- Duật Thần...
Phong Duật Thần nắm lấy bàn tay nhỏ của cô mà trấn an, anh biết lí do bố mẹ không thích những cô gái có gia cảnh như cô. Nhưng không phải ai cũng giống nhau, anh không thích việc bố mẹ mình "vơ đũa cả nắm" như thế.
- Thần à, chẳng nhẽ con đã quên khi xưa cô gái kia đối xử với con như thế nào rồi sao?
Quách Huệ lại lên tiếng nhắc về chuyện quá khứ của Phong Duật Thần, tỏ ý phản đối rõ ràng. Phong Tề không nói gì thêm, nhưng nét mặt của ông cũng không khá hơn vợ mình là mấy. Ông là người rất chiều vợ, chỉ cần là ý kiến của bà, ông đều sẽ không phản đối.
Phong Duật Thần vẫn nắm chặt tay Phương Hân, sắc mặt nặng nề:
- Mẹ, đều là chuyện đã qua cả rồi...
Phương Hân cũng đã nhận thấy điều kì lạ ở đây, cô gái mà mẹ anh nhắc đến là ai chứ? Lòng cô cứ bất an không thôi, hơn nữa sắc mặt của anh khi nhắc đến cô gái ấy cũng thay đổi, như thể rằng...anh còn rất yêu cô ấy vậy.
Phương Hân không dám nghĩ như vậy, nhưng thực chất cô đang cảm thấy bất an rồi. Bầu không khí căng thẳng này là vì sự xuất hiện của cô, cô đành đứng lên, tránh mặt một lúc vậy:
- Mọi người...con xin phép ra ngoài một lát ạ.
Chuyện của gia đình này, một người ngoài như cô cũng không tiện xen vào. Thấy bố mẹ Phong Duật Thần không nói gì, im lặng coi như là đã đồng ý, cô liền rời khỏi ghế.
Nhưng Phong Duật Thần lại không buông tay Phương Hân ra, tỏ ý kháng nghị với bố mẹ:
- Hân Hân không phải người ngoài, cô ấy không cần ra ngoài.
Phương Hân biết Phong Duật Thần là người cứng đầu, nhưng có đôi lúc cố chấp cũng không có kết quả gì. Cô càng không muốn anh vì mình mà chống đối lại bố mẹ:
- Duật Thần, em chỉ ra ngoài chơi với Tiểu Duật Khang một lát thôi mà, anh đừng lo.
Phong Duật Thần không đành lòng một chút nào, nhưng vẫn bất đắc dĩ buông tay cô ra. Tâm trạng anh hiện giờ vô cùng rối bời, vì người bố mẹ anh nhắc đến chính là Vương San.
Đúng là anh còn có tình cảm với Vương San, chính vì cô ta nên anh mới biến thành dạng như bây giờ đây. Nhưng biết làm sao đây, nói quên một người đâu phải là dễ dàng đâu? Bao nhiêu lâu nay Louis vẫn luôn sống trong thân thể này, cho nên anh càng không có thời gian để quên đi Vương San.
Phương Hân xuất hiện là một trường hợp ngoài ý muốn đối với anh, thời gian anh tiếp xúc với cô đương nhiên không nhiều bằng Louis. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ làm cô tổn thương, nhất là bây giờ.
Sau khi Phương Hân rời khỏi hẳn, khuôn mặt Quách Huệ mới giãn ra. Bà nhìn con trai mình rồi nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Thần à, không phải là mẹ ngăn cấm con yêu đương, mẹ chỉ sợ con sẽ lại phải chịu tổn thương mà thôi. Con còn nhớ 6 năm trước con cũng khăng khăng đòi cưới cô Vương San đó không, nhưng cuối cùng thì sao chứ? Khi Phong gia gặp khó khăn cô ta đã phủi tay bỏ đi, theo một người đàn ông giàu có khác. Những người như thế chỉ coi trọng tiền bạc thôi con ạ, con vẫn nên tránh xa con bé Phương Hân kia thì hơn.
6 năm trước quả thực là Phong Duật Thần đã nhìn lầm người, yêu lầm người. Anh luôn tự nhủ rằng sẽ không bao giờ giẫm vào vết xe đổ của 6 năm trước nữa. Nhưng Phương Hân thì khác, đó là người mà Louis yêu. Không biết có phải là do ảnh hưởng của nhân cách thứ 2 không, nhưng chính bản thân anh thực sự cũng có một chút cảm giác đối với cô, mà cảm giác đó anh cũng không biết là gì nữa. Là cảm giác quen thuộc sao?
Phong Duật Thần cũng không rõ nữa. Tóm lại cho tới khi Louis xuất hiện, anh sẽ không để cho bố mẹ mình làm khó Phương Hân đâu.
- Con tự biết mình đang làm gì, xin lỗi bố mẹ, để hai người thất vọng rồi.
Phong Duật Thần nói rồi đứng lên, cuộc nói chuyện này không cần nói thêm nữa. Dù bố mẹ có nói gì thì quyết định của anh vẫn như vậy, không ai có thể thay đổi được.
Phong Tề nhìn bóng dáng con trai bỏ đi, tức giận nói:
- Hoang đường!
...
Phương Hân một mình đi dạo ở hoa viên, phía xa xa Tiểu Duật Khang đang nô đùa với đám cún cưng, tất cả đều ở trong tầm mắt của cô. Biệt thự Phong gia rất lớn, cô mới tới nên cũng không dám đi linh tinh xa, may mà quản gia ở đây vô cùng thân thiện, đã chỉ đường cho cô tới chỗ Tiểu Duật Khang đang chơi.
Cô ngồi ở dưới gốc cây, chống tay nhìn Tiểu Duật Khang rồi lại nghĩ tới bầu không khí căng thẳng khi nãy. Rõ ràng ban đầu vẫn rất thuận lợi, nhưng khi nhắc đến gia cảnh, sắc mặt của bố mẹ Phong Duật Thần lại thay đổi rõ rệt. Không chỉ có bố mẹ anh mà chính anh cũng có sự thay đổi.
Cô chưa bao giờ hỏi chuyện quá khứ của anh như thế nào, nhưng khi bố mẹ anh nhắc tới cô gái đó, cô lại thấy khó chịu vô cùng. Người có thể khiến cho anh khăng khăng muốn cưới, chắc chắn là một người anh yêu sâu đậm. Còn cô, cô và anh chỉ quen nhau có một thời gian ngắn thôi, liệu có đủ để anh yêu cô sâu đậm không?
Lần trước cũng có một cô gái tới phòng làm việc của Phong Duật Thần, hai người họ cứ mờ mờ ám ám. Chẳng nhẽ cô gái kia chính là...?
Phương Hân nghĩ tới đây lại lập tức lắc đầu, tự nhủ với bản thân mình rằng, nhất định phải tin tưởng anh. Cô gái kia dù có là ai đi chăng nữa thì cũng là quá khứ rồi, cũng giống như anh nói không quan tâm quá khứ của cô thế nào, cô cũng sẽ không tò mò quá nhiều về quá khứ của anh làm gì.
Phong Duật Thần cũng đã đuổi tới nơi, nhìn thấy cô đang chống cằm đăm chiêu suy nghĩ, anh lại sợ cô suy nghĩ linh tinh nên liền sải bước tới bên cô thật nhanh:
- Hân Hân, xin lỗi em!
Là vì thái độ lúc nãy của bố mẹ. Ban đầu anh cũng không nghĩ nhiều như vậy, là sai sót của anh, đã khiến cho cô phải chịu ấm ức rồi.
Sau này anh nhất định sẽ không để cô phải chịu thêm ấm ức nào nữa.