• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nắp quan tài đá nặng trịch được đẩy sang một bên.

Lê Ngọc Nam thở hổn hển, trong đầu lần lượt hỏi thăm mười mấy đời tổ tông của người đứng cạnh. Mà dường như kẻ kia cũng chẳng mấy bận tâm, ánh mắt hắn trân trân nhìn vào trong cỗ quan tài đá.

Nơi đó trống không.

"Ơ..." Chính Lê Ngọc Nam cũng bị dọa cho lạnh người. Anh rọi đèn pin vào bốn góc chiếc quan tài rỗng, khó khăn nuốt nước bọt, "Sao không thấy cái xác đâu? Có lẽ nào nó bò ra ngoài rồi hay không?!"

Gió từ các thông đạo thổi hun hút, không gian tối tăm lại càng thêm lạnh lẽo. Phạm Anh Khoa không đáp lời Ngọc Nam, hắn chống tay vào thành quan tài đá, chậm rãi nhắm mắt lại.

"Anh còn định giấu tôi đến khi nào? Dù sao cũng đã đi cùng với nhau, anh ít nhất cũng nên nói với tôi chuyện gì đang diễn ra chứ?"

Nói không sợ là nói dối, nhưng hiện tại Lê Ngọc Nam thấy buồn bực nhiều hơn. Mấy ngày hôm nay bị anh ta kéo đi ngược xuôi, vất vả trèo đèo lội suối, rồi cuối cùng tiến vào cái nơi thăm thẳm hiểm độc này... thế mà vẫn không nhận được lấy một lời giải thích cho tử tế.

"Nghỉ ngơi chút đi. Tôi đã hứa sẽ đảm bảo an toàn cho cậu rời khỏi đây, cậu không cần lo lắng."

Cuối cùng thì Phạm Anh Khoa cũng chịu mở lời. Hắn ngồi xuống mặt đất, đặt chiếc đèn pin cũ rích sang một bên, nhẹ mở balo lấy ra một ít thịt khô, đưa về phía Lê Ngọc Nam.

"Cám ơn ý tốt của anh, nhưng ở cạnh quan tài thì tôi không nuốt nổi. Tôi đi đây, tạm biệt."

Dứt lời, Lê Ngọc Nam bực bội tháo chiếc nhẫn trên tay, ném xuống trước mặt người kia. Hắn nhăn mày, vội vã đứng dậy níu chặt lấy tay anh, "Cậu muốn đi đâu? Điên à?"

"Tôi không chịu đựng được nữa, tôi về nhà đây. Kẻ điên ở đây mới chính là anh đấy. Bộ tộc của các người tự xử lý với nhau đi, chết hết cả lũ cũng không liên quan đến tôi." Lê Ngọc Nam gào lên, dứt khoát đẩy vai hắn bước qua.

"Ra ngoài cậu sẽ gặp nguy hiểm."

"Ở đây cũng chết, tôi thà chết quang minh chính đại bên ngoài."

Cả hai hung hăng trừng mắt nhìn nhau, Lê Ngọc Nam quyết định lần này dù có đánh nhau thật cũng không đầu hàng. Ấy thế mà chỉ vài giây sau, hắn đã buông lỏng tay, "Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu nữa." Hắn thở dài, duỗi ngón tay đang siết chặt thành nắm đấm của anh ra, "Đeo nhẫn vào đi, hiện tại nó giữ cậu an toàn khi ở đây."

Thấy anh ta xuống nước, Lê Ngọc Nam cũng không phản kháng thêm gì. Anh thừa biết dù hắn có để anh đi, thì bản thân anh cũng chẳng thể nào tìm được lối ra ban đầu nữa.

"Tôi phải lấy được chiếc chuông đeo trên cổ vị pháp sư tối cao của bộ tộc Mao Khê trước khi..." Nói đến đây, ánh mắt Phạm Anh Khoa đột nhiên tối lại.

Lê Ngọc Nam rút tay về, rùng mình hỏi: "Sao không nói nốt?"

Lặng một hồi, hắn mới đáp: "Trước khi ông nội tôi giành được."

Mặc dù không hoàn toàn hiểu hết mớ hỗn độn này, nhưng Lê Ngọc Nam vẫn nổi hết cả da gà khi nghe hắn nói thế. "Vậy mấy người có liên quan gì tới làng họ Trương? Rõ ràng là người của bộ tộc Mao Khê mà?" Anh đối với hắn dù có buông bỏ một chút phòng bị, nhưng vẫn chín phần cảnh giác.

"Cậu không cần nhìn tôi kiểu đấy, dù gì cậu cũng là vợ của tôi."

Hắn cười cười, nụ cười đầu tiên trong suốt chuỗi ngày vất vả qua. Khá tự nhiên, hắn lại ngồi xuống nền đất lạnh lẽo, phủi phủi chỗ bên cạnh, "Ngồi đi, muốn biết gì tôi sẽ nói cho nghe."

Lê Ngọc Nam khịt mũi, nội tâm cực kỳ mâu thuẫn với hành động, anh đặt đít ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Sau khi vị pháp sư tối cao qua đời, cả ngôi làng đã bị vùi sâu xuống lòng đất. Lúc bấy giờ, tà thuật của bộ tộc Mao Khê càng lúc càng mạnh, đến mức mang chiến tranh của đất nước mình để làm trò tiêu khiển, bổ trợ cho việc nắm quyền cai trị của họ sau này. Có lẽ không chịu được cảnh giết chóc vô tội triền miên, trong bộ tộc đã có một số người phản bội." Ánh mắt anh ta dừng lại trước quan tài đá trống rỗng, khóe miệng cong lên, "Những kẻ này đã hợp sức yểm tà thuật vùi sống cả bộ tộc trong lòng núi, thế nhưng lại càng không ngờ tới sẽ mở ra được đoạn Âm Sát vô cùng hung hiểm. Thế đất âm độc như vậy, vốn dĩ lại càng thích hợp với tà thuật của Mao Khê, nên những kẻ còn sống sót đã tiến hành xây mộ của vị pháp sư tối cao tại nơi này. Thật không may, Kẻ Kế Thừa đã không bị vùi chết..."

Không gian tĩnh lặng, thi thoảng nghe tiếng gió đập vào vách thông đạo tăm tối, rít lên từng hồi ai oán thê lương.

Lê Ngọc Nam ngờ ngợ, anh nhìn hắn hồi lâu mới lên tiếng: "Ông nội anh là Kẻ Kế Thừa?"

"Căn nhà ở làng họ Trương hôm đó tôi với cậu vào, chính là nhà của ông nội tôi."

Hắn nói rồi cúi đầu day day hai huyệt thái dương. Lê Ngọc Nam vốn dĩ vô cùng thắc mắc trong lòng, là không phải hành động của hắn chuỗi ngày vừa qua, là đối đầu trực tiếp với chính ông nội mình hay sao. Nhưng thấy hắn mệt mỏi đến vậy, anh cũng thôi không hỏi thêm gì.

"Anh nghỉ một lát đi, tôi đi xem xung quanh."

Dứt lời, anh liền cầm đèn pin đứng dậy. Phạm Anh Khoa vội vã giữ lấy tay anh, "Đừng đi lung tung, cậu không sợ hả?"

"Ông đây còn phá cả trận Truy Hồn rồi, mấy cái mộ này nhằm nhò gì."

To mồm thế thôi, nhưng Lê Ngọc Nam cũng không dám nhích lại gần cái quan tài nữa. Anh đi quanh mấy cái cột đứng sừng sững bốn phía, rọi đèn pin lên từng tấm bích họa mà xem xét. Bốn bức tranh, nét biểu cảm đều khác biệt sau nửa chiếc mặt nạ mèo đen, nhưng dễ dàng nhận ra được tất cả cùng vẽ một người. Trong lòng anh thầm cảm thán bức tranh sống động y như người thật, còn dọa cho anh giật mình phải lùi lại phía sau một chút. "Đây không phải là mộ thất của vị pháp sư tối cao đúng không? Anh nói ông ta có đeo chuông trên cổ, nhưng người trong bức hình thì không."

"Ừm, đừng nhìn nó quá lâu. Những thứ trong này đều được yểm tà thuật hết đấy."

Lê Ngọc Nam lập tức thu hồi ánh mắt, anh trở lại bên cạnh người kia.

"Tôi cũng chưa hỏi vì sao cậu liên quan đến những chuyện này." Phạm Anh Khoa chăm chú nhìn anh.

"Vì tôi là anh trai của em gái tôi."

Câu trả lời của anh khiến người kia bật cười. "Thế em gái anh liên quan gì đến việc này?"

"Nhờ phước đức của bộ tộc nhà anh cả, tự nhiên đổ bộ vào làng họ Trương làm gì? Để rồi nó lại phải cưới Lệ Quỷ làm vợ."

Phạm Anh Khoa không đáp lời, hắn cúi đầu xé nhỏ từng miếng thịt khô đưa qua cho anh. Hai người lặng lẽ ngồi nhai mấy miếng thịt mặn chát, cố bỏ qua cảm giác rờn rợn từ cỗ quan tài sau lưng.

"Tà khí không tự nhiên mà sinh ra, chúng đều xuất phát từ tâm của mỗi người cả." Trong ánh sáng nhờ nhờ của chiếc đèn pin cũ rích, giọng của hắn trầm khàn nhẹ bẫng bên tai, "Làng họ Trương nằm đúng trong mạch sát, lại chứa đựng nhiều oán khí cũng như tà niệm, thế nên ông nội tôi đã rời đến nơi đó sau khi giết hết những người thợ xây chôn theo lăng mộ ở đây. Ông ấy đem tà thuật của bộ tộc Mao Khê, dùng làng họ Trương làm nơi thi triển, đợi thời cơ sẽ tập hợp lại những pháp sư còn sống sót, để triệu hồn lại bộ tộc Mao Khê."

Lê Ngọc Nam hoang mang nhìn xuống Ấn Quỷ mờ nhạt trên tay của Phạm Anh Khoa. Cái nhìn đầy nghi hoặc của anh khiến hắn bật cười, xoa xoa lên hình con mắt ấy. "Kẻ Kế Thừa chỉ duy trì được năng lực trong một khoảng thời gian nhất định mà thôi, trăm năm mới có một người như vậy. Chiếc chuông trên cổ vị pháp sư tối cao ấy, nếu không là tôi thì chẳng ai có thể giữ được nó. Nên yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng sống sót đến lúc phá nát nó, cũng như..."

Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt anh, lần đầu tiên anh cảm thấy có chút gì đó dịu dàng từ người thanh niên này.

"Cũng như giữ cậu an toàn rời khỏi nơi này."

Tim của Lê Ngọc Nam bỗng hẫng một cái, mắt đối mắt lại khiến anh nấc cụt. Không hiểu sao lại có cảm giác xấu hổ, anh vội quay đầu nhìn chiếc quan tài rỗng sau lưng, nói lảng: "Vậy kẻ nằm trong đó là ai? Vì sao không có cái xác nào vậy?"

Phạm Anh Khoa dường như cũng không nhận ra điểm kỳ lạ của Lê Ngọc Nam, hắn tiến đến bên quan tài, gương mặt điển trai trở nên âm trầm. "Đây là một trong bảy vị pháp sư năm đó đã tuẫn táng theo kẻ mạnh nhất kia. Bộ tộc Mao Khê tin rằng, khi vị pháp sư tối cao của họ thức giấc, thì những người này cũng sẽ sống lại theo ông ta."

Tự dưng lại hết luôn cả nấc cụt.

"Cái xác mất tiêu rồi, chả nhẽ nào mấy cha nội này sống lại thật?!" Lê Ngọc Nam tái xanh mặt mũi, vội vàng đứng lại gần người kia, ánh mắt kinh hãi nhìn xung quanh.

"Cậu sợ cái gì? Làm gì có ai mà sống trong cái quan tài cả trăm năm được chứ?"

Dứt lời, anh ta nhặt chiếc balo dưới đất, khoác lên vai. Lê Ngọc Nam cũng vội vàng bước theo sau, cùng hắn tiến đến trước một lối thông đạo.

"Vốn dĩ ông ta không hề ở lại nơi này, thì làm sao mà gọi là cái xác?"

Lời này khiến Lê Ngọc Nam sửng sốt, anh dừng lại, ngoái đầu nhìn cỗ quan tài mà trầm ngâm. "Ông ta là một trong những pháp sư đã yểm tà chôn vùi bộ tộc sao?"

"Ừm, những người thợ xây mộ đã bí mật thiết kế cho ông ta một con đường riêng để thoát ra ngoài. Ông ta tà thuật rất mạnh giống với sáu pháp sư còn lại, nên cũng chẳng ai nghi ngờ ông ta phản bội cả."

"Tức là ông ta biết vị trí chính xác gian mộ thất chính ở đâu đúng không?"

"Không hẳn! Trước khi nằm trong quan tài, ông ta đã phải chịu đau đớn để cổ trùng xâm nhập vào cơ thể rồi. Tình trạng này sẽ diễn ra trong vài ngày, trước khi có thể tỉnh lại và thoát ra ngoài."

Cả hai cùng tiến vào thông đạo, mùi ẩm ướt lại xộc lên.

"Nói cách khác thì người biết tường tận lối vào mộ thất chỉ có ông nội tôi." Phạm Anh Khoa chậm rãi lia đèn pin về phía trước.

"Hừ, vậy là ngần ấy năm qua, chính ông ta là người sử dụng tà thuật với làng họ Trương, khiến cho nhiều người phải bỏ mạng oan uổng đúng không?"

Nghe Lê Ngọc Nam nói vậy, hắn liền nhíu mày. "Tôi nói thế này không biết hợp tình hợp lý không, nhưng mà ông nội tôi vì một thứ tà thuật hung hiểm hơn gấp trăm lần thuật yểm mộ ở đây mà phải rời khỏi ngôi làng đó đấy."

Còn thứ gì lợi hại hơn cả Kẻ Kế Thừa ư?!

Thấy anh há hốc mồm kinh hãi, hắn lại bật cười. Hôm nay hắn cười rất nhiều, thoải mái như tất cả mọi chuyện đều ở trong tầm kiểm soát. "Ngạc nhiên lắm hả? Không phải tôi nói rồi sao, pháp lực của Kẻ Kế Thừa chỉ có thể duy trì trong một khoảng thời gian nhất định mà thôi. Thế nên ông mới phải sử dụng tà thuật để bảo vệ bản thân và gia đình sau này."

"Rõ ràng là kiếm quyền tiền trên linh hồn của người khác, anh có vẻ tự hào quá nhỉ?" Lê Ngọc Nam khinh thường "hừ" một cái.

Hắn im lặng không đáp. Nhìn cái bóng người cao lớn hắt lên vách tường có chút đơn độc của hắn, anh cũng thôi không mỉa mai nữa.

Dốc thông đạo thoai thoải, càng đi xuống sâu hơn càng cảm thấy ẩm ướt. Có nhiều đoạn lối đi đã phủ đầy những thảm thực vật kỳ lạ, nhỡ đạp phải là trượt chân ngã xa cả một đoạn.

Lê Ngọc Nam đã thấm mệt, người ướt đẫm mồ hôi, lồm cồm chống tay đứng dậy. Mà vì mặt đất trơn quá lại khiến anh ngã nhào. Vừa bực vừa mệt mỏi, anh ngồi luôn đấy mà chửi tục: "Đ** mẹ, đéo đi nữa. Ông mày nằm luôn đây, thành cô hồn dã quỷ. Có giỏi thì đến mà giết!"

Người kia đã đi trước một đoạn, thế mà vài chục giây sau đã nghe tiếng bước chân ngược trở lại. Phạm Anh Khoa cúi đầu nhìn anh, khe khẽ thở dài. "Xin lỗi, tôi không cố ý đẩy cậu vào tình thế này."

Nói rồi, hắn đưa tay kéo Lê Ngọc Nam đứng dậy. Hắn nói mình sắp chết, mà sức hắn có vẻ mỗi lúc một mạnh hơn khiến anh không khỏi kinh ngạc.

Từ lúc bước vào trong lăng mộ này, hình như hắn trông tỉnh táo hơn rất nhiều, không còn cái vẻ phờ phạc hốc hác như mấy ngày trước nữa. Có lẽ chính vì thế mà hắn cũng cười nhiều hơn, không động tí là cau có. Trông hắn thế này, anh mới cảm thấy đúng tuổi thanh niên trai tráng đáng có. Lê Ngọc Nam vô thức buột miệng: "Này, anh đừng có chết nhé!"

Nói ra cũng chính bản thân bị dọa cho cả kinh, chứ đừng nói là đối phương.

Hắn kinh ngạc nhìn anh, hồi lâu sau mỉm cười. "Ai mà muốn chết chứ? Cậu sợ sẽ thành góa phu à?"

Lê Ngọc Nam thẹn quá, liền hắng giọng chữa cháy. "Ý tôi là, anh đừng có chết vội. Tôi không biết đường ra khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này đâu."

"Tôi đã nói sẽ giữ cậu an toàn mà. Chỉ là, tôi đang trả nợ phần đời đã sống..."

Hắn bỏ dở câu nói, đoạn nâng đèn pin, kéo anh tiếp tục tiến sâu vào trong thông đạo.

Đi thêm một đoạn đã thấy nước lạnh đập vào gót chân.

Phạm Anh Khoa lia đèn pin về phía trước, chỉ thấy một màu lóng lánh đen kịt. Hắn nói: "Phía trước có lẽ là sông ngầm, không biết có sâu hay không. Cậu biết bơi chứ?"

"Tôi đâu có phải con Linh." Lê Ngọc Nam làu bàu.

Hắn cười. "Hai anh em cậu giống nhau nhỉ?"

"Điểm nào?"

"Cục súc như nhau."

Lê Ngọc Nam "hừ" một tiếng, quyết định không thèm để ý hắn nữa.

Lối đi ngày một mở rộng, hai người bọn họ cẩn thận rọi đèn pin xung quanh. Càng đi xuống, mực nước ngày càng dâng lên, thoắt cái đã đến đầu gối. Phạm Anh Khoa nghi hoặc nhìn xuống từng đợt sóng nước vỗ vào chân, lẩm bẩm: "Tại sao sông ngầm ở đây lại sóng lớn đến vậy?"

Trước mắt đã là một hang động thiên nhiên lớn, trần hang cách mặt nước khá xa, lia đèn pin cũng chẳng thấy bờ đối diện. Con sông đen ngòm, nhìn bằng mắt thường không thể thấy đáy.

Sông ngầm dưới động Sơn Đoòng khá sâu, theo tìm hiểu thì có nơi sâu đến cả trăm mét. Nếu không có bình dưỡng khí, hay thông thạo kết cấu lòng sông thì khó có thể mà bơi qua hang động khác được.

Con người đứng trước thiên nhiên kỳ bí lúc nào cũng cảm thấy sợ hãi, nhất là đối với một nơi chưa từng có người đặt chân. Hai hàm răng của Lê Ngọc Nam đã va vào nhau, một phần vì lạnh, phần nhiều vì kinh hãi.

"Này anh Kế Thừa, không còn đường nào khô ráo hơn hay sao?" Anh rùng mình lùi lại đứng sau lưng người kia.

Hắn im lặng không đáp.

Dưới chân là sỏi đá, không còn cảm giác trơn trượt như đi trên thông đạo ban nãy. Nhưng càng ra xa, cảm nhận rõ ràng từng đợt sóng nước vỗ vào người càng mạnh.

Bất chợt Phạm Anh Khoa dừng lại, đôi mắt màu xanh nhàn nhạt trong bóng tối như sáng quắc lên. "Cậu có thấy thứ đó không?"

Lê Ngọc Nam nheo mắt nhìn theo hướng ánh đèn pin rọi đến.

Giữa mặt nước mênh mông xuất hiện một thứ có hình dáng giống cỗ quan tài.

Sống lưng của anh lạnh toát, bất giác đứng nhích lại gần người kia. "Sao... sao quan tài đá lại nổi trên mặt nước được?"

Cũng giống như cỗ quan tài trống trong mộ thất ban nãy, nhưng thay vì nằm trên nền đất, nắp quan tài đá này lại sừng sững nổi lên giữa lòng con sông ngầm.

Hiện tại nơi hai người họ đứng, nước đã dâng tới ngang ngực. Như vậy vị trí nơi chiếc quan tài kia nổi trên mặt nước, độ sâu áng chừng cũng phải ba tới bốn mét.

Làm gì có ai đặt quan tài ở một vị trí như vậy?

Lê Ngọc Nam càng nghĩ càng sởn da gà, anh lên tiếng chỉ trích: "Bộ tộc của mấy người làm sao thế? Đã không chôn cất thì thôi, còn thả nổi trên mặt nước?"

Im lặng một lúc, Phạm Anh Khoa mới đáp: "Tôi không nghĩ là nó đang nổi đâu."

Lời vừa dứt, cỗ quan tài đá trước mặt đã chậm rãi di chuyển. Dường như nó đang tiến về phía hai người họ, mỗi lúc một gần hơn.

Sóng nước vỗ mạnh, chưa gì đã cuộn lên, dội ướt nhẹp xuống đầu.

Lê Ngọc Nam lau đám nước trên mặt, cật lực dụi mắt. Ánh đèn pin của hai người họ chìm trong biển nước, thoắt cái đã không thấy bóng dáng của cỗ quan tài kia đâu.

"Tôi có hoa mắt không? Hình như nó di chuyển... Ông ta... thật sự còn sống hả?"

Hắn quay sang nhìn anh, ánh mắt tối lại. Còn chưa kịp đáp, một trận sóng ngước lớn lại ập đến, đẩy cả hai tách nhau ra một đoạn.

Lần này, Lê Ngọc Nam đã nghe rõ mồn một tiếng quẫy đạp, cứ như một vật gì đó nặng nề đang rẽ nước vun vút lao mình về phía họ.

"Cẩn thận!"

Chỉ mới nghe hắn gào lên, cổ chân của anh dường như đã bị một thứ gì nhớp nháp dưới nước nắm lấy. Không kịp phản ứng, nó đã thô bạo lôi tuột anh xuống mặt nước đen kịt.

Đèn pin trong tay bị văng ra xa, nước xộc vào khoang miệng, mắt đau rát vì làn nước lạnh lẽo, Lê Ngọc Nam hoảng loạn quẫy đạp chân tay. Chẳng biết thứ đang lôi anh xuống lòng sông là gì, nhưng có thể lờ mờ nhận thấy kích thước của nó không hề nhỏ. Nhờ ánh đèn pin lấp loáng chiếu trong làn nước, hình dáng của cái thứ đang kéo anh đi như một con Thủy Quái cùng những chiếc xúc tu tua tủa mọc ra hai bên mình. Lê Ngọc Nam hãi hùng, cố gắng giãy đạp để thoát khỏi một chiếc xúc tu đang quấn lấy chân anh.

Nhưng sức người làm sao lại với thứ kia, càng cố vùng ra, nó lại càng quấn chặt lấy cổ chân của anh hơn, đến mức bắt đầu cảm thấy tê dại. Anh cong người, toan cố gỡ chân khỏi chiếc xúc tu kia.

Tại sao lại có cảm giác như bàn tay người vậy?!

Thứ anh chạm vào không giống xúc tu, mà lại có năm ngón rõ ràng như bàn tay của người. Chỉ có điều làn da của nó lạnh lẽo, trơn tuột như xác chết ngâm dưới nước lâu ngày vậy.

Nghĩ đến đây, Lê Ngọc Nam bị dọa cho sợ hãi. Không cần biết nó là cái gì, cứ chém phăng đi rồi tính.

Nói thì dông dài, nhưng cả thảy diễn ra chỉ mười mấy giây. Anh rút con dao phay dắt bên cạnh balo, dồn hết sức chém xuống thứ đang giữ lấy cổ chân mình. Ngay khi lưỡi dao sắc lẹm đưa tới, một tiếng thét đinh tai vang lên, chân anh lập tức được buông lỏng. Con Thủy Quái nổi giận, quẫy mạnh thân mình hất anh ra xa.

Cú đập này mạnh đến mức làm thần trí của Lê Ngọc Nam trở nên mơ hồ. Anh mất sức, cảm thấy cơ thể cứ chìm dần xuống lòng sông ngầm.

Thời điểm Lê Ngọc Nam nghĩ mình đã tận số, thì một cánh tay rắn chắc bất ngờ ôm lấy cơ thể, kéo anh dần trở về với mặt nước. Trong cơn mơ màng, anh chỉ thấy một đôi mắt màu xanh nhàn nhạt sát bên, gương mặt người kia mơ hồ ẩn hiện.

Phạm Anh Khoa...

Vài giây sau hai người họ đã ngoi lên khỏi mặt nước. Không khí ập tới, Lê Ngọc Nam hít lấy hít để. Rốt cuộc cũng tỉnh táo được vài phần.

"Không sao chứ? Cậu có nghe tôi nói gì không?"

Gương mặt hắn đầy âu lo, vòng tay vẫn ôm lấy anh chặt cứng. Lê Ngọc Nam ho khù khụ ra mấy ngụm nước, ù ù cạc cạc lắc đầu. Anh khua khua con dao trên tay, giọng lạc cả đi: "Buông tôi ra cho tôi thở, anh định siết chết tôi à? Con đó nó là cái quái gì vậy?"

Hắn chỉ hơi buông lỏng tay. "Nó là một loài sinh vật thời cổ, tôi đã từng thấy nó xuất hiện trong các ghi chép của ông nội. Bộ tộc Mao Khê đã sử dụng nó như một loại tà thuật trấn mộ. Cậu biết Kẻ Gác Mộ chứ?"

"Gác cái quần què gì không biết, nhưng thêm vài phút nữa là chết mẹ nó đến nơi rồi."

Dưới ánh đèn pin trên tay của hắn, rốt cuộc Lê Ngọc Nam cũng nhìn thấy rõ thứ vừa rồi.

Nó như một con rắn khổng lồ, đường kính thân mình ước chừng tới hai mét. Đầu nó ngóc lên khỏi mặt nước, lộ ra hàm răng nhọn hoắt trắng ởn. Nó không có mắt, nhưng trên đầu lồi ra một cục kỳ dị.

Lê Ngọc Nam nhìn tới hồn bay phách lạc. Ban nãy nếu không phải vì tuột mất chiếc đèn pin, thì chắc anh cũng đã bị con Thủy Quái này dọa cho chết luôn rồi.

Tiếng gào thét ai oán vang vọng khắp hang động, rõ ràng không hề phát ra từ chiếc miệng đỏ lòm của con Thủy Quái kia. Nó trồi thân mình lên khỏi mặt nước, lúc này Lê Ngọc Nam mới biết thứ tóm lấy chân anh ban nãy là cái gì.

Bao trùm lên thân mình khổng lồ nhầy nhụa của con Thủy Quái, đó chính là hàng trăm, hàng ngàn những cái xác người. Đầu và thân thể mỗi cái xác đều dính liền với phần thân của Thủy Quái, chỉ chừa lại chân tay lủng lẳng ở bên ngoài. Tiếng gào thét ai oán chính là thứ âm thanh phát ra từ mỗi gương mặt khủng kia.

Tất cả những thi thể này, cứ như đã hòa làm một khối với con Thủy Quái.

Mùi hôi thối lập tức xộc vào cánh mũi, Lê Ngọc Nam tái xanh mặt mày, ngay lập tức nôn ọe lên người kia. Mà Phạm Anh Khoa dường như cũng không quá nhiều bận tâm, gương mặt hắn đằng đằng sát khí.

"Tách nhau ra, nó chỉ tấn công được một người thôi."

Dứt lời, hắn đẩy anh lùi lại. Sức của hắn mạnh kinh khủng, thoắt một cái anh đã trôi dạt khỏi tầm ngắm của con Thủy Quái. Không biết từ lúc nào, con dao phay trên tay Lê Ngọc Nam đã bị hắn đoạt mất. Chỉ thấy con Thủy Quái lao đến, nước sông dâng lên cuồn cuộn, những bọt sóng bắn tung tóe. Phạm Anh Khoa né được, trong phút chốc đã chẳng rõ tăm hơi.

Con Thủy Quái điên cuồng tìm kiếm bóng dáng của hắn. Những khối thi thể không ngừng gào thét, tay chân khua khoắng trong không trung như những chiếc xúc tu nhung nhúc. Thân mình nó uốn lượn như rắn, qua ánh sáng lập lòe của chiếc đèn pin dưới lòng sông lại càng thêm kinh dị. Con Thủy Quái quẫy thân mình, lao mạnh đầu xuống mặt nước.

Cũng nhờ thế mà Lê Ngọc Nam phát hiện ra chiếc đèn pin của anh rơi cách đó cũng không quá xa. Anh hít một hơi thật sâu, theo ánh đèn pin mà lặn xuống.

Xung quanh tối đen, nước lạnh đập vào mắt đau rát. Chỉ nghĩ đến việc mình đang ở cạnh một con quái vật mang đầy thi thể trên người, mà quan trọng là không nhìn thấy được kẻ địch, đã cảm thấy bao nhiêu rùng rợn. Anh không dám nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng tóm lấy cái đèn pin.

Thế nhưng vừa chạm tay vào cái đèn, Lê Ngọc Nam đã cảm nhận được áp lực nước ập đến. Thứ kia rõ ràng đang vun vút lao về phía anh.

Dù đã cùng con em gái trải qua vô vàn những chuyện kinh dị, nhưng đối diện với con Thủy Quái to gấp cả vạn lần mình, Lê Ngọc Nam vẫn không tránh được hoảng loạn. Anh vội vã quay đầu, lấy hết sức để bơi lên mặt nước.

Không ổn rồi.

Sức người có thế nào cũng không thể bằng sức quái, chưa được vài giây anh đã cảm thấy nó đã ở ngay sau lưng. Thế nhưng kỳ lạ là nó bất chợt đổi hướng, thân mình uốn lượn ngay sát lưng anh, thậm chí còn cảm nhận được những khối thi thể đang quờ quạng chân tay để tìm kiếm con mồi.

Anh không nghĩ ngợi gì thêm, nhân cơ hội trồi lên mặt nước.

Có ánh đèn pin đằng xa lấp loáng trong làn nước, Lê Ngọc Nam sợ người kia có khi nào đã lành ít dữ nhiều. Thậm chí tại mặt nước mà ánh đèn pin chiếu đến, đã thấy loang lổ một màu đỏ tươi.

Anh cứng người, bả vai run lên.

Hắn chết rồi ư?

Dòng suy nghĩ này vừa lướt qua, mặt nước lại lần nữa rung chuyển. Con Thủy Quái rướn thân mình lên khỏi mặt nước, những tiếng thét gào vang dội khắp hang động. Sóng nước lại cuộn lên, nhấn Lê Ngọc Nam chìm xuống mấy lần.

"Thuốc nổ, mau đưa cho tôi."

Nghe thấy giọng nói kia, thần trí anh như sực tỉnh. Không chần chờ thêm, anh hạ chiếc ba lô chống nước xuống, rút ra một cái bọc to.

Phạm Anh Khoa không biết từ lúc nào đã leo lên trên đầu con Thủy Quái, sừng sững đứng cạnh cái khối màu đen xì. Tay hắn giờ đã có một vết rách thật dài, nhỏ từng giọt đỏ tươi xuống thân hình con Thủy Quái. Nhờ ánh đèn pin trên tay hắn, bây giờ Lê Ngọc Nam mới nhìn ra, thứ ở trên đỉnh đầu của con quái kia, chính là một cỗ quan tài.

Cũng không có thời gian để kinh ngạc, anh hét lên: "Mẹ nhà nó, cao như thế tôi đưa cho anh kiểu gì?"

Con Thủy Quái dường như đang đau đớn lắm, nó quằn quại, húc vào trần hang, từng tảng đá rơi xuống rào rạo. Dường như nó cố gắng hất Phạm Anh Khoa xuống, nhưng mà nỗ lực không thành.

Lại như phát giác con mồi mới, con Thủy Quái rú lên, điên cuồng lao đầu về phía anh. Miệng nó há ngoác, cái mùi hôi như xác chết thối rữa lâu ngày phả đến làm anh một phen choáng váng. Thế nhưng ngay lúc này, anh phát hiện ra, ẩn trong hàng răng trắng ởn của nó, có thứ gì đó phát ra ánh sáng màu xanh nhờ nhờ kỳ dị. Màu xanh ấy không giống như đôi mắt của Phạm Anh Khoa, mà nó âm u một cách bất thường.

Trong khoảnh khắc cái đầu của con Thủy Quái sáp lại gần, cơ thể anh bỗng nhiên bị kéo lên khỏi mặt nước. Chưa đầy vài giây sau, hắn đã ném anh xuống bên cạnh mình, tránh được hàm răng của sắc nhọn của con quái thú.

"Cậu bị điên à mà tự nhiên ngây người ra thế? Mau đưa thuốc nổ cho tôi."

Cảm giác đứng trên đầu thứ kia thật sự tởm lợm. Ngoài sự trơn trượt nhầy nhụa của những chiếc vảy da, thì cái mùi hôi thối của những khối thi thể xộc lên không tài nào mà chịu đựng được.

Con Thủy Quái không ngừng rung lắc, huých đầu ngang dọc trần hang. Lê Ngọc Nam hoảng hốt ôm lấy chân của người kia, không hề cảm thấy mất mặt mà nâng lên bọc thuốc nổ lên. "Đây, muốn làm gì thì làm. Nhanh lên trước khi nó hất cả hai chết nát."

Hắn nhìn anh, rất chịu đựng mà nói: "Cậu đứng lên, giúp tôi đẩy cái nắp quan tài."

"Đừng nói là đẩy, bây giờ ông đây đứng cũng đéo vững nữa rồi."

Thế nhưng mắt vừa nhìn thấy vết thương sâu hoắm trên tay hắn, Lê Ngọc Nam đã ngay lập tức bật dậy. Anh nói: "Tôi mặc kệ anh đối với cái bộ tộc này quan trọng như thế nào, nhưng mà đánh đổi mạng sống chỉ vì một cái chuông có đáng hay không?"

Dứt lời, anh cúi người, dồn sức đẩy nắp chiếc quan tài đá.

Phạm Anh Khoa có chút ngây người, nhưng rất nhanh đôi mắt xanh lại đầy sát khí. Hắn một tay cắm phập lưỡi dao phay lên đầu con Thủy Quái, một tay lành lặn còn lại cùng anh đẩy nắp quan tài.

Chân cỗ quan tài này dính liền với đỉnh đầu của con Thủy Quái, máu thịt đã quyện với thân và dính vào nắp quan làm một thể. Có lẽ ban nãy hắn đã lóc hết đi những mảng thịt này, nên thứ kia mới đau đớn đến thế.

Nắp quan tài cuối cùng cũng bật mở, khóe miệng của hắn nhếch lên.

"Ông chết được rồi đấy, ông già." Hắn bình thản nói.

Theo ánh mắt quỷ dị của hắn, Lê Ngọc Nam cũng nhìn vào trong quan tài. Lần này, nằm bên trong là một thi thể tương đối hoàn hảo.

Trang phục của ông ta giống hệt như kẻ trong bức phù điêu ở gian mộ thất ban nãy, duy chỉ có chiếc mặt nạ đeo trên mặt là khác biệt. Nhưng thứ khiến anh vô cùng kinh hãi, đó chính là nơi lồ,ng ngực cứ giây lát lại phập phồng lên xuống, chẳng khác nào một người sống đang trong giấc ngủ say.

"Ông ta... ông ta còn sống thật ư?!" Lê Ngọc Nam quên hẳn mình đang đứng trên đầu một con Thủy Quái cổ đại, anh bám chặt vào quan tài, trân trối nhìn cái xác quắt queo.

Phạm Anh Khoa nhếch miệng, ánh mắt dần trở nên tăm tối: "Hắn cũng chỉ như đám trùng ký sinh mà thôi."

Dứt lời, hắn cho tay vào quan tài, giật phăng chiếc mặt nạ trên mặt cái xác. Chỉ thấy một gương mặt méo mó chẳng còn chút hồn, nhưng hai hốc mắt sâu hoắm kia lại phát ra thứ ánh sáng nhờ nhờ màu xanh quỷ quái. Phạm Anh Khoa không chút sợ hãi, hắn thô bạo bóp nát thứ đang ở trong hốc mắt của cái xác kia.

Một làn khói đen hôi thối bốc lên, kèm theo đó là âm thanh the thé như tiếng khóc ai oán.

Từ trong cái xác của gã pháp sư, nhung nhúc những con trùng độc trườn ra. Kỳ lạ là cứ gặp máu của hắn nhỏ xuống, chúng lại hốt hoảng tháo lui về sau. Lê Ngọc Nam nhìn mà sởn da gà, bất giác lùi xa khỏi hắn một bước.

"Trùng độc, một loại tà thuật của Mao Khê." Hắn dường như nhận ra hành động của anh, ánh mắt trở nên ôn hòa hơn một chút, "Đừng nhìn lâu, chúng sẽ gây ra ảo giác đấy."

Dứt lời, hắn móc trong balo ra một chiếc bật lửa, châm ngòi thuốc nổ.

Cả thảy chỉ diễn ra chưa đầy một phút. Trước khi con Thủy Quái kịp lao xuống lòng sông, hắn đã ném thuốc nổ vào trong quan tài.

"Nắm lấy tay tôi." Hắn kiên định chìa tay đến trước mặt Lê Ngọc Nam. Anh ngoái lại nhìn dây thuốc nổ đã cháy gần hết, nghiến răng nắm lấy bàn tay nhầy nhụa máu của hắn.

Chỉ nghe bên tai vang lên tiếng đùng đoàng, hơi nóng bỏng rát dội vào lưng. Phạm Anh Khoa ôm chặt lấy anh, cả hai cùng rơi khỏi đầu con Thủy Quái.

***

"Tôi không hề biết vị trí mộ thất đó, thầy Dự."

Nhà sư vừa dứt lời, mặt đất dưới chân bỗng nhiên rung chuyển. Một vài vệt nứt trong thông đạo dần lộ ra, rơi xuống đầu họ đầy những vụn đá. Trương Mỹ Linh ho khù khụ, đầu cô truyền đến cơn đau dữ dội, đến mức chân tay bủn rủn phải dựa vào tường đá.

"Mình ơi, em có sao không? Sao sắc mặt em tái như vậy?"

Ngọc Út khẩn trương đỡ lấy Trương Mỹ Linh, gương mặt nàng tràn đầy lo lắng. Cô lắc lắc đầu, đoạn khó nhọc lên tiếng: "Em không việc gì, chỉ hơi đau đầu chút thôi. Với lại, có ai nghe thấy tiếng nổ ban nãy không?"

"Có, hình như nó truyền đến từ phía dưới chân chúng ta." Lão Trư đáp lời.

Trương Mỹ Linh không khỏi nghi hoặc: "Nơi chúng ta đang đứng đã cách mặt đất quá xa rồi. Có lẽ nào vẫn còn thứ gì bên dưới nữa?"

Cơn địa chấn chỉ diễn sau những tiếng nổ vài giây, nhưng cũng rất nhanh mà kết thúc, trả lại bầu không khí âm u tịch mịch của thông đạo. Ông Ba bấy giờ mới lên tiếng: "Đi thôi, nơi này không nên ở lại lâu."

Họ vẫn đứng ở đoạn cắt giữa bảy cái ngã rẽ. Lần này ông Ba lại là người dẫn đường. "Chúng ta đi theo thông đạo này. Hướng tây chính là hướng mà bộ tộc Mao Khê dùng làm cánh cổng dẫn dắt quỷ thần, cũng như tin rằng sẽ trải đường cho người chết trở lại nhân gian." Dứt lời, ông lại liếc nhìn nhà sư, "hừ" mạnh một cái, "Các người dựng lên tầng tầng lớp lớp tà thuật, cuối cùng chỉ để cất giấu cái chuông khốn khiếp kia. Vốn dĩ chỉ có mình Kẻ Kế Thừa mới có thể chạm vào nó, sao các người ngay từ đầu không để hắn giữ lấy luôn đi?"

"Bởi vì có những kẻ phản bội bộ tộc như tôi." Nhà sư bình thản đáp, "Thầy biết mà thầy Dự, khi ấy bộ tộc Mao Khê ngắc ngoải như cá trên thớt, đến cả Kẻ Kế Thừa cũng không thể đủ pháp lực mà gánh vác nổi. Thế nên chiếc chuông này chỉ có thể giấu đi vĩnh viễn, đợi một ngày có kẻ khác thế chân."

Hai lần tiếng gọi "thầy Dự" vang lên, Trương Mỹ Linh đều cảm thấy bả vai của nàng khe khẽ run rẩy. Chính bản thân nàng cũng đang sợ hãi, không phải vì người trước mặt kia chính là thầy Dự, mà có lẽ sợ cái quá khứ bi thương nhiều hơn.

"Thầy ơi."

Trương Mỹ Linh nghe thấy mình gọi, không ngờ tiếng "thầy" vang lên lại khiến trái tim cô ân ẩn đau. Bước chân của ông Ba phía trước khựng lại, từ từ xoay người nhìn Trương Mỹ Linh.

Xung quanh cứ như một thước phim xoay chầm chậm, mang cô trở về căn nhà vách đất đơn độc giữa cánh đồng. Trước mắt là dáng người dong dỏng cao cùng nụ cười hiền hậu của người thầy bên chiếc đèn dầu cũ kỹ năm ấy. Không phải là ảo giác, nhưng cứ như thực sự cô đã từng ở đây.

"Thầy ơi, con xin lỗi."

Trương Mỹ Linh không hiểu vì sao lại muốn nói ra những lời này. Chẳng biết là cho bản thân cô, hay cho người tên Na ấy... Chỉ là...

Thầy đã già rồi, thực sự già rồi.

Thầy Dự mỉm cười, ông trở lại bên cạnh Trương Mỹ Linh, nhẹ nhàng xoa đầu cô như cái cách ông đã từng làm với cái Na năm ấy. "Linh à, con thì có lỗi gì chứ? Có trách thì cũng phải trách ta, người có tội là ta."

Trương Mỹ Linh dụi dụi mắt, quật cường không để cho nước mắt rơi xuống, "Nhưng con không phải là Na."

Rốt cuộc cũng có thể nói ra những điều bấy lâu nay giấu kín. Nó như cơn thủy triều, cuồn cuộn trào dâng trong lòng, rồi lại nhẹ nhàng rút xuống, cứ như vậy dày vò ngày qua ngày, chẳng lúc nào thôi không suy nghĩ.

Thầy Dự dang tay, ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về: "Đúng, con chỉ là Trương Mỹ Linh mà thôi. Đừng nghĩ ngợi nữa, trước mắt phải an toàn rời khỏi đây."

Ánh đèn pin rọi sáng cả một góc thông đạo, hắt những cái bóng ngả nghiêng lên trên vách đá. Trương Mỹ Linh quay lại nhìn Ngọc Út, nước mắt nàng đã rơi đầy mặt. Bắt gặp ánh mắt của cô, nàng dường như hốt hoảng né tránh.

Tim nhói lên, cô không nói lời nào. Có lẽ, nàng đã nhớ ra mọi chuyện rồi.

Lão Trư dọi đèn pin lên những vết nứt trên thông đạo, trầm giọng nói: "Chúng ta đi thôi, còn ở lại nơi này không chừng chưa chết vì mấy thứ quái dị thì cũng bị chôn sống xừ nó rồi."

Mấy người bọn họ cùng nhau tiến sâu vào trong thông đạo.

Không ai nói với ai lời nào, chỉ còn lại tiếng bước chân nện xuống mặt đất cùng âm thanh của gió đập vào vách đá. Trải qua nhiều chuyện kỳ dị ở lăng mộ này, mọi người dù có mệt mỏi nhưng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác. Thần kinh ai đấy đều căng như dây đàn.

Ngọc Út thất thần đi cách Trương Mỹ Linh một đoạn, gương mặt xinh đẹp cúi gằm, đôi mắt u buồn phủ đầy ánh nước. Cô thở dài, nén đi cái cảm giác đau lòng mà nắm lấy bàn tay lạnh buốt của nàng.

"Mình..." Ngọc Út giật mình, một giọt nước trong veo tràn khỏi khóe mắt.

"Út không cần phải nói với em điều gì hết, cũng đừng lảng tránh em." Cô lau đi nước mắt trên gò má trắng mịn của nàng, dịu dàng nói, "Em thương chị, chỉ vậy thôi. Là em, là Trương Mỹ Linh, chứ không phải một người nào khác."

Đôi môi mỏng hé mở, nàng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

"Quá khứ dù có như thế nào đi chăng nữa, thì hiện tại, vẫn còn có em ở đây. Đừng lo lắng điều gì cả, được không?"

Ngọc Út không đáp lời, mười ngón tay đan vào nhau, nàng chủ động siết lại chặt hơn.

Phía trước thầy Dự bất chợt hô lên: "Nghỉ ngơi một chút lấy sức đi, không biết phía trước còn những thứ gì. Mà lão già này không biết có chịu nổi thêm được không nữa."

Nghe thầy nói vậy, Trương Mỹ Linh bấy giờ mới chú ý tới sắc mặt tái nhợt của nhà sư. Trên trán ông gân xanh nổi ngang dọc, đôi mắt mờ đục cũng trở nên u ám. Có vẻ chặng đường vừa rồi đã khiến nhà sư tổn hao rất nhiều thể lực, ông ngồi dựa vào vách đá, thở từng hơi nặng nề.

Lão Trư quen tay, ngồi xuống bên cạnh bấm mạch cho sư thầy. Thế nhưng chỉ vài chục giây sau, hàng lông mày của hắn đã nhíu lại thật chặt, "Kỳ lạ thật đấy..." Hắn lẩm bẩm.

"Sao đấy?" Trương Mỹ Linh hỏi.

"Tần suất mạch đập của người cao tuổi thường rơi vào sáu mươi đến bảy mươi lần trong một phút. Thế nhưng mạch của ông ấy chỉ có một lần duy nhất trong khoảng ba mươi giây mà thôi."

Nhà sư bật cười, "Ta đâu phải người sống."

Mặc dù đã ngờ ngợ từ trước, nhưng khi chính ông ấy nói ra, cả đám vẫn không tránh được chấn động. Thầy Dự ngồi xuống cạnh nhà sư, bàn tay già nua nhanh chóng đặt trên huyệt ấn đường của ông ta, bấm mạnh. Không ngờ nơi đó nhanh chóng chuyển sang màu đen, nhà sư bất chợt ho ra một ngụm máu đặc quánh.

"Ông ta và cổ trùng như một dạng ký sinh. Dây tràng hạt trên cổ ông ta không phải loại tầm thường." Thầy Dự lên tiếng, đôi mắt mờ đục hơi nheo lại, "Nó như là vật trấn để kìm hãm sự hung độc của những con cổ trùng trong cơ thể. Không có lũ trùng ấy, ông ta cũng sẽ không thể sống được đến giờ này."

Tức là, đúng như nhà sư đã nói, ông ta không hẳn còn sống, mà cũng chẳng phải một người chết. Trương Mỹ Linh nhìn đôi mắt phát ra thứ ánh sáng màu xanh nhờ nhờ của nhà sư, khẽ rùng mình một cái, "Nhưng chuỗi tràng hạt đã đứt rồi?!"

"Ta sẽ chết trước khi lũ trùng độc kịp giết ta." Nhà sư bình thản mỉm cười, móng tay của ông đã dần ngả sang màu xám ngoét như người chết, "Chúng ta nên mau lên, trước khi Ngạn Pa xuất hiện."

"Ngạn Pa? Là cái gì thế? Tên gọi sao?" Lão Trư thắc mắc.

Nhà sư trầm mặc không đáp, trong lòng Trương Mỹ Linh đã có dự cảm chẳng lành. Qua thật lâu, cuối cùng vẫn là thầy Dự lên tiếng, đánh gãy không gian tịch mịch, "Trương Văn Miến. Ngạn Pa là tên thật của hắn khi còn là Kẻ Kế Thừa bộ tộc Mao Khê."

Trương Mỹ Linh quay đầu nhìn Ngọc Út. Nàng đứng đó, bàn tay siết chặt lại, cơ thể không ngừng run rẩy.

"Cháu trai của hắn, chính là Kẻ Kế Thừa tiếp theo." Gương mặt thầy Dự không rõ biểu tình, nhưng ánh mắt thầy từ lúc nào đã chuyển sang Ngọc Út, "Một thời gian sau khi chạy khỏi làng họ Trương, hắn đã thay tên đổi họ, chuyển sang nước ngoài sinh sống. Cứ nghĩ rằng sau khi yên bề gia thất, hắn đã thay đổi. Không ngờ vẫn cố chấp với bộ tộc năm xưa, kéo theo cả cháu trai vào vòng xoáy ác độc này."

Trương Mỹ Linh thất thần, "Phạm Anh Khoa... Anh ta mang theo Cò Chó..."

Không dám nghĩ đến viễn cảnh xấu nhất, cô vội vàng lắc lắc đầu.

"Thầy Dự."

Bất chợt, thanh âm run rẩy yếu ớt của Ngọc Út vang lên, kéo theo những ánh nhìn đầy kinh ngạc. Nàng lặng lẽ bước đến trước mặt thầy, dáng người nhỏ bé lại càng thêm đơn độc.

Lần này thầy Dự không né tránh, ông nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi đáp: "Vâng, cô Út?"

"Ngay từ đầu, thầy vốn dĩ đã nhìn thấy con phải không?" Giọng nàng nghẹn lại.

"Đúng vậy, ta thật sự bất ngờ khi thấy cô."

"Vậy thầy cũng biết, người yểm tà thuật lên ngôi làng ấy không phải là con, đúng chứ?"

"Ta biết."

Câu trả lời bình thản của thầy Dự khiến cho Trương Mỹ Linh trở nên choáng váng. "Vậy còn việc âm hôn kia? Khoan đã, vậy người sử dụng tà thuật..."

Trong tâm trí cô như xượt qua hình ảnh về căn nhà kho cũ kỹ, về những hình nộm nhuốm máu đỏ tươi nằm ngổn ngang trên mặt đất. Từng trận gió thổi qua, khiến cỗ thi thể lạnh ngắt khẽ đung đưa...

"Việc âm hôn là để cho cô Út không trở thành Quỷ dữ. Nếu oán niệm ngày một nặng, cô ấy sẽ không thể nào mà đầu thai."

Giọng của thầy Dự ấm áp vang lên, kéo Trương Mỹ Linh trở về thực tại. Cô ngây người nhìn Ngọc Út, muốn mở lời nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Trong cô là một mớ bòng bong hỗn độn, vừa là mặc cảm, vừa là thấy tội lỗi.

Bàn tay nàng run run bấu chặt lại nhau. Cuối cùng như lấy hết can đảm, nàng ngẩng mặt nhìn thầy Dự mà hỏi: "Na, em ấy... em ấy đã xảy ra chuyện gì?"

Lòng chùng xuống, trái tim Trương Mỹ Linh quặn đau.

Lặng một hồi, thầy Dự mới đáp: "Cô Út, sinh ly tử biệt là điều không thể tránh được. Hãy cứ giữ lấy những ký ức đẹp đẽ nhất về con bé, đừng nên quá đau lòng."

Thầy Dự vừa dứt lời, nàng đã khụy xuống mặt đất. Không phải là lần đầu tiên nhìn thấy nàng khóc, nhưng lại là lần đầu Trương Mỹ Linh cảm thấy nỗi bi thương cùng thống khổ xen lẫn những tiếng nấc nghẹn ngào. Dẫu biết rằng ngày này không sớm thì muộn sẽ tới, nhưng cô vẫn chẳng tránh được mà rơi nước mắt.

Cô tiến đến bên cạnh Ngọc Út, vòng tay ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của nàng. Cô chẳng biết phải nói gì, cứ như vậy lặng lẽ vỗ về sóng lưng nàng.

"Mình ơi, tại chị mà Na phải phải chịu dày vò tới chết. Tất cả là lỗi của chị." Nàng siết chặt lấy vai áo Trương Mỹ Linh, nghẹn ngào nấc lên từng hồi. Cô đau lòng khôn xiết, tì cằm lên mái tóc của nàng, khe khẽ đáp lời: "Không sao mà, có em ở đây."

"Là tại chị, là tại chị..."

Thông đạo âm u vương vấn tiếng khóc thê lương của nàng. Những người còn lại lặng im, chắc cũng vì chặng đường dài mệt mỏi mà chẳng ai còn muốn nói thêm lời nào nữa.

Cho đến khi Lão Trư lên tiếng hỏi: "Chúng ta tiếp tục đi chứ?", lúc này tất cả đồng thuận đứng lên.

Ngọc Út đi bên cạnh Trương Mỹ Linh, dù trong lòng bộn bề suy nghĩ, nhưng không người nào lên tiếng mở lời trước. Thi thoảng nàng len lén nhìn Trương Mỹ Linh, ánh mắt giao nhau, nàng lại khẽ cụp mi xuống.

Bối rối xen lẫn những điều khó nói trong lòng khiến bầu không khí thoáng chốc trở nên gượng gạo.

Đi thêm một đoạn, con đường phía trước dần rộng mở. Lối đi trở nên vuông vức, hai bên vách đá cứ cách một đoạn lại xuất hiện một bức phù điêu. Nhưng kẻ trong tranh lần này so với bức phù điêu ở mộ thất lúc trước lại có chút khác biệt.

Hình như là phụ nữ.

Tuy chiếc mặt nạ mèo đen đã che khuất một nửa gương mặt, thế nhưng ánh mắt sắc xảo cùng nụ cười quỷ dị trên môi không cách nào giấu đi sự mê hoặc của người trong ảnh. Mái tóc bà ta dày đen nhánh, đổ xuống bờ vai gầy hờ hững sau tấm áo choàng khoác trên người. Chỉ cần nhìn như vậy thôi cũng đủ hiểu, khi còn sống người đàn bà này xinh đẹp tới cỡ nào.

Lão Trư ngẩn người trước bức tranh, một hồi mới thốt lên: "Đẹp quá!"

Mà chưa được bao nhiêu giây, tầm mắt hắn đã bị che kín, gương mặt Trương Mỹ Linh phóng đại gấp một trăm lần. "Này ông đừng có nhìn nữa, cẩn thận trúng ngải bùa mê thuốc lú đấy." Cô "hừ" mạnh một cái.

"Mày làm như mày không dại gái ấy em?" Lão Trư cụt hứng.

"Nói cho chuẩn. Tôi chỉ thấy vợ tôi đẹp."

Ngọc Út mỉm cười ngại ngùng. Nàng đưa tay, rụt rè níu vào gấu áo của Trương Mỹ Linh. Mà cô đối với hành động này thì cũng tự nhiên nắm lấy tay nàng, kéo nàng tiến về phía trước.

"Đây là người đàn bà duy nhất trong số những pháp sư được lựa chọn tuẫn táng." Nhà sư lạnh giọng nói, vết bỏng nơi bàn tay nổi lên đen ngòm, uốn lượn như những con rắn nhỏ, "Phía trước chắc là mộ thất của bà ta. Mọi người chú ý cẩn thận."

Thông đạo này dẫn họ đến một hang động thiên nhiên vô cùng lớn, áng chừng to gấp đôi mộ thất mà họ gặp ban nãy.

Nhà sư nói: "Người đàn bà này vô cùng hiểm độc, cho nên mộ thất của bà ta cũng được trấn yểm không hề đơn giản đâu."

"Hay mình đi lối khác đi." Trương Mỹ Linh khóe miệng giần giật, bắt đầu tính kế thoái lui.

"Nhưng làm gì còn đường nào nữa?"

Nghe Lão Trư nói vậy, Trương Mỹ Linh liền lia đèn pin quanh mộ thất. Đúng là không hề có thêm một thông đạo nào ở trong này. Chẳng lẽ nơi này đã là đường cụt?!

Cơ thể của Ngọc Út lại tỏa ra sát khí đằng đằng. Nàng thận trọng tiến về phía trước, lạnh giọng nói: "Nơi này oán khí nặng nề, không phải là một hang động bình thường đâu."

"Là mộ thất."

Dứt lời, nhà sư dùng dao rạch một đường ở lòng bàn tay. Máu tươi nhỏ xuống nền đất, chỉ trong giây lát đã khiến cả hang động như sáng bừng.

Cũng giống như lúc ở cái giếng trời khi họ mới đặt chân vào lăng mộ, từng vết khắc vằn viện như một con rết khổng lồ, từ từ trườn trên mặt đất, rồi lan rộng cái màu đỏ quỷ dị lên cả vách đá và trần hang. Trương Mỹ Linh giật mình, cô dụi dụi mắt, cố gắng thích ứng với thứ ánh sáng khiến người ta ngột ngạt kia.

"Đàn bà con gái ở bộ tộc Mao Khê luôn tin rằng, uống và tắm máu tươi sẽ giữ được vẻ đẹp trẻ trung vĩnh cửu. Không ngờ sau khi xuống mồ rồi, bà ta vẫn chẳng có chút nào thay đổi." Nhà sư lần đầu để lộ ra một nụ cười đầy quỷ dị, thứ ánh sáng xanh nhàn nhạt trong giây lát ẩn hiện sau con ngươi mờ đục.

Trương Mỹ Linh rùng mình, cô nhìn một lượt khắp hang động. Có gì đó không đúng lắm!

"Ủa, quan tài đâu?" Lão Trư là người làm sáng tỏ.

Mộ thất này hoàn toàn trống rỗng. Ngoài thứ ánh sáng đỏ kỳ dị kia, thì cũng chỉ còn lại mấy người bọn họ.

"Không phải không có." Thầy Dự ngẩng đầu, gương mặt chẳng rõ cảm xúc, "Nó ở trên kia."

Quan tài treo.

Huyền táng là hình thức an táng người chết bằng cách đặt quan tài trên vách đá, xuất hiện cách đây hơn hai nghìn năm, bắt nguồn từ các dân tộc bản địa cổ đại. Người xưa quan niệm rằng việc treo quan tài sẽ khiến người chết có thể tiếp tục nhìn trời và thưởng thức gió mây, hướng về thân nhân và bảo vệ họ. Quan tài treo trên vách đá chủ yếu được làm từ một khối gỗ lớn, bên trong đục rỗng, ở hai đầu có chốt để định vị. Người ta sẽ đặt quan tài trên dầm gắn vào vách núi hoặc phía ngoài hang động.

Tại Việt Nam, nằm rải rác dọc sông Luồng và sông Lò của hai huyện biên giới Quan Sơn và Quan Hóa tỉnh Thanh Hóa, người dân bản địa đã vô tình phát hiện ra hàng chục chiếc quan tài nằm treo leo trước các hang núi cao hàng trăm mét. Đến nay, tục lệ huyền táng vẫn là một ẩn số với giới khảo cổ. Hoàn toàn không thể lý giải vì sao, bằng cách nào người bản địa cổ có thể đặt quan tài ở một vị trí cao đến như thế.

Đây là lần đầu tiên Trương Mỹ Linh nhìn thấy quan tài treo, nhưng lại không hề giống như trong sử sách miêu tả. "Thứ kia làm bằng đá đen mà..." Cô lẩm bẩm.

Cách mặt đất chừng ba mươi mét, một cỗ quan tài được đặt sừng sững trên sạn đạo làm bằng đá. Từ đây không thể nhìn rõ được sạn đạo ấy trực tiếp được đẽo đục từ vách đá, hay là được ghép bằng những cọc đá đóng vào vách. Dù có thế nào đi chăng nữa thì để mang được thứ kia lên tít tận gần trần hang thì cũng không phải đơn giản gì.

"Cỗ quan tài ở tít tận trên ấy mà cứ nghe cái mùi hôi thối nồng nặc phả ra là sao nhỉ?" Lão Trư nhăn mũi, rốt cuộc không chịu được cuối cùng cũng rút mặt nạ phòng độc ra đưa cho những người kia. Trương Mỹ Linh nhận lấy, nhìn hắn có đôi chút ngờ vực: "Nhưng em có thấy mùi gì đâu?"

Những người còn lại đều quay lại nhìn cô.

Lão Trư kinh ngạc hỏi: "Mày đùa hay thật đấy? Rõ như vậy mà?"

Trương Mỹ Linh cố gắng hít mấy lần, đúng là có thấy mùi, nhưng không đến mức như hắn nói. "Thôi, tôi đeo vào là được chứ gì?"

Ngọc Út nãy giờ chỉ đứng lặng lẽ một bên quan sát. Hàng lông mi cong vút nâng lên, đôi mắt nàng sắc lạnh đến khác thường. "Mình ơi, nơi này không chỉ có một cái xác." Dứt lời, nàng lập tức đứng chắn trước mặt Trương Mỹ Linh, như thật sự lo sợ cô sẽ xảy ra chuyện, "Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức!"

Nhưng chưa kịp để Trương Mỹ Linh hiểu, đằng sau lưng đã vang lên một tiếng ầm ầm. Cánh cửa đá không biết từ lúc nào đã xuất hiện, từ từ hạ xuống lối ra vào duy nhất của gian mộ thất.

Trong đầu Trương Mỹ Linh thầm hô lên nguy rồi, "Nó muốn nhốt chúng ta lại, chạy mau." Cô nắm lấy tay nàng, dùng hết sức chạy tới cánh cửa đá. Ba người còn lại phản ứng cũng không hề chậm. Chỉ nghe thấy Trương Mỹ Linh gào lên, đã quay đầu vận hết sức chạy bám sát.

"Mẹ nó!"

Lão Trư chửi bậy, vội vã quăng cái balo đeo trên lưng về phía khe hở còn xót lại duy nhất dưới chân cửa đá, áng chừng chỉ đủ một người có thể lăn qua. Thế nhưng chiếc balo tí hon ấy làm sao bì được với sức nặng ngàn tấn của cánh cổng đá. Chưa đầy vài giây sau đã bị đè bẹp biến dạng.

Lối ra vào mộ thất duy nhất chính thức bị đóng kín.

"Lần này xong đời mẹ nó thật rồi." Trương Mỹ Linh nhìn vách đá dựng đứng trước mặt, sống lưng không tránh được lạnh toát.

Nhà sư cùng thầy Dự không hẹn mà ánh mắt giao nhau. Lặng một lúc, thầy Dự mới thở dài: "Mao Khê các người thật sự quá bỉ ổi. Chết rồi vẫn muốn ăn tươi nuốt sống thiên hạ."

"Thật may mắn, tôi đã không ở nơi này." Nhà sư mỉm cười.

Trương Mỹ Linh không hiểu cuộc đối thoại của hai người kia, lần nữa bị Ngọc Út giữ lấy, "Chị không biết vì sao nữa, nhưng chị có cảm giác cái hang này đang sống, mình ạ."

"Ý chị là sao? Mà tại sao lại có hơn một cái xác?"

"Em không cảm thấy nó đang chuyển động hay sao?"

Nghe nàng nói vậy, Trương Mỹ Linh mới giật mình sửng sốt. Cô đưa mắt nhìn quanh gian mộ thất, phát giác ra không gian nơi này đã thu hẹp lại một chút.

"Liệu có phải nhìn cái màu đỏ này nhiều quá nên hoa mắt không?" Trương Mỹ Linh lại dụi mắt thêm mấy lần. Đúng là khoảng cách từ mặt đất lên tới cỗ quan tài treo đã gần hơn một chút rồi.

Bỗng nhiên mặt đất rung chuyển, Trương Mỹ Linh cùng Lão Trư đứng không vững, liền ngã nhào ra mặt đất. Toan lồm cồm bò dậy, thế nhưng chẳng biết từ lúc nào mà quần áo lẫn tay chân cô đã dính phải thứ bên bết nhầy nhụa. Lão Trư cũng không khá hơn, cái chất nhầy dính cả lên gương mặt điển trai hàng ngày.

"Cái đéo gì thế này?" Trương Mỹ Linh chửi bậy một tiếng.

Ngọc Út khẩn trương đỡ cô đứng dậy, lo lắng hỏi: "Em có sao không? Có bị đau ở đâu không?"

Nhìn nàng lo lắng như vậy, trái tim cô mềm nhũn. "Út đừng lo, như này có nhằm nhò gì chứ? Em còn nằm trong cả quan tài để tìm vợ nữa kia."

Chưa tinh vi được mấy giây, lại phát hiện ra mặt đất dưới chân mềm nhũn. Dường như nó còn đang chuyển động.

Nhà sư rút trong túi một gói bột kỳ lạ, đoạn chậm rãi nói: "Chúng ta đang ở trong bụng của mụ đàn bà kia. Cái hang này đã bị yểm tà thuật rồi."

Lời của nhà sư khiến Trương Mỹ Linh choáng váng. Cô lắp bắp lặp lại: "Ở... ở đâu cơ?"

"Con không thấy cái hang này đang co lại sao? Nếu chậm một chút nữa, nó sẽ nuốt chửng hết chúng ta đấy." Thầy Dự đáp lời, đoạn rút cây kiếm gỗ quen thuộc ra, đổ lên nó một thứ chất lỏng là gì không rõ. "Đi thôi, mọi người sẵn sàng chưa?"

Lão Trư hô lên: "Sẵn sàng cái gì chứ?!"

Bất thình lình, từ dưới mặt đất chồi lên hàng loạt những cánh tay khô đét. Trương Mỹ Linh giật mình kinh hãi, bước chân thoái lui về phía góc hang. "Cái quần què gì vậy?" Cô hét lên.

Bên phía góc kia, Lão Trư cũng không thảnh thơi. Chân hắn bị mấy cánh tay quỷ dị kia chộp lấy, trong giây lát đã kéo cả cơ thể hắn xềnh xệch ra giữa mộ thất. Chất nhầy ban nãy ngày một dâng cao, kéo theo đó là vô số những gương mặt trắng bệch chồi lên khỏi mặt đất. Chúng gào lên những tiếng ai oán, chen chúc nhau như muốn thoát khỏi cái dạ dày không đáy này.

May thay thầy Dự đã kịp thời níu lấy cổ áo Lão Trư, vung cây kiếm gỗ cứa đứt những cái tay đang giữ lấy chân hắn. Một mùi hôi tanh bốc lên, những cánh tay bị chém chìm dần xuống đống nhầy nhụa.

Trương Mỹ Linh trong lòng vô cùng cảm thán. Thoạt nhìn cái kiếm như thứ đồ chơi trẻ con, ấy mà lại đẩy lùi cả đám yêu ma tà đạo. Nhưng cũng chẳng có thời gian mà thảnh thơi ca thán, dưới mặt đất chỗ cô đang đứng đã chồi lên mấy cái mặt quỷ dị. Vô số những cánh tay thối rữa nắm lấy chân Trương Mỹ Linh. Trên mỗi cái cánh tay đen đúa ấy, xuất hiện một tầng lông đen dựng đứng. Chẳng lẽ đây là Hắc cương thi trong truyền thuyết hay sao?

Chẳng có thời gian mà nghĩ ngợi, cô rút con dao dắt ở balo, chém xuống loạn xạ.

"Mau bám vào hốc đá, leo lên trên đỉnh."

Nhà sư hô lên, ông vung tay hất cái chất bột ban nãy xuống dưới những gương mặt nhầy nhụa. Những hạt bụi rơi trong không trung, không hiểu là thứ gì mà khiến những gương mặt kinh dị kia gào lên đau đớn, trong chốc lát đã chìm xuống dòng chất lỏng hôi thối.

Lúc này Trương Mỹ Linh mới để ý đằng sau lưng, trên vách đá là vô số những cái hốc đủ một người lớn chui vào. Bởi vì tất cả đều phát ra thứ ánh sáng đỏ rực quỷ dị, nên ban nãy cô không để ý đến những cái hốc. Giờ bởi vì nền đất đang dần cao lên, bốn bề vách đá co lại, thế nên Trương Mỹ Linh mới nhìn rõ được những cái hốc đá này.

Bên trong mỗi cái hốc là những quan tài treo có kích thước không quá lớn, mùi hôi thối sâu bên trong các hang xộc lên tận óc. Trương Mỹ Linh lợm giọng, gập người nôn khan mấy cái.

Ấy thế mà chỉ lơ là một chút, cô đã bị những cánh tay đen đúa kia trồi lên nắm lấy, thô bạo kéo ra giữa mộ thất. Chất nhầy nhầy ghê tởm kia bám dính lên người, trong giây lát cô đã cảm thấy có thứ gì vòng qua cổ, siết chặt lấy.

Trương Mỹ Linh không thở nổi, cô giãy giụa cố gắng thoát ra, tay quờ quạng cố gỡ thứ đang siết lấy cổ mình. Thế nhưng sức mạnh của mấy con Hắc cương thi này quá lớn, càng vùng vẫy càng đuối sức nhanh hơn.

Một tiếng thét chói tai vang lên, cơ thể Trương Mỹ Linh trong chốc lát được buông lỏng. Cô vội vã bật dậy, hít lấy hít để không khí, mặc cho cái mùi hôi thối tởm lợm cứ xộc thẳng vào mũi.

Nàng đứng đó, mái tóc trắng xõa dài, đôi mắt vằn viện tia máu đầy sát khí. Móng tay nàng nhọn hoắt, quét tới đâu, những gương mặt cùng cẳng tay đen đúa kia liền trở nên nát bét. Nhìn nàng điên cuồng tàn sát, bỗng nhiên Trương Mỹ Linh có chút hả hê.

Vợ tao đó, lũ mặt giặc.

Không gian ngày một thu hẹp, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ bị ép chết mà thôi. Lão Trư rút súng, nhắm vào những gương mặt gớm ghiếc kia mà bóp cò. "Trèo lên đi, đừng đứng ở đấy nữa." Anh hét lên, sau đó nhanh chóng đu người bám lên những cái hốc.

Trương Mỹ Linh lau đám nhầy trên mặt, nhanh chóng đu lên cái hốc gần nhất. "Út ơi, đi!"

Nghe cô gọi, nàng nhanh chóng lao đến. Cô nắm lấy tay nàng, trong chốc lát đã kéo cả cơ thể nhẹ bẫng của nàng lên cạnh mình.

Ở phía bên kia, thầy Dự cũng nhanh chóng bám sát Lão Trư. Thoắt cái hai người đã leo lên trên một đoạn. "Linh, mau lên con, không trì hoãn thêm được nữa đâu." Thầy Dự hô lên.

Trương Mỹ Linh bỏ qua cơn buồn nôn, cắn răng bám vào những cỗ quan tài đang chìa ra ngoài hốc mà trèo lên. Cứ đi được một bước, cô lại dừng lại để đỡ nàng theo. Mặc dù hành động này có lẽ là quá thừa thãi, thế nhưng cô và nàng lại phối hợp rất nhịp nhàng.

"Mình ơi bám chặt vào." Nàng hốt hoảng khi Trương Mỹ Linh nhỡ bước hụt một cái, may mắn là vẫn đạp lên cỗ quan tài kịp thời, "Nếu rơi xuống bây giờ là sẽ chết đấy. Cứ kệ chị, em leo lên trước đi."

Thế mà trong khoảnh khắc này, cô vẫn còn cười hớn hở được. "Em ngu gì mà bỏ vợ lại sau lưng chứ?"

"Đừng đùa nữa mà, chú ý an toàn."

Nhà sư là người cuối cùng trèo lên những hốc quan tài. Ông bị thứ gớm ghiếc bên dưới dồn về một góc, tách biệt với nhóm của Trương Mỹ Linh và Lão Trư. Thứ bột kia về cơ bản chỉ có thể trì hoãn được Hắc cương thi trong ít phút, nhưng hiện tại bên dưới đống dịch nhầy đã có vô số các thi thể chồi lên, chỉ chực chờ bọn họ sẩy chân ngã là nuốt trọn.

Thoáng chốc đã leo gần tới trần hang, đã chẳng còn đường để tiến nữa. Trương Mỹ Linh khó khăn gọi với sang phía thầy Dự: "Thầy ơi, bây giờ chúng ta làm sao?"

Đổi lại, thầy Dự vô cùng bình tĩnh: "Con thấy cái hốc đấy chứ? Kéo cỗ quan tài ra, chui vào đó tạm lánh. Đừng sợ, thầy sẽ tìm cách sang chỗ con."

Nói thì dễ, nhưng bọn họ đang chia làm ba phía cách nhau một khoảng không hề nhỏ. Nếu leo thẳng một mạch từ dưới lên trên thì chẳng nhiều khó khăn, nhưng đi theo phương ngang chẳng khác nào tìm đến chỗ chết. Những cái hốc này vô cùng nhẵn nhụi, Trương Mỹ Linh phải vất vả lắm, cố gắng bám víu vào phần quan tài chìa ra bên ngoài mới trèo được lên. Huống hồ nhiều mảng gỗ đã mủn nát, bám vào một cái là rơi xuống bên dưới lả tả. Nhìn thôi đã thấy bất khả thi rồi.

"Thầy Dự, từ chỗ tôi đến quan tài đá kia không quá xa. Thầy đừng đi, để tôi."

Dứt lời, nhà sư ở góc mộ thất bắt đầu tìm cách di chuyển. Trương Mỹ Linh ngoảnh mặt lại nhìn, cái quan tài đá của mụ pháp sư kia chỉ cách cô một bước.

"Chúng ta phải làm gì với cỗ quan tài?" Cô cất giọng hỏi.

"Còn làm gì nữa? Phá nát nó thôi."

Lão Trư bên kia tiện miệng đáp lời, tay đã vứt một chiếc quan tài gỗ xuống bên dưới. Những cánh tay đen đúa trong chốc lát đã xé tan nó thành từng mảnh vụn, thi thể khô đét bên trong cũng dần chìm xuống vũng bầy nhầy.

Mộ thất đột nhiên rung chuyển, vụn đất đá từ những khe nứt rơi xuống trắng đầu. Trương Mỹ Linh không nghĩ ngợi thêm nữa, cô dùng hết sức bình sinh nhảy lên sạn đạo của cỗ quan tài đá.

"Linh, con định làm gì?" Thầy Dự hốt hoảng hô lên, "Mau trở lại trong hốc ngay!"

Vách đá mỗi lúc càng rung chuyển mạnh, Trương Mỹ Linh chông chênh, suýt nữa rơi khỏi sạn đạo. May thay Ngọc Út bám theo ngay sát sườn, nàng vội vàng kéo tay cô đứng nép vào sát bên trong.

Đã có những tảng đá to rơi xuống, Lão Trư buộc phải kéo thầy Dự vào trong cái hốc hang bên cạnh mình. Hắn ngoái lại nhìn Trương Mỹ Linh, hô lên: "Xem có gì cậy được cái nắp ra không? Con mụ đấy nằm trong chắc chết nhăn rồi, không sao đâu."

"Những thứ như Hắc cương thi còn dễ đối phó, nhưng với thứ sống ký sinh như kẻ đang nằm trong quan tài kia, không phải ai cũng ra tay được đâu." Thầy Dự cắt ngang lời hắn.

"Rồi thầy muốn làm sao? Bay qua đó được ư?"

Trong giây phút thập tử nhất sinh, phía bên kia có tiếng nhà sư vọng đến: "Linh, bắt lấy."

Chỉ thấy một cái bọc vun vút lao tới, Trương Mỹ Linh theo phản xạ nhanh chóng chộp lấy ôm vào trong lòng. Vừa nhìn thấy thứ bên trong, đầu cô đã nghe ra mấy tiếng đùng đùng.

Cho nó nổ!

"Mọi người vào hết trong hang đi, đừng ai ló đầu ra cả."

Dứt lời, cô lấy ra một chiếc bật lửa, đặt chỗ thuốc nổ kia lên nắp quan tài đá, châm ngòi. Chỉ nghe tiếng xèo xèo cháy, cô vội vàng ôm lấy Ngọc Út nhảy vào cái hang ban nãy hai người mới đứng. Nói thì dông dài nhưng cả thảy chỉ chưa đến mười mấy giây, bên tai đã nghe thấy tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Đất đá rào rạo rơi xuống, mất vài phút mới ngừng lại.

Trương Mỹ Linh ngó đầu ra nhìn. Số thuốc nổ kia tuy không nhiều, nhưng lực đủ mạnh để bật tung gần phân nửa cỗ quan tài đá, làm sạn đạo lệch hẳn về một bên. Cô cẩn thận đu người lên sạn đạo, mới nhúc nhích một chút mà đất đá vụn đã rơi xuống lả tả.

"Mình ơi, cẩn thận."

Ngọc Út vẫn bám sát cô, nàng liên tục nhắc nhở. Bụi bay mịt mù, chỉ nghe tiếng Lão Trư cùng thầy Dự gọi với từ bên kia, còn lại chẳng nhìn rõ cái gì.

Có chất dịch nhầy từ cỗ quan tài trào ra. Một mùi hương kỳ lạ xộc vào mũi, thơm đến mức mà cô phải hỉnh mũi xác nhận lại mấy lần. Cỗ thi thể trong quan tài đá vẫn lành lặn, không mảy may dịch chuyển hay móp nát sau vụ nổ. Trương Mỹ Linh tò mò nhìn vào, giây lát sau liền như chết đứng.

Người nằm trong quan tài kia, không phải chính là Ngọc Út hay sao?!

Hốt hoảng, Trương Mỹ Linh xoay người lại.

Đã không còn thấy nàng đâu nữa.

- Hết chương 29 -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK