Trương Linh Nhiên giật mình choàng tỉnh. Nặng nề đưa mắt nhìn quang cảnh xung quanh phòng họp, cô mới biết mình vừa gặp lại giấc mơ kỳ lạ đó. Đứng dậy vặn người mấy lần, lại động vào vết phỏng trên vai, cô khe khẽ nhăn mặt.
Hôm nay là ngày mười lăm tháng bảy âm lịch, đã có tới bốn đám cháy lớn xảy ra trong nội thành Hà Nội.
Từ lúc nhận được tin báo cháy, toàn đội của cô sẵn sàng lên đường cứu cháy và cứu hộ nạn nhân chỉ trong vòng chín mươi giây. Trương Linh Nhiên là lính cứu hỏa, tinh thần trực chiến luôn sẵn sàng, cho nên thời gian nghỉ ngơi gần như là không có. Hai giờ chiều, vừa mới trở về từ đám cháy, chợp mắt một chút là giấc mơ kia quay lại.
Trong mơ, cô thấy mình nắm tay một ai đó, ngồi trên cánh đồng bao la giữa ánh hoàng hôn rực đỏ. Người này nhìn mơ hồ lắm, không rõ dáng vẻ. Thế nhưng mỗi khi cô đưa tay lên, muốn chạm vào gương mặt của người bên cạnh, thì sẽ lại giật mình thức giấc. Chỉ còn nghe câu nói của người con gái ấy cứ mãi văng vẳng bên tai: "Mình ơi, chị thương em nhiều lắm đấy."
Cảm giác ấy rất chân thật, đến mức tim cô cứ loạn lên trong lồng ngực mỗi khi gặp người đó. Có những lần tỉnh dậy giữa đêm, nước mắt đã rơi đầy mặt.
Chuông báo có đám cháy lại bất ngờ réo inh ỏi, Trương Linh Nhiên vội ôm lấy mũ bảo hộ. Một đồng đội chạy ngang phòng họp hô lên: "Báo cáo đội phó, cháy trường đại học X rồi."
Năm nay Trương Linh Nhiên ba mươi ba tuổi, là Đại úy kiêm đội phó Đội phòng cháy chữa cháy và cứu nạn cứu hộ - Công an quận HBT. Cô cũng là nữ lính cứu hỏa duy nhất trong đội, được mệnh danh là "Bông Hồng Thép", sẵn sàng lao vào biển lửa cứu người mà không quản nguy hiểm, khó khăn.
Xe cứu hỏa rú còi vang trời. Ngồi phía trên, đội trưởng không ngừng nhắc loa: "Đề nghị các phương tiện giao thông giảm tốc độ, di chuyển về phía bên phải, nhường đường cho xe chữa cháy đi làm nhiệm vụ." Đám cháy trường đại học X có vẻ vô cùng nghiêm trọng, đội của Trương Linh Nhiên sau khi nhận lệnh đã xuất năm xe cứu hỏa tức tốc đến hiện trường. Ngoài ra đội số ba và số năm cũng đang trên đường tới hỗ trợ, dưới sự chỉ huy của đội trưởng - Trung tá Trần Văn Lâm.
Với tình trạng giao thông ở nội đô, phải gần mười lăm phút sau xe cứu hỏa mới vất vả di chuyển được đến trường đại học X. Từ xa đã thấy khói đen mịt mù, Trương Linh Nhiên vội hạ cửa kính, ngó đầu ra quan sát.
Khuôn viên trường đại học này thiết kế theo hình chữ U, mỗi tòa xây ba tầng, tất cả các tòa đều thông với nhau. Thế nên lửa cháy rừng rực ở khu nhà A đã mau chóng lan rộng sang khu nhà B rồi. Sinh viên hốt hoảng túa ra rầm rập, người la hét người khóc lóc... Quang cảnh vô cùng hỗn loạn.
Vậy mà ngoài cổng trường ùn ùn những người dân hiếu kỳ. Họ túm năm tụm ba chắn hết lối đi, tràn cả ra lòng đường, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra phát trực tiếp lên mạng xã hội nữa. Mặc cho xe chữa cháy mở còi cùng đèn khẩn cấp inh ỏi, giọng của đội trưởng Lâm cáu giận vang lên trên loa, mọi người vẫn bình thản bất chấp nguy hiểm phía trước. Trương Linh Nhiên cau mày, cô vỗ mạnh vào cửa xe, la hét xin nhường đường, vậy mà cũng không khả quan. Xe cứ vậy nhích từng chút một vào hiện trường, các chiến sĩ trên xe dần trở nên nóng ruột. Lại mất thêm gần mười phút đồng hồ, khi Cảnh sát trật tự đến phân luồng, xe cứu hỏa mới nhanh chóng chạy vào được trong sân trường.
Sân trường hỗn loạn, sinh viên từ trong các tòa nhà túa ra mỗi lúc một đông. Đội trưởng Lâm chia đội thành ba tổ: tổ số một triển khai trinh sát đám cháy, tổ thứ hai triển khai đội hình dập lửa và chống cháy lan. Trương Linh Nhiên dẫn đầu tổ số ba, hỗ trợ cứu người bị nạn còn mắc kẹt trong đám cháy.
Xung quanh các chiến sĩ cảnh sát đã thực hiện hướng dẫn cho các nạn nhân chạy thoát ra khỏi vùng nguy hiểm, một đội xe cứu thương cũng vừa tiến vào hiện trường. Ngọn lửa đã bao vây tầng một của tòa A và B, buộc những sinh viên còn lại phải rời khỏi tòa nhà từ cầu thang bên hông nhà C. Nhưng hơi nóng đã tỏa ra ngùn ngụt, khói đen xộc đến che kín hết khu nhà C, hoàn toàn không nhìn rõ được tình hình. Đội trưởng Lâm hô to vào bộ đàm: "Tổ thứ hai chú ý, các xe phóng nước!"
Các vòi nước cứu hỏa lập tức phóng mạnh vào ngọn lửa bốc cao ở tầng một nhà A. Sau khi tổ trinh sát xác nhận không có nạn nhân nào ở tầng một, toàn tổ của Trương Linh Nhiên dẫn đầu vội lao lên cầu thang, nơi ngọn lửa vừa được tổ hai đẩy lùi trong khoảnh khắc. Tiếp cận tầng hai của dãy nhà, lửa đã vây kín các gian phòng học, khói đen dày đặc bốc lên. Có tiếng kêu cứu vang lên từ cuối hành lang, Trương Linh Nhiên nói: "Tình hình trong này vô cùng phức tạp, gần như phòng học nào cũng đã bị bắt lửa. Tổ chúng ta chia làm hai nhóm, ba cậu sang phía bên trái tìm kiếm người mắc kẹt, tôi và Thành cùng Thái sẽ sang bên phải."
Dứt lời, tất cả cùng nhanh chóng chia ra hành động theo sự chỉ huy của Trương Linh Nhiên.
Nhóm của cô nhanh chạy về phía vừa phát ra tiếng kêu cứu.
Đó là phòng y tế, ngay sát khu vực nối liền với hành lang của tòa B, nhưng đã bị lửa cản đường. Có lẽ vì vậy mà những sinh viên đang ở trong này không còn lối nào để chạy nữa. Vừa nhìn thấy Trương Linh Nhiên, hai nữ sinh viên đang co ro ở góc nhà ho lên khù khụ, muốn nói nhưng đã ngạt đến mức không thể thở ra hơi. Cô vội tháo bình cứu hỏa, dập tắt đám lửa nhỏ đang vây quanh hai nạn nhân. Khói trắng tỏa ra, mấy người họ lao tới, kẻ cõng, người bế hai nữ sinh rời khỏi căn phòng.
Trương Linh Nhiên nói vào bộ đàm: "Bên nhóm Hòa với Trí báo cáo nhanh tình hình."
Bộ đàm vang lên tiếng rè rè, giây lát sau người bên kia đã đáp lời: "Báo cáo đội phó, tình hình vô cùng nguy cấp. Phòng 205 có ba người, hơi thở yếu, cần thêm hỗ trợ."
"Được, tôi qua ngay." Cô ngắn gọn nói.
Lửa bùng lên mỗi lúc một lớn, có những tiếng đổ rầm rầm từ tầng ba vọng xuống. Không gian dày đặc mảng khỏi đen, hơi nóng ập đến vô cùng đau rát. Đồng đội của Trương Linh Nhiên vô cùng nhanh nhẹn cõng nạn nhân băng qua những đám lửa, chạy xuống tầng một. Nhưng trước khi bọn họ tách nhau ra hành động, nữ sinh trên lưng thiếu úy Thành bất ngờ níu lấy cánh tay cô. Cô bé khó khăn truyền đạt: "Út My... cái My... còn... tầng trên..."
Chỉ nghe có vậy, Trương Linh Nhiên đã nắm được tình hình. Cô đưa mắt lên nhìn cầu thang dẫn lên tầng ba, bộ đàm lại vang lên rè rè: "Đội trường, trên tầng ba vẫn còn có người. Tầng hai cần chi viện gấp, phòng số 205 có ba người bị kẹt."
"Được." Đội trưởng Lâm đáp.
Tắt bộ đàm, Trương Linh Nhiên không nghĩ ngợi thêm, cô lao mình qua ngọn lửa, nhảy lên bậc thềm trên cầu thang. Nói thì dông dài nhưng cả thảy chỉ vài chục giây kể từ lúc phát hiện ra nạn nhân mắc kẹt. Hiện cô đã lên tới tầng ba của tòa nhà A rồi.
Cả dãy hành lang chìm trong biển lửa, những phần da thịt bị lộ ra đã dần phỏng rộp lên. Con đường duy nhất thông sang tòa nhà B, tường gạch đã đổ sập chắn hết, thi thoảng vẫn còn nghe âm thanh nứt vỡ ầm ầm. Lối thang dẫn lên tầng thượng bị nhà trường khóa chặt, có lẽ đã lâu không sử dụng nên khóa sắt cũng trở nên hoen gỉ.
"Đội phó Nhiên báo cáo tình hình." Giọng nói gấp gáp của đội trưởng Lâm vang lên trong bộ đàm.
"Tầng ba lửa cháy lớn, các lối thoát bị bít kín, không thể dùng xe thang trực tiếp tiếp cận." Cô vừa nói vừa nhanh chóng di chuyển tìm kiếm nạn nhân ở các phòng học, "Đề nghị bố trí đệm hơi trước và sau tòa nhà."
Vừa dứt lời, trần nhà phía thang bộ đã đổ sụp xuống. Nhìn kết cấu thì dường như trường đại học X mới được tu sửa gần như toàn bộ cách đây không lâu. Trong thực tế, các tòa nhà hiện đại sẽ bốc cháy và sụp đổ nhanh hơn những tòa nhà được xây dựng cách đây hơn sáu mươi đến một trăm năm. Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng, đám cháy trong các tòa nhà cao tầng hoặc khu dân cư, lửa khó thoát ra và có nhiều khả năng bùng cháy và lan rộng nhanh hơn. Trường đại học X chính là một điển hình như vậy.
"Có ai không?!"
Trương Linh Nhiên hô to, nhưng tuyệt nhiên chẳng có ai đáp lại. Cô tiến vào trong thư viện, nơi lửa đang bùng cháy dữ dội nhất.
Giấy và gỗ đều là những vật dụng dễ bắt lửa, Trương Linh Nhiên phải sử dụng bình cứu hỏa để mở lối đi. Ở trong góc phòng, đằng sau chiếc bàn đọc sách, một thiếu nữ đang nằm sấp xuống sàn nhà. Mái tóc dài đen nhánh của em đổ xuống vai, gương mặt nghiêng nghiêng tĩnh lặng. Trái tim Trương Linh Nhiên đột nhiên run lên, cứ như vậy ở trong biển lửa mà thất thần mất vài giây.
Bất chợt, một mảng tường phía trên trần nơi nữ sinh viên đang nằm rạn nứt rồi sụt xuống. Trương Linh Nhiên phản ứng nhanh, vội lao người lên che chắn cho cô bé. Khối gạch đá rơi xuống lưng, bụi bay mịt mù, nhưng lúc này cô đã không còn cảm thấy đau đớn nữa. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của người con gái đang thiếp đi trong lòng mình, những cảm xúc không tên như trào dâng. Bên tai lại như văng vẳng giọng nói của người con gái trong giấc mơ ấy: "Mình ơi..."
Em hơi cựa mình, hàng lông mày thanh tú khẽ nhăn lại, hơi thở yếu ớt phả vào cổ Trương Linh nhiên. Cô vội đỡ cô bé nằm ngửa, nhường bình dưỡng khí trên người cho em.
Bộ đàm lại rè rè vang lên: "Đội phó Nhiên, tình hình trên tầng ba thế nào rồi? Lửa cháy dữ dội chặn đứng lối lên, đội chi viện không thể tiếp cận."
Trương Linh Nhiên nhìn xung quanh, đã không còn đường thoát ra nữa. Cô nói: "Đã kiểm tra kỹ, hiện tại chỉ có một nạn nhân mắc kẹt. Toàn đội rút khỏi nhà A."
Dứt lời, cô bế xốc em ấy trên tay. Em theo phản xạ, nép vào lòng Trương Linh Nhiên, bàn tay nhiều vết phỏng rộp nhẹ nắm lấy ngực áo bảo hộ của cô.
Những giá sách bắt đầu đổ nát, từng hàng đè lên nhau. Khói bốc lên nghi ngút, Trương Linh Nhiên vội tiến lại bên cửa sổ.
"Cần hỗ trợ ở cửa sổ phía Đông." Cô nói vào bộ đàm.
"Rõ!"
Góc tòa nhà nằm ở phía bên trong, xe thang không thể tiến vào, chỉ còn cách đặt đệm hơi để thoát. Hơn nữa lửa cũng đã bùng lên ở ngay phía tầng dưới, cửa kính rơi vỡ lả tả, không thể tiếp cận trực tiếp cứu người được.
Trương Linh Nhiên mở cửa sổ, ôm cô bé dứt khoát trèo lên bậu cửa. Bên dưới đồng đội đã dựng đệm hơi, mất ba mươi bảy giây để bơm phồng. Hàng mi em hơi hé mở, chỉ trong giây lát thôi đã khép lại tĩnh lặng. Nhưng như vậy cũng đủ để Trương Linh Nhiên nhìn ra con ngươi màu đen trong trẻo xinh đẹp của em.
"Đã sẵn sàng." Giọng đội trưởng Lâm vang lên.
Lửa đã bùng tới sau lưng, Trương Linh Nhiên không chần chừ ôm chặt cô bé mà nhảy xuống. Ngay khi cô vừa rơi xuống mặt đệm hơi, tầng ba khu nhà A liền phát nổ. Những mảnh vỡ cùng bụi cát bắn ra, khói đen bốc lên mịt mù. Trương Linh Nhiên lại một lần nữa dùng thân mình che chắn cho cô bé. Nhìn em nằm yên trong lòng, bỗng nhiên cô có cảm giác thật lạ.
Cứ như, họ đã từng gặp gỡ trước đây.
"Báo cáo, hoàn thành cứu nạn." Trương Linh Nhiên thì thầm, rõ ràng chính cô cũng không biết là đang nói với đồng đội, hay là với em.
Em được xe cứu thương vội vã chở tới bệnh viện. Trương Linh Nhiên nhìn theo chiếc xe hồi lâu, sau đó mới đội lại mũ bảo hộ, tiếp tục lao vào đám cháy cứu người.
Gần hai giờ đồng hồ sau, đám cháy về cơ bản được khống chế. Đến bảy giờ tối, ngọn lửa chính thức được dập tắt, mọi công tác cứu hộ cứu nạn mới hoàn thành. Nhìn chung, không có người thiệt mạng, số nạn nhân phải đưa đi cấp cứu là sáu người, không có ai nguy kịch. Còn lại những sinh viên bị thương nhẹ đã được đội ngũ y tế sơ cứu ngay sau khi thoát ra khỏi đám cháy. Nguyên nhân gây cháy ban đầu được xác định là do một giảng viên nào đó đã cắm sạc điện thoại và để quên trong phòng họp. Điện thoại phát nổ bất ngờ, và bén lửa sang những vật dụng dễ gây cháy khác. Khi phát hiện ra sự cố, công tác phòng cháy chữa cháy của nhà trường còn yếu kém, mới dẫn tới vụ việc nguy hiểm như trên.
Trương Linh Nhiên mồ hôi ướt sũng quần áo, cô dựa lưng vào cửa xe cứu hỏa, ngửa cổ tu chai nước suối vừa được các nhân viên hỗ trợ mang tới. Đội trưởng Lâm cũng mệt không kém, anh đứng cạnh cô, mặt cứ nghệt ra.
"Đồng chí có điện thoại kìa." Trương Linh Nhiên nhắc nhở.
Anh gật đầu, vỗ vai cô: "Làm tốt lắm!" Dứt lời, anh cầm điện thoại, xoay người đi ra nơi khác nói chuyện.
Trương Linh Nhiên lúc bấy giờ mới lôi điện thoại ra kiểm tra. Có tổng cộng gần chục cuộc gọi nhỡ của mẹ, kèm theo cả tin nhắn: "Con ơi, chiều nay vụ cháy đội con có đi không?", "Con ơi, mẹ thấy con trên thời sự. Hoàn thành nhiệm vụ gọi lại cho mẹ, mẹ lo lắm.", "Nhiên ơi, mẹ thương con..."
Dù đã trải qua không biết bao nhiêu đám cháy, nhưng mẹ vẫn cứ lo lắng cho Trương Linh Nhiên như ngày đầu. Bố cô trước đây là lính cứu hỏa, đã hi sinh trong khi làm nhiệm vụ năm cô vừa tròn bốn tuổi. Kể từ đó, mẹ một mình tần tảo sớm khuya nuôi cô khôn lớn. Khi cô quyết định kế nghiệp bố, mẹ lúc đầu cũng phản đối dữ lắm. Cái nghề ra sinh vào tử, đối mặt đầy rẫy hiểm nguy, Trương Linh Nhiên lại còn là con gái nữa, đương nhiên là mẹ không đồng ý cũng dễ hiểu. Nhưng cái nết của cô ương ngạnh, đã quyết rồi là không ai cản được cả, cuối cùng mẹ cũng phải thỏa hiệp. Mẹ nói: "Con muốn làm gì thì làm, mẹ không ngăn cấm con nữa. Nhưng con nên nhớ rằng, mẹ chỉ có mình con thôi. Con là tất cả của mẹ, làm gì cũng phải nghĩ đến mẹ nữa." Lời của mẹ, Trương Linh Nhiên luôn khắc ghi trong lòng. Thế nên dù công việc có bận rộn thế nào, cô cũng sắp xếp thời gian về làng thăm mẹ.
Còn chưa đọc hết tin nhắn, màn hình đã báo có cuộc gọi đến. Là của mẹ.
"Con đây mẹ, con vừa xong nhiệm vụ, đang tính gọi lại cho mẹ." Trương Linh Nhiên mỉm cười.
Mẹ thở phào nhẹ nhõm, qua điện thoại cũng có thể mường tượng ra gương mặt lo âu của bà. "Con có sao không? Cháy lớn quá, mẹ thấy người ta đưa tin trên thời sự nên lo sốt vó. Ban nãy lên hương, khấn xin trời Phật, tổ tiên phù hộ độ trì cho con."
"Con ổn mà mẹ, chỉ bỏng nhẹ chút thôi. Trời hanh khô nên cũng dễ xảy ra hỏa hoạn. Mẹ ở nhà cũng nhớ cẩn thận điện đóm nhé."
Trong nhà có vẻ đông người lắm, tiếng nói chuyện ồn ào phát ra. Trương Linh Nhiên kinh ngạc hỏi: "Mẹ đang ở đâu vậy? Sao nghe ồn thế mẹ?"
"À, mấy cô chú hàng xóm đấy con ạ." Giọng mẹ thay đổi, vừa mừng lại có chút hãnh diện, "Ban nãy cô bé My mà con cứu ra khỏi đám cháy ấy, là con của dì Tư trong làng. Bây giờ người nhà em ấy đang qua nhà mình vừa khóc vừa cám ơn quá con ạ. Mẹ không nhận quà cáp gì cả, mẹ bảo cứu được người là tốt rồi, còn hơn xây bảy tòa tháp."
"Dạ? My?" Trong đầu Trương Linh Nhiên bất chợt thoảng qua gương mặt tĩnh lặng của em. Tim cô lại bỗng nhiên trở nên rộn ràng.
"Đúng rồi, Trương Thị Út My ấy con. Con rảnh thì cũng vào thăm em ấy xem thế nào con nhé. Người cùng làng mình đó."
"À... Dạ vâng, con biết rồi mẹ."
Tắt máy, Trương Linh Nhiên vẫn còn ngẩn ngơ. Làng họ Trương tuy không lớn, nhưng cũng chẳng nhỏ, thế nên cái việc cô không biết em ấy cũng là chuyện bình thường mà thôi. Chỉ là lần đầu gặp, lại cứ như đã quen biết gương mặt ấy từ rất lâu trước vậy.
"Đội phó, chúng ta di chuyển về thôi."
Một thành viên trong đội ngó đầu ra ngoài cửa kính xe cứu hỏa mà gọi Trương Linh Nhiên. Cô cũng thôi không nghĩ ngợi, nhìn ngôi trường hoang tàn phía sau lưng, thở dài một tiếng rồi cũng leo lên xe.