Từ ngày hôm nay, cô sẽ chỉ chăm chỉ làm việc, sẽ không nghĩ tới những chuyện khác nữa.
Tới công ty, các nhân viên thi thoảng vẫn nhìn nhìn Phương Hân rồi xì xào gì đó. Cô liền né tránh, đi một mạch vào phòng làm việc của Phong Duật Thần, theo phản xạ tự nhiên mà đẩy cửa vào. Nhưng ngay lập tức, cô nhìn thấy trong phòng làm việc của anh xuất hiện thêm một người phụ nữ khác. Hơn nữa, cử chỉ của bọn họ có vẻ thân mật mờ ám.
Phương Hân lập tức đứng như trời trồng, cô không ngờ sẽ bất chợt bắt gặp cảnh này, nhất thời không biết sẽ phản ứng như thế nào. Nhanh chóng ánh mắt của Phong Duật Thần đã hướng về phía Phương Hân, nhưng lại là ánh nhìn hoàn toàn xa lạ. Lần đầu tiên trong đời, tâm tư Phương Hân khẽ hoảng hốt.
Sao có thể chứ, cô nhìn nhầm sao?
Tự nhiên có người xông vào phá đám khiến cho người phụ nữ đang ngồi trên đùi Phong Duật Thần bất mãn vô cùng, cô ta cất lời nũng nịu:
- Thần, cô ta là ai vậy?
Phong Duật Thần liền đẩy người phụ nữ trong lòng ra, tao nhã chỉnh lại áo vest cho chỉnh tề. Đối với cách gọi thân mật của cô ta, Phong Duật Thần chỉ khẽ nhếch môi:
- Em ra ngoài trước đi!
Người phụ nữ đó đương nhiên không cam tâm, nhưng lại sợ anh sẽ tức giận, cô ta đành ấm ức bước ra ngoài. Lúc đi ngang qua Phương Hân, cô ta không quên lườm cô một cái, giậm chân thật mạnh.
Phương Hân lúc này mới ý thức được mọi chuyện đang xảy ra, cô định bụng bỏ chạy nhưng giọng nói của Phong Duật Thần lại bất thình lình vang lên:
- Đi làm lại rồi sao?
Phong Duật Thần chỉ liếc nhìn Phương Hân một cái, lạnh lùng hỏi. Sau đó anh lại cúi xuống tập trung làm việc của mình, khuôn mặt bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Phương Hân mãi mới tìm thấy giọng nói của mình, cô liếm đôi môi khô khốc như một phản xạ tự nhiên:
- Xin lỗi, tôi không biết là anh đang...
Phương Hân thực sự đã cố gắng bình tĩnh nhất có thể rồi, nhưng trái tim vẫn vô cớ nhói đau. Chính cô cũng không biết vì sao lại như vậy nữa. Chỉ sau vài ngày ngắn ngủi thôi, anh đã tìm được người mới rồi sao?
Thật sự đã kết thúc rồi, nhưng Phương Hân lại mong rằng chuyện khi nãy chỉ là mình nhìn nhầm mà thôi. Cô càng không muốn tin Phong Duật Thần lại là loại đàn ông đó.
Cô đúng là điên thật rồi!
Phong Duật Thần cứ thế lại im lặng, tập trung vào công việc của mình mà không hề có ý định giải thích gì. Cũng có thể là anh không nghe thấy câu nói của cô.
Nhưng cô chẳng là gì của anh cả, cô lấy tư cách gì mà bắt anh giải thích chứ? Ngay từ đầu, cả hai đã định sẵn là không chung một con đường rồi. Cho nên, cô chưa bao giờ dám mơ mộng hão huyền gì cả.
Phương Hân lặng lẽ quay lưng bỏ đi, nhưng cô vừa đi được một bước, đột nhiên giọng nói của Phong Duật Thần lại vang lên một lần nữa:
- Tới rồi thì làm việc đi, đừng mất tập trung!
...
Bên ngoài, người phụ nữ ban nãy trong phòng làm việc của Phong Duật Thần đang hậm hực giậm chân. Đáng chết, lẽ ra cô ta đã sắp thành công rồi, không ngờ lại bị phá đám. Nhưng ban nãy Phong Duật Thần có phản ứng như vậy, nghĩa là anh vẫn còn có tình cảm với cô ta, đúng không?
Vương San và Phong Duật Thần trước đây từng là người yêu của nhau, hơn nữa anh còn yêu cô ta rất sâu đậm. Cả hai vốn sẽ tiến tới một cuộc hôn nhân hạnh phúc, nhưng lúc đó Phong thị đột ngột rơi vào khó khăn, thậm chí còn lâm vào bờ vực phá sản.
Vương San thừa nhận, cô ta đã rất lo sợ Phong Duật Thần sẽ không còn gì nữa, cho nên mới bỏ anh để tìm tới một mục tiêu giàu có khác. Thời gian dài đằng đẵng trôi đi, người đàn ông đó càng ngày càng lộ ra bản chất thật của mình.
1 năm sau, Vương San lại hay tin Phong thị đã được khôi phục lại, thậm chí còn phát triển mạnh mẽ hơn nữa. Nghe nói, tất cả những thành tựu ngoạn mục này đều là công lao của Phong Duật Thần. Nghe có vẻ khó tin, nhưng tất cả đều là sự thật.
Vương San lại bắt đầu tính kế hoạch mới, cô ta cuối cùng cũng bỏ trốn được khỏi người đàn ông đó để quay trở về tìm Phong Duật Thần. Đã 6 năm trôi qua, cô ta tự nhủ rằng lần này mình nhất định không được bỏ lỡ anh lần nữa. Bởi vì...anh mới chính là con mồi tốt nhất.
Khi xưa Phong Duật Thần yêu Vương San sâu đậm như vậy, chắc chắn anh sẽ chấp nhận cô ta thôi. Cô ta tự tin là vậy.
...
Trong phòng làm việc của Phong Duật Thần lúc này vẫn rơi vào trạng thái yên tĩnh. Hơn 30 phút trôi qua, Phương Hân không sao tập trung nổi vào công việc được. Đầu óc cô cứ lơ đãng là lại nhớ tới hình ảnh thân mật của Phong Duật Thần và người phụ nữ khi nãy, càng nghĩ lòng càng khó chịu.
Mà cô cũng không hề hay biết, ánh mắt của anh đã nhìn mình chằm chằm từ lúc nào rồi.
Một tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không gian yên tĩnh đó. Phương Hân nhìn dòng số lạ trước mặt, chần chừ rồi mới bấm nghe máy:
- Alo, ai ạ?
- Là anh, Tần Khiêm đây. Bây giờ em có rảnh không?
Phương Hân sững sờ, cô theo phản xạ tự nhiên mà nhìn lại dòng số điện thoại lạ lẫm trên màn hình điện thoại thêm lần nữa. Không ngờ Tần Khiêm lại biết số điện thoại của cô, chuyện này là sao chứ?
- À...học trưởng Tần, hiện giờ em không được rảnh lắm, nhưng tan làm thì sẽ rảnh ạ. Anh có việc gì sao?
Ánh mắt của Phong Duật Thần nhìn Phương Hân càng chằm chằm hơn nữa, đầu mày khẽ nhíu lên tỏ ra thái độ khó chịu. Nhưng đương nhiên Phương Hân sẽ không nhìn thấy biểu cảm này của anh. Tần Khiêm đột ngột gọi tới, chuyện này thật sự khiến cho cô có cảm giác rối bời, cô nào còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác?
Đầu dây bên kia, Tần Khiêm khẽ đáp:
- Vậy đi, tan làm gặp. Cho anh địa chỉ, anh tới đón em!