Mục lục
Mạn Tha Ta (漫磋嗟)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sư phụ rút đao, đao lóe sáng như sét đánh, cuồng nộ như bão gào, nháy mắt ầm ập phóng đến trước mắt. Sét đánh giữa trời quang, kẻ nào tránh được? Bão cát tung mù trời, kẻ nào trốn thoát?

Ánh đao choáng ngợp tâm trí ta, chiếm trọn tầm nhìn, nhưng thình lình, ta bừng tỉnh bởi sự xuất hiện của một ánh đao khác.

A Phong rút đao.

Đó là ánh đao ảo diệu hội tụ vô số vệt sáng lập lòe trong đêm lạnh, đường đao cong cong như ánh chớp, tia này đè lên tia trước ngự trị cơn bão.

Ta bước đến đỡ lấy sư phụ, đao của A Phong vẫn cắm trên ngực người.

Ta không buồn. Đao khách, ngay từ khoảnh khắc bắt đầu cầm đao đã phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với số mệnh ấy.

Dẫu sao sư phụ cũng già rồi. Già nhưng không chịu nhận, suốt ngày chè chén lướt khướt bên nữ nhân, thế này chẳng phải cũng đáng đời sao?

Ta không buồn. Bao năm nay, lão già này không biết đã ngốn của ta biết bao nhiêu bạc!

Ta chỉ cảm thấy, một phần quan trọng trong tim đột nhiên hóa hư không, trống hoác làm ta chơi vơi.

"Lão tử chết đến nơi rồi, ngươi không cười lên một tí được à? Theo lão tử học đao cay đắng sân hận thế sao? Dù ngươi có không muốn..." Sư phụ nhìn ta, cái mặt gườm gườm : "thì lão tử cũng đã truyền "Đao" lại cho ngươi, ngươi cứ sống cả đời với bản mặt khó coi ấy đi!"

Lão cười khoái chí như con trẻ.

Ta tức giận, vẫn ôm lão, nhưng giọng chế giễu: "Không phải lão từng nói trên thế gian này không có chuyện gì không giải quyết được bằng đao sao? Bây giờ còn dám nói thế nữa không?"

"Ngu xuẩn!" Sư phụ giằng ra, hừ một tiếng khinh miệt: "Bây không phải lão tử dùng đao giải quyết chính mình sao? Hahaha..."

Lão cười hả hê rồi lịm đi, đến tận lúc chết cũng không thèm nhìn A Phong, đến tận lúc chết vẫn đắc ý vì ta không thể phản bác lại mình.

A Phong vẫn đứng bất động, nhắm mắt ngẫm về trận đấu này, từ lúc trời sáng đến lúc trời tối.

Sư phụ từng nói, thiên hạ đệ nhất đao vẫn chưa ra đời.

Nhưng người sai rồi.

Thiên hạ đệ nhất đao đã ra đời, hơn nữa còn trưởng thành rồi.

Đêm dài đằng đẵng, ta ngồi trước linh cữu sư phụ, không nói điều gì.

Sư phụ không vợ không con, chỉ có đao.

Sư phụ không người thân thích, chỉ có ta.

15 năm nay, lần đầu tiên ta không luyện đao cùng A Phong, sau này cũng sẽ không.

Đao giả chết dưới đao, cái chết không hẳn là vô nghĩa. Hơn nữa, người giết ông ấy là A Phong, nên đến cả mục tiêu báo thù ta cũng không có.

Hắn không cắt ngón tay sư phụ. Hắn biết nếu làm vậy ta sẽ liều mạng với hắn. A Phong rất hiểu ta. Hắn sẽ không để ta có lí do liều mạng.

A Phong mở mắt ra, dường như có chớp giữa đêm đen.

Lần đầu tiên hắn đi vào hẳn trong viện, đứng trước linh cữu sư phụ, thắp nén hương, cẩn thận dập đầu 3 cái.

Dập đầu xong, hắn nhìn ta: "Ta muốn Mạn Tha Ta."

A Phong vô cùng nghiêm túc: "Ta cần một thanh đao tốt, chỉ có nó mới xứng với ta."

Mạn Tha Ta là thanh đao sư phụ truyền lại cho ta.

Sư phụ nói, nam nhi đáo tử tâm như thiết, nhân gian tình sự mạn tha ta. [1]

Thanh đao chặt đứt tơ tình, tất nhiên là thanh đao nhanh nhất, bén nhất.

A Phong thật sự nghiêm túc.

Ta không biết phải phản bác hắn thế nào. Quả thực, chỉ có thiên hạ đệ nhất đao mới xứng với thiên hạ đệ nhất đao khách.

Ta ném Mạn Tha Ta lại cho hắn, quay người rời đi, để lại cả viện nổi tiếng nhất giữa biển cát Đại Mạc lại cho hắn.

Lão già, ông thất vọng chứ?

Ông không chịu dạy A Phong, ta dạy.

Ông muốn ta coi cửa, ta để A Phong đi thay.

Ông để đao lại cho ta, ta lại đưa cho A Phong.

Ông tức giận chứ, vậy đội mồ dậy mà mắng ta đi? Ta sẽ bao mười cô nương nổi tiếng nhất ốc đảo nội thành cho ông, cho ông vui vẻ mười ngày mười đêm.

Ai cho ông chết dễ dàng thế? Ai mà quan tâm một người chết có tức giận hay không?

Ai quan tâm đây?

Ta vốn không thích luyện võ, không thích đao.

Ta chỉ thích đêm đến chắp bút làm thơ, xuân đến cưỡi lừa thổi sáo, gió thoảng trong sân đàn huyền cầm, cùng cô nàng biết nhảy múa hát ca.

Bất chợt ta thấy nhớ Tiểu Nhu da diết.

Xa quê ngàn dặm, đã đến ngày về.

Mười dặm phồn hoa, Giang Nam gấm vóc. Nhà ta ở trong đại viện xa hoa nhất Giang Nam, cửa rộng lầu cao, mái cong góc nhọn.

Khi ta trở về, khách khứa chật nhà, đầy đến tận cửa.

Phụ thân kéo tay ta, tự hào tuyên bố với mọi người: "Đây là con trai ta, theo học thiên hạ đệ nhị đao 15 năm nay, giờ thành tài trở lại."

Có người hỏi: "Trong thiên hạ, lệnh sư đã bất khả chiến bại, tại sao chỉ xưng là thiên hạ đệ nhị đao?"

Ta đang định thuật lại nguyên trạng câu nói tự mãn của sư phụ, nhưng phụ thân đã đi trước một bước, thậm chí câu trả lời này còn tự mãn hơn: "Bởi vì xưa nay ngài ấy giết người chưa bao giờ dùng đến nhát đao thứ hai!"

Tất cả kinh động, nhốn nháo xôn xao.

Không ít phu nhân, thiếu nữ kích động đến mức đỏ hồng khuôn mặt, nhưng ta không thấy Tiểu Nhu đâu.

Ta nở nụ cười chuẩn mực lễ nghi chào hỏi khách khứa.

Ta luyện đao 15 năm, Tiểu Nhu đợi ta 15 năm.

Gia đình hối nàng xuất giá, nàng thà chết cũng không nghe.

Nàng nói lòng nàng vẫn vang vọng tiếng đàn của ta, mỗi đêm thổn thức vào trong giấc mộng; nàng nói nàng vẫn giữ thư tình ta viết, không biết chép lại đã bao nhiêu lần.

Đệ nhất mỹ nhân giang nam, người theo đuổi nàng nhiều vô số kể. Nhưng từ khi ta trở về, tất cả đều im hơi lặng tiếng. Bởi vì cả Giang Nam đều biết, sư phụ ta xưa nay giết người chưa bao giờ dùng đến nhát đao thứ hai, mà ta đã luyện đao được 15 năm.

Truyền nhân của thiên hạ đệ nhị đao, vậy là đã đủ vững vàng bảo vệ gia nghiệp, cho dù đó là gia nghiệp đồ sộ nhất Giang Nam.

Truyền nhân của thiên hạ đệ nhị đao, vậy là đã đủ tư cách se duyên cùng nàng, cho dù nàng là mỹ nhân số một Giang Nam.

Ông ấy để lại cho ta, quả thật không phải là ít.

Nhưng đao khách giết người chưa bao giờ dùng đến nhát đao thứ hai bị người ta giết rồi. Mặc dù, cái tiếng phong lưu của người hãy còn nổi tiếng suốt các ốc đảo. Mặc dù, khí phách anh hùng của người hãy còn vang danh giang hồ.

Không ai hay biết, bởi vì đã từ rất lâu không ai gặp được sư phụ. Tất cả những đao khách đến thách đầu đều dừng bước trước lưỡi đao của A Phong.

Đường đường thiên hạ đệ nhị đao, sống với chết cũng chẳng có gì khác biệt.

Ta cũng không đả động gì đến chuyện ấy. Dần dà, ta cứ ngỡ như người thực sự vẫn sống. Đôi khi ta khao khát được quẳng trước mặt lão mấy trăm lượng vàng, khiến lão ton tót chạy lại nịnh nọt đấm chân bóp vai cho ta. Ta muốn gọi "Giang Nam Bát đại danh kỹ nữ" đến hầu lão múa ca.

Nhưng mà sinh thời, sư phụ không bao giờ chịu rời khỏi Đại Mạc. Còn giờ người đã mất rồi.

Ông ấy mất rồi.

Ta không buồn. Ta cầm tay Tiểu Nhu cẩn thận mài mực. Hoa ngát hương, trăng dịu sáng, ta bày giấy Tuyên Thành, tay cầm bút lông, viết từng chữ, từng chữ.

"Đao."

"Đao."

"Đao."

Đến khi bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Nhu, ta mới nhận ra mình đã phụ cảnh phụ người. Dưới bút chẳng tuôn ra áng thơ lai láng, cũng chẳng có từ khúc lay động.

Luyện đao 15 năm, ta chưa bao giờ thích đao, nhưng dường như cũng không thể quên.

Dưới âm phủ, sư phụ có bảo đao múa võ không?

Ở Đại Mạc, A Phong lại chém đứt bao ngón tay nữa?

Ta nhớ về đêm nọ, sau khi luyện đao xong, A Phong rút đao, phóng tầm mắt khắp tứ phía. Hắn nói với ta, sẽ có một ngày cả giang hồ phải thất sắc trước ánh đao của hẳn.

Ta chưa bao giờ hoài nghi điều ấy.

Nhưng ta cũng không ngờ được, ngày ấy lại đến nhanh như vậy.

"Thiên hạ đệ nhị đao" đã chết, tin tức bỗng lan đi khắp nơi. Có đao khách đến Đại Mạc khiêu chiến, nhưng chỉ thấy viện không vườn trống. Viện trống trải, chỉ còn lại linh bài.

Khi biết tin ta rất giận. Ta chưa bao giờ giận A Phong đến thế. Hắn đã lấy Mạn Tha Ta, kế thừa viện tử của lão già, nhưng lại không chịu túc trực bên linh cữu ba năm.

Ta ngẩng lên trông trời, tinh tú lóe sáng, như là ánh đao của A Phong.

Như thể ta nghe thấy hắn nói, thiên hạ đệ nhất đao, làm sao có thể dậm chân ở Đại Mạc, làm sao có thể từ chối hành tẩu giang hồ?

Ta không biết phải phản bác như thế nào.

[1] Nam nhi đáo tử tâm như thiết, nhân gian tình sự mạn tha ta.
Tác giả giải thích:
- Trong “Hồng lâu mộng” có câu:
“Nhất cá uổng tự ta nha,
Nhất cá không lao khiên quải;
Nhất cá thị thủy trung nguyệt,
Nhất cá thị cảnh trung hoa.”
Tạm dịch:
“Một bên ngấm ngầm than phiền,
Một bên đeo đẳng hão huyền uổng công;
Một bên trăng rọi trên sông,
Một bên hoa nở bóng lồng trong gương.”
Rất rõ rồi, “Ta” ở đây là tiếng than, than thở, phiền muộn.
Tha, nghĩa là trăn trở. Ta, nghĩa là than thở.
Tự mình trăn trở thở than với mình? Đương nhiên là không phải. Tự mình trăn trở với mình về những chuyện khiến mình phải than thở, đó là sự lo lắng vẫn luôn dày vò tâm trí, là những kí ức đã khắc tận tâm can.
“Tha Ta” nghĩa là hồi tưởng và thở than. Vừa nhớ lại vừa thở dài, vừa thở dài vừa nhớ lại. Càng nhớ về, càng than thở, càng than thở, càng nhớ về. Để rồi rơi vào một vòng luẩn quẩn.

- Nam nhi đáo tử tâm như thiết, nhân gian tình sự mạn tha ta.
Cả câu nghĩa là: Nam nhi đến tận lúc chết lòng dạ vẫn sắt đá (không mềm lòng). Nhưng kể cả nam nhân như vậy, cũng vẫn rơi vào một vòng luẩn quẩn giữa hồi tưởng và thở than về chuyện từng trải nào đó.

- Để hiểu hơn, có thể đọc thêm về Lâm Đại Ngọc, đại khái là Lâm Đại Ngọc và Bảo Ngọc yêu nhau, sau này Bảo Thoa xuất hiện, Bảo Ngọc bị thu hút, nhưng sau đó vẫn quay về với Đại Ngọc. Nhưng vì hoàn cảnh gia đình, nhà Bảo Ngọc và Bảo Thoa muốn tác hợp cho đôi này, nên đã lừa cả Bảo Ngọc và Đại Ngọc là để hai người kết hôn, nhưng thực chất là tổ chức hôn lễ giữa Bảo Ngọc và Bảo Thoa. Trước giờ thành thân, Đại Ngọc biết chuyện, thân lắm bệnh tật, cả tâm hồn và thể xác nàng rệu rã, nàng quằn quại trong vòng luẩn quẩn, chết khi vừa 24 tuổi, ôm cả mối tình đau đớn xuống hoàng tuyền, chết trong tiếng pháo tân hôn của Bảo Ngọc. Sau này Bảo Ngọc chán đời đi tu. Có lẽ tác giả muốn mượn nỗi đau của Bảo Ngọc để nói lên tiếng lòng của những hiệp khách giang hồ, những người từng như ngọn gió lao đi muôn phương, cuối cùng vẫn nặng lòng, có ngày gió không thổi được nữa. Vì đây hoàn toàn là những câu chữ ngẫu hứng của tác giả, nên mọi người tham khảo phần giải thích và tự cảm nhận nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK