Không lâu sau.
Thiên hạ xuất hiện một đao khách lạ. Y một đao chém chết ác điểu, một đao phá vỡ Thiếu Lâm, đấu Võ Đang, chiến Thanh Thành. Võ lâm rộng lớn, không ai là đối thủ của y. Toàn bộ giang hồ đều truyền tụng uy danh của y, rằng hậu sinh khả úy, sóng Trường Giang sóng sau xô lớp trước, xứng danh "Thiên hạ đệ nhất đao". Mà thanh đao trong tay y, chính là Mạn Tha Ta.
Sư phụ từng nói, ông ấy chỉ có duy nhất một đồ đệ.
Mọi người đều biết "Thiên hạ đệ nhị đao" chỉ thu nhận một đồ đệ duy nhất.
Nếu A Phong là người đồ đệ ấy, vậy còn ta?
Sau khi A Phong nổi danh giang hồ, há chẳng phải ta trở thành trò cười cho thiên hạ sao?
Ta là thiếu chủ của dòng họ giàu có nhất Giang Nam. Luyện thành đao pháp, ta có thể làm bất cứ điều gì mình thích.
Ta có được sự tự do ấy là nhờ dựa dẫm uy danh của sư phụ.
Ta có thể viết thơ, đánh đàn, chơi cờ, có thể cưới Tiểu Nhu - đệ nhất mỹ nhân Giang Nam.
Phụ thân âu sầu, thân hữu lo lắng.
Nhưng họ đều không biết ta thực sự không hề quan tâm.
Ngày thành thân vẫn diễn ra đúng như dự định vào mùng 6 tháng 2 âm lịch. Đó là ngày lành tháng tốt, thích hợp chuyển nhà, cưới gả, cạo đầu, cầu phúc, cầu tự.
Thiếu chủ danh gia quyền quý nhất Giang Nam, cưới đệ nhất mỹ nhân Giang Nam, hôn sự bậc ấy chắc chắn thu hút sự chú ý của không ít người.
Các cao thủ võ lâm, anh hùng hào kiệt, thương nhân giàu có, quan lại quyền quý đều tụ về đây.
Tối ấy, trăng sáng tỏ, sao đầy trời.
Đèn cầy cháy đỏ, cả phủ rực sáng như ban ngày.
Khắp thành đều giăng đèn kết hoa nhuộm đẫm sắc đỏ, người qua kẻ lại vô cùng nhộn nhịp, vô cùng hân hoan.
Ta khoác lên mình quan phục tân lang, vừa bệ vệ, vừa mạnh mẽ. Tiểu Nhu đội phũ phượng, vai quàng khăn thắm, yểu điệu rực rỡ động lòng người.
Chuẩn bị bái đường, bỗng có tiếng ai: "Đệ nhất mỹ nhân Giang Nam sao lại đi lấy một tên truyền nhân giả mạo dối lừa thiên hạ?"
Hóa ra là đại thiếu gia Thạch gia, phú hào Thiểm Tây.
"Nói rất đúng!"
Có người hô hào theo, là gia chủ Cao gia, danh môn Hà Đông.
Mặt Tiểu Nhu khuất dưới lớp khăn hỉ, không biết nàng thế nào, nhưng tay nàng vẫn nắm chặt tay ta, không có ý buông.
"Tại hạ Trương Tông Chiêu phái Điểm Thương xin được thỉnh giáo truyền nhân duy nhất của Thiên hạ đệ nhị đao vài chiêu." Đại sư huynh phái Điểm Thương cố tình nhấn mạnh vào hai chữ "duy nhất".
Lúc ấy, đám đông xáo động, thoạt nghe còn có tiếng chế giễu.
Phụ thân mặt mày tái mét, thỉnh thoảng lại âm thầm phân phó gì đó, có lẽ là định gọi hộ vệ đến.
Nhưng trước mặt bao hào khách cao thủ, chỉ với hộ vệ thì đỡ được mấy chiêu?
Ta vỗ nhẹ lên tay Tiểu Nhu, tiến lên một bước, đang định lên tiếng.
Đột nhiên, một vệt sáng lóe lên trước đại sảnh, như ánh chớp, lại như ánh trăng.
Vậy đủ để ta biết, A Phong đến rồi.
Đại sư huynh phái Điểm Thương sõng soài dưới đất, chết không kịp kêu một tiếng.
Ta không mời A Phong, nhưng ta biết hắn nhất định sẽ đến.
Hắn là bằng hữu duy nhất của ta, ta cũng là bằng hữu duy nhất của hắn.
"Đao khách thành hôn, nhuộm sắc máu đỏ."
A Phong mặc võ phục màu đen, phong thái trác tuyệt, không còn dáng vẻ nghèo túng năm xưa, hắn nói dõng dạc: "Phái Điểm Thương thay đại sư huynh được rồi."
Mặc dù không nói quá lớn, nhưng đủ rót thẳng vào tai mỗi người.
"Cao gia, mời đổi gia chủ."
A Phong kéo đao, vừa đi vừa nói.
"Thiếu chủ Thạch gia thay bằng nhị công tử đi."
Tốc độ nói không nhanh, nhưng người nghe vẫn không kịp hiểu.
A Phong tra đao vào vỏ, 3 cỗ thi thể ngã xuống đất.
Lặng ngắt như tờ.
A Phong nhìn ta vô cùng nghiêm túc: "Ta từng nói, sau này huynh muốn làm gì thì làm đó. Muốn viết chữ thì viết chữ, muốn làm thơ thì làm thơ; muốn cưới Tiểu Nhu thì cưới Tiểu Nhu. Huynh muốn làm gì thì làm đó.”
Ta không nghi ngờ lời hắn, trước nay đều vậy. Bởi vì hắn là A Phong, là bằng hữu duy nhất của ta.
Cũng không ai ở đây dám nghi ngờ điều đó. Bởi vì "Thiên hạ đệ nhất đao" có tư cách để nói như vậy.
Mùng 6 tháng 2 ta đại hôn, "Thiên hạ đệ nhất đao" đến nhà tặng lễ, lấy ba đầu người thay lời chúc, máu tươi bắn lên nến đỏ.
Ngày hôm sau, khách khứa cáo từ. Ta và A Phong ngồi trong cái chòi giữa hồ.
Chỉ có A Phong và ta cùng với thanh đao Mạn Tha Ta, ngoài ra không còn ai khác.
"Huynh có biết vì sao lão ấy không bao giờ bước chân ra khỏi Đại Mạc không?"
A Phong không bao giờ nói lời thừa thãi, ta quay sang nhìn A Phong, đợi hắn nói tiếp.
"Khi ta đến Thiên Cơ các tìm cao thủ thiên hạ thách đấu thì nhìn thấy một dòng chữ bị phủ lấp: "Thiên hạ đệ nhị đao, thê tử mất trong vòng tay, từ nay ẩn cư tại Đại Mạc, vĩnh viễn không trở lại Trung Nguyên."
Hóa ra sư phụ vĩnh viễn không rời khỏi Đại Mạc là vì người không cắt đứt nổi tơ tình.
Thế mà còn giữ Mạn Tha Ta. (thanh gươm cắt đứt tơ tình)
Câu ấy lập lờ trong đầu ta, nhưng phút chốc lại chìm nghỉm trong cõi lòng, bởi vì đã không còn người để ta châm chọc nữa rồi.
A Phong nhìn ta: "Luyện đao cùng ta đi."
A Phong nhìn thẳng vào mắt ta, lặp lại một lần nữa: "Luyện đao cùng ta đi."
Ta chỉ khẽ cười.
Hắn nói, phảng phất dáng vẻ cô đơn: "Huynh không rút đao, vậy cũng sẽ chẳng còn ai luyện đao cùng ta nữa."
Nếu như hắn nói, thiên hạ đệ nhất đao mới xứng với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, ta sẽ rút đao.
A Phong biết vì A Phong là người hiểu ta nhất, nhưng hắn không nói như vậy.
Hắn là A Phong.
Sống vì đao, chết vì đao.
Vì một trận đấu, không màng sống chết.
Vì nhập đao đạo, không chừa đường lui.
Nhưng hắn không ép ta.
A Phong đi rồi, tiếp tục cuộc viễn du tung hoành thiên hạ của hắn.
Ta ở bên Tiểu Nhu, tiếp tục câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt của ta.
Thỉnh thoảng A Phong gửi thư cho ta, thư không viết lấy một chữ.
Nhưng người trong giang hồ thì tung đầy tin về hắn.
Võ Đang, Thanh Thành, Nga Mi, Không Động...
Chuyện truyền từ nơi này qua nơi khác về A Phong, rằng hắn đơn độc một người một đao, đao đấu thiên hạ không một đối thủ.
Ta vốn nghĩ cuộc sống sẽ cứ trôi đi như vậy.
Sau này, hậu nhân sẽ truyền tụng: "Thủ phủ Giang Nam, gia tài bạc vàng, lại là thi sĩ đại tài, từng viết và ngâm thơ cho "Thiên hạ đệ nhất đao", thơ viết..."
Nhưng bất chợt ngày nọ, người nhà cấp báo, A Phong chết rồi.
Đường đường "Thiên hạ đệ nhất đao", tin báo tử của hắn còn nhanh hơn, sắc hơn đao pháp của hắn.
Ít nhất đao của hắn chưa bao giờ khiến ta bị thương, nhưng tin báo tử của hắn lại khiến ta chết sững tại trận.
Căn nguyên là do hoàng đế yêu võ thuật. Cao gia bèn tấu lên, thiên hạ đệ nhất danh đao chính là Mạn Tha Ta.
Hoàng đế rất vui mừng, hứa ban thưởng hậu hĩnh.
Cung chủ thiên hạ muốn ngắm nghía thiên hạ đệ nhất danh đao. Ai dám từ chối?
A Phong từ chối.
Hắn bị hạ độc, trúng Diêm La Tán bí truyền của Cao gia. Độc ấy hòa lẫn nước, không mùi không vị.
Thạch gia bỏ ra vạn lượng vàng, thuê bảy sát thủ đả thương tay phải A Phong.
Ba kiếm khách phái Điểm Thương cùng xông lên đánh vào đan điền A Phong.
Ngự lâm quân đồng loạt bắn vạn tiễn xuyên thủng người A Phong.
Đầu hắn bị bêu trước cổng thành, giống như chuỗi ngón tay treo trước cửa viện Đại Mạc hồi trước.
Đao khách chết dưới đao, âu là số mệnh. Nhưng hắn lại chết vì cẩu đầu trảm, há có lẽ ấy?
Càng mỉa mai hơn, sau khi A Phong chết, hoàng đế không còn thích thú Mạn Tha Ta nữa, bèn tiện tay thưởng cho một tên tay sai.
Thiên hạ đều là của hoàng đế. Hoàng đế muốn lấy một thanh đao, tại sao A Phong lại không đưa?
Kẻ giang hồ kính phục hắn, kẻ giang hồ cũng cười nhạo hắn.
Ta biết tại sao. Cũng giống như A Phong, hắn hiểu ta nhất, ta cũng hiểu hắn nhất.
Bởi vì Mạn Tha Ta là thanh đao sư phụ truyền lại cho ta, là thanh đao ta tặng cho hắn.
Bởi vì hắn là A Phong, đao với hắn là mạng. Muốn lấy đao của hắn chính là muốn lấy mạng hắn.
Phụ thân tuy đã già nhưng vẫn săn sóc đủ bề. Phụ thân bận bịu lo liệu gia sản, có ý định đưa gia đình lưu vong sang nước khác.
Bằng hữu thân thích dần dần cắt đứt hết quan hệ với gia đình ta.
Năm đó, danh gia giàu có bậc nhất Giang Nam trong phút chốc trở nên hiu hắt.
Ta là bằng hữu duy nhất của A Phong, thiên hạ đều biết.
Tiểu Nhu không nói gì, chỉ siết chặt tay ta, giống như trong lễ bái đường năm ấy.
Phụ thân vứt hết đao kiếm trong nhà đi, giống như năm đó người lồng lộn xé nát kho sách cổ của ta, nói: "Ngươi còn có cha già, có thê tử, có cả những thứ thơ ca nhạc họa của ngươi. "Thiên hạ đệ nhất đao" đã chết rồi, ngươi còn muốn làm gì? Ngươi còn làm được gì chứ?"
Ta vẫn không biết phải phản bác thế nào, nhưng lần này ta không thể thỏa hiệp.
Sau khi A Phong mất, di vật còn lại của hắn chỉ là một cái rương. Trong đó đều là tiền, hai vạn một ngàn chín trăm văn tiền.
Tại sao ta lại biết rõ như vậy? Bởi vì ta đã đếm từng đồng từng đồng một.
Ta đếm rất kĩ, còn kĩ gấp trăm lần khi kiểm kê vàng trong kim khố gia tộc.
A Phong định trả cho ta.
Đó là tiền đồ ăn thức uống 15 năm trước.
Hắn từng nói hắn sẽ trả. Nhưng giờ hắn không còn nữa.
Ai sẽ trả thay hắn đây?
Năm xưa, thiên hạ đệ nhị đao chỉ có một đồ đệ duy nhất, chính là ta.
Ta chỉ có một bằng hữu duy nhất, đó là A Phong.
Luyện đao bao nhiêu năm, giang hồ vẫn chưa biết đến tên ta.
Bao năm gác đao, không ai từng nghe tiếng đao rời vỏ.
Khi sư phụ mất, ta không có lí do rút đao.
Khi A Phong mất, ta không có lí do im lặng.
Ta bỏ ra vạn lượng vàng, mua lại Mạn Tha Ta.
"Ta phải đi rồi."
Ta nhìn ánh mắt phụ thân, nhìn ánh mắt của Tiểu Nhu.
Ta chưa bao giờ kiên quyết đến thế.
A Nhu cầm chiếc trâm cài tóc, nói: "Nếu như chàng không trở về, thiếp sẽ tự vẫn đi theo gót chàng."
Phụ thân nước mắt nhạt nhòa, nói: "Nếu như ngươi không trở về, bạc vàng của cải ta đốt cho bằng hết."
Ngày thành thân ấy, khách khứa chật nhà, đầy đến tận cửa.
Chỉ có A Phong nói, đao khách thành thân, nhuộm sắc máu đỏ.
Ta là đao khách.
A Phong hiểu ta nhất.
Từ biệt thê tử, phụ thân, lần này ta cầm đao bằng tay phải, dứt khoát không ngoảnh đầu.
Ta từng nói, tay phải của ta là để viết chữ, đánh đàn, chơi cờ.
Những ngày tháng luyện đao, ta vẫn cố gắng giữ lại một nửa đời mình.
Nhưng A Phong chết rồi, ta không muốn làm gì thì làm đó được nữa.
Nhưng A Phong chết rồi, ta cũng không muốn làm gì nữa, ngoại trừ rút đao.
Rút đao.
Rút đao.
Rút đao.
Giết người như vẩy mực, cắt cổ như hành thư. (vẩy mực - một cách vẽ tranh thủy mặc; hành thư - một kiểu chữ Hán)
Chơi cờ bằng ba ngàn đầu lâu, đánh đàn bằng trăm ngày than khóc.
Ta rút đao tiến vào Hà Đông, Cao gia không tha một ngọn cây cọng cỏ.
Ta cầm đao xông đến Thiểm Tây, Thạch gia cả nhà tuyệt diệt.
Ta đeo đao đến Điểm Thương, phái Điểm Thương xóa sổ khỏi giang hồ.
Ta kéo đao lên Kim Loan, cẩu hoàng đế đẫm máu giữa triều.
Nam nhi đáo tử tâm như thiết, nhân gian tình sự Mạn Tha Ta.
Tòng tâm như thiết, diệc Mạn Tha Ta.
(Nam nhi đến tận lúc chết lòng dạ vẫn sắt đá, Mạn Tha Ta cắt đứt tơ tình nhân gian.
Tơ tình cắt không đứt, cũng vẫn là Mạn Tha Ta.)
Thanh đao nhanh nhất hóa ra cũng không cắt đứt được tơ tình.
Nếu đã có tình nam nữ, thì cũng có tình huynh đệ.
Ba trăm năm sau, toàn bộ thiên hạ sẽ mãi mãi ghi nhớ thanh đao này, Mạn Tha Ta.
|HỒI KÝ|
Ta là "Thiên hạ đệ nhị đao".
Nếu hỏi ta tại sao chỉ xưng danh thiên hạ đệ nhị, ta sẽ nói, vì lão tử thích.
Nhưng cũng sẽ có kẻ tự vẽ ra chuyện: "Vì khi hắn sống, thiên hạ chỉ có thể tranh danh đệ tam; hắn chết rồi, giang hồ mới xuất hiện đệ nhất."
Đao của ta đã đủ nhanh, cuối cùng ta cũng được như ý nguyện, muốn đọc sách thì đọc sách, muốn viết thơ thì viết thơ, muốn làm gì thì làm đó.
Nhưng ta rất buồn.
Bởi vì bây giờ ta mới hiểu, trên đời không có chuyện gì không thể giải quyết bằng đao, duy nhất cần suy xét đao có đủ nhanh hay không.
Đúng là như vậy.
Hóa ra thực sự là như vậy.
Hết truyện.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK