Sau một khoảng thời gian vất vả dưới bếp, Lưu Quân Hạo cuối cùng cũng đã nấu xong nồi cháo trắng.
Cậu bưng bát cháo lên phòng, đặt nhẹ lên bàn đầu giường.
Nghiêm Tư Nhuệ nghe thấy động tĩnh, có hơi cựa mình sau đó từ từ mở mắt.
"Tư Nhuệ ca, anh tỉnh rồi." Lưu Quân Hạo vừa nói, vừa tự nhiên ngồi xuống cạnh giường đỡ người ngồi dậy.
Nghiêm Tư Nhuệ mơ hồ nhớ lại một mảng ký ức, anh nhớ rằng sau bữa tiệc thì dạ dày của mình bắt đầu đau.
Anh sợ mọi người lo lắng, nên đã nhanh chóng lên phòng tìm thuốc nhưng còn chưa lấy được thuốc thì đã đau quặn nằm xuống giường.
Trong ý thức mơ hồ, dường như rất lâu sau đó có người đã vào phòng và giúp anh lấy thuốc.
Anh ngẩng đầu nhìn Lưu Quân Hạo, sau đó nhẹ giọng hỏi.
"Là em phát hiện à?"
Lưu Quân Hạo kê gối ở sau lưng giúp cho Nghiêm Tư Nhuệ có thể ngồi thoải mái, nghe câu hỏi thì ngừng lại.
"Đương nhiên là em phát hiện rồi, nhà chỉ còn lại hai chúng ta anh nghĩ còn có thể là ai?" Lưu Quân Hạo trả lời, giọng cơ hơi bực dọc.
Nguyên nhân rất đơn giản, cậu nhận ra một điều nếu lúc đó không phải cậu lên tìm Nghiêm Tư Nhuệ thì không biết bây giờ đã xảy ra chuyện gì tệ hại hơn rồi.
"Cảm ơn em."
Lưu Quân Hạo nhìn bộ dạng yếu ớt sau khi bệnh của Nghiêm Tư Nhuệ, bao nhiêu lời muốn quở trách đều không thể nói ra.
Cậu thở dài, sau đó lấy bát cháo đầu giường.
"Ăn một ít cháo đi, nếu không anh lại đau nữa."
Nghiêm Tư Nhuệ nhìn bát cháo trắng, sự biếng ăn lại trỗi dậy.
Gần đây, anh thật sự ăn ít đi rất nhiều so với trước.
Dù có cố gắng cũng không ăn được bao nhiêu, có lẽ là do áp lực của công việc quá nhiều nên thế.
Đó cũng là nguyên nhân khiến anh tái phát bệnh.
"Không ăn được không?" Nghiêm Tư Nhuệ chớp chớp mắt.
Lưu Quân Hạo bất ngờ trở thành đối tượng bị làm nũng, nhất thời căng thẳng cả người.
"Anh...!anh làm nũng cũng vô ít thôi.
Đây là vấn đề sức khoẻ của anh, anh không ăn thì em tuyệt đối không rời khỏi phòng anh."
Nghiêm Tư Nhuệ cụp mắt xuống, bình thường chỉ cần anh hạ giọng năn nỉ thì Lưu Quân Hạo chắc chắn sẽ không ép anh.
Vậy mà hôm nay lại kiên định thế, xem ra bát cháo này vẫn là phải ăn mới có thể yên ổn được.
Lưu Quân Hạo nhìn người vẫn không có dấu hiệu gì là muốn đón tiếp bát cháo, cậu không thể nhẫn nại nữa.
Lần nữa đặt bát cháo lên bàn, lấy một ít cháo lên thổi.
"Em đút anh ăn."
Nghiêm Tư Nhuệ có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu lên thì đã thấy muỗng cháo ở trước mặt mình.
Anh đành phải há miệng nhận lấy, dùng hết sức lực nuốt xuống.
"5 muỗng thôi được không?" Nghiêm Tư Nhuệ lại tiếp tục trả giá, anh thật sự ăn không vào.
Lưu Quân Hạo lắc đầu.
"Ít nhất cũng phải nửa bát cháo, không được ăn ít hơn nữa." Lưu Quân Hạo nói, sau đó bổ sung thêm "Cháo do em nấu, anh nghĩ muốn ăn là dễ lắm à?"
"Không có, anh chỉ là..." Nghiêm Tư Nhuệ nói chưa hết câu, não lúc này nắm về trọng điểm của vấn đề "Cháo do em nấu? Thật à?"
"Thật, cho nên là anh ngoan một chút.
Ăn nhiều hơn đi, nếu không em sẽ rất tổn thương đó." Lưu Quân Hạo vừa nói, vừa đút thêm một muỗng cháo cho Nghiêm Tư Nhuệ.
Nghiêm Tư Nhuệ sau khi nghe được cháo do chính tay Lưu Quân Hạo nấu, thì thật sự ngoan hơn rất nhiều.
Rất nhanh sau đã ăn hết nửa bát cháo, nguyên nhân là do anh đang suy nghĩ xem ăn xong có xảy ra biến cố gì hay không.
Lưu Quân Hạo thì ngược lại, cậu cảm thấy Nghiêm Tư Nhuệ chịu ăn là một chuyện vô cùng tốt.
Về sau, vẫn là nên để anh giám sát việc ăn uống của người anh trai này thì hơn.
"Anh ăn xong rồi, em về phòng đi." Nghiêm Tư Nhuệ nói.
Tầm mắt của Lưu Quân Hạo lúc này tập trung lên vệt cháo dính ở môi Nghiêm Tư Nhuệ, cậu nhớ lại cảm giác lúc mà cậu dùng miệng truyền nước.
"Mềm..." Lưu Quân Hạo vô thức nói ra một từ.
Nghiêm Tư Nhuệ khó hiểu, vừa định hỏi lại thì Lưu Quân Hạo đã đưa tay lau đi vệt cháo còn vương lại trên miệng kia.
Ngón tay của Lưu Quân Hạo có chút thô ráp, chạm khẽ vào đôi môi mềm của Nghiêm Tư Nhuệ khiến cho cả hai như có luồng điện chạy ngược vào người.
Không khí căn phòng trở nên ngột ngạt.
"Cả..m ơn em." Nghiêm Tư Nhuệ ấp úng, tay miết chặt vào ga giường.
Lưu Quân Hạo lúc này cũng có chút bối rối, quay sang một bên giả vờ ho giải quyết sự lúng túng.
"Khụ...khụ~ em đem bát cháo dọn đây.
Anh nghỉ ngơi đi, có việc gì thì gọi em." Lưu Quân Hạo tìm lý do rời đi.
Sau khi đã dọn rửa sạch sẽ ở bếp, Lưu Quân Hạo quay về phòng của mình.
Tâm trạng của cậu vẫn không thể nào ổn định được, đầu óc vẫn còn nghĩ đến đôi môi mềm mại của Nghiêm Tư Nhuệ, cái cảm giác rất kì lạ không ngừng tác động đến suy nghĩ của cậu.
"Aaaa~ điên mất thôi." Lưu Quân Hạo khó chịu vò đầu bức tóc.
Nằm lăn lộn trên giường, mãi vẫn không ngủ được chút nào.
Lưu Quân Hạo đứng dậy, mở cửa ra ngoài đi đến trước cửa phòng của Nghiêm Tư Nhuệ.
"Tư Nhuệ ca, anh còn thức không?"
Nghiêm Tư Nhuệ do vừa mới ăn no nên anh vẫn còn thức, chờ đợi thức ăn tiêu hoá nên khi nghe thấy tiếng gọi liền đáp lại.
"Vẫn còn."
Lưu Quân Hạo xác định người bên trong vẫn còn thức, hít sâu một hơi để lấy tinh thần.
Sau đó chuẩn bị một chút, nét mặt trở nên đáng thương vô cùng.
"Tư Nhuệ ca, anh cho em ngủ chung được không?"
Nghiêm Tư Nhuệ nhìn em trai của mình, không nhịn được mà hơi mỉm cười.
"Quân Hạo, em không phải đã thành niên rồi sao? Bây giờ vẫn còn sợ ma à?"
Lưu Quân Hạo không phủ nhận, liền bò lên giường ôm lấy Nghiêm Tư Nhuệ.
"Thành niên và sợ ma là khác nhau mà, anh đừng có mà trêu em." Lưu Quân Hạo phồng má nói, sau đó lại càng ôm chặt người hơn "Không phải anh trên livestream còn nói là mãi coi em là đệ đệ sao? Em vẫn còn nhỏ đó, anh nhất định phải bảo vệ em."
Lưu Quân Hạo bịa chuyện nói, tay thực chất vẫn đang lợi dụng mà chạm vào eo của Nghiêm Tư Nhuệ.
Eo nhỏ thật.
"Được, được.
Anh sẽ bảo vệ em, em mau ngủ đi." Nghiêm Tư Nhuệ xoa đầu Lưu Quân Hạo nói.
"Tư Nhuệ ca, lúc em vào đưa thuốc anh uống anh có còn nhớ không?" Lưu Quân Hạo thăm dò.
Nghiêm Tư Nhuệ suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời.
"Anh chỉ nhớ là có người mở cửa vào thôi."
Lưu Quân Hạo có chút tiếc nuối, nhưng cũng cảm thấy may mắn.
Nếu như để Nghiêm Tư Nhuệ biết được cậu dùng miệng truyền nước, thì chắc sẽ tránh mặt nhau một thời gian dài mất.
"Tư Nhuệ ca, anh có bạn gái chưa?"
Nghiêm Tư Nhuệ hơi khó hiểu, nhìn xuống Lưu Quân Hạo.
"Sao em lại hỏi về vấn đề này?"
"Em chỉ thắc mắc thôi, thắc mắc của người thành niên ấy mà." Lưu Quân Hạo cười cười.
"Anh chưa nghĩ đến việc yêu đương, anh muốn hoàn thành nhiều mục tiêu lắm.
Cho nên thời điểm này không thể phân tâm, nếu không sẽ không thể cân bằng và xử lý trọn vẹn cho đôi bên." Nghiêm Tư Nhuệ nghiêm túc trả lời.
Lưu Quân Hạo gật gù đồng ý.
"Tư Nhuệ ca, anh thấy em là mẫu người thế nào? Có thể thu hút được nhiều người không?" Lưu Quân Hạo hỏi, thực chất là muốn xem bản thân mình trong mắt của Nghiêm Tư Nhuệ là người thế nào mà thôi.
"Hừm~" Nghiêm Tư Nhuệ trầm ngâm, sau đó nói "Khen em thì anh nói nhiều rồi, không thể khen tiếp nhưng mà anh có thể nói rằng: nếu anh mà là con gái nhất định sẽ tim đối tượng yêu đương là em."
"Vậy sao? Vậy nếu anh là con trai thì sẽ không chọn em hả?" Lưu Quân Hạo nửa đùa nửa thật.
Nghiêm Tư Nhuệ chưa suy nghĩ đến vấn đề này, nên cũng không biết nên trả lời thế nào.
Anh từng nghĩ nếu là con gái thì sẽ chọn Lưu Quân Hạo là đối tượng yêu đương, nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc là con trai thì có thể hay không.
"Con trai thì chắc là huynh đệ tốt như chúng ta bây giờ nè." Nghiêm Tư Nhuệ kết luận.
Lưu Quân Hạo bị mất hứng ngang, buông Nghiêm Tư Nhuệ ra quay sang chỗ khác.
"Em buồn ngủ rồi, anh ngủ ngon HUYNH ĐỆ TỐT." Lưu Quân Hạo nhấn mạnh.
Nghiêm Tư Nhuệ nhìn Lưu Quân Hạo quấn mền co ro ngoài mép giường, dấu chấm hỏi đầy đầu.
"Sao cảm thấy em ấy đang giận ấy nhỉ?".
Danh Sách Chương: