Vạn Lịch năm 12230, ở đại lục tuyết phủ Augustine, giờ đây nước Lôi Vưu đã chiếm hơn nửa đất đai đại lục. Khi Tiêu Bách biết chuyện tiểu khất cái kể là chuyện sau khi hắn chết một nghìn năm, hắn từ bình tĩnh sang đau trứng(*), rồi từ đau trứng trở lại tâm lý bình tĩnh, thừa nhận những chuyện đã qua
(*) đau trứng: trạng thái thần kinh bị kích thích quá mức, không thể tiếp nhận
Bên trong sơn động, tiểu khất cái đã hạ sốt, nằm sấp trong chăn bông dày, ló đầu ra, lạnh lùng nhìn bộ xương khô nào đó đang cố gắng đào hầm đến mức bỏ ăn bỏ ngủ.
Cũng không biết hôm nay Tiêu Bách nổi hứng gì, nghĩ rằng xưa nay sống quá nhàm chán hay sao mà đào rồi lại đào đã hơn nửa ngày trời. Rốt cục, cảm thấy đào đã đủ, Tiêu Bách ném cái xẻng trên tay đi, leo ra khỏi hố.
Tiểu khất cái hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác, nhìn về phía vách đá. Từ sau lần mông mông bị ai đó thẳng tay “vùi hoa dập liễu”, cậu đa phần phải nằm sấp người dưỡng thương. Trừ phi cần đi tiểu tiện, nếu không từ sáng đến tối, cử động nhiều một chút cũng không dám.. Trải qua những ngày nghẹn khuất như vậy, dễ hiểu tiểu khất cái oán hận cỡ nào.
Tin rằng chỉ cần có cơ hội thủ tiêu bộ xương khô đó, cậu chắc chắn sẽ chớp lấy ngay!
Tiêu Bách thấy cậu quái dị nhưng không bất ngờ, đi ngang qua cậu, chất tới một động tạp vật thành một góc. Sau đó, ngồi chồm hổm xuống, bắt đầu lục tung đống đó lên.
Bảo rằng, thừa dịp mấy đêm này, Tiêu Bách tới trấn Mã Lệ Tô chơi đùa, giở trò trộm cắp không ít. Đương nhiên hắn đến chỗ nào là chỗ ấy loạn gà bay chó sủa. Hắn lấy được cơ man đồ, chất đầy cả một góc sơn động.
Cái này quá vô dụng, cái này quá vô dụng…
Binh! Phanh! Ầm!…một trận ồn ào lớn. Sau đó, Tiêu Bách lấy ra trong đó một cái nồi đen, một cái xẻng, rồi lại đem đống đồ không biết tên vất một đống vào trong nồi. Từ trên tay nổi nên một quả cầu lửa ma trơi, Tiêu Bách một bên cầm cái xẻng chơi đùa, một bên quăng hỏa cầu vào trong nồi.
Hệt như phản ứng hóa học, trong nồi từ từ phát ra những tiếng “dzư dzư”, theo đó bốc ra một mùi quái dị.
Tiểu khất cái cau mũi, cậu cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù không bị ngu đi thì thần kinh cậu cũng bị bộ xương khô kia rèn cho thô như sắt.
Một người, một bộ xương cứ như vậy, trầm mặc trôi qua một khoảng thời gian. Mười ngày sau, lúc tiểu khất cái cho rằng vết thương phía sau đã ổn rồi, cậu rối cuộc cũng thoát khỏi chuỗi ngày nằm sấp muốn nổi nổi mốc trên nền.
Cơ thể do thời gian dài nằm sấp mà trở nên cứng nhắc, thiếu linh hoạt. Tiểu khất cái ngồi trên đất, vừa cử động các khớp xương, vừa như có như không liếc mắt nhìn tình huống bên Tiêu Bách.
Bởi biết địch biết ta- trăm trận trăm thắng, muốn tiêu diệt kẻ địch, trước tiên đương nhiên phải tìm hiểu rõ về hắn.
Tiêu Bách có vẻ chẳng phản ứng gì với hành động của tiểu khất cái, chỉ liếc một cái rồi thu lại ánh mắt, chuyên chú đặt lên cái đống chất lỏng đen sì đang sôi trong nồi.
Tiểu khất cái trầm mặt nhìn hắn, lông mi dài rũ che mắt phía dưới như che giấu suy nghĩ, lòng dạ của cậu.
Có bài học xương máu lần trước nên bây giờ tiểu khất cái đã yên phận đi không ít. Tuy có khả năng chỉ là giả vờ nghe lời trước mặt, đằng sau lại bày ra âm mưu gì đó, nhưng đối với Tiêu Bách mà nói, chỉ cần tiểu khất cái hiện tại không có ý đồ chạy trốn thì mặc kệ cậu làm gì cũng chưa đủ để đe dọa được hắn.
Mà mấy ngày nay, ngoại trừ chơi đùa không biết mệt thì Tiêu Bách cũng tu luyện không ít. Hiện tại, ma lực của hắn so với lúc mới tỉnh lại tăng rất nhiều, từ cỡ chén nước đã tăng thành thùng nước. Tu vi thì từ vong linh pháp sư cấp một-bậc hạ tiến lên cấp hai-bậc trung, ngay cả bộ xương cũng được cường hóa không ít.
Tuy so với lúc còn sống vẫn thua một trời một vực, có điều công bằng mà nói, Tiêu Bách cũng có chút hài lòng với tình trạng hiện tại. Cho dù với tu vi này, việc đạt tới cảnh giới sống bằng da thịt còn cách quá xa, nhưng chuyện tu luyện dù sao vẫn phải tiến hành theo tuần tự, quá vội vàng sẽ dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.
Dù gì, thứ Tiêu Bách hiện tại dư nhất là thời gian. Do đó, hắn cũng không vội.
Qua hồi lâu, khi mặt trời bên ngoài đã lên tới đỉnh đầu, Tiêu Bách cuối cùng cũng dừng động tác đang làm, hắn đem thứ dịch sềnh sệch, đen sì trong nồi đổ vào cái hố đào hôm bữa, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài, dùng áo choàng bọc một đống tuyết mang về.
Tiểu khất cái bị gạt ra một bên, nhìn Tiêu Bách bận rộn nhét tuyết vào trong hố, sau đó lại tạo ra một đoàn hỏa cầu nhét vào bên trên tuyết.
Xuy xuy xuy(*)….
(*) ở đây là tiếng băng bị đốt.
Tuyết ở trong lửa nên tan chảy rất nhanh thành nước trong, sau đó dường như bị thứ gì đó ở dưới làm ô nhiễm, nhanh chóng bị nhuộm đen.
Tiêu Bách đap đạp đạp chạy đến chồng tạp vật bên cạnh, lấy ra một cây gậy trúc, rồi tiếp tục chạy lại trước hố, dùng gậy trúc khuấy vào nước đen khiến nó càng đen càng đục hơn. Mùi quái dị tỏa ra khắp không khí, cho dù đã ngửi nhiều ngày, tiểu khất cái cũng khó mà quen nổi với mùi này.
- Ta đói bụng!
Tiểu khất cái nhìn chằm chằm Tiêu Bách, nếu giờ cậu không lên tiếng thì e rằng bộ xương khô kia cũng không biết cậu từ hôm qua đã không được ăn gì.
Ngừng tay một chút, Tiêu Bách quay đầu như đang nghĩ gì, nhìn tiểu khất cái một cái. Trong lòng hắn có chút kinh ngạc, không ngờ tiểu tử thúi này sẽ nói chuyện với hắn. Trải qua chuyện lần trước, ai sáng suốt cũng nhận ra ánh mắt tiểu khất cái nhìn hắn đầy căm ghét cỡ nào.
Có lẽ bất mãn Tiêu Bách ngẩn người như thế, tiểu khất cái cau mày lặp lại, nói:”Ta đói bụng!”, giọng điệu cực hùng hồn như thể cậu không phải cần người ta giúp mà là đang ra lệnh cho người ta làm.
Tiêu Bách không cử động, vì hắn biết rõ lương thực trong động đã bị tiểu khất cái ăn hết trong mười ngày dưỡng thương. Mà dạo này Tiêu Bách lại không đi xuống trấn trộm cướp. Đương nhiên hắn giờ cũng không dám lớn gan mà đêm hôm chạy tới trấn Mã Lệ Tô dạo.
Từ vụ náo động, gà bay chó sủa kì trước trên trấn, về sau, trưởng trấn dứt khoát xuất tiền thuê chuyên binh đến tuần tra thành. Chỉ cần bắt được kẻ cướp-Tiêu Bách sẽ được thưởng số tiền lớn.
Việc trực tiếp treo thưởng như thế gián tiếp khiến cho Tiêu Bách hiện tại an phận đi không ít. Dù sao, hắn cũng không muốn tự làm khổ mình, để một lão già lớn tuổi như hắn đi đánh kiếm với người ta.
Một người một bộ xương cứ trừng mắt nhìn nhau như vậy, tỏ vẻ ai cũng không chịu thỏa hiệp.
Có điều, tiểu khất cái chắc chắn Tiêu Bách nhất định sẽ tìm đồ ăn cho cậu. Dù qua nhiều ngày như vậy, bộ xương này cũng không có ý muốn giết cậu, điều này cho thấy bản thân cậu vẫn còn giá trị lợi dụng với hắn, lợi dụng tốt được điều đó, cậu sống sót cũng không quá khó khăn.
Mỗi tội…Tưởng tượng thì đúng là như vậy, còn thực tế lại không như mong tưởng…
Vì sao? Vì Tiêu Bách cực kì bực mình. Tại sao bực mình? Đệt! Hắn không phải bảo mẫu của tên tiểu quỷ này, dựa vào cái gì mà muốn hắn mỗi ngày đều đem đồ ăn cho nó ăn.
“Tự ra ngoài mà kiếm!” Trải qua mấy ngày tu luyện, ma lực tăng lên đủ để đưa giọng nói của mình qua dao động không khí mà phát ra.
“Không” Sự im lặng chính là câu trả lời rõ ràng nhất cho sự thật này. Tiểu khất cái cứ nhìn hắn như thế, ánh mắt gây hấn kia khiến cho Tiêu Bách có cảm giác đầy dũng khí trả thù.
. Tuy rằng Tiêu Bách rất muốn ác khẩu như vậy, nhưng ngẫm lại mình đã bận rộn nhiều ngày vậy, nếu tên tiểu quỷ này chết đói sẽ rất hời cho nó.
Nghĩ đến đây, Tiêu Bách mặc dù không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể hung hăng trừng người nào đó một cái, quăng gậy trúc trong tay xuống, trong nháy mắt lật chồng tạp vật lên.
Tiểu khất cái nhướng mày một cái, bề ngoài vẫn tỏ vẻ thờ ơ như cũ nhưng trong đôi mắt lạnh lùng lại lướt qua vẻ đắc ý.
Phải nói đống đồ Tiêu Bách cướp về cực kì đủ loại, thậm chí còn có cả cần câu. Tuy lúc đó chỉ là tiện tay hôi của thôi, không nghĩ tới hôm nay lại có chỗ dùng.
Phải biết rằng, lúc mùa đông lạnh lẽo, có rất ít dấu vết các loài động vật. Mà nơi hoang vu Tiêu Bách đang ở này, ngoài đám hoa Mã Lan mọc theo sườn núi ngoằn ngoèo xuống tới con suối, ngoài ra thực chẳng biết tìm đồ ăn ở đâu.
Bên ngoài gió thổi lạnh thấu xương, Tiêu Bách mang theo tiểu khất cái đi tới con suối đóng băng, đục băng bắt cá. Ít nhiều do khi còn sống, Tiêu Bách tuy giàu có về ma lực nhưng cuộc sống lại nghèo khó. Điều này có liên hệ cực lớn đến đống tạp vật trong động kia.
Xuất phát từ tâm lý trả thù, Tiêu Bách đưa cho tiểu khất cái một cái xẻng, bắt cậu đục trên mặt băng bốn cái lỗ, trong đó ba cái đục không xuyên, để lại một lớp băng mỏng nhăm quan sát chuyển động của bầy cá. Ở ngay giữa đục một cái lỗ thông xuống, để nước suối chảy qua băng, sau đó thả móc câu xuống câu cá.
Cá tuy quen sinh hoạt trong nước, nhưng khi được nổi trong nước mà không có băng, vẫn lộ đầu ra khỏi mặt nước, hít chút không khí mới mẻ. Lúc này chắc chắn sẽ câu được cá.
Chẳng qua nhiệm vụ đục băng tưởng chừng đơn giản, nhưng Tiêu Bách hiểu rõ đây là một việc đòi hỏi kỹ năng sống cao. Cho nên khi hắn thấy tiểu khất cái oán hận nhìn hắn, hắn cực kì thoải mái đó.
Kéo đôi giày vải đã rách đến mức lộ cả ngón chân lên, tiểu khất cái mím đôi môi mỏng, sa sầm mặt, bắt đầu cầm xẻng đục băng. Không còn cách khác, vì cái bụng của mình, cậu chỉ có thể nhịn khuất phục dưới uy quyền của thế lực độc ác.
Dưới ánh nắng tươi sáng, Tiêu Bách vắt chéo hai chân nhìn tiểu khất cái làm việc. Nói thật, từ lần trước, trong lúc vô ý phát hiện trên người tiểu quỷ đó có phong ấn ma pháp màu vàng nhạt, hắn rất ngạc nhiên, không biết tiểu khất cái gầy nhom, khô quắt này rốt cuộc đã đắc tội thế nào với Quang Minh Giáo Đình mà lại khiến cho đối phương không ngại hạ trên người nó chín tầng phong ấn cấm!
Loại cấm này nói trắng ra là cắt đứt sự liên hệ giữa nguyên tố xung quanh và người đó, đến mức không có cách nào ngưng lại. Nói cách khác, nếu như bị hạ loại phong ấn này mà không có cách phá giải thì người đó cả đời cũng chỉ có thể là một người tầm thường.
Loại phong ấn cấm nghịch thiên này không phải ai cũng có thể dùng. Pháp sư có khả năng thì tệ lắm phải là một vị đại hiền giả(*) pháp sư cấp 9-hê quang mới có thể sử dụng.
(*)Đại hiền giả: người có tài có đức, ở đây có thể hiểu là pháp sư đại tài
Mà ở đại lục Augustine này, đừng nói đại hiền pháp sư cấp 9, ngay cả đại hiền giả pháp sư cấp 8 đã là hiếm có, huống chi còn là môt pháp sư hệ quang…
E rằng chỉ có những nguyên lão của giáo đình và đức giáo hoàng mới có năng lực hạ loại phong ấn này.
Chỉ là với một đứa trẻ bảy tám tuổi mà hạ phong ấn nặng như vậy là một việc không tưởng tượng nổi. Dĩ nhiên là vì hiếu kỳ thôi, Tiêu Bách cũng không muốn đụng tới chuyện thị phi nhưng hắn cũng chẳng ngại khuấy cho chuyện loạn hơn,.
Khi còn sống trở thành vong linh pháp sư, Tiêu Bách chứng kiến không ít những lão đầu của giáo đình ra vẻ đạo mạo, hồ đồ thiếu sót. Vì câu gọi là “ Quân tử báo thù nghìn năm không muộn” khớp hàm Tiêu Bách phát ra tiếng răng rắc, nham hiểm cười thành tiếng.
Chuyện gì có thể khiến đại hiền giả của giáo đình ra tay hạ phong ấn? Nếu hắn phá phong ấn này sẽ dẫn đến hậu quả gì?
—
Hết chương 4.