Mặt trời lại sáng rồi ư, không thể tin được.
Đại Vu Qua nheo mắt vì ánh nắng đầu ngày quá chói chang.
Hiếm khi hôm nay trời nắng sớm, Đại Vu Qua thầm nghĩ sẽ phơi nắng sớm hơn mọi ngày, y nhanh nhẹn nằm dài trên ghế tựa.
Nhưng có vẻ như tia nắng hôm nay rất nhiệt tình.
Nóng đến rát da.
Nằm được một lúc, y quyết định không phơi nắng nữa, mà đi dạo quanh nhà bếp.
Sức khỏe tốt lên thì tất nhiên suy nghĩ cũng sẽ tốt lên.
Dường như y đã lấy lại khí thế ngày nào, bản thân đã không còn buồn bã quá nhiều nữa.
Khói bếp nghi ngút trời, mùi thơm món ăn lan rộng trong không khí, vừa dễ chịu lại vừa khó chịu.
Khó chịu là vì y thấy đói rồi.
Tiện tay cầm lấy hai cái màn thầu ngấu nghiến ăn thì lại vô tình bắt gặp Tự Giải Ngâu.
Rõ ràng là Tự Giải Ngâu đang đi về phía này, thế nhưng ngay sau khi phát hiện ra Đại Vu Qua thì y thấy hắn đột ngột chuyển hướng.
Vào rừng làm cái gì?
Vốn định chào hỏi vài câu, có lẽ vẫn chưa phải lúc...
Đại Vu Qua hăng hái ăn thêm vài ba món nữa, đến khi thật sự no nê mới bắt đầu giúp đỡ mọi người nhặt rau.
Dần dà ánh mặt trời chói chang như thiêu đốt hồi nãy đã trở nên sậm màu u ám, nhìn sắc trời này, cũng đoán được tí nữa sẽ là một trận mưa tầm tã.
Trong rừng, A Cửu đứng cạnh Tự Giải Ngâu phóng theo tầm mắt hắn mà nhìn đến.
"Chủ tử, chúng ta phải đứng đây bao lâu nữa?"
Tự Giải Ngâu không trả lời, mắt vẫn cứ dán chặt về phía nhà bếp, chỉ đến khi từng giọt mưa lả tả rơi xuống thì mới động chân.
A Cửu đi theo sau Tự Giải Ngâu.
"Chủ tử, người định đi đâu vậy?"
"Về!"
A Cửu thầm than thân trách phận mình sao lắm hẩm hiu.
Đường gần ngay trước mắt mà chủ tử không chịu đi, lại phải lẽo đẽo men theo đường rừng để trở về bằng hướng khác.
Mà chán là đường này lại dài gấp hai lần đường kia cơ chứ, chủ tử không dùng được nội công để tăng tốc trở về, nhưng mình thì có thể mà...!Hay là bỏ lại chủ tử nhỉ?
Đương lúc A Cửu tự thì thầm với chính mình thì Tự Giải Ngâu lại nghĩ suy đến chuyện khác.
Kênh Siêu nói rằng lệnh bài Ngoạ Huyết luôn được một vị tiền bối cất giữ, người này đã ẩn cư trên núi Thiết Sa từ lâu.
Bây giờ hắn đã biết được thứ đó ở đâu, nhưng mà lúc biết được rồi, hắn lại không chắc là mình muốn có nó hay không.
Mưa càng ngày càng lớn, lúc Tự Giải Ngâu về đến thì cả người đã ướt sũng.
Hắn còn muốn hỏi A Cửu vài điều, lời còn chưa ra khỏi miệng đã thấy A Cửu bộ dạng cũng không khác hắn là bao, đang chạy nhanh về phòng...
_____
Thời gian thấm thoát thoi đưa, lễ kén rễ được tổ chức ở Đường Gia Trang diễn ra vô cùng đông đảo.
Các nam nhân mỗi người một vẻ cùng nhau thi thố thơ văn, dưới sự chọn lựa của Đại Lục Vương và hai vị quan viên khác.
Mà bên trong sân chính của đường gia trang dù là vật trang trí hay thái độ giao hảo cũng hoàn toàn khác với bên ngoài, không khí yên tĩnh và trang trọng hơn nhiều.
Các công tử đi cùng phụ mẫu của mình đến tham dự tiệc sinh thần của Đại Lục Di.
Đại Lục Di nhan sắc như hoa, tô điểm nét đẹp nữ tử đoan trang vô cùng loá mắt.
Nàng gượng cười chào hỏi các vị trưởng bối, rồi lại vui vẻ làm quen với các vị công tử quyền quý.
Lễ vật sinh thần của Đại Lục Di chất đầy một phòng lớn, mà tâm trạng Đại Lục Di thì không thật sự vui vẻ là bao.
Danh Sách Chương: