Tự Giải Ngâu có chút đau đầu.
"Ngươi đi chuẩn bị một chút sáng mai lên đường, bây giờ ta muốn ngủ, ngươi ra ngoài đi".
Tự Giải Ngâu đi ngủ với tâm trạng rối bời nhưng không phải là vì lời hứa hôn kia, tay gác lên trán hắn suy nghĩ xem nhà có còn cái gì giá trị để bán được hay không?
Tự Giải Ngâu thật sự không biết ngày xưa phụ mẫu chỉ buôn bán trà mà có thể giàu sang như vậy, cớ gì đến lượt hắn cũng kinh doanh mà lại khó khăn kiếm tiền như vậy chứ.
Mãi loay hoay trong suy nghĩ đó hắn hồn bay phách lạc vào giấc ngủ lúc nào không hay.
____ Vài ngày sau
Bên trong xe ngựa Tự Giải Ngâu ngáp ngắn ngáp dài nói vọng ra bên ngoài.
"Kênh Siêu bao lâu nữa thì đến nơi vậy, ta sắp mệt chết rồi đây"
Kênh Siêu tay nắm chặt dây cương ở phía ngoài mà điều khiển xe ngựa cho hắn.
"Theo như tính toán ngày hôm sau là đến kinh thành rồi, huynh chịu khó một chút đi được không? Đường đường là chủ tử của phủ Vạn Lạc huynh cứ bài ra bộ dạng chán chường này người khác không biết còn nghĩ Tự Giải Ngâu cao cao tại thượng đây là giả mạo đấy"
"Lần này ta xuất phủ chỉ là để từ hôn, ngươi không cần phải để ý những lời đàm tiếu ngoài kia đâu" Tự Giải Ngâu vừa nói vừa tìm tư thế thoải mái để nằm xuống.
Đúng rồi huynh kêu ta đừng để ý, còn không biết là ai vài tháng trước còn phái sát thủ đi doạ dẫm bọn trẻ con dưới thôn chỉ vì vu vơ vài câu hát không tốt về huynh.
Làm riết trên thiên hạ này đâu đâu cũng là Đại công tử phủ Vạn Lạc là người khôi ngô, tuấn tú, dịu dàng, tâm tánh hiền lành trên đời chỉ có một chứ.
Kênh Siêu lẩm bẩm một mình vừa dứt khỏi những điều kia, gã liền trở lại với vẻ mặt nghiêm trang ra lệnh cho Kiên Cẩn.
"Ngươi mang theo ít người đi trước tìm quán trọ để chủ tử nghỉ ngơi"
Trời cũng vừa đến đêm.
Vì Kiên Cẩn đã đặt phòng trước nên vừa đến nơi hắn một đường thẳng bước lên phòng, từ trên này nhìn xuống quán trọ làm ăn cũng khá tốt người cũng thật đông đúc.
Đồ ăn cũng đã được mang vào, hắn khẽ lắc đầu, đã rất lâu rồi đều ăn cơm một mình quả đúng là tẻ nhạt, vừa động đũa thì trên mái nhà một thân ảnh rơi xuống vừa đúng lúc bữa cơm của hắn bị người kia làm cho vỡ vụn chẳng còn lại gì.
Dù thế hắn cũng đã nhanh chóng tránh được Kiên Cẩn cũng là từ chỗ đó mà nhảy xuống.
Sau khi xem xét người đang nằm bất động kia vẫn chưa chết mới quỳ xuống hành lễ.
"Công tử, là thuộc hạ lơ là còn khiến công tử tí nữa thì gặp nguy hiểm, xin công tử trách phạt".
Tự Giải Ngâu cau mày ném đi đôi đũa đang cầm dang dở trên tay.
"Có chuyện gì? tên đó là ai?"
"Thưa công tử, lúc mọi người chưa vào quán trọ chúng thuộc hạ đã nhận ra gần đó có cuộc giao đấu, vì an toàn của công tử nên chúng thuộc hạ chẳng dám lơ là, nhưng không ngờ là...!là tên này võ công cao cường vả lại thân thủ còn rất nhanh nhẹn"
Hắn lười nhất là nghe kể chuyện dài dòng.
"Nói ngắn gọn"
"Thuộc hạ chỉ biết kẻ này bị một đám khoảng hai mươi người đuổi giết và sau đó là vượt...!vượt qua đội ảnh vệ của thuộc hạ từ trên mái nhà mà rơi vào đây, hình như đám người kia vẫn còn đang tìm ở bên ngoài"
Thật là mất mặt mà, cả đội chỉ lo quan sát bên dưới, ai mà biết được kẻ đó lại chạy trốn trên mái nhà chứ lúc phát hiện ra thì đã muộn rồi.
Tự Giải Ngâu đôi mắt trầm xuống ngồi trên giường, nhìn đến kẻ đang nằm bất động toàn thân còn ướt đẫm máu, hắn đưa tay ra hiệu cho Kiên Cẩn kiểm tra tên kia một chút.
Sau khi Kiên Cẩn lật người lại mới thấy trên mặt y còn đeo một chiếc mặt nạ màu đen, hoa văn thật xấu xí.
"Công tử người này đoán chừng khoảng mười bảy mười tám tuổi, bị chém ở vai và ngực, hơi thở cũng rất yếu".
Thấy Kiên Cẩn muốn tháo chiếc mặt nạ kia ra Tự Giải Ngâu liền nói.
"Không cần, nếu đã có ý che giấu thì là có nguyên do, ngươi bảo Kênh Siêu sắp xếp đi".
Kiên Cẩn vừa đỡ được y đứng dậy thì bên dưới quán trọ đã truyền đến tiếng đổ vỡ xen lẫn tiếng va chạm đao kiếm mãnh liệt cùng lúc đó ngoài cửa phòng hai tên ảnh vệ hô to.
"Chủ tử, Kiên ca, mọi người an toàn chứ"
Kiên Cẩn liền hỏi.
"Lại xảy ra chuyện gì?"
"Bọn thổ phỉ đến tìm người, bọn họ muốn lên đây lục soát chúng thuộc hạ đã ngăn cản lại"
Hai người trong phòng nhìn nhau rồi lại nhìn đến tên đang ngất xỉu kia, cả hai người đều có cùng một ý nghĩ.
Bọn thổ phỉ từ lâu đã ẩn cư trên núi Phục Thương nay lại dám xuống núi e rằng tên này là người của quan phủ hoặc là con cháu quan viên trong kinh thành.
Tự Giải Ngâu không nói gì chỉ nhướng mày một cái Kiên Cẩn liền đưa người kia giấu đi.
Ngay lúc đó giọng nói khàn khàn bên ngoài hô lớn.
"Hôm nay bọn ta chỉ muốn tìm người, chỉ cần các ngươi giao ra tên ác ma kia thì bọn ta liền rời khỏi".
Bên dưới Kênh Siêu đang nhâm nhi tách trà trên tay, mặc kệ xung quanh náo loạn thế nào.
"Ta đã nói người không có ở bên trên hà tất gì các ngươi cứ cố chấp"
Thật ra cố chấp thêm một chút cũng được, lâu rồi bọn họ mới được xuất phủ rong chơi gã dám chắc rằng chủ tử của gã ở phía trên cũng đang rất thích thú lắm đó .
Quả đúng là như vậy, ngoài không vui vì mâm cơm của hắn bị phá hoại ra thì Tự Giải Ngâu còn đang có chút vui vẻ, bình thường hắn cũng bị ám sát hoài vậy nên cũng có lúc nhàm chán lắm, bây giờ bản thân lại được ở yên xem người khác bị đuổi giết cảm giác cũng không tồi.
Tên thổ phỉ bặm trợn tức giận rồi, chĩa thẳng mũi kiếm về phía Kênh Siêu.
"Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt".
Kênh Siêu mất hứng vì câu nói vừa rồi, gã đặt nhẹ tách trà xuống đưa tay lên thắt lưng thì vèo một phát, chiếc kim châm ghim thẳng vào búi tóc trên đỉnh đầu của tên thổ phỉ khiến hắn mở to mắt, run rẩy rút chiếc kim dài đang cấm sâu kia ra.
"Bắt hết lại"
Nghe được mệnh lệnh, đội sát thủ mới từ đâu xuất hiện chỉ vài phút chớp nhoáng bọn thổ phỉ đã bị trói gọn lại một chỗ.
Mọi người trong quán trọ và người dân ở bên ngoài lúc này mới dám ló mặt ra, đúng như suy đoán trước đó của Kênh Siêu cũng không quá lâu quan binh đã đến áp giải cả đám thổ phỉ đi.
Tất nhiên bọn người của Tự Giải Ngâu để tránh phiền phức đã rời đi ngay sau đó.
Danh Sách Chương: