trì từ công pháp của mỗi một người, trong khi Thanh Ninh như cành khô trước gió, chẳng thể tìm ra bất kỳ một cơ hội sống sót nào giữa thế trận như hiện tại.
Trước chiêu thức đủ gây đe dọa đến tính mạng như vậy, ánh mắt vô thần của Thanh Ninh dần lộ ra tia sáng chói mắt. Giữa một trời vải vụn bay lả tả, thanh ngân thương của nàng vụt rời khỏi tay, điên cuồng xoay tròn tại không trung.
“Ta đã nói rồi! Hôm nay, không ai có thể bước qua lằn ranh này nửa bước.”
Trong lúc nói chuyện, Thanh Ninh không lùi mà tiến, di chuyển từng bước về phía trước. Thanh ngân thương xoay vòng điên cuồng xung quanh người nàng, cuốn lấy mây gió chung quanh, hình thành nên một vòng xoáy cực lớn.
Với chiêu cuối cùng này, Thanh Ninh đã dốc hết tu vi cả đời mình vào đó, chỉ vì để giữ lấy hậu phương an toàn mà thôi. Đây là chấp nhất trong kiếp này của nàng, cũng là một đường số mệnh của Trưởng Tôn.
Ầm...
Chiêu thức hai bên va chạm nhau, khiến trời đất rung chuyển, bụi bặm mù mịt bốc lên. Binh khí trong tay 5 người không chịu nổi lực lượng cực lớn như vậy, cuối cùng vỡ nát đồng loạt. Với uy thế kinh người như vậy, đã tạo ra lực chấn động mạnh đến mức hất văng toán thị vệ và bọn thích khách áo đen đang giao chiến ở xa xa ra tận mấy bước.
Lịch bịch...
Trong lúc dư âm, 4 gã áo xanh đều cảm thấy yết hầu mình mằn mặn, tiếp đến là đồng loạt ói ra một ngụm máu tươi; cả đám đều lắc lư cả người, khó mà đứng vững nổi.
Cách đó không xa, bóng người nhuốm máu kia vẫn đứng hiên ngang tại đó. Nàng tựa lưng vào cỗ kiệu, ánh mắt dần mất đi vẻ thanh minh.
Lần cuối cùng nhìn lại nhân sinh này, tựu chung cũng đã viên mãn. Giữ vững vị trí tại đây, tranh thủ thời cơ để Trưởng Tôn chạy trốn an toàn; đời này kiếp này, nàng không còn gì hối tiếc.
Chỉ đáng tiếc thay, nàng đã không thể nghe cái tên đáng ghét từng gọi nàng là Thanh Ninh tỷ tiếp tục chọc ghẹo mình nữa.
“Không!!!”
Đột nhiên, có một tiếng thét thê lương vang lên, cũng khiến Thanh Ninh vô thức nhìn lại. Nhưng lại đáng tiếc một lần nữa, ánh mắt vô thần của nàng đã không thể nào trông thấy ai đến nữa rồi. Trong tầm nhìn mơ hồ, dường như có một bóng người quen thuộc nào đó đang phản chiếu vào ánh mắt, trước khi bóng tối vô tận bao trùm lấy tất cả.
“Thanh Ninh tỷ!!!”
Ninh Thần tiến tới vài bước, đỡ lấy Thanh Ninh. Nỗi đau đớn và thống khổ bao trùm lấy ánh mắt của hắn; liếc nhìn bốn người cách đó không xa, đây là lần đầu tiên mà hắn cảm nhận được nỗi thù hận trong lòng mình lại dày đặc đến vậy.
Cẩn thận đặt Thanh Ninh tựa sát vào cỗ kiệu, Ninh Thần lập tức lấy ra một chiếc ấm bằng đồng nho nhỏ, giữ chặt bên tay trái. Tiếp theo, hắn lấy một thanh hỏa khí, nhen lửa, đốt vào một sợi dây thừng được buộc chặt vào phần nắp ấm. Thấy thế lửa lớn dần rồi lan đến nắp ấm, Ninh Thần giữ chiếc ấm nhỏ bằng hai tay, sao đó ném mạnh một cái trước khi cấp tốc ôm lấy Thanh Ninh rồi bỏ chạy.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng nổ kinh thiên động địa chấn động toàn bộ khu vực xung quanh. Bốn gã áo xanh đang bị thương nên không thể né tránh, bị dư âm của vụ nổ tác động trực tiếp vào, hất bay ra xa mấy trượng. Bọn chúng nằm ngay đơ trên mặt đất, chẳng biết sống chết thế nào.
“Khụ khụ khụ...”
Vì bảo vệ cơ thể của Thanh Ninh, Ninh Thần không thể không dùng cơ thể của mình để gánh chịu lấy phần dư âm từ vụ nổ kia. Trong nhất thời, hắn cảm nhận nội tạng bên trong người mình rung động mạnh, đến nỗi ọc ra máu tươi.
Giữa khung cảnh khói bụi mù mịt đầy trời, Ninh Thần cũng không có đủ thời gian để kiểm tra thương tích của bản thân. Hắn bế Thanh Ninh lên, chạy thẳng một mạch vào một con hẻm nhỏ nào đó.
...
Trong tiệm thuốc Độ An, Trưởng Tôn vẫn luôn đứng chờ ngay cửa. Nàng liên tục dõi mắt quan sát xung quanh, tuy ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt luôn đong đầy nét lo lắng.
Ước chừng nửa khắc sau, Ninh Thần đã chạy tới, trên tay hắn chính là Thanh Ninh trong trạng thái máu tươi ướt đẫm cả người. Thấy thế, Trưởng Tôn lập tức chạy đến kiểm tra. Đến khi nhận ra thảm trạng của Thanh Ninh, đôi mắt của nàng lập tức đỏ ngầu cả lên.
Tuy nhiên, dù sao đi nữa thì Trưởng Tôn cũng là Hoàng hậu. Sau khoảnh khắc hoang mang luống cuống vừa rồi, nàng lập tức lấy lại sự tỉnh táo, để rồi mới nhận ra dáng vẻ hiện tại của Ninh Thần cũng không khá hơn là bao, rất lam lũ chật vật.
“Vào trong nhanh lên.”
Trưởng Tôn dẫn Ninh Thần đi vào hậu viện của hiệu thuốc. Tiệm thuốc Độ An này là tài sản riêng của dòng họ Trưởng Tôn tại Hoàng thành này. Hơn nữa, cứ cách mỗi một khoảng thời gian thì chưởng quỹ nơi đây phải đến Trưởng Tôn gia để báo cáo công việc. Khi Trưởng Tôn chưa nhập cung, nàng thường trợ giúp khá nhiều trong việc quản lý cả gia tộc của mình, thế nên chưởng quỹ của hiệu thuốc Độ An cũng không xa lạ gì với vị Hoàng hậu đây.
Ninh Thần cẩn thận đặt Thanh Ninh lên giường. Chưởng quỹ lập tức mang thuốc cầm máu và vải trắng ra. Sau khi tạm thời cầm máu, lão ta bèn tranh thủ bắt mạch, kiểm tra thương thế. Ở bên cạnh, Ninh Thần và Trưởng Tôn chỉ có thể chờ đợi trong lo lắng mà thôi. Khi thấy sắc mặt của chưởng quỹ càng lúc càng khó coi, cõi lòng của hai người cũng bắt đầu nặng nề hẳn.
“Thế nào rồi?”
Thấy chưởng quỹ đứng dậy, Trưởng Tôn nhanh chóng bước tới, lo lắng hỏi.
“Nội tạng của Thanh Ninh cô nương bị thương rất nặng; không những thế, nàng ấy bị mất máu quá nhiều. Thực sự... không còn thuốc nào có thể cứu chữa được nữa rồi.” Chưởng quỹ khẽ thở dài, thành thật trả lời.
Vừa nghe câu “không còn thuốc nào có thể cứu chữa được nữa rồi”, ngay cả Trưởng Tôn vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh mà cũng cứng đờ cả người; nàng ngồi phịch xuống, như người mất hồn vậy.
Mà nghe thấy câu trả lời của chưởng quỹ như thế, trái tim của Ninh Thần cũng quặn đau dữ dội. Đột nhiên, tựa như vừa nhớ đến điều gì, hắn bước lên phía trước, lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong người ra rồi lập tức mở nắp hộp ngay.
Đây là vật mà Mộ Thành Tuyết từng đưa cho hắn vào sáng nay. Nàng ấy nói rằng, thuốc này có thể cứu sống hắn một mạng. Trong tình hình hiện tại, dù chẳng biết thuốc này có công hiệu như vậy hay không, thì hắn cũng không còn thời gian mà cân nhắc quá nhiều nữa.
Hắn nhét viên thuốc vào miệng Thanh Ninh, để rồi nhận ra viên thuốc kia cấp tóc hòa tan rồi biến mất ngay trong nháy mắt. Thấy động tác và vẻ mặt căng thẳng của Ninh Thần như thế, Trưởng Tôn cũng thầm nảy sinh niềm hy vọng.
Chưởng quỹ cũng bước tới bắt mạch lần thứ hai. Hồi lâu sau, lão vẫn lắc đầu, thở dài nói khẽ: “Không được! Tuy đã có thể bảo vệ một hơi thở cuối cùng, nhưng mất máu nhiều quá. Hoàng hậu nương nương, xin ngài hãy chuẩn bị tâm lý.”
“Ta hiểu.” Trưởng Tôn gật đầu trong nỗi đau xót.
“Hiểu cái gì mà hiểu!!! Sao không truyền máu cho nàng ấy đi, nhanh lên!!!” Ninh Thần cũng sốt ruột, thế nên chẳng thèm quan tâm đến tôn ti trật tự gì cả.
Nghe thấy cách nói kỳ lạ của Ninh Thần, không chỉ chưởng quỹ mà ngay cả Trưởng Tôn cũng ngẩn người. Truyền máu? Nó là cái gì thế?
Trước biểu hiện của hai người bên cạnh, Ninh Thần chợt nhớ ra, có lẽ khái niệm truyền máu vẫn chưa xuất hiện trong thời đại này. Tuy nhiên, hắn không còn thời gian mà giải thích cặn kẽ, chỉ có thể nói thẳng: “Chưởng quỹ! Nhờ ông tìm một vài vật giúp ta.”
Hắn bắt đầu miêu tả thứ mình cần, nhưng vì nói năng quá gấp gáp nên chưởng quỹ chẳng hiểu mô tê gì cả. Rốt cuộc, vẫn là Trưởng Tôn hiểu rra, thế là chen vào giải thích vài câu. Cuối cùng, chưởng quỹ cũng bừng tỉnh mà hiểu rõ, để rồi lập tức chạy ra bên ngoài.
Cũng may, hiệu suất làm việc của chưởng quỹ khá tốt. Không mất quá nhiều thời gian, vị chưởng quỹ kia đã mang về một vài sợi dây bằng vàng, tuy độ dày mỏng khác nhau nhưng tất cả đều có lỗ hổng ở hai vị trí đầu và cuối.
Đây cũng là vật khá phổ biến trong các tiệm bán trang sức; tuy nhiên, lão ấy không biết dùng vật nào mới hữu dụng, thế là mua hết tất cả rồi mang về đây.
Ninh Thần chọn sợi dây vàng mỏng nhất, dùng kéo cắt bỏ mấy vành khuyên ở hai đầu, khử trùng bằng rượu trước khi luồn sợi dây vàng này vào cổ tay của Thanh Ninh.
Ở bên cạnh, Trưởng Tôn há miệng định hỏi, nhưng lại lập tức trông thấy Ninh Thần đã luồng đầu dây vàng còn lại vào cổ tay của hắn.
“Tuyệt đối đừng để sai sót xảy ra!”
Vẻ mặt của Ninh Thần rất nghiêm túc. Kiếp trước, hắn có nhóm máu O, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là kiếp này cũng mang nhóm máu ấy. Một khi phạm sai lầm, vậy thì không còn khả năng cứu vãn nữa rồi.
Sau một phút, sắc mặt của Ninh Thần dần tái nhợt; đôi chân của hắn cũng bắt đầu chệnh choạng rồi. Bất quá, hắn vẫn cố gắng đứng vững. Thời đại này không có trang thiết bị truyền máu. Ngộ nhỡ hắn ngồi xuống khiến độ cao bị lệch, dĩ nhiên là máu sẽ không thể truyền qua đối tượng cần nhận rồi.
Lại nửa khắc trôi qua, Ninh Thần cảm giác mặt mũi tối sầm lại. Hai chân của hắn lảo đảo liên tục, suýt nữa ngã ngang, cũng may là có Trưởng Tôn kịp thời đỡ lấy hắn từ vị trí bên cạnh.
“Ngươi nghỉ ngơi trước đi, để ta thay thế cho.” Thấy gương mặt của Ninh Thần tái mét, Trưởng Tôn lo lắng mở lời.
“Không được. Nếu đã dùng phương pháp này, càng ít người nhúng tay thì càng hạn chế được rủi ro. Ta vẫn còn kiên trì được.”
Ninh Thần bác bỏ ý tốt của Trưởng Tôn, vì vốn dĩ hắn cũng đang đánh cược. Nếu Trưởng Tôn lại tham gia vào quá trình truyền máu, chắc chắn Thanh Ninh sẽ rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh.
Qua nửa canh giờ, Ninh Thần rốt cuộc cũng không kìm được mà ngất đi. Để tiện chăm sóc cho hai người họ, Trưởng Tôn dặn dò chưởng quỹ kê thêm một chiếc giường trong phòng, sau đó mới đặt Ninh Thần lên nằm nghỉ.
Chưởng quỹ ra tiền đường bốc thuốc rồi nấu sôi lên, sau đó bèn đưa đến hậu viện. Trong lúc lão bận bịu tối tăm mặt mày, Trưởng Tôn cũng không quên mà nhắc nhở rằng, tuyệt đối không được tiết lộ thân phận của nàng với bất cứ một ai. Vì lẽ đó, lão ta cũng không dám giao chuyện nơi đây cho người khác, chỉ có thể đích thân mà hành sự.
Sau khi cho hai người uống thuốc xong, cuối cùng thì Trưởng Tôn cũng có thời gian ngồi suy nghĩ lại đầu đuôi mọi chuyện. Rất ít người biết nàng xuất cung, vậy tại sao có thể bố cục âm mưu ám sát đúng lúc và tỉ mỉ đến thế?
“Tây Cung!”
Suy tính một hồi lâu, ánh mắt của Trưởng Tôn đột nhiên co rụt lại. Trong số tất cả đối tượng mà nàng có thể liên tưởng đến, giữa môi trường nghiêm ngặt dưới chân Thiên tử, chỉ có vị Vạn quý phi ở Tây cung kia mới có thể sắp xếp xong tất cả thế này trong một thời gian ngắn đến như vậy.
Nói như thế, liệu sự kiện ám sát Hạ hoàng kia có phải là do Vạn quý phi bố cục ra hay không? Nhưng mà, nàng ta làm vậy để làm gì?
Vinh hoa phú quý? Không đúng.
Quyền lợi và địa vị ư?
Nếu ám sát Trưởng Tôn thành công, thì lý do như vậy vẫn hợp lý. Nhưng ngộ nhỡ Hạ hoàng băng hà, thì đối với Vạn quý phi chính là trăm hại mà không có lợi nào.
Chẳng lẽ, kẻ ám sát Hoàng hậu và kẻ ám sát Hạ hoàng là hai thế lực khác nhau ư?
Cân nhắc hồi lâu, Trưởng Tôn vẫn chưa tìm ra được điểm mấu chốt. Tuy nhiên, vì đã hình thành nên cách nghĩ này, nàng có thể chậm rãi kiểm chứng trong tương lai.
Ban đầu, nàng xuất cung là để trở về phủ Trưởng Tôn. Trong vấn đề này, điểm xuất phát ban đầu chính là vì Hạ hoàng bí mật truyền chỉ cho nàng, sai nàng giao tin cho Thanh Hà hầu, gia chủ dòng chính của họ Trưởng Tôn, cũng chính là cha ruột của nàng.
Căn cơ của họ Trưởng Tôn không phải ở Hoàng thành, mà ở phía Tây Bắc xa xôi. Gia tộc nhà nàng sở hữu 3 tòa thành lớn tại Tây Bắc, gồm Thái Lĩnh, Thanh Hà, Tàng Xuyên, có thể nói chính là chư hầu một phương. Bất quá, vì để Hạ hoàng yên tâm, các đời Thanh Hà hầu đều dàn xếp cho con cháu trực hệ của mình ở lại Hoàng thành, lập nên phủ Trưởng Tôn. Hiện tại, Vương đình Bắc Mông bắt đầu gây ra loạn lạc, mà Hạ hoàng lại không thể hạ chỉ xuất binh. Do đó, dòng dõi Trưởng Tôn chính là lựa chọn tốt nhất. Chỉ cần Thanh Hà hầu âm thầm tăng cường binh lực về phương Bắc từ trong bóng tối, dù Vương đình tại Bắc Mông có muốn động binh thì cũng phải lo lắng thêm vài phần.
Vì thiên tượng ‘Huỳnh Hoặc thủ tâm’, Đại Hạ không thể chủ động gây ra chiến sự, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là phải nuốt giận vào lòng. Tuy không nghênh ngang phái binh tiếp viện, Hạ hoàng vẫn có thể âm thầm sai Thanh Hà hầu tăng cường binh lực cho tiền tuyến bên kia.
Nguyên nhân trong chuyện này cũng rất đơn giản, vị trí phòng thủ của Thanh Hà hầu nằm đủ gần với Vương đình Bắc Mông. Nếu hành sự cẩn thận một chút, sẽ không có ai nhận ra là nơi đó đang tăng cường binh lực.
Mà sự tình này được xếp vào loại thông tin tuyệt mật! Một khi lộ ra bên ngoài, sẽ luôn có người hữu tâm lợi dụng thông tin này mà bịa chuyện Hạ hoàng muốn khởi binh, gây ra chiến tranh. Cộng với thiên tượng ‘Huỳnh Hoặc thủ tâm’ hiện thế, Đại Hạ sẽ rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng ngay tức thì.
Trên đời này, Vĩnh Dạ Thần Giáo là thế lực có thể lợi dụng lòng người một cách hiệu quả nhất. Do đó, Đại Hạ không thể mạo hiểm được, chỉ có thể hành động thật cẩn thận.