Trong khi A Cửu được Đại Lục Vương mời vào đường gia trang làm khách thì phía Kênh Siêu đột nhiên có biến.
Chim muông ào ạt bay tán loạn, lá khô đồng loạt bay đầy trời, thú rừng nhanh chóng chạy thoát thân.
Các ảnh vệ quen thuộc địa hình tự động bày ra một vòng phòng thủ vô cùng chặt chẽ.
Chỉ trong cái tích tắc sau, một đoàn người ngựa từ đâu xông vào cấm địa.
Tự Giải Ngâu lập tức nhận được tin báo, tự mình đứng ra chỉ huy đội hình từ bên trong phủ, hầu hết các lính canh gác trong phủ đều tiến vào rừng nghênh chiến.
Mà một nơi khác trên cánh rừng này, sâu trong lòng đất lại cực kỳ yên tĩnh, tên giám ngục vẫn như thường ngày đều đặn đưa thức ăn đến cho Đại Vu Qua.
Lúc gã xách lồng hạp đi ngang qua thì một người gần đó bỗng gọi gã lại.
"Huynh đệ này, mới vào đây lần đầu hả?"
Đôi tóc mái che khuất đi tầm mắt, tay cầm lồng hạp đựng thức ăn nới lỏng, gã cười cười mà trả lời.
"Đúng vậy, ta vừa bị điều về đây" Gã buồn tủi nói thêm.
"Do trên người bị trọng thương không thể hành tẩu giang hồ được nữa"
Hắn nhìn nhìn tên giám ngục mới lạ kia thêm vài lượt.
"Bị trọng thương ở đâu?"
"Đây, đây" Gã tùy tiện dùng tay còn lại vạch áo ra, trên ngực một đường đao khá sâu hiện ra, vết thương như vừa mới kết vẩy, trong rất khủng khiếp.
Giờ hắn chỉ có một loại cảm giác, chính là vô cùng cảm thông cho tên giám ngục mới đến này, sở dĩ gọi là giám ngục vì đa số bọn họ bị phân đến chức vị đưa thức ăn cho phạm nhân này, đều là những kẻ bất lực, không thể đi làm nhiệm vụ được nữa.
Hắn vỗ vỗ vai gã như an ủi rồi trở lại vị trí làm việc của mình.
Bởi vì hắn kịp thời quay đi nên không kịp nhìn thấy con dao đang lấp ló dưới ống tay áo của tên giám ngục mới đến kia, và hắn cũng vô tình mà giữ được một mạng.
Hôm nay sức khỏe Đại Vu Qua đã ổn hơn, sắc mặt cũng hồng hào thêm đôi chút.
Tên giám ngục đem ra một chén cơm trắng đẩy vào.
"Muốn gặp bà ấy, ngoạ huyết trên người Tự Giải Ngâu"
Tai Đại Vu Qua khẽ động, y mở choàng đôi mắt nhìn về phía giọng nói mới phát ra, tiếng nói vô cùng nhỏ nhưng vào tai Đại Vu Qua lại rõ ràng mồn một.
Hắn đẩy thêm bát đậu hủ kho vào rồi lập tức đứng dậy rời đi.
Hắn thuận lợi ra khỏi nhà giam, đến khúc ngoặc không có ai canh gác, trong đám cây cỏ rậm rạp gã lấy ra bộ đồ ảnh vệ, thay đổi y phục xong thì cầm kiếm trực tiếp hoà cùng đám người nghênh đón kẻ địch.
Mọi diễn biến diễn ra quá nhanh, tuy rằng kẻ địch rất mạnh nhưng phần thắng vẫn nghiêng về phe Tự Giải Ngâu.
Từ trên cao tiếng sáo du dương ngân lên như báo hiệu điều gì cho kẻ địch, bởi vì bọn chúng vừa nghe âm thanh đó liền đồng loạt rút lui.
Những người bị thương được đưa về phủ, Kênh Siêu đứng ra chữa trị lần lượt cho từng người, Trác Vỹ Ân cũng bị ép buộc ở bên cạnh Kênh Siêu luôn tay ôm cối giã nhuyễn thuốc, vẻ mặt không hề tình nguyện chút nào.
Bên này A Cửu đối mặt với Đại Lục Vương, bày ra dáng vẻ cung kính mà truyền lời của Tự Giải Ngâu đến.
"Nhị công tử gian trá ác nhân, giế.t ch.ết ảnh vệ trung thành của phủ Vạn Lạc, còn không ngừng cuồng ngôn khiêu khích, theo gia quy của phủ, nhị công tử quả đáng tội chết!"
A Cửu ngẩng nhẹ đầu xem xét, hình như không hề thấy một thái độ xót con nào của Đại Lục Vương, thay vào đó trên cơ mặt già nua, lại mang theo sắc thái điềm nhiên tự tại.
A Cửu cúi thấp đầu tiếp tục nói.
"Chủ tử vì nghĩ đến quan hệ thân thiết giữa hai nhà nên vẫn chưa đưa ra xử phạt, bèn sai thuộc hạ đến, muốn hỏi ý kiến..."
A Cửu chưa nói xong Đại Lục Vương đã biến đổi sắc mặt, đôi mày cau có, lão bóp nát chén trà trong tay, máu từ bàn tay bắt đầu nhỏ giọt.
Đại Lục Vương như thập phần tức giận, giọng run run khản đặc mà nói.
"Ngươi về truyền lời với Tự Giải Ngâu.
Đại Lục Vương ta không có đứa con lòng dạ ác độc như Đại Vu Qua, từ nay chính thức đoạn tuyệt quan hệ cha con, nó sống hay chết không liên quan gì đến Đường Gia Trang này nữa!"
A Cửu nhíu mắt không thể tin, lấp ba lắp bắp.
"Chuyện này..."
Đại Lục Vương ôm ngực ho khan, hướng đến hai gia nhân bên cạnh mà phất tay.
"Lão phu mệt rồi, tiễn khách"
Danh Sách Chương: