Dựa vào cách trang trí có thể loáng thoáng thấy được cảnh tượng huy hoàng năm đấy. Nhưng không biết đã trải qua bao nhiêu trận chiến thảm khốc mà nơi này lại trở thành tử địa đổ nát thế này.
Ánh mặt trời xuyên qua khe nứt từ trên trần soi vào, chiếu sáng những bộ hài cốt chồng chất khắp nơi. Thew lẳng lặng đứng yên, khi đảo cặp mắt sâu thẳm lạnh lùng đến một khối đá nằm tận phía trong thì không nhịn được, dừng mắt lại xem xét.
Bên trên, đột ngột có vô số dây leo gai từ vách tường túa ra khắp nơi, hệt như một mạng nhện khổng lồ được dệt tỉ mỉ, nhắm đến một pho tượng người lùn trong điện.
Nhãn thần Thew ngưng trọng lại. Cái người lùn này, so với người lùn đã thấy trong căn phòng trước thì dễ thấy thể trạng người này khỏe hơn rất nhiều. Hai tay của hắn đang chống một thanh hắc kiếm, quỳ một chân trên đất. Sau lưng hắn có một mũi nhọn, xuyên qua tim hắn, lộ ra phía trước.
Dường như ở sâu trong kí ức Thew, có chỗ nào đó hệt như vừa bị động tới. Thew nhắm chặt mắt, đi về phía tượng đá người lùn kia. Lúc này, phía sau đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập, Thew chưa kịp quay đầu lại nhìn thì giọng nói đặc trưng của Tiêu Bách đã vang lên:”Thằng nhóc chết tiệt này, mi chạy loạn lên làm gì hả, hại ông đây tìm cả nửa…” Một chữ “ngày” cuối cùng như bị kẹt lại trong miệng, Tiêu Bách sững sờ nhìn đại điện trống trải tĩnh mịch phía trước, hai hàm răng đang há hốc còn chưa kịp khép lại.
Phía sau liên tục phát ra tiếng hít vào, không cần nghĩ cũng biết là từ ai. Tiêu Bách, người từng thấy đủ loại sóng gió, giờ đây cũng không khỏi sửng sốt trước cảnh tượng trước mắt chứ đừng nói đến Diferra và Dinetsa – vốn chưa quen với sự đời.
Về sự xuất hiện của đám người Tiêu Bách, Thew cũng không quá bất ngời. Cậu tiếp tục tiến về phía trước, tới gần tượng đá vô cùng nổi bật trong đại điện này. Trong nháy mắt, một bóng trắng xẹt qua người Thew.
Không để ý đến ánh mắt khác thường của Thew, Tiêu Bách giơ chân chạy thẳng đến tượng đá người lùn…chộp lấy thanh kiếm trong tay tượng. Cái tốc độ này, sự nhiệt tình này…có lẽ tình nhân lâu ngày gặp nhau cũng chưa đạt đến trình độ ấy!
Khóe môi Thew giật giật, cậu trừng bộ xương bỗng xông tới này:”Ông làm cái gì thế hả?!”
“Hỏi thừa, đương nhiên là lấy bảo bối rồi!” Tiêu Bách cũng không thèm quay đầu lại nói, hứng chí bừng bừng nắm chuôi kiếm xem xét. Thanh kiếm này ít nhất cũng hơn 3 thước, vừa đen nhánh lại vừa bóng nhoáng, cứng chắc, sắc bén. Tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng Tiêu Bách cực kì xôn xao xúc động:”Không hổ là sản phẩm từ tay người lùn. Thanh kiếm này là dùng hắc tinh thạch luyện thành đấy!”
Tuy giờ không biết trên đại lục lúc này còn mấy phần hắc tinh thạch nhưng ở thời Tiêu Bách còn sống thì hắc tinh thạch còn đắt hơn ma tinh thạch cấp 6, hơn nữa nó còn như ‘đơn vị’ lợi nhuận.
Do số lượng hắc tinh thạch tinh khiết ít đến đáng thương mà nó lại có khả năng hấp thụ đủ loại nguyên tố ma pháp nên giá cả của nó cao đến mức đáng sợ.
Thế mà thanh hắc kiếm này nặng cỡ nào? Tiêu Bách cầm, ước tính chừng vài cân. Nói cách khác, có được thanh hắc kiếm này cũng như có vài thành trì trung tâm khổng lồ.
Tâm trạng Tiêu Bách vô cùng kích động, vừa sờ sờ, vừa xoa xoa thanh kiếm lấy được từ tượng đá người lùn, thậm chí sau đó còn không quên dùng hàm răng của mình cắn thử một cái, giám định xem là thật hay giả.
“Ông muốn ăn thanh kiếm này?” thấy bộ xương dùng răng mình cắn mũi kiếm, Thew không thể không nhướng mày hỏi.
“Mi thì biết cái gì, ông đây là đang giám định, giám định đó biết chưa!” Tiêu Bách cắn răng ken két, cười đến mức quái dị.
Thew rất không khách khí, khinh bỉ nhìn hắn. Cậu cũng không rõ lắm về hắc tinh thạch nhưng nhìn bộ dạng nhiệt tình của bộ xương kia thì có lẽ thứ đó không phải hàng trong đại lục có thể kiếm được.
Nhưng cho dù là giám định thì cậu vẫn chưa từng nghe có người dùng răng của mình đi giám định…Có điều bộ xương này cũng không được coi là con người, nên có lẽ đây là sự khác biệt giữa ‘người’ và ‘không phải người’ chăng.
Nghĩ vậy Thew bình tĩnh dời tầm mắt. Cậu quyết định không thèm đếm xỉa tới bộ xương kia nữa…
‘Ta đã nói rồi mà, ở đây sao lại không có một tử linh nào chứ. Hóa ra là do thanh kiếm này khiến cho…” Tiêu Bách còn đang tự độc thoại, ngọn lửa trong hốc mắt thì đang nhún nhảy.
Do lúc cùng tới đây, thầy nhiều xác chết như vậy, Tiêu Bách trong lòng rất buồn bực sao nơi này lại có thể không có một tử linh nào vậy. Nên biết rằng một nơi xảy ra thảm sát càng ngiêm trong thì oán khí càng lớn, càng dễ hình thành tử linh.
Nhưng nơi này ngoại trừ sự tĩnh mịch thì chẳng có tử linh gì hết. Điều này làm kẻ thân là vong linh pháp sư-Tiêu Bách không khỏi cực kì kinh ngạc. Song giờ đây, nhìn thấy hắc kiếm, mọi nghi vấn trong lòng đều đã có câu trả lời.
Bởi trước đây từng đặc biệt nghiên cứu một ít thuật luyện kim nên Tiêu Bách còn biết hắc tinh thạch có một đặc điểm ít người biết. Đó là khả năng hấp thụ tất cả oan hồn và oán khí.
Nếu hắc tinh thạch hấp thụ được càng nhiều oán khí thì phát huy ma pháp cũng càng mạnh hơn. Nói cách khác, một võ đấu sư cấp 4 cầm thanh kiếm này thì gần như có thể phá dược ma pháp phòng ngự cấp 6 mạnh nhất.
Đây là hai cấp bậc cách nhau rất xa. Dễ dàng tưởng tượng thấy, nếu một ngày thanh kiếm này hiện thế sẽ khiến biết bao người phát cuồng.
Song, đáng tiếc là thanh kiếm này vào tay võ đấu sư mới có thể phát huy được hiệu quả đích thực của nó. Thân là vong linh pháp sư nên Tiêu Bách cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm với nó.
Nhưng nếu chỉ có vậy mà muốn Tiêu Bách bỏ thanh kiếm này là không thể nào, tốt xấu gì hắn cũng tự nhận mình có chút trình độ võ đấu sư. Mà cho dù hắn không thể mạnh tay dùng kiếm chém địch không có nghĩa là hắn không thể lấy sưu tầm, tự chơi tự nghịch nó được!?
Được rồi, theo phương diện nào đó mà nói, Tiêu Bách thực sự là 1 bộ xương kì quái…
Thew chậm rãi quan sát cảnh tượng xung quanh, chẳng biết vì sao, cậu luôn có cảm giác nơi này có chút vấn đề nhưng lại không giải thích rõ được là vấn đề ở chỗ nào. Tầm mắt Thew đảo qua những hài cốt la liệt trên mặt đất, dường như thấy được gì đó, ánh mắt thoáng biến đổi.
Lúc này, Tiêu Bách làm gì có tâm tư để ý được nhiều như Thew. Sau khi xác định thanh kiếm này vô cùng hoàn mỹ, hắn lập tức hưng phấn giật bảo bối ra khỏi tay tượng đá người lùn.
“Ông không thấy nơi đây rất kỳ quái sao?” Thew nhẫn nhịn, gân xanh nổi đầy trên trán. Cậu hết sức thắc mắc, bộ xương này rốt cuộc tới đây làm gì hả, chẳng lẽ người này không để ý thấy xung quanh rất khác thường hay sao.
“Ờ” Tiêu Bách đang chìm đắm trong cảm xúc vui sướng tìm được bảo vât, trả lời một tiếng cho có.
“…Ông rốt cuộc có đang nghe tôi nói không vậy?” Thew cảm giác như cơ mặt mình đang hóa đá, nếu cần, cậu thực sự rất muốn một đao kết liễu bộ xương này, cho hắn gia nhập vào đám hài cốt dưới chân…
Cuối cùng, giờ Tiêu Bách cũng chú ý tới giọng điệu cực không tốt của cậu. Cho dù rất quyến luyến không muốn rời nhưng Tiêu Bách cũng ngẩng đầu lên:”Mi nói cái gì thế?”, tay thì vẫn nắm thanh kiếm.
Ánh mắt sắc như dao bắn thẳng đến bộ xương. Thew sắc mặt trầm lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói:”Ở đây có xác con người”
Tiêu Bách sửng sốt, nhìn theo hướng Thew chỉ, quả nhiên thấy nó bên cạnh mấy bộ hài cốt khác. Tuy đã không thể nhìn ra nguyện dạng nhưng dựa vào áo giáp trên hài cốt, Tiêu Bách vẫn có thể nhận ra vì trên đó có khắc rất rõ ký hiệu của con người.
Vì lúc nãy dồn toàn bộ sự chú ý lên thanh kiếm nên Tiêu Bách không phát hiện ra. Sau khi được Thew nhắc, hắn vô thức xoay đầu nhìn xung quanh lại, thấy có mấy hài cốt ở chỗ gần đó cũng có áo giáp cùng loại.
Đệt, người lùn, tinh linh, con người…Cái này nhất định giống như ‘Hội nghị tam cường” a! Tiêu Bách rất ngạc nhiên, hắn không nhịn được gãi gãi ót. Tình hình này có vẻ ngày càng trở nên phức tạp rồi.
Còn ở trong chỗ hiện trường chiến đấu kia, Tiêu Bách cũng ngu cho rằng vẻ mặt đau đớn của tượng đá người lùn là do ai đó rảnh rối khắc lên.
Nếu hắn đoán không lầm, trong đống hài cốt ở đây, người lùn-những kẻ duy nhất bị hóa đá-có sức chiến đấu mạnh nhất. Điểm này dựa vào cảnh tượng hài cốt tinh linh la liệt khắp nơi cũng có thể nhận ra. Dĩ nhiên nhiên sau khi giết được người lùn, bộ tộc tinh linh cũng phải trả giá đắt.
Nhưng điều khiên Tiêu Bách không tài nào hiểu nổi chính là người lùn, tinh linh, con người xưa nay đều sống theo kiểu ‘nước sông không phạm nước giếng’, tránh xa nhau, vậy rốt cuộc có chuyện gì mà khiến họ tụ lại 1 nơi, lại còn dùng vũ lực giải quyết?
Hài cốt con người ở quanh đây rất ít, dễ dàng nhận thấy kẻ chiến đấu chủ yếu là người lùn và tinh linh…Nghĩ vậy khiến Tiêu Bách càng thêm buồn bực. Hai tộc này cùng sinh sống trong rừng, là láng giềng kiểu ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu chắc chắn gặp, rốt cuộc là đã có thâm thù đại hận thế nào mà dẫn đến tình cảnh đoạn tuyệt, đánh nhau không chết không thôi thế này!?
Dòng suy nghĩ như cuộn len rối thành một cục, đầu Tiêu Bách nhất thời không nghĩ ra được. Suy cho cùng, loại vấn đề không đầu không đuôi thế này thì ai cũng phải đau đầu suy nghĩ một hồi.
“Bỏ đi, dù sao họ cũng chết hơn vạn năm rồi, chúng ta rối lên là quái gì hả?! Chẳng lẽ ta rối rắm xong thì bọn họ có thể sống lại ư” Tiêu Bách cũng không quá nhiệt tình với việc tìm hiểu chuyện đã qua, thay vì nghĩ nát óc mấy chuyện này thì chẳng bằng đi suy nghĩ kĩ càng vấn đề hiện tại.
“Đệt, sao thanh kiếm này rút hoài không được thế!” Tiêu Bách lầm bầm mắng vài tiếng, chân đạp lên cánh tay tượng người lùn, hai tay bắt đầu ra sức giật hắc kiếm.
Sắc mặt Thew tối đen, cậu đã thấm thía được chuyện mình và bộ xương có suy nghĩ hoàn toàn trái nhau.
Dinetsa đứng ngay cửa, nãy giờ cô vẫn luôn thấp thỏm bất an, không nhịn được nắm tay Diferra, khẽ khuyên:”Hay là…hay là chúng ta rời khỏi đây ngay bây giờ đi” Cho dù muốn bình tĩnh thế nào thì Dinetsa lúc này cũng hết cách kìm nén sự sợ hãi sâu trong lòng. Chẳng hiểu vì sao, trực giác cô dường như mách bảo, sắp tới sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Diferra hơi nhíu mày, cậu ta nắm chặt tay Dinetsa trấn an, thần sắc khó đoán, mơ hồ mang theo chút hưng phấn:”Không, chúng ta vẫn không thể rời khỏi đây lúc này. Hơn nữa bộ xương kia cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”
Hiện giờ, trước mắt cậu là một phát hiện lớn đến thế, sao cậu lại có thể đi dễ như vậy được. Diferra không quan tâm đến lời khuyên của Dinetsa, bắt đầu ngồi xuống, tỉ mỉ kiểm tra hài cốt trên mặt đất, sau đó lén cầm vài mảnh xương vụn của ‘người lùn’ và ‘tinh linh’ nhét vào ngực, không để lại dấu vết gì.
Diferra khẳng định, những gì mình thấy ở đây sẽ khiến đại lục Augustine nổi lên nhiều chấn động. Nếu sau khi trở về, đem chuyện này báo cho Giáo Đình…ắt hẳn cũng sẽ nổi lên một trận sóng gió lớn. Nếu Giáo Đình cũng coi trọng chuyện này, thế thì việc tranh đoạt ngôi vị trong tương lai của Diferra sẽ nhận được sự ủng hộ của họ!
Nghĩ đến đấy, Diferra không kiềm nổi xúc động trong lòng, tầm mắt cậu ta chuyển qua những trang bị trên hài cốt, nghĩ nếu đem theo nhiều bằng chứng thì…
Tiêu Bách suốt nãy giờ chỉ chú tâm vào việc rút kiếm nên không để ý hành động của Diferra. Ngược lại, Thew cực kì mẫn cảm với những động tĩnh nhỏ xung quanh, cậu bỗng quay đầu, nhìn về phía Diferra đang ngồi xổm trên mặt đất có vẻ như đang tìm gì đó, đôi mắt thâm trầm lơ đãng ánh lên chút nghiêm nghị.
Mơ màng nhận ra ánh mắt của Thew, Diferra rụt vai, vội vàng rút tay về, không dám hành động nhiều nữa. Tuy Diferra rất muốn lấy những thứ từ hài cốt của ‘tinh linh’, ‘người lùn’ làm chứng cứ nhưng đối mặt với thiếu niên khiến cậu động lòng nhưng cùng sợ hãi kia, cậu luôn có cảm giác run sợ khó hiểu.
Thấy đối phương chột dạ, ngừng việc đang làm, Thew không khỏi nhíu mày. Thực ra cậu cũng chỉ nghĩ việc Diferra làm vừa rồi chẳng qua chỉ do lòng hiếu kì. Có lẽ chuyện mờ ám này sẽ không gây uy hiếp gì nhưng không chắc về sau cũng sẽ không….
Thew băn khoăn có nên tìm một chỗ giết người diệt khẩu hay không. Tuy Tiêu Bách đã từng ra lệnh không cho giết người nhưng nếu muốn, Thew cũng có cách khiến Diferra “chết ngoài ý muốn”!
—
Hết chương 29