• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đôi lời muốn nói:
1.

Hiện tại mạch truyện là 3 năm sau, sau khi Nghiêm Tư Nhuệ quay về Trung Quốc cho nên tâm lý và tính cách của các nhân vật sẽ có nhiều thay đổi.
2.

Lưu Quân Hạo từng bị trầm cảm, mặc dù đã hồi phục lại nhưng tâm lý vẫn có chút cực đoan về nhiều phần.

Nếu như mọi người quen với việc Lưu Quân Hạo ở những chương trước (nhẹ nhàng, chiều chuộng, nghe lời người yêu) thì từ chương này đến những chương tiếp theo tính cách của Lưu Quân Hạo sẽ thay đổi (chiếm hữu, thủ đoạn để có được người mình yêu) ---> Lưu Quân Hạo vẫn yêu Nghiêm Tư Nhuệ, nhưng cách yêu của cậu ấy sẽ mang tính chiếm hữu nhiều hơn.

(nếu mọi người không thích thiết lập này thì xin hãy bỏ qua _ tuyệt đối không gán ghép vào người thật nhé)
...****************...
Nghiêm Tư Nhuệ bị dồn ép, anh cảm nhận được cổ tay bị siết rất chặt.


Lưu Quân Hạo thay đổi rồi, khi trước sức lực lớn nhưng cũng sẽ không đến mức độ khiến anh không thể lay chuyển được giống như hiện tại.
"Quân Hạo, buông tôi ra."
"Tư Nhuệ, anh biết hơn 3 năm qua anh đã khiến tôi khổ sở đến mức nào không?" – ánh mắt của Lưu Quân Hạo toát lên vẻ giận dữ – "Tôi vẫn chỉ nghĩ anh rời đi là có lý do, lại không ngờ anh thật sự sẽ cùng người khác có con."
"Quân Hạo, cậu có thôi đi không? Chẳng phải 3 năm trước tôi đã nói rõ ràng với cậu rồi sao?" – Nghiêm Tư Nhuệ quát lớn – "Cậu lại phát điên gì với tôi lúc này chứ? Cậu gặm nhấm quá khứ, dày vò cậu và tôi ở hiện tại thì có ý nghĩa gì trong chuyện này không hả? Quân Hạo, cậu bình tĩnh lại và thả tôi đi đi."
Lưu Quân Hạo cười nhạt, cậu cảm thấy bản thân chính là phát điên rồi.

Cậu ngỡ rằng cảm xúc của cậu dành cho Nghiêm Tư Nhuệ đã nguội lạnh, lại không ngờ cảm xúc ấy từ giây phút Nghiêm Tư Nhuệ bước vào nhà đã ngày một lớn hơn.
Cậu không muốn buông tha cho Nghiêm Tư Nhuệ nữa, cậu càng không muốn nhân nhượng, cậu muốn có được người trước mắt mình.
"Tư Nhuệ, tôi đột nhiên muốn cùng anh chơi một trò chơi rất thú vị." – Lưu Quân Hạo có chút ý cười, xoay cánh tay của Nghiêm Tư Nhuệ một vòng khiến cho anh áp vào lòng cậu – "Tôi đã ở vực sâu đen tối của cuộc đời, vậy thì anh cũng cùng tôi xuống đó đi."
Nghiêm Tư Nhuệ cựa quậy, anh cơ bản đã hiểu ra dụng ý trong câu nói của Lưu Quân Hạo.
"Quân Hạo...!cậu làm thế thì tôi sẽ hận cậu mãi mãi đó.

Chúng ta nên dừng lại, tôi không muốn tiếp tục lún sâu nữa."
Lưu Quân Hạo không trả lời, đột ngột cúi người bế Nghiêm Tư Nhuệ lên ném về phía sofa.
"A~" Nghiêm Tư Nhuệ đau đớn nhíu mày.
Lưu Quân Hạo không chút để tâm, anh lấy gói bột nhỏ trên bàn chế vào ly, sau đó rót rượu vào.
"Lưu Quân Hạo...!cậu điên rồi." – Nghiêm Tư Nhuệ bị dọa sợ, anh có ngốc cũng đoán ra được tình hình hiện tại sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.
"Điên cũng được, điên mà có được anh tôi cũng sẽ nguyện điên cả đời này." – Lưu Quân Hạo nói xong thì trút cạn ly rượu vào miệng.
Nghiêm Tư Nhuệ sợ hãi rụt chân lại, nhưng nhanh chóng bị Lưu Quân Hạo khống chế.
"Quân Hạo, đừng...!ưm~" – Chưa nói hết câu miệng đã bị chặn lại, khoang miệng của anh bị ép chứa đầy rượu, khó nhọc mà nuốt xuống.
Xong rồi, lần này anh chạy cũng không thoát.


Lưu Quân Hạo chính là cưỡng ép Nghiêm Tư Nhuệ dùng rượu có thuốc, chất lỏng thơm nồng đó cũng đã sớm không còn trong miệng của cả hai nhưng môi l.ưỡi vẫn không ngừng quấn lấy nhau một cách cuồng nhiệt.
"Ưm~ ư..." – Nghiêm Tư Nhuệ khó thở, hô hấp không nổi nữa mà đẩy mạnh Lưu Quân Hạo – "Cậu....!cậu cho tôi..

uống thứ gì?"
"Sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi thế này? Anh không thoải mái sao?" – Lưu Quân Hạo cười nói, dùng tay lau nhẹ khoé miệng rướm máu do khi nãy vô tình bị cắn trúng – "Hôn vẫn tệ thế à? Anh như vậy thì có đáp ứng được vợ anh không?"
Nghiêm Tư Nhuệ sắc mặt khó tin nhìn Lưu Quân Hạo, anh không ngờ cậu lại nói ra những lời vô sỉ một cách tự nhiên như thế.
"Sao anh im lặng rồi?" – Lưu Quân Hạo nghiêng đầu nhìn, sau đó lại đứng dậy.

Cậu rời khỏi người anh, vươn vai thở dài – "Cho anh cơ hội thoát khỏi tôi nhé? Nhìn anh đáng thương thật đấy."
Ngưng một lúc lại nói tiếp.
"Lạc Lạc đang ngủ ở phòng thứ 2 trên lầu, nếu anh đủ sức lực đem thằng bé xuống đây thì tôi sẽ tha cho anh lần này."
"Được, tốt nhất là cậu nên giữ lời." – Nghiêm Tư Nhuệ ngồi bật dậy, anh biết đây là cơ hội cuối cùng tại thời điểm này.
Chạy vội lên lầu, bước đến bậc thứ 20 thì đã cảm thấy cơ thể không ổn, bắt đầu xuất hiện sự nóng râm rang trong từng tấc da tấc thịt.
Lưu Quân Hạo phía sau chậm rãi theo quan sát.
Đợi khi Nghiêm Tư Nhuệ đi đến phòng đầu tiên, chân cũng đã mềm nhũn, anh mệt mỏi tựa vào tường th ở dốc.


Thuốc đã phát huy tác dụng rõ ràng hơn, cơ thể nóng như thiêu đốt.
Ngỡ như sắp ngã xuống đất, thì một vòng tay đã nhanh chóng bế cậu lên.
"Thật là, mới đó đã không vững a?" – Lưu Quân Hạo đậm ý cười cợt, dịch chuyển một chút lại đẩy cửa phòng bước vào trong – "Tư Nhuệ, vẫn là để Lạc Lạc ngủ đi thôi.

Chúng ta nên làm nhưng chuyện nên làm khác, không nên làm ảnh hưởng đến trẻ nhỏ đang ngủ a~"
Câu nói vừa dứt, thân thể của Nghiêm Tư Nhuệ cũng thành công tiếp xúc với chiếc nệm mềm mại ở trên giường.
Ý thức mơ hồ, khó chịu mà quơ tay lung tung.
Lưu Quân Hạo nhàn hạ nhìn người nào đó đang chật vật, cậu ngồi xuống giường, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt của anh "Tư Nhuệ, anh khó chịu lắm đúng không?"
Nghiêm Tư Nhuệ không kìm được mà tìm đến nơi mát lạnh, anh cuộn người đến tìm kiếm sự mát lạnh trên người Lưu Quân Hạo.

Cơn khao khát không ngừng thoi thúc anh, cả người không ngừng cọ sát vào người cậu.
"Giúp tôi...".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK