Đương nhiên, người đưa ra sự hoài nghi này đã được Canpe thưởng cho một cái tát: “Trông coi cái miệng của ngươi cho kĩ, thật là, chưa bao giờ nói ra được lời gì tốt đẹp mà. Ta cảnh cáo các ngươi, tốt nhất là không nên đến gần cái tên quái nhân kia.”
“Vì sao?” Có người đưa ra nghi vấn, trong Cát Hóa thành quái nhân cũng không ít nhưng điều đó cũng không nói lên rằng thực lực của người đấy cũng mạnh, hơn nữa quái nhân toàn thân bọc bằng áo choàng kia ngoại trừ ở trong xe ngựa không chịu ra ngoài thì một chút khác biệt cũng không có, bởi vậy nên mọi người đối với lời cảnh báo của Canpe một chút cũng không đồng tình.
“Bớt nói nhảm đi, tóm lại là nhanh chóng lên đường đi.” Canpe nhíu mày, thấy tên nào cũng không đề phòng liền cảm thấy bất lực. Thế nhưng hắn cũng không chắc chắn về việc đó lắm, sở dĩ cảm thấy tên bên trong kia nguy hiểm chỉ đơn giản là vì bị đối phương liếc mắt nhìn.
Canpe chính là một người không có chí tiến thủ, nhưng giác quan thứ sáu của hắn đối với mọi việc đều rất mẫn cảm, hơn nữa hắn còn có vợ cùng con, nên những sự buông thả trước đây đều đã thay đổi. Đó chính là lí do hắn cảm thấy bên trong tiềm ẩn nguy hiểm nhưng hắn vẫn chưa hành động…
Đoàn người cứ như vậy nhàm chán đi trong sa mạc hơn mười ngày, thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài “thứ” đến bên cạnh bọn họ. Cũng may là nhanh chóng phát hiện, dù sao đối với một thương đoàn cỡ trung và Canpe mà nói, những con “Trùng nhỏ bé” này căn bản không có sức ảnh hưởng lớn, thế nên suốt đường đi coi như an ổn.
Chỉ là những ngày bình yên chưa trôi qua bao lâu, Canpe đã phải đón nhận sự thách đấu ngiêm trọng nhất trong đời hắn…
Mặt trời dần lặn xuống, màu đỏ như máu nhuộm cả một góc trời. Cảnh đẹp hiếm có làm cho sắc mặt Canpe trầm xuống, những con ngựa kéo xe đã mệt đến mức sùi bọt mép. Thế nhưng Canpe lại không để cho chúng dừng mà trái lại còn liên tiếp quất vào mông ngựa để tăng nhanh tốc độ. Lúc này tất cả mọi người đều im lặng, không khí vốn đã nóng nực nay càng thêm nặng nề.
Trong đội ngũ đã có một số người mặt vàng sạm đi, tóc thì như ổ gà rối tung, cứ liên tục vất vả như vậy khiến cho bạn họ khó mà chịu được, thế nhưng mọi người đều không có một chút ý kiến gì.
Phải biết rằng “Chiều tà màu máu” trong lịch sử của Cát Hóa thành chưa bao giờ mang ý nghĩa tốt, đã từng có một vị mục sư tiên đoán rằng nó là biểu tượng của của việc cát vàng sẽ nhuốm máu. Tuy rằng lời này hơi có chút phóng đại, nhưng khi xuất hiện chiều tà màu máu cũng là lúc “Sa khiếu” có thể xuất hiện.
Sở dĩ có tên là “Sa Khiếu” bởi vì hiện tượng này trong sa mạc cực kì hiếm gặp, nó to lớn và dữ dội đến mức thay đổi trời đất, nhấn chìm tất cả mọi thứ. Sự to lớn của nó có thể so sánh với “Sóng thần”. Làm cho Canpe buồn bực chính là Sa khiếu xuất hiện không theo bất kì một quy luật nào, có khi là 7-8 năm xuất hiện một lần, có đôi khi chỉ trong vòng hai năm đã lại xuất hiện, mà hắn không nghĩ tới thế mà đoàn xe này lại gặp ngay “Vận cứt chó” như thế, hết lần này đến lần khác thoát chết vậy mà vào hôm nay lại cho hắn gặp “Sa khiếu”.
Đoàn xe của Canpe là một thương đội nhỏ cho nên ngoại trừ Uda là một võ sư cấp 5- cao cấp thì không hề có ma pháp sư. Nhưng mà… cũng không hẳn là không có ma pháp sư, thế nhưng khi Canpe vừa nghĩ đến cái người bao trùm quỷ khí kia liền không nhịn được cười tự giễu, có một vài người sau khi tự ý đi vào đều bị người bên trong tống ra.
Hơn nữa, người khoác áo choàng kia không có ấn ký xác minh có ma pháp, trời mới biết người kia có phải đã giết người để cướp áo choàng hay không. Nói chung là Canpe chỉ trông mong người trong xe kia sẽ giúp họ vượt qua khi nguy hiểm gần kề.
Nếu như may mắn, đoàn xe đơn sơ như của Canpe sẽ có tỷ lệ sáu đến bảy mươi phần trăm hoàn thành nhiệm vụ một cách an toàn. Nếu như đụng phải mấy tên ăn cướp, thì cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, bọn họ cũng không phải loại trâu bò như đội xe của Darryl. Không chỉ có đoàn lính đánh thuê Huyết Lang tiếng tăm lừng lẫy bảo vệ, thậm chí còn có một đội ma pháp sư bảo vệ.
Mà trong đội ngũ của Canpe, có một chút tên tuổi trên đài đấu võ đã là không tệ rồi, đâu còn thừa tiền mà mời ma pháp sư.
Đụng độ với ăn cướp vẫn còn tốt chán, chí ít nếu như ngoan ngoãn thì người ta còn có thể thả cho ngươi một con đường sống, nhưng vấn đề là hết lần này đến lần khác bọn họ lại gặp đúng “Thiên tai”, chuyên giết người không thấy máu, với cân nặng của bọn họ có khi đến lúc đó không phải bị quấn lên trời rồi bị xé thành từng mảnh thì cũng là nhấn chìm dưới biển cát.
Biết là nói như vậy rất đả kích tinh thần nhưng mà đây chính là sự thực. Canpe hiện tại chỉ hy vọng tìm được một cảng tránh gió, nhưng mà trong sa mạc nghìn nơi như một toàn là cồn cát thì lấy đâu ra cảng mà tránh gió cơ chứ.
Dù cho Canpe có không cam lòng chết như thế nào chăng nữa, thì khi bầu trời trong xanh bắt đầu mờ mịt, trong lòng hắn hy vọng nhưng cũng vẫn chìm dần dần xuống…
“Mọi người mau nhìn, kia chính là thương đội mấy hôm trước.” Uda hung phấn kêu to.
Mọi người tinh thần phấn chấn, nhìn theo phương hướng ngón tay Uda, xa xa trùng cát nằm đầy trên mặt cát, ma pháp sư chính của đội ngũ hình như đang bố trí kết giới phòng ngự.
Ánh mắt Canpe sáng lên, nhưng lập tức như nhớ lại cái gì, ánh sáng trong mắt dần nhạt đi. Thương đội lớn như vậy, dễ gì tự dưng nhận một nhóm nhỏ như bọn họ. Sự thất vọng của Canpe cũng không làm giảm sự hưng phấn của Uda, hắn dùng dao đâm nhẹ vào đùi ngựa.
Ngựa đã quá mệt mỏi nay còn bị kích thích, bốn vó tung ra điên cuồng chạy. Canpe thấy vậy, đành phải chạy đuổi theo cho kịp. Bây giờ cho dù chỉ còn lại một chút ít hi vọng cũng là tốt lắm rồi, chỉ mong chủ của thương đội kia là một người tốt…
Nhưng khi Uda mang theo khuôn mặt phẫn nộ quay trở về thì Canpe biết hi vọng cuối cùng biến mất rồi. Mọi người đứng trên cồn cát, nhìn thương đội cách đây không xa đã chuẩn bị xong để chống lại Sa khiếu, ngực có chút xúc động cùng phẫn nộ nhưng càng nhiều hơn là tuyệt vọng.
Bầu trời đã là một mảnh tối đen, cuồng phong điên cuồng gào thét, đất đá bay mù trời, rất nhanh sương mù đã che hết tầm mắt của mọi người. Đã không còn một biện pháp nào nữa, tất cả bọn Canpe bây giờ chỉ còn cách trốn vào trong chiếc xe ngựa nhỏ kia. Cho dù có bị coi là vô tích sự, nhưng một ngày nếu như phải đối mặt với tuyệt vọng thì con người luôn theo bản năng trốn tránh.
Cuồng phong càng ngày càng mạnh cuồn cuộn cuốn cát bay lên ngập trời, mặc dù trong mắt mọi người đã đầy cát nhưng vẫn có thể thấy thấp thoáng phía xa chân trời một bóng đen. Nhưng mà bởi vì tầm nhìn rất thấp, nên không ai đem bóng đen để trong lòng.
Nói thật thì với sự xuất hiện bất thình lình của Sa khiếu. cho dù có là thương đội lớn cũng không dám nắm chắc vượt quá, dù sao pháp sư cũng chỉ mấy người, năng lực của người trong đội cũng chỉ hơn cấp 5 một chút. So với những thương đội bình thường thì tương đối mạnh nhưng đây là đối mặt với tử thần “Sa khiếu”.
Từ trước tới giờ người chết ở đây nhiều vô số kể, trừ phi trong thương đội có một vị pháp sư cấp đại Hiền giả trấn giữ, hoặc là một đoàn ma pháp sư bảo hộ, nếu không thì cứ chờ đấy để Sa khiếu mai táng…
Xe ngựa bị thổi đến nghiêng ngả, Phì Điền cảm thấy một sự nguy hiểm từ bên ngoài truyền tới, nó ôm gáy rồi chui sâu vào trong áo choàng của Tiêu Bách. Từ trong minh tưởng tỉnh lại, Tiêu Bách vươn tay túm lấy đuôi Phì Điền kéo nó ra ngoài.
“Trốn cái gì mà trồn, còn chưa có chết đâu.” Trừng mắt nhìn sự nhát gan của Phì Điền, Tiêu Bách nghiến răng tức giận răn dạy. Hắn cũng đã sớm cảm thấy sự biến hóa ở bên ngoài, nhưng là bởi vì còn do dự nên Tiêu Bách không có lâp ra tam giác giới hắc ám. Bởi vì dọc đường đi hắn đang muốn che dấu tinh thần lực của mình, vì muốn phòng ngừa Đằng Tử dẫn người tới tìm hắn.
Tuy rằng đã chạy gần nửa tháng, lúc này khoảng cách với Sa hóa thành cũng đã rất xa, thế nhưng trời biết Đằng Tử đã biến thái tới trình độ nào. Đó chính là lí do hắn vội vã cùng do dự như vậy, Tiêu Bách tạm thời không định sử dụng ma pháp, bằng không vừa mới sử dụng rất đễ để cho Đằng Tử nhận ra.
Mà một khi Đằng Tử phát hiện, cái con sói con kia còn không phải là tìm tới cửa luôn sao?!
Nghĩ đến chính mình trong một tình huống mà còn phải lo lắng nhiều như vậy, Tiêu Bách thấy thật bất đắc dĩ, trong lòng rên thầm không may. Sớm biết vậy, lúc rời đi nên đến chỗ Đằng Tử, thế nhưng nếu như chỉ để lại một mình Thew, Tiêu Bách lại thấy lo lắng. Thật là lắm mâu thuẫn, một mình hắn rời đi, nhưng lại không biết rằng đối mặt với hắn ngoài kia chính là Sa khiếu.
Bên ngoài xe ngựa phát ra những âm thanh ma sát cọt kẹt, giống như bất kì lúc nào cũng có thể vỡ tan. Tiêu Bách nghe xong liền nổi da gà, hắn không cách nào tưởng tưởng được nếu như các khớp xương trên người mình khi bị gió thổi cũng phát ra âm thanh này…
Đã từng có kinh nghiệm xương máu, Tiêu Bách không dự định ngồi chờ chết, đi ra cũng chết mà ngồi lại cũng vẫn chết, kệ xác nhà nó, trước tiên cứ phải đối phó với Sa Khiếu đã. Với cả hắn cũng không muốn xương của mình bị cuốn đến mỗi nơi một chiếc!!!
Tam giác giới hắc ám giống như một cái kim tự tháp che chắn cho nhóm Canpe, bão cát bị chặn ở bên ngoài, không còn bị gió lớn thổi qua nên xe ngựa liền đứng im. Canpe ở trong xe đang nhắm mắt chờ chết bỗng thấy tiếng gió bên ngoài bắt đầu nhỏ dần, phút chốc liền cảm thấy nghi hoặc. Lúc này không ai dám xuống xe, những thứ không biết thường là những thứ đáng sợ nhất, huống chi đây còn là vấn đề sống còn.
Tiêu Bách xuống xe ngựa, vừa ở bên trong tam giác giới hắc ám tản bộ vừa quan sát tình huống trên bầu trời. Một lúc sau, hắn ngồi xuống đất, nhìn Sa Khiếu như một con mãnh thú oanh tạc tam giác giới hắc ám. Thỉnh thoảng hắn lại phải gia cố thêm tam giác giới hắc ám. Chẳng biết tại sao, Tiêu Bách luôn cảm thấy Sa khiếu bỗng dưng xuất hiện như vậy không giống như là tự nhiên hình thành, mà càng giống như là… bởi vì thứ gì đó!
Thế nhưng ở cái nơi quỷ quái, trước không nhà trọ sau không thôn xóm, hoang vu hẻo lánh thế này lấy đâu ra người ăn no rửng mỡ đi làm chuyện không đâu?!
Nhưng mà cũng không thể phủ nhận có một số biến thái do quá buồn chán nên tạo ra để giết thời gian, chỉ là Tiêu Bách thực sự không muốn tin vào việc đó. Bởi vì nếu như có thể tạo ra Sa Khiếu đến trình độ này, thì thực lực của người đó có khi còn kinh khủng hơn cả Đằng Tử.
Đương nhiên thực lực ở đây không phải là cấp độ tinh thần lực mà là thực lực tổng hợp. Dù sao cũng có rất ít người sống được lâu như Đằng Tử, mà Đằng Tử ngoại trừ có tinh thần lực cực mạnh thì pháp thuật của hắn còn thiếu sót rất nhiều. Với khoảng thời gian dài ở chung, Tiêu Bách thấy người kia cũng chỉ sử dụng mỗi một loại là dây mây rồi khua đi khua lại.
Trên phương diện nào đó mà nói, Đằng Tử nếu như không sử dụng tinh thần lực khổng lồ kia thì thực lực nhiều lắm cũng chỉ là ma pháp sư- sơ cấp, nhưng một khi đã sử dụng tới tinh thần lực, cho dù không hiểu ma pháp nào cao siêu, chỉ cần thi triển một số chiêu đơn giản cũng có thể đạt đến trình độ pháp thần.
Trong lúc suy nghĩ, Tiêu Bách bỗng nhận thấy một tia dao động nhỏ, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Canpe đang nơm nớm lo sợ đi ra khỏi xe ngựa, vẻ mặt kinh hãi nhìn tam giác giới.
“Canpe, cậu véo tôi một cái xem chúng ta có phải đang nằm mơ không.” Uda cảm giác như đang nằm mơ, trong phút chốc đang đối mặt với sinh tử, không nghĩ tới vậy mà lại được cứu.
Canpe không hề khách khí đối với Uda, hắn hung hang véo tai đối phương, sau đó lập tức quỳ gối trước mặt Tiêu Bách.
“Ma pháp sư đại nhân tôn kính, cảm ơn ngài đã cứu giúp, cái mạng của Canpe tôi bây giờ đều là của ngài, về sau nếu như ngài có gì cần, xin ngài cứ tùy ý sai sử.” Tìm được đường sống trong chỗ chết làm cho Canpe vô cùng cảm kích đối với vị ma pháp sư thần bí, giờ khắc này đâu còn nghĩ được đối phương có quái dị hay không, mọi người thấy Canpe quỳ đều vội vã quỳ theo.
Có thể đi theo một ma pháp sư, nhận được sự che chở của ma pháp sư đối với những người sinh sống ở tầng lớp dưới như bọn họ tuyệt đối là hy vọng xa vời đặc biệt vinh quang. Cả đám đều noi theo Canpe, quyết theo Tiêu Bách, dù thế nào đi nữa, theo một ma pháp sư có thực lực cường đại, tương lai tuyệt đối so với buôn bán có lợi hơn nhiều.
Đáng tiếc, Tiêu Bách căn bản không để ý tới nhóm người này, hắn ngẩng đầu nhìn về một phương hướng, tuy rằng bên ngoài tam giác giới hắc ám toàn là cát vàng làm cho hắn không thấy rõ được cảnh tượng bên ngoài. Thê nhưng Tiêu Bách có một cảm giác, có gì đó đang tới!
Loại cảm giác này càng ngày càng mạnh, Phì Điền bị ném trong xe cũng nhanh như chớp mà chạy xuống, sau đó nó ở trên mặt đất đào một cái hố, nhảy vào, một bên hất cát lên người mình, một bên nhắm mắt – giả chết.
Tiêu Bách nhìn xong, giận không để đâu cho hết. Mỗi lần gặp phải chuyện gì đó, phản ứng đầu tiên của nó là giả chết… Mày ý, không thể có một chút “Tiến triển” được sao!
Nhưng Tiêu Bách cũng không kịp dạy bảo Phì Điền, bởi vì khi cát vàng dần dần biến mất, từ bên trên một cái bóng đen khổng lồ rơi xuống.
Choang_
Tam giác giới hắc ám va chạm với một vật gì đó, phát ra thanh âm điếc tai, cùng với đó Tiêu Bách thấy phía trên là một quái vật.
Nói là quái vật vẫn còn quá nhẹ nhàng, có thể hình dung đây là một con vật với đôi cánh dơi khổng lồ, thân mình như rắn, trên người đều mang lân giáp vàng kim, cái đầu dài và móng vuốt sắc bén, thân hình cực lớn… ít nhất… cũng phải hơn ba mươi mét… Cự long lân giáp hoàng kim sợ rằng cũng chỉ có trong truyền thuyết!
Tiêu Bách kinh ngạc há to miệng, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp. Mà đằng kia bọn Canpe đã sớm bị răng nanh lộ ra cùng với cái miệng mở to của cự long dọa sợ đến cứt đái đầy quần. Cao ngạo của long tộc vốn có uy áp bẩm sinh, nên những sinh vật không đủ sức mạnh không thể nào chịu nổi.
Sự ồn ào của những người xung quanh làm thức tỉnh Tiêu Bách,đây là lần đầu tiên hắn thấy việc giả chết của Phì Điền là một quyết định chính xác. Đối mặt với ma thú đứng ở đỉnh của chuỗi thức ăn trên thế giới này, thực lực của Tiêu Bách căn bản không thể nào chống đỡ được.
Không chút do dự, hắn cấp tốc lột bỏ ra băng vải trên người, lộ ra khung xương của bản thân, sau đó ngã xuống, nghiêng đầu qua một bên, ngọn lửa trong hốc mắt tắt ngấm.
—
Hết chương 49