• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Duật Thần đi rồi, để lại cho Phương Hân một mớ hỗn độn. Suốt cả đêm đó cô không ngủ được, quay đi quay lại, những lời mà Phong Duật Thần nói vẫn văng vẳng bên tai cô. Anh nói...cô cứ từ từ suy nghĩ sao? Suy nghĩ cái gì chứ, lòng cô thực sự rất rối bời, cô cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều về mối quan hệ không rõ ràng đó. Mọi chuyện diễn ra nhanh quá, khiến cho cô không kịp thích ứng.



Phong Duật Thần, anh đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cô, bắt cô trở thành mẹ của con trai anh, sau đó anh còn có ý đồ gì nữa chứ? Anh đang muốn chơi đùa cô sao?



Phương Hân thực sự không muốn suy nghĩ thêm nữa, cô quay người đi, chùm chăn lên đầu. Nhưng dù thế nào thì cô cũng không thể ngủ được.



...



Ở bên kia, Phong Duật Thần cũng đang rối bời...



Sau khi trở về nhà, Phong Duật Thần liền bước vào phòng của con trai. Tiểu Duật Khang đã đi ngủ rồi, anh giúp con đắp chăn cẩn thận lại rồi mới đi ra. Anh rõ ràng biết rõ bản thân đang làm gì, nhưng vẫn cố tình bước tiếp về phía trước. Đúng vậy, anh không chỉ đơn thuần muốn Phương Hân làm mẹ của Tiểu Duật Khang, anh còn muốn cô nữa.



Chính Phong Duật Thần cũng thấy chuyện này thật hoang đường mà, nhưng không biết từ khi nào, anh lại thích thú cảm giác mỗi khi ở gần cô. Thậm chí...anh còn cảm thấy nó rất quen thuộc! Còn quen thuộc thế nào, chính anh cũng không rõ nữa.



Ngày hôm sau, lại là một ngày đi làm bình thường đối với Phương Hân. Nhưng cả ngày hôm nay tâm trạng của cô không tốt, lúc làm việc thì luôn thất thần, lúc nào cũng tìm cớ trốn tránh Phong Duật Thần. Nhưng không thể phủ nhận một sự thật rằng, cô đã trở thành thư kí của anh, việc trốn tránh anh còn khó hơn lên trời.



Phong Duật Thần bắt cô ngồi làm việc ngay trong phòng mình, tiện thể quan sát biểu cảm của cô.



Ở ngoài kia, các nhân viên lại xì xào:



- Phương Hân chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã được thăng chức, không cần phải bàn cãi thêm gì nữa, chắc chắn cô ta có quan hệ với Phong tổng rồi.



- Vừa nhìn đã biết không phải thể loại tốt đẹp gì, Lâm Hạ à, may cho cô còn có chúng tôi nhắc nhở đấy!



Mấy nhân viên bàn tán với nhau, một nữ nhân viên liếc nhìn Lâm Hạ, khinh khỉnh nói. Lâm Hạ là người duy nhất coi Phương Hân là bạn, còn hay giúp đỡ cô nữa. Cô ấy quả thực không tin Phương Hân là loại người đó, nhưng những gì rành rành ra trước mặt thật không thể chối cãi được.



Lâm Hạ chỉ im lặng mà không nói gì, lúc đó có một nữ nhân viên hốt hoảng đứng lên, trên tay cầm điện thoại. Cô ta vội nói:



- Mọi người nhìn này, trong group của công ty đang phát tán bức ảnh Phương Hân lên xe của Phong tổng kìa.



Lập tức mọi người lại nhao nhao một lần nữa. Còn đưa đón nhau như vậy, lần này chắc chắn không có gì có thể chối cãi được rồi. Trên dưới công ty đều bị bức ảnh đó làm cho náo loạn cả lên, ở một góc bàn làm việc, một người phụ nữ trang điểm đậm khẽ nhếch môi đắc ý. Chỉ cần Phương Hân gặp rắc rối cô ta sẽ không từ mọi thủ đoạn. Phải, bức ảnh chính là do cô ta chụp, ảnh cũng do cô ta dùng nick phụ mà không ai biết để đăng lên group của công ty.



Một cô nhân viên thấy thế liền chạy đến chỗ cô ta, tỏ vẻ bất bình thay:



- Trưởng phòng Hà, cô vẫn ổn chứ? Thật không hiểu sao Phong tổng lại dây dưa với loại người như Phương Hân, thậm chí còn thăng chức cho cô ta. Lẽ ra vị trí đó phải là của cô mới đúng.



Nữ nhân viên này tên Thanh Nhu, chuyên gia mách lẻo và nịnh nọt của công ty. Khi Phương Hân mới tới, cô ta đã không thích cô chút nào rồi. Nay có dịp, cô ta phải đẩy thuyền xa hơn mới được.



Hà La rất ghét những kẻ nịnh nọt như vậy, nhưng tâm tình đang không tốt, cho nên khi được Thanh Nhu nịnh nọt thì cũng cảm thấy lòng mình được an ủi. Trong lòng dù có tức giận bao nhiêu nhưng ngoài mặt thì Hà La vẫn phải tỏ ra vẻ hiền lành đôn hậu:



- Có lẽ Phương Hân thực sự có năng lực của cô ấy, cho nên mới được Phong tổng thăng chức. Các cô đừng làm khó cô ấy nữa...



- Trưởng phòng Hà à, cô thật rộng lượng quá đi, cô đã làm việc ở công ty bao nhiêu năm rồi mà không được thăng chức như ý cô muốn, mà Phương Hân mới tới lại tùy tiện được làm thư ký tổng tài. Thật là bất công mà!



Thanh Nhu vẫn tiếp tục nói, câu này của cô ta đã chạm tới lòng tự trọng của Hà La, Hà La thực sự muốn mắng người, nhưng lại không thể. Bao nhiêu năm nay cô ta luôn cố gắng xây dựng hình tượng thục nữ của mình trong công ty, không thể trong một phút bất đồng mà phá hoại tất cả được.



Thanh Nhu đương nhiên không nhìn ra được tâm tư của Hà La, cô ta cứ tưởng rằng Hà La hiền lành quá mức không để tâm chuyện này trong lòng. Vì vậy nên cô ta càng phải nói nhiều hơn để kích động tới Hà La.



Nhưng Hà La không dễ bị mắc bẫy!



- Cô cứ về chỗ làm việc trước đi, chuyện của Phong tổng cũng không đến lượt chúng ta bàn tán mà.



Đáng chết, ngày đầu Phong Duật Thần tới nhậm chức, Hà La đã có cảm tình với anh rồi. Cô ta luôn cố gắng thu hút sự chú ý của anh, khi nghe tin anh còn cần thêm một thư kí nữa, cô ta liền tìm mọi cách để được anh thăng chức thành thư kí bên anh.



Nhưng căn bản là Phong Duật Thần chưa bao giờ từng để ý tới cô ta. Và cô ta cũng không ngờ rằng, Phương Hân đã cướp đi vị trí đó. Hà La hận Phương Hân tới tận xương tủy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK