Mục lục
Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu đúng như vậy thì làm sao mình có thể trạch yên ổn được?

Những nô bộc cũng không biết, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, Sở Huyền chỉ có thể đề cao cảnh giác.

Sở Vân trở về.

"Thập Tam ca, theo muội quay về Tổ trạch đi, muội sẽ cầu tình với gia gia."

Sở Vân đầu tiên chính là bảo Sở Huyền trở về Tổ trạch.

"Ca ca ở chỗ này rất tốt, lại sống rất thoải mái, không trở về."

Sở Huyền liền cự tuyệt.

Còn lâu hắn mới trở về để nhìn cái mặt thối của Sở Thiên Minh.

Cứ trạch ở trong tiểu viện này, dần sẽ cường đại lên, cũng không cần bước ra ngoài.

"Tộc địa không còn an toàn."

Sở Vân vội vàng nói.

"Làm sao mà tộc địa lại không an toàn, ngươi quá lo lắng rồi."

Toàn bộ Sở gia, không có nơi nào an toàn hơn so với nơi này của mình.

"Ta giáo đã có hành động, thật sự rất nguy hiểm."

Sở Vân kể lại tình báo nhận được từ Hắc Nguyệt lâu, sắc mặt Sở Huyền liền trở nên quái dị.

Tính toán thời gian, nếu như không phải mình giết người, thì ngay khi Sở Thiên Minh thu được tình báo, tộc địa Sở gia đã loạn cào cào rồi.

Hắc Nguyệt lâu kia có suy nghĩ thật dơ bẩn, bán tình báo xong lại bán thêm bảo vật loại trừ ma khói.

Khó trách vì sao Sở gia lại sốt sắng tới như vậy, ngay cả đại quản gia cũng phải tự mình xuất động.

"Ngay cả đại quản gia cũng xuất động, Tà giáo sẽ không dám tiến vào."

Sở Huyền làm ra vẻ rất tin tưởng vào thực lực của Sở gia.

"Vậy thì muội sẽ ở chỗ này chơi với Thập Tam ca."

Sở Vân thấy vậy, muốn ở lại nơi này.

Sở Huyền biết nàng vẫn còn lo lắng cho mình, chỉ cần nàng ở lại đây, chắc chắn đại quản gia sẽ tới thủ hộ nơi này trước tiên.

Trong lòng hắn cảm thấy rất ấm áp.

Sở Vân ra ngoài lịch luyện mấy tháng trở về, lúc này đã đột phá tới Huyền cảnh tầng hai, có thể thấy được thiên phú vượt trội, trong đám hậu bối của Sở gia thì có thể nói là số một số hai.

Khó trách Sở Thiên Minh lại yêu thương nha đầu này như vậy.

"Thập Tam ca, đây là mèo mà ca ca nuôi sao?"

Sở Vân vội ôm lấy Thiên Linh miêu, con mèo này có vẻ ngoài ngây ngô đáng yêu, sau đó nàng vui vẻ hỏi thăm.

"Đúng rồi, khi nào nhàm chán có thể ôm nó."

Thực lực của Thiên Linh miêu tăng trưởng không chậm, bây giờ đã có thể so với Hư cảnh tầng ba.

Sở gia ngoài lỏng trong chặt, muốn dụ người đi vào để giết chết.

Một ngày không giết được thì lúc nào cũng phải lo lắng.

Tuy nhiên, đã nửa tháng trôi qua.

Gió yên sóng lặng.

Ngay cả cường giả Tà giáo ở Sở quận cũng không có hành động gì, gặp phải cường giả của Sở gia thì trước tiên là chạy trốn, không còn hung hăng như trước kia.

Sở Vân cũng ở trong tiểu viện này được nửa tháng.

Sở Huyền ở trong phòng truyền lại một số cảm ngộ tu luyện và bí thuật, nói dối rằng là cha mình Sở Thu Lạc để lại.

Phần lớn thời gian của Sở Vân đều lật xem những cảm ngộ và bí thuật này, trong khoảng thời gian nửa tháng ngắn ngủi đã sắp đột phá tới Huyền cảnh tầng ba.

Sở Huyền lại đặt công pháp tu luyện của Huyền cảnh Và Linh cảnh của Đại La Đế kinh vào bên trong cảm ngộ, sau khi Sở Vân đọc được thì mừng rỡ không thôi, sau đó lại tu luyện Đại La Đế kinh.

Sở Thu Lạc có thể nói là truyền kỳ của Sở gia, Sở Vân không hề hoài nghi, cũng tin rằng những thứ này là của Sở Thu Lạc để lại.

Lại mấy ngày trôi qua.

Sở Vân sắp đột phá tới Huyền cảnh tầng ba.

Chỉ có thể trở về Tổ trạch.

Sở Thiên Minh biết tin này thì mừng rỡ không thôi, khen ngợi Sở Vân một phen, vừa ra sức mắng chửi Sở Huyền vài câu là làm mất mặt Sở gia, mất mặt đứa con bảo bối Sở Thu Lạc.

Từ trước đó tới bây giờ Tà Giáo đều không hề có động tĩnh gì, không có khả năng cứ một mực phòng thủ như thế này.

Thế là Sở gia trải qua dò xét, phát hiện tung tích ma khói ở một chỗ, từng xảy ra dấu vết chiến đấu.

Chẳng lẽ Tà giáo xuất hiện nội chiến?

Khi Sở Thiên Minh nhận được tin tức này thì cũng choáng váng một hồi.

Vậy mà Tà giáo cũng xuất hiện nội chiến ?

Xưa nay đều là kẻ mạnh ở phía trên, kẻ thua cuộc thì ở dưới, kẻ thắng thì lên trên, nhưng chưa từng xuất hiện cuộc đấu đá nội bộ nào như vậy.

Ma khói đã thả ra ở nơi khác, tự nhiên không có khả năng tới phá hoại tộc địa của Sở gia.

Mang ý nghĩa, lần này tình báo của Hắc Nguyệt lâu xuất hiện sai lầm!

Sở Thiên Minh mừng rỡ trong lòng, trước tiên lên đường chạy tới Hắc Nguyệt lâu.

"Vạn huynh, lần đầu tiên tình báo của Hắc Nguyệt lâu làm cho người ta phải nghi ngờ."

Sở Thiên Minh ngồi ở trong phòng khách quý, trên mặt cười rạng rỡ.

Vạn Thường lòng dạ hiểm độc, lừa lão phu một trăm vạn linh tinh, hiện tại không những phải phun ra toàn bộ mà còn phải bối thường gấp ba cho chính mình.

Xem ngươi còn đắc ý được nữa hay không!

Mặt Vạn Thường đen thui, làm sao mà tình báo lại xuất hiện sai lầm đây?

Đám Tà giáo khốn kiếp kia làm cái gì rồi?

Tình báo của Hắc Nguyệt lâu xuất hiện sai lầm, phải bồi thường gấp ba lần cho người mua, hắn làm lâu chủ sẽ bị chỉ trích không đủ năng lực, cũng thuộc về thất trách.

Nghiêm trọng hơn sẽ bị cao tầng trách cứ, thậm chí khấu trừ phúc lợi.

"Tình báo là không sai, chẳng qua chỉ là Tà giáo xuất hiện chuyện ngoài ý muốn mà thôi."

"Vạn huynh, Hắc Nguyệt lâu xưa nay lấy chữ tín làm đầu, tổn thất cho tình báo lần này, ngươi xem?"

Sở Thiên Minh nâng ly trà lên chậm rãi nhấp.

Lần này không thể bồi thường, một khi chuyện này được ghi lại, thì chắc chắn đây sẽ là một vết nhơ của vạn Thường.

Sẽ trở thành chứng chứ cho việc hắn không đủ năng lực.

Trong tương lai khi được đề bạt đảm nhiệm chức vụ cao hơn, sẽ là một nhược điểm bị người khác tóm lấy mà công kích hắn.

Nhưng chữ tín của Hắc Nguyệt lâu cũng không thể mất.

Đây chính là căn cơ gốc rễ.

Hắc Nguyệt lâu mà mất đi chữ tín, thì sẽ phải chịu phạt càng nặng hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK