Ánh nắng đối với vong linh xương khô rất không tốt, đã thế Tiêu Bách lại còn không có áo choàng, mỗi ngày cũng chỉ có thể chịu đựng. Thỉnh thoảng khi phơi nắng đến đầu óc quay cuồng, Tiêu Bách còn nhớ tới Thew…Cái nhẫn không gian trên tay đã không còn!
Sớm biết vậy thì khi đi đã không để lại cái nhẫn không gian chứa một đống đồ trong ra cái tên sói con rồi. Tiêu Bách ngồi dưới bóng cây, nhìn chằm chằm vào chiếc miếng bánh than thở.
Không ngờ mình lại phải đón năm mới thứ 2 sau khi ‘sống lại’ ở nơi quỷ quái này, lúc này không biết tên nhóc kia thế nào, chắc cũng đã ra khỏi Cát hóa thành rồi… Tiêu Bách chán chết nghĩ, bỗng trong lòng có chút hoài niệm cuộc sống trước đây cùng Thew. Mặc kệ là như thế nào, thì lúc đó vẫn tốt hơn gấp mấy lần so với cuộc sống bị giam cầm bây giờ.
Nhưng nghĩ tới đêm hoang đường đó ở Cát hóa thành, Tiêu Bách lại không nhịn được mà thở dài, trong ngực tràn đầy mâu thuẫn. Dù sao quan hệ của hai người vốn không quá thân mật, nói dễ nghe một chút thì chính là tình thầy trò, nhưng khi phát sinh chuyện đó, trong lúc mơ hồ, Tiêu Bách nhận ra dường như có gì đó đã bắt đầu trở nên không giống trước.
Cũng không biết thay đổi này là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa, Tiêu Bách thầm thở dài một tiếng. Kỳ thực đã qua một khoảng thời gian khá dài, tâm lý hắn bây giờ đã thông suốt, hắn hiện tại vô cùng mong Thew có thể tìm thấy mình. Bởi vì nếu Thew tới, thì tám chín phần Đằng Tử cũng sẽ theo tới, đến lúc đó, với thực lực của Đằng Tử còn phải sợ tên chết bầm này sao!
Đáng tiếc, suy nghĩ thì luôn khác xa so với thực tế tàn khốc… Tiêu Bách liếc mắt về phía Laubos to lớn uy vũ cách đó không xa, lần thứ hai thở dài một tiếng.
Pháp trượng từ xương sống Rồng là vật tuyệt đối có thể dụ dỗ Laubos, nhưng trải qua lần thứ ba chạy trốn, Tiêu Bách phát hiện rằng vì những việc mình làm ngày xưa, đã làm cho tín nhiệm của Laubos đối với hắn giảm đến giá trị âm.
Nếu như lúc này đem đầu mối của pháp trượng làm từ xương sống Rồng ra, Laubos chắc chắn sẽ không tin. Sở dĩ Tiêu Bách mấy ngày nay không dám làm gì, là bởi vì hắn nghĩ cần phải có cơ hội mới có thể nói việc này ra.
Nghĩ đến việc hắn còn phải ngây người ở cái địa phương quỷ quái này một thời gian tương đối dài nữa, Tiêu Bách lại thở dài một tiếng nặng nề.
“Ngươi nhàn rỗi không có việc gì làm hay sao mà cứ ngồi đó than thở thế!” Không biết Laubos đã tỉnh từ lại từ lúc nào, mở to một đôi mắt đầy tơ máu, mang theo hận ý trừng cái bộ xương khô đang làm mất giấc ngủ của hắn.
Tâm trạng bây giờ của Tiêu Bách vô cùng uể oải, thế cho nên đã quên Laubos khi mới tỉnh rất khó ở, không chút suy nghĩ trả lời: “Ta đang suy nghĩ một vấn đề.”
Vốn tâm tình đã khó chịu, sau khi nghe xong lời của người kia, giọng Laubos càng thêm hung tợn: “Trong đầu loại người như ngươi thì có vấn đề hay ho gì mà suy nghĩ!”
“Cũng chính bởi vì như vậy, cho nên ta mới thở dài!” Hắn vuốt mặt rồi ra vẻ vô tội. Đương nhiên đấy là trong trường hợp Tiêu Bách còn mặt mũi.
Laubos bỗng nheo mắt, nhìn chòng chọc vào Tiêu Bách một hồi, rồi giễu cợt nói: “Ta đúng là rất tò mò là vấn đề gì mà có thể làm cho ngươi than thở. Nói nghe một chút, có khi ta còn đại phát từ bi mà phân tích cho…” Vấn đề của Tiếu Bách đã gợi lên hứng thú cho hắn.
Trong hốc mắt u tối chợt lóe lên ánh sáng, Tiêu Bách nhanh chóng suy nghĩ, bỗng bật người đứng thẳng, giả vờ nghiêm túc nói: “Laubos, ngươi nghĩ tại sao hai người đàn ông lại lên giường với nhau?”
Lời nói như sét đánh ngang tai làm cho Laubos vốn đang mang tâm lí sẽ suy nghĩ cẩn thận, thiếu chút nữa bị những lời nói của Tiêu Bách làm cho sặc chết. Thật vất vả mới có thể ngừng sặc, lúc này hắn mới dùng ánh mắt đánh giá Tiêu Bách từ trên xuống dưới: “Ngươi hôm nay có phải đầu đụng vào đâu không, hay là đầu bị cửa kẹp, sao tự nhiên lại nghĩ đến vấn đề biến thái như vậy?!”
“Xem ra ngươi cũng không biết…” Tiêu Bách lắc đầu, nói với giọng vô cùng thất vọng.
Laubos trừng mắt liếc Tiêu Bách, giận dữ nói: “Ăn nói vớ vẩn, ta không bao giờ trải qua thì cần gì biết vì sao!”
“…Thế nhưng ta đã trải qua. »
« Khụ khụ, ngươi… Ngươi nói cái gì ?! » Laubos thiếu chút nữa thì cắn vào lưỡi của mình.
« Ai, nói ngươi cũng không hiểu. » Tiêu Bách khoát khoát tay, ngỏ ý không muốn tiếp tục đề tài này.
Nhưng Laubos lúc này đã bị gợi lên hứng thú làm sao có thể cứ như vậy mà buông tha vấn đề này, hắn vươn móng vuốt đâm chọt bộ xương khô, thấp giọng hỏi : « Này, ngươi nói ngươi đã cùng nam nhân… À ừ thì, đã làm chuyện kia? »
Tiêu Bách liếc mắt nhìn con Rồng màu vàng kia đang hóng hớt, thận trọng gật đầu.
Khó có được dịp có thể bới móc được bí mật của cái bộ xương khô này, hơn nữa còn là chuyện tình cảm, Laubos trong phút chốc vô cùng hăng hái : « Vì sao, ngươi tại sao lại muốn cùng đàn ông lăn giường, chẳng lẽ ngươi thích đàn ông ? »
« Làm sao có thể ! » Tiêu Bách bật người cất cao giọng, đùa gì thế, hắn làm sao có thể thích đàn ông được, nếu không phải đối tượng kia là Thew, thì hắn cũng sẽ không…
Trong giây lát, Tiêu Bách ngây ngẩn, hình như những chuyện không rõ ràng trước kia vào lúc này dần dần trở nên rõ ràng.
« Ngươi không thích đàn ông, vậy tại sao lại cùng đàn ông lăn giường ? » Nhận thấy sự khác lạ của Tiêu Bách, Laubos bắt lấy vấn đề này theo sát không buông. Đúng kiểu nếu như không biết được bí mật nào có giá trị từ miệng bộ xương khô thì sẽ nhất quyết không bỏ qua.
Tiêu Bách trầm mặc chỉ trong chốc lát, mơ hồ không rõ nói : « …Hắn không giống. »
« Chỗ nào không giống ? » Laubos ngay lập tức nhìn chằm chằm Tiêu Bách.
Ngẩng đầu nhìn về phía cái tên đang rất muốn biết câu trả lời, Tiêu Bách chần chờ một chút, không quá chắc chắn nói : «Có thể là ta thích hắn… »
« Cái gì, ngươi thích một người đàn ông ! » Laubos nghe thấy vậy, suýt nữa thì đứng bật dậy.
« Ta nói là Có thể… » Nếu có mắt, Tiêu Bách lúc này sẽ làm cho chúng trợn trắng.
« Có thể cũng không được ! » Laubos tức giận gầm lên một tiếng, hắn hiển nhiên không thể nào chấp nhận được đáp án này.
« Sao ngươi lại tức giận như vậy ? » Tiêu Bách có chút không hiểu nhìn tên kia.
« Ngươi có biết hay không đàn ông thích đàn ông chính là một chuyện mất hết tính người. »
« Không biết. »
« … »
« … »
Một con rồng cùng một bộ xương đều không nói gì, bầu không khí có chút trờ nên quỷ dị.
« Kỳ thực… » Lúc sau, Tiêu Bách mới chậm rãi phá vỡ không khí nặng nề : «Chính như lời ngươi nói, người đời không chấp nhận được loại tình ái này, thế cho nên thời điểm hắn theo đuổi ta, ta đã quả quyết cự tuyệt. »
Laubos hồ nghi nhìn thẳng Tiêu Bách, hắn ta đang diễn kịch hả?
Lúc này, Tiêu Bách bỗng thoáng buồn, vừa nhìn xa xăm vừa kể : « Khi đó, chúng ta vốn là bằng hữu rất tốt, nhưng bởi vì chuyện này nên ta nơi chốn tránh hắn. Về sau bị hắn phát hiện. Vì vậy nên hắn rất tức giận, sau đó hắn ép buộc ta… » Sau âm thanh cuối cùng, Tiêu Bách còn đồng thời run một cái : « Nếu như điều kiện cho phép, chắc chắn Tiêu Bách sẽ không ngại làm khuôn mặt « Heo nữ đau buồn » sau đó rặn ra mấy giọt nước mắt tranh thủ đồng tình.
« Lúc đó ta vô cùng hận hắn, sau đó ngày thứ hai sau khi tỉnh lại thì ta liền đi tha hương. Ta bắt đầu đi du lịch, gửi gắm tình cảm vào tu luyện, ta cho rằng như vậy thì có thể quên đi người kia, thế rồi sau một thời gian ta ở đại lục ngắm phong cảnh, sau đó bị bệnh, lúc đó ta mới phát hiện… Kỳ thực hắn vẫn một mực chờ ta. »
Cũng không biết có phải là bởi vì Tiêu Bách kể lại không giống như đang diễn trò, nên Laubos không hề lên tiếng quấy rầy, chỉ có đôi mắt rồng màu vàng, trong lúc lơ đãng thỉnh thoảng lại hiện lên vẻ do dự.
Một bên tiếp tục bịa chuyện, một bên nỗ lực ngẫm lại tung tích gia sản của chính mình, thanh âm Tiêu Bách nhất thời bi thương : « Ngươi cũng biết ma pháp sư thân thể vốn suy nhược, huống chi là ta ngày ngày giao tiếp với sinh vật vong linh, thế nên bệnh tới cũng như núi đổ… Chính là khi đó, ta lại phát hiện có lẽ là mình thích người này. Thế nhưng, khi phát hiện ra thì đã muộn, ta biết mình sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi nhân gian này, thế nên ta đã đem tất cả những bảo vật khi còn sống của ta lưu lại cho hắn… »
« Ý của ngươi là ngươi đã đem toàn bộ tài sản của mình đều cho hắn ? » Lời nói của Laubos thốt ra mang theo bất ngờ. Cũng đúng thôi, dù sao trong ấn tượng của hắn, Tiêu Bách là một tên vắt cổ chày ra nước, làm sao Laubos có thể nghĩ đến lúc gần chết, tên kia lại đột nhiên trở nên hào phóng như vậy.
« Những thứ kia có thể trong mắt mọi người sẽ là cực phẩm báu vật, nhưng dù sao thì cũng chỉ là vật ngoài thân, khi chết không thể nào mang theo được, chẳng bằng lưu cho hắn để làm vật tưởng niệm… » Ngoài mặt thì nói rất hoa mỹ, nhưng kì thực ngụ ý chính là, « Pháp trượng xương sống Rồng » ngươi muốn tìm đang ở đó đó.
Quả nhiên, Laubos sau khi nghe vậy, ánh mắt lập tức thay đổi : « Ngươi nói với ta nhiều như vậy để làm gì ? » Vừa nghe thấy đối phương kể chuyện xưa cũng đã có chút nghi ngờ, chỉ là Tiêu Bách hầu như đem lời nói nửa thật nữa giả, hơn nữa lúc đầu ngôn ngữ cũng vô cùng hỗn loạn, thế cho nên Laubos cảm thấy rằng tên kia không hề cố ý nói như vậy.
Khi Tiêu Bách nghe thấy đối phương hỏi như vậy, đã rõ rằng trong lòng tên kia không chắc chắn, nói cách khác, kỳ thật trong tâm trí Laubos đã tin vài phần lời hắn nói.
Có chuyển biến tốt thì phải bắt lấy ngay, Tiêu Bách từ trên tay mình cởi xuống chiếc vòng ngọc lục bảo mà Laubos cũng biết : « Ngươi không phải nói ta bình thường vì sao luôn nhìn chằm chằm sợi dây chuyền này sao ? Bởi vì đây là thứ cuộc đời này hắn thích nhất, cho nên khi ta nhìn thấy vật thì sẽ nhớ người. »
Tuy rằng biết rõ bộ xương khô này nói mười câu thì có đến chín câu là giả, nhưng cái vòng ngọc lục bảo trong tay tên kia lại rất giống lời tên kia nói. Lẽ nào bộ xương khô này nói thật ?
Suy nghĩ, Laubos lại không nhịn được mà lên tiếng : « Đầu óc ngươi có bị nước vào hay không hả, thế mà lại còn thực sự thích một tên đàn ông ! »
« Tình yêu thì không có cái gọi là ranh giới. »
« Thần kinh… »
Laubos lần thứ hai nhìn về phía Tiêu Bách với ánh mắt giống như thấy một tên xấu xa thối như thứ trong hầm cầu bỗng biến thành tình thánh.
“Ngươi chưa bao giờ thích ai thì biết cái gì!”
“Ai nói ta chưa bao giờ thích ! »
“Oh, vậy ngươi thích ai, mông của rồng cái ? »
« Hừ, vậy thì sao. »
« …Hứng thú của ngươi cũng chỉ có thể đến thế thôi. »
« Ngươi có ý gì ? »
« Ý trên mặt chữ. »
« … »
« Ngươi còn có thời gian trừng ta, thì thà đi quan tâm đến vấn đề thức ăn tối nay của ngươi đi ! » Chỉ chỉ mặt trời đang xuống núi, Tiêu Bách tốt bụng đề nghị.
Laubos từ trong lỗ mũi khinh thường « hừ » một tiếng. Hắn lười cùng Tiêu Bách tiếp tục câu chuyện không chút ý nghĩa này, trực tiếp xoay người bay đi. Nhìn Laubos càng lúc càng bay xa, Tiêu Bách nhếch nhếch miệng, sau đó phủi mông từ dưới đất đứng lên, đến chỗ cái lồng đá Phì Điền đang bị nhốt.
Phì Điền vốn đang uể oải nằm sấp trên mặt đất, vừa nhìn thấy chủ nhân thì giống như nhìn thấy Chúa cứu thế, vội vàng bật người đứng lên, nhào tới cái khe của lồng giam cố gắng chen cái đầu của mình ra ngoài, sau đó tròng mắt trong suốt tội nghiệp nhìn Tiêu Bách.
Tiêu Bách buồn cười ngồi xổm xuống, nhìn nó bất đắc dĩ nhún vai : « Phì Điền, mi cứ nhìn ta như vậy cũng vô dụng, ta không có cách nào có thể thả ngươi ra ! »
Vừa dút lời, Phì Điền liền lập tức suy sụp, bộ dạng vô cùng oán giận.
Tiêu Bách vỗ vỗ đầu của nó, động viên : « Yên tâm, một chút thịt này của ngươi nhét kẽ răng của tên kia còn chưa đủ đâu… » Đáng tiếc câu nói an ủi này lại không chút hiệu quả, trái lại làm cho tinh thần của Phì Điền càng thêm không tốt.
Tiêu Bách đợi một hồi, rồi ngẩng đầu nhìn mặt trời lặn, bỗng nhiên cười nói : « Phì Điền, mi thích gì ? »
Ánh mắt vừa ảm đạm của Phì Điền lập tức lại sáng lên, nó cứ tưởng rằng Tiêu Bách hỏi nó muốn ăn cái gì, nên trái nhìn phải nhìn nhưng thấy Tiêu Bách hai tay trống không, cái gì cũng không có, nên nó lại thất vọng cúi đầu xuống, dùng móng vuốt xoa xoa cái bụng đang đói của nó. Sau đó, ngẩng đầu lên, dùng hai mắt đẫm lệ của nó để biểu thì- nó đang đói bụng !
Tiêu Bách trầm mặc nhìn Phì Điền một lúc lâu, cuối cùng đập tay lên trán, thở dài : « Ai, Phì Điền, ta phát hiện cuộc đời ngươi thật là một bi kịch… »
Phì Điền cái hiểu cái không nghiêng nghiêng cái đầu, không rõ lắm ý tứ của chủ nhân.
Trời rất nhanh liền tối, lúc Laubos trở lại thấy Tiêu Bách đang ở trong trạng thái nhập định. Cảm giác thấy xung quang bộ xương khô kia nồng đậm nguyên tố hắc ám, Laubos có chút bất ngờ chớp đôi mắt. Từ khi vượt qua bình cảnh tiến vào cấp 9, tốc độ tu luyện của Tiêu Bách không những tăng lên mà hắn còn càng ngày càng chăm chỉ.
Kì thực Laubos hiểu rất rõ vì sao Tiêu Bách lại trở nên chăm chỉ như thế, tất cả chỉ vì muốn thoát khỏi hắn mà thôi. Nhưng mà hôm nay có phải là tên kia đã luyện đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi hay không ? Sao từ trước đến giờ chưa từng thấy từ trên người tên kia toát ra nhiều « Khói đen » như vậy !?
Laubos kinh ngạc nhìn khói đen đang bao toàn bộ bộ xương khô, đang do dự có nên đánh thức tên kia không, thì biến hóa kế tiếp lại làm cho hắn ngạc nhiên đến trợn mắt, trong nhất thời không nói được một lời.
Một hồi lâu sau, khi Tiêu Bách đứng dậy, những mảng màu đen dần bong ra lộ ra một làn da trơn bóng ; Laubos lúc này mới tìm về thanh âm của mình : « Ngươi… Ngươi có thể biến thân ?! »
Tiêu Bách cười lộ ra cả hàm răng trắng : « Ta có nói ta không thể sao ? »
Laubos rất nhanh khôi phục bình thường, nhưng ánh mắt nhìn về phía bộ xương khô như có chút suy ngẫm : « Biến thân thuật ngươi từ đâu học được, làm sao nó lại quỷ dị như vậy ! »
« Đọc được nó từ một quyển sách cổ không đầy đủ, sau đó thì kết hợp với ý tưởng của bản thân để tạo ra. » Tiêu Bách duỗi cơ thể, không có chút nào thẹn thùng khi mình vẫn còn đang trong trạng thái trần truồng.
« Thảo nào mà có trăm ngàn sơ hở… » Laubos cười lạnh một tiếng, không bỏ qua bất kì cơ hội nào để đả kích đối phương, dù cho từ một quyển sách không hoàn hảo mà có thể tự mình nghiên cứu ra một bộ ma pháp đã có thể nói là thiên tài trong thiên tài, nhưng đánh chết hắn cũng sẽ không nói ra lời khen Tiêu Bách đâu.
Khi nhìn thấy Tiêu Bách không chút để ý trình diễn màn khoe thân, Laubos bỗng có chút xấu hổ. Nói như thế nào thì ban ngày vừa mới từ miệng người kia nghe được chuyện kinh thế hãi tục hai nam nhân lăn giường, lúc này lại thấy một người nam nhân trần truồng. Không thể nào nói là không ngại được…
Tiêu Bách trắng mắt liếc nhìn tên kia, cái gì gọi là đứng nói thì sẽ không đau thắt lưng (*), e rằng cái tên Laubos chính là loại này. Dù sao với năng lực của hắn bây giờ, làm được đến bước này đã rất không dễ dàng, nhưng mà tâm tình bây giờ của Tiêu Bách đang rất tốt nên lười tính toán với tên kia.
(*) Đứng nói thì sẽ không đau thắt lưng : Nói thì lúc nào cũng dễ hơn làm (Ở đây Tiêu Bách đang mỉa mai Laubos có khi còn không làm được như Tiêu Bách mà còn chê.)
« Đầu óc ngươi có vấn đề ?! » Mình châm chọc hắn rõ ràng như vậy, thế mà tên kia lại cười vô cùng vui vẻ. Quỷ dị, quá quỷ dị.
« Hắc hắc, ngươi xem. » Tiêu Bách giống như dâng vật quý vươn ngón trỏ ra, vạch một đường, một luồng u lam nhỏ bé từ đầu ngón tay dần hiện ra.
Cũng không biết có phải là do uống nước sinh mệnh hay không mà lần biến thân này, Tiêu Bách ngạc nhiên phát hiện cơ thể vốn trống rỗng của mình xuất hiện một tia ma lực. Lửa rừng tuy nhỏ nhưng cũng có thể cháy lan cả đồng cỏ. Phát hiện này đối với Tiêu Bách mà nói là một đột phá quan trọng, cũng khó trách hắn vô cùng cao hứng.
Laubos hơi ngẩn người nhìn khuôn mặt đang vô cùng vui vẻ, trong ấn tượng của hắn, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông này thật tâm cười. Cảm giác… Thật đúng là vô cùng kì quái.
Có chút không tự nhiên mà dời đi ánh mắt, Laubos âm trầm nói : « Ngươi còn rảnh rỗi mà ở đấy cười ngu, còn không nhanh đi làm cơm ! ». Nói xong thấy vẫn chưa đủ độc ác, hắn lại tiếp tục nói thêm một câu : « Còn nữa, nhớ kĩ tìm một cái gì đấy che cái mông kia của ngươi lại, ta không muốn lúc ăn cơm bị làm cho buồn nôn đến chết… »
Tiêu Bách sửng sốt, trừng mắt nhìn cái tên khó chịu kia, hung hăng giơ ngón giữa.
—
Hết chương 53.