Giờ phút này trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ đó chính là đem nữ nhân này ra Ngọ Môn xử trảm.
Hải Quý Phi và Vân phi đứng một bên nghe Khuynh Thành nói vậy cũng sợ đến nỗi hồn phách lên mây. Bởi lẽ họ vốn dĩ chỉ nghĩ rằng hoàng hậu chỉ là có chu kỳ to gan lớn mật chứ không tài nào tưởng tượng nổi nàng là một đại mỹ nhân không biết đến * chết * là gì?
Còn về phần tiểu An và tiểu Thúy lúc này trong lòng càng sùng bái hoàng hậu nương nương.
Nàng quả nhiên xứng với danh xưng * Nữ nhân hào kiệt!*
Hắn lạnh lùng, âm thanh có chút khàn đặt nói với nàng.
" Trong mắt nàng, trẫm là người như vậy sao?"
Mãn Vọng Triết với Nhiếp chính vương vốn dĩ có xích mích với nhau, cho dù Mãn Vọng Bắc có cải tà quy chính đi chăng nữa nhưng Mãn Vọng Triết lại lo lắng rằng rồi một ngày nào đó y thay đổi ý kiến sẽ sinh ra ý định tạo phản nên đành ra tay trước.
Nàng nói hắn ghen tuông vô cớ nhưng Mãn Vọng Triết vì có yêu mới có ghen.
Nàng nói rằng hắn hoan dâm vô độ nhưng tại sao nàng không nghĩ rằng hắn cũng là nam nhân, cũng có nhu cầu chuyện của riêng mình. Mãn Vọng Triết cho dù có tìm nữ nhân khác cũng không phải bởi vì nàng từ khi lên làm hoàng hậu thì không chịu đáp ứng hắn hay sao?
Lại nói những nữ nhân khác bên cạnh hắn không phải đều có một vài nét giống nàng hay sao?
Có người biết cầm kỳ thi họa, có người biết thêu thùa may vá, cũng có người có khí chất gần giống nàng.
Hắn bởi vì yêu nàng, thương nhớ nàng mới xem những nữ nhân khác thành vật thế thân.
Vậy mà trong mắt Khuynh Thành hắn quả thật đúng là không ra gì!!!
Nếu lời này để Khuynh Thành nghe được nhất định nói hắn ngụy biện.
Nam nhân miệng lưỡi ngon ngọt càng không đáng tin.
" Hoàng thượng người trong mắt thần thiếp vẫn là thái tử anh minh thần võ của năm đó. Nhưng thời gian trôi qua thì con người cũng thay đổi, thần thiếp không còn là Khuynh Thành cô nương mà người từng gặp và hoàng thượng cũng không còn là chàng thiếu niên năm đó từng gian tay ra giúp đỡ thần thiếp nữa rồi. "
Khuynh Thành nhận ra rằng một năm trôi qua mọi chuyện đã thay đổi đến nỗi nàng không thể nào ngờ được nữa rồi.
Nàng từ một cô nương ôn nhu, hiền thục lại trở thành một người máu lạnh, ngang bướng và tàn nhẫn.
Còn hắn từ một vị thái tử trở thành một hoàng đế cũng thay đổi không ít.
" Có lẽ nàng nói đúng, nàng đã không còn là cô gái năm đó ta từng gặp nữa rồi, cũng không phải là vương phi của thái tử Mãn Vọng Triết nữa mà là hoàng hậu của trẫm. Trẫm muốn giết nàng cũng phải tính toán kỹ lưỡng. "
Trẫm và nàng?
Mãn Vọng Triết thật lòng không biết kết cục cuối cùng của hai người họ sẽ ra sao?
Có lẽ ban đầu gặp mặt đã là một cái duyên nhưng duyên kết lại thì thành ra một chữ * nợ *.
Khuynh Thành không nói gì nàng im lặng nhìn nam nhân trước mặt mình.
Cuối cùng nàng nhanh chóng quay đầu đi, trước khi đi nàng còn nói với hắn một câu.
" Hoàng thượng mãi mãi người cũng sẽ không bao giờ hiểu được ta."
Nàng vừa đi ra khỏi Trùng Phúc cung của thái hậu thì gặp Nhiếp chính vương.
" Mãn Vọng Bắc huynh tới đây làm gì? "
Mãn Vọng Bắc như hiểu được tâm ý của Khuynh Thành vừa nhìn là y đã biết nàng không được vui.
" Ta nghe nói nàng chọc thái hậu tới mức ngất xỉu nên lập tức tới đây xem tình hình để tránh việc nàng bị hoàng thượng trách phạt còn có thể giải cứu được. "
Khuynh Thành đang không vui nhưng nghe Mãn Vọng Bắc nói vậy thì bật cười.
Tiểu Thúy và tiểu An đứng phía sau cũng nhận ra được hoàng hậu đối với Nhiếp chính vương nhất định có chút xíu nãy sinh tình cảm chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
" Bổn cung có thể tự mình giải quyết được!....Nếu huynh đã tới đây rồi chi bằng vào trong thăm thái hậu đi. Bổn cung mạn phép xin đi trước. "
Khuynh Thành không để Mãn Vọng Bắc trả lời đã vội vàng đi.
Đi được không lâu tiểu Thúy đột nhiên hỏi nàng.
" Hoàng hậu nương nương người làm vậy liệu Nhiếp chính vương có đau lòng hay không? "
Khuynh Thành lắc đầu.
" Ngài ấy còn rất nhiều việc để làm, bổn cung không đủ tư cách để ngài ấy vì mình mà phải tốn nhiều thời gian. "
Tiểu An đột nhiên to gan hỏi nàng.
" Vậy còn vương gia?. Nương nương người đối với vương gia...."
Cô ấy không dám nói tiếp, Khuynh Thành cũng hiểu và nhận ra được Tiểu An có tình cảm với Mãn Vọng Xuyên nhưng trong lòng lúc nào cũng chỉ mong huynh ấy hạnh phúc chứ chưa từng nghĩ tới việc tranh giành.
" Huynh ấy bây giờ đối với ta mà nói chỉ là một công cụ trả thù. Đến thời điểm thích hợp cái gì nên kết thúc thì sẽ kết thúc. "
Tiểu An cúi đầu không nói gì nữa.
Khuynh Thành ngước lên nhìn bông hoa Quỳnh trên cao.
[ Mỗi người đều có số phận của riêng mình, ta không đổ lỗi cho số phận cũng không trách móc ông trời... Chỉ là...đời này ta nhất định phụ người cũng không để người phụ ta. Chữ yêu, chữ nghĩa, chữ tin ta nguyện đời này khiếp này mãi mãi không biết.. "
Hoa Quỳnh rơi xuống, Khuynh Thành nhìn nó rồi giơ chân dẫm nát.